Sát Phá Lang - Priest

Chương 19: Ẩn bí




Đã qua canh ba, Cố Quân mệt rã rời, vốn định trở về nghỉ ngơi, nhưng rốt cuộc bị những lời Thẩm Dịch nói ảnh hưởng, bất tri bất giác chuyển hướng về hậu viện.
Giờ này cả kinh thành chẳng được mấy ngọn đèn sáng, Trường Canh đã ngủ từ lâu rồi, Cố Quân không đánh thức lão bộc ở gian ngoài, rón rén vào phòng, nhờ tuyết quang ngoài cửa sổ định đưa tay kéo chăn giúp Trường Canh, thì bỗng nhiên phát hiện đứa trẻ ấy ngủ không hề yên giấc, giống như đang gặp ác mộng.
“Ở hầu phủ không quen sao?” Cố Quân nghĩ như vậy, những ngón tay lạnh ngắt nắm cổ tay Trường Canh.
Trường Canh giật mình, hít sâu một hơi bừng tỉnh lại, vẻ lo sợ nghi hoặc trong mắt chưa tan đi, ngơ ngác nhìn chằm chằm người bên giường.
Cố Quân lắc nhẹ cổ tay y, dịu giọng hỏi: “Gặp ác mộng à? Mơ thấy cái gì thế?”
Trường Canh mới đầu không lên tiếng, một lúc lâu, ánh mắt rời rạc mới dần dần có tiêu cự, y đăm đăm nhìn đôi mắt Cố Quân trong đêm khuya như cháy hai ngọn lửa, đột nhiên ôm choàng lấy thắt lưng Cố Quân.
Trên vai Cố Quân là giáp huyền thiết, mang đến cảm giác mát lạnh đầu đông, lãnh thiết dán chặt lên trán Trường Canh, phảng phất, Trường Canh như quay về đêm đại tuyết lạnh băng thấu xương ở quan ngoại, y run lên một cái, đến đây mới thoát khỏi ác mộng dây dưa, nghĩ thầm: “Ta còn sống đây.”
Bánh răng của đồng hồ để bàn trong nhà “cót két” quay, chậu than đã đốt, như một cái nồi to nằm ngay giữa phòng, khói trắng bốc lên, bị ống bễ đặc chế cuốn đi, chỉ thong thả tỏa khói nóng, làm cả gian phòng ấm áp dễ chịu.
Cố Quân đột nhiên bị y ôm lấy, thoạt tiên đần ra, rồi trong lòng lập tức trỗi lên cảm giác kỳ lạ, lần đầu bị ai đó dốc hết sức dựa vào, cơ hồ có chút cảm giác nương tựa lẫn nhau.
Dáng vẻ khinh cuồng “lão tử thiên hạ vô địch” bình nhật đương nhiên là làm bộ thôi, y rất rõ mình được mấy cân, nếu An Định hầu thật sự không biết lượng sức như vậy, ra vào sa trường vài chuyến, cỏ trên mộ y chắc đã cao bằng người rồi.
Nhưng khoảnh khắc này, trong lòng Cố Quân thật sự trỗi dậy ảo giác “không có gì là mình không làm được”.
Khung xương của Trường Canh đã cao lên, nhưng vẫn gầy gò như một đứa trẻ, đưa tay ôm, có thể xuyên thấu qua lớp áo lót mỏng mơ hồ chạm đến xương sườn.
Thân xương và thịt gầy tong này tươi sống mà nặng nề đè lên người, Cố Quân nghĩ bụng, y phải trông nom đứa trẻ này lớn lên, như tiên đế kỳ vọng, để thằng bé sống trong yên bình đến trăm tuổi.
Y chung quy có thể phần nào bù lại nỗi bất lực ngoài tầm tay với đối với A Yến.
Cố Quân cởi thiết giáp trên vai, treo bên cạnh, mặc nguyên áo lên giường Trường Canh, hỏi: “Nhớ mẹ à – ý ta là dì ngươi.”
Trường Canh lắc đầu.
Cố Quân biết Trường Canh đối với tiên đế chẳng có thâm tình hậu nghĩa gì, chắc là nể mặt mình mới gọi một tiếng phụ hoàng, liền hỏi: “Vậy ngươi nhớ Từ huynh sao?”
Lần này Trường Canh không phủ nhận.
Từ bách hộ là người tốt đầu tiên mà nhiều năm qua y từng gặp, tuy rằng chẳng có năng lực gì, nhưng rộng lượng ôn hòa, kế phụ lấy mình làm gương, lần đầu tiên cho Trường Canh biết một người có thể bình tâm tĩnh khí mà sống như vậy.
Chỉ là Từ bách hộ quân vụ bận rộn, vắng nhà quanh năm, bấy giờ mới để Cố Quân nhân cơ hội bổ khuyết một chút chỗ trống ấy.
Thấy đối phương mặc nhận, Cố Quân đang ngửa đầu nhìn đỉnh màn lờ mờ trong lòng đột nhiên không vui lắm, buột miệng hỏi: “Từ huynh đối với ngươi tốt hơn ta?”
Trường Canh sửng sốt nhìn y, không biết chuyện rõ ràng như vậy mà sao y hỏi ra miệng được.
Lần này, Cố Quân như kỳ tích hiểu được ánh mắt ấy, tức khắc cảm thấy ngực bị một cơn gió lạnh cuốn qua, khô khan nói: “Cũng chẳng có cách nào khác, hoàng mệnh khó trái, ngươi chỉ có thể cố chịu thôi.”
Trường Canh: “…”
Cố Quân bật cười, Trