Sát Thần

Chương 120: Cùng mỹ nữ dạo biển




Thạch Nham được Hạ Tâm Nghiên mang theo, chạy như bay trong hải vực mênh mông ở Vô Tận hải, vẻ mặt rất chấn động.
Bàn tay bạch cốt khổng lồ kia xé rách hư không, mang theo ma khí kinh thiên, nhưng lại chỉ mang đi Tiêu Hàn Y cảnh giới Thiên Vị nhị trùng thiên.
Lực lượng khủng bố Tiêu Hàn Y, khiến cho trong lòng Thạch Nham cũng thấy lạnh lẽo, bỗng nhiên ý thức được trên con đường võ đạo, hắn còn kém rất xa.
Thạch Nham đang chìm trong kinh ngạc, bỗng nhiên cảm thấy mình đang trầm xuống.
Thạch Nham vội vàng nhìn phía Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt biến đổi, thấy ở cổ Hạ Tâm Nghiên lại có một vết máu, vết máu kia là từ khóe miệng mạng che mặt của Hạ Tâm Nghiên tràn ra, chảy xuống cái cổ tuyết trắng láng mịn của nàng.
"Cô bị thương?" Thạch Nham trầm giọng nói.
"Vừa mới có một luồng ma quang phóng tới, ta không thể không ra tay chống đỡ, bị ma quang kia chấn thương tâm phế", Hạ Tâm Nghiên lạnh nhạt đáp lại, "Luân Hồi Võ Hồn của ta đang biến mất, một khi lực lượng Luân Hồi mất hết, sợ là lần này thực lực của ta ngay cả cảnh giới Bách Kiếp cũng không có, ngươi tự cầu phúc đi", trong lòng Thạch Nham rùng mình.
Hải vực mênh mông, không thấy đảo nhỏ, không thấy thuyền nào, không thể lăng không bay đi, một khi rơi vào trong hải dương, sợ là sẽ cửu tử nhất sinh.
Ban đầu hắn còn trông cậy vào trước khi lực lượng Luân Hồi của Hạ Tâm Nghiên biến mất, mang hắn tìm được một đảo nhỏ tạm thời dừng chân, bây giờ xem ra nguyện vọng tốt đẹp này sợ là khó có thể thực hiện.
"Ta sắp không xong", ngọc thể Hạ Tâm Nghiên run lên, đôi mắt đẹp hiện lên một tia ảm đạm, cúi đầu liếc mắt nhìn Thạch Nham, tự giễu nói: "Không nghĩ tới ta lại sẽ chết chung với loại quỷ háo sắc như ngươi?" Nói xong, thân thể yêu kiều của Hạ Tâm Nghiên nhanh chóng trầm xuống, ngọc thủ nàng túm lấy Thạch Nham hình như cũng dần dần mất đi sức lực" .
Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, đột nhiên cầm lấy ngọc thủ thon dài của Hạ Tâm Nghiên, hai người cùng nhau rơi xuống hải vực bên dưới.
"
Ùm ùm!" Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên cùng nhau rơi vào trong biển, lực rơi xuống mạnh khiến cho hai người rơi thẳng vào trong biển hơn mười mét mới chậm rãi ngừng lại.
Nước biển hơi mặn, đột nhiên trào vào miệng mũi Thạch Nham, bị nước biển đánh mạnh vào hắn không nhịn được nuốt mấy ngụm nước biển, hô hấp bị ngăn cản.
Hạ Tâm Nghiên bị ma quang kia đánh trọng thương, lực lượng Luân Hồi Võ Hồn cắn trả cũng đã phát tác, bây giờ lại từ trên cao rơi xuống, nàng là đã ngất đi.
Đáy biển, vẻ mặt Thạch Nham nghiêm trong, ngừng thở, một tay ôm lấy Hạ Tâm Nghiên, đạp hai chân bơi nhanh lên mặt biển.
"Ào!" Thạch Nham nhô lên mặt biển, tham lam hít một hơi không khí tươi mát, ôm Hạ Tâm Nghiên nổi trên mặt biển, trong lòng ngỡ ngàng.
Hải vực mênh mông, vô cùng vô tận, hắn nổi ở trên mặt biển phải liên tục vận động hai chân, lúc cần thiết còn cần phải thúc dục Tinh Nguyên đi lên trước, nếu tìm không thấy đảo nhỏ và thuyền đặt chân, thể lực và Tinh Nguyên của hắn, sớm muộn gì sẽ hao hết.
Cho đến lúc đó, sợ là hai người sẽ chìm vào trong biển mà chết.
Nổi trên mặt biển, Thạch Nham nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt tất cả đều là nước biển mênh mông, nhìn không thấy cuối.
Trong ngực Hạ Tâm Nghiên hai mắt nhắm chặt, mạng che bị tuột ra, dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành hoàn toàn lộ ra, y phục trên đồng thể bị nước biển ngâm, dính sát lên trên người nàng, đường cong linh lung rung động lòng người.
Ôm Hạ Tâm Nghiên, cảm thụ được đường cong linh lung của đồng thể nàng, mặc dù là trong tuyệt cảnh không nhìn thấy hy vọng, Thạch Nham cũng có chút huyết mạch căng phồng, tâm viên ý mã.
Hạ Tâm Nghiên vốn là là tuyệt thế giai nhân, hôm nay y phục ướt sũng dán sát lên ngọc thể hoàn mỹ, đường cong mê người giống như ma chú, có thể phá hủy lý trí bất cứ nam nhân nào, khiến một chính nhân quân tử nháy mắt biến thành một đầu dã thú điên cuồng.
Thạch Nham liên tục hít sâu, cưỡng chế không được suy nghĩ nàng mê người tuyệt vời, hồi lâu mới bình tĩnh lại? Phải tìm được điểm dừng chân!
Vẻ mặt bình tĩnh, Thạch Nham phóng ra tinh thần lực, kéo dài ra bốn phương tám hướng, nơi tinh thần lực đi qua, hắn nhanh chóng phát hiện trong đáy biển có rất nhiều dao động sinh mệnh, nhất là các loại cá trong biển.
Nhưng mà, tinh thần lực khuếch tán ra phạm vi ngàn mét, Thạch Nham không cảm thấy được vật cứng nào, tìm không thấy một chỗ đặt chân.
Hai chân liên tục vận động, ánh mắt Thạch Nham lóe ra điểm sáng, hồi lâu hắn cắn chặt răng, rốt cuộc nhắm về phía Đông mà bơi đi.
Lật Hạ Tâm Nghiên trong ngực lại, Thạch Nham cõng nàng, ở trên mặt biển bơi đi.
Hai vật tuyệt vời to căng chắc nịch, dán chặt lên tấm lưng rộng lớn của hắn, Thạch Nham có thể cảm ứng được xúc cảm tiêu hồn tuyệt vời của vật kia, lúc này trong lòng lại rung động, lại thiếu chút không khống chế được tâm viên ý mã.
Nữ nhân trên lưng, có dung mạo xinh đẹp tuyệt thế, khí chất ung dung cao quý, đường cong ngọc thể hoàn mỹ, bình thường cao cao tại thượng, có khí thế nghiêm nghị.
Hôm nay đôi mắt xinh lại nhắm chặt, không có tri giác, dán chặt lên người mình, bộ ngực sữa còn đang đè xuông. Thạch Nham liên tục căn dặn mình không được suy nghĩ lung tung, lúc này không phải là lúc nghĩ lung tung, vẫn còn nhịn được nghĩ bậy bạ, trong lòng không khỏi chửi thầm nữ nhân này mị lực kinh người, nhiễu loạn tâm trí của mình.
Cõng Hạ Tâm Nghiên, Thạch Nham âm thầm thúc dục Tinh Nguyên, hai chân đạp càng lúc càng nhanh, tinh thần cũng kéo dài ra, tìm kiếm bất cứ vật cứng gì có thể đặt chân.
Trong quá trình đó, hắn còn phải đấu tranh với lý trí hắn, khắc chế mị lực đáng sợ của mỹ nhân sau lưng, vất vả vô cùng.
Mặt trời đang biến mất trong tầng mây, ánh trăng sáng tỏ treo lên bầu trời, tinh thần chi lực của đám sao sáng trên trời, không có trở ngại gì rót vào thân thể Thạch Nham, cuối cùng tập trung vào trái tim hắn.
Đáng tiếc, hắn lại không cách nào vận dụng Tinh Thần Võ Hồn, không thể đủ thúc dục lực lượng của Tinh Thần Võ Hồn để dùng cho việc bơi đi.
Một ngày trôi qua, Thạch Nham cõng Hạ Tâm Nghiên, còn đang bơi đi về phía Đông.
Lại đến ban ngày, Thạch Nham đã bơi đi một ngày một đêm, Tinh Nguyên trong cơ thể tiêu hao quá lớn, dần dần có hiện tượng khô kiệt.
Tinh thần lực của hắn sớm đã cạn kiệt, khó có thể tiếp tục khuếch tán ra xem xét bốn phía.
Hôm nay hắn chỉ có thể bơi về phía trước, chỉ hy vọng vào vận khí, hy vọng có thể đụng phải một đảo nhỏ, cho dù là một khối cự thạch trong biển cũng tốt. Chỉ cần có thể để hắn đặt chân, để hắn có thời gian khôi phục một chút Tinh Nguyên, hắn đã cảm thấy thỏa mãn.
Trong hải dương, hắn không dám dừng lại, một khi dừng bơi lại thì thân thể sẽ chìm ngay vào trong biển.
Lại một ngày trôi qua.
Tinh Nguyên trong cơ thể Thạch Nham đã không còn mấy, nhưng Hạ Tâm Nghiên vẫn hôn mê không tỉnh, Tinh Nguyên trong cơ thể nàng hỗn loạn, giống như đã bị lực cắn trả không nhẹ.
Vao ngày này, thể xác và tinh thần Thạch Nham cũng đã mệt mỏi, bắt đầu cân nhắc nên thúc dục lực lượng tiêu cực trong cơ thể ứng phó cục diện này hay không.
Một khi thúc dục lực lượng tiêu cực, cũng sẽ sinh ra lực cắn trả, tuy rằng có thể làm cho hắn bơi đi được một thời gian, nhưng sau khi lực phản phệ của Bạo Tẩu phát tác, cảm giác mỏi mệt của thân thể hắn cũng sẽ như thủy triều vọt tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Cho đến lúc đó, hắn vẫn phải chìm xuống đáy biển.
Hắn cũng muốn vận dụng âm lực trong Âm châu, nhưng Âm lực kia và Tinh Nguyên không giống nhau, có chút quái dị, vốn không thể làm thân thể hắn có biến hóa gì, cũng khó trở thành nguồn lực lượng thúc dục thân thể hắn bơi đi nhanh.
Tinh Thần Võ Hồn trong trái tim thật ra có tụ tập một ít tinh thần chi lực, nhưng tinh thần chi lực này không có Võ Hồn Áo nghĩa của Tam Thần Giáo, tựa hồ thật sự khó có thể điều động, mấy ngày nay hắn thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thể khống chế tinh thần chi lực, cuối cùng chỉ có thể chửi mắng Tam Thần Giáo âm thầm bỏ cuộc.
Đêm khuya.
Trăng như mâm trong, nhiều ngôi sao sáng, gió biển hây hẩy, cảnh đẹp vô cùng.
Nhưng Thạch Nham lại không rảnh thưởng thức cảnh đẹp trong biển, vẻ mặt âm trầm, Tinh Nguyên trong cơ thể hắn sắp hao hết, nếu như không tìm ra biện pháp, rất có thể tối nay sẽ không chịu đựng nổi, chìm thẳng xuống đáy biển.
Thạch Nham đã hạ quyết tâm, lúc Tinh Nguyên trong cơ hết hao hết, lập tức thúc dục lực lượng tiêu cực trong cơ thể.
"Thạch... Thạch Nham", đột nhiên, mỹ nhân sau lưng phát ra tiếng nỉ non rất nhỏ.
Thạch Nham vui mừng quá đỗi, quay đầu lại.
Hạ Tâm Nghiên dựa vào trên lưng hắn, đầu để trên vai trái hắn, hắn dùng một chút sức quay đầu lại như vậy thế nhưng thật khéo không ngờ là miệng chạm vào đôi môi của Hạ Tâm Nghiên.
Thạch Nham như bị điện giật, hai mắt đầy hào quang nóng rực, lại lấy ý chí kiên cường, giật cổ lại tách ra khỏi đôi môi anh đào của Hạ Tâm Nghiên.
Lọt vào trong mắt, bên trong đồng tử Hạ Tâm Nghiên tràn đầy phẫn nộ, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
"Ta không phải cố ý", vẻ mặt Thạch Nham thản nhiên "Dọc đường, cô đều ở trên lưng ta, ta muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi cô thì cũng đã chiếm hết." Sắc mặt Hạ Tâm Nghiên khẽ biến, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thử giãy dụa muốn thoát khỏi lưng Thạch Nham.
Nàng không động thì thôi, vừa động là song nhũ kia to căng chắc nịt, ma sát lên lưng Thạch Nham, nhất thời khiến cho tà hỏa của Thạch Nham bốc lên, ngọn lửa trong hai mắt càng dữ dội hơn.
"Đừng, đừng nhúc nhích." Thạch Nham gần như là rên rỉ ngăn cản Hạ Tâm Nghiên, sắc mặt hắn đỏ lên, giọng khàn khàn nói: "Trừ phi thân thể cô không sao, nếu không tốt nhất cô không được lộn xộn, nếu cô không muốn mình có chuyện gì!" dục hỏa trắng trợn trong mắt Thạch Nham, lập tức khiến cho Hạ Tâm Nghiên cảm thấy không ổn.
Chỉ một chốc, khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng lập tức hiện ra màu hồng hào.
Hạ Tâm Nghiên xấu hổ muốn chết.
Thân là niềm kiêu ngạo thế hệ mới của Hạ gia, từ nhỏ nàng tu luyện khắc khổ, tiếp nhận rèn luyện tàn khốc nhất của gia tộc, chịu đựng đau khổ mà người thường không thể chịu, với thiên phú kinh người trở thành nhân vật lãnh tụ thế hệ mới của Hạ gia.
Những năm gần đây, nàng một lòng tu luyện, chưa bao giờ động tâm chuyện tình yêu nam nữ, ánh mắt rất cao, không đặt nam nhân thiên hạ vào mắt.
Nhưng mà, hôm nay toàn thân nàng lại dán sát lên trên người thanh niên nam tử bị nàng gọi là quỷ háo sắc, bộ vị mẫn cảm nhất của ngọc thể, lại để cho nam nhân này lần đầu tiên thưởng thức.
Hạ Tâm Nghiên ngượng ngùng vô cùng, nếu không phải lực lượng chưa khôi phục, nàng hận không thể một tay bóp chết Thạch Nham.
Hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Nham, khuôn mặtHạ Tâm Nghiên càng lúc càng hồng, hô hấp cũng dần dần dồn dập hơn, tức giận và khuất nhục pha lẫn, khiến cho nàng sinh ra xúc động muốn giết người.
"Ách..." Nét mặt Thạch Nham đột nhiên quái dị, dục hỏa nóng bỏng trong mắt bốc cháy hừng hực, sáng quắc nhìn nàng, nói: "Ngươi cũng có phản ứng? Ngươi cũng muốn?"
"
Câm miệng!" Hạ Tâm Nghiên tức đến muốn hộc máu, "Là ta tức giận! Vì sao tư tưởng ngươi lại xấu xa như vậy!"
Khuôn mặt Thạch Nham ngẩn ngơ, nhưng không tức giận, tiếp tục không biết xấu hổ nói: "
Lúc này, ta nghĩ tối nay chúng ta khó thoát khỏi, cô xinh đẹp động lòng người như thế, lại chưa biết đến nam nhân, cứ chết đi như vậy sợ là dưới cửu tuyền cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối. Ừm, dù sao cũng sắp chết, ta sẽ đại từ đại bi một lần, để cho nếm thử mùi vị của nam nhân, cô không cần cảm kích, ta rất thích thỏa mãn cô".
"
Câm miệng!" Hạ Tâm Nghiên giãy dụa, khẽ kêu: "Chết ta cũng sẽ không tiện nghi ngươi! Thả ta xuống, ngươi để ta chìm xuống đáy biển! Chìm xuống đáy biển chết tiếc nuối!"
"
Ồ!" Nhưng vào lúc này, Thạch Nham đột nhiên la hoảng lê, "Chúng ta được cứu rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.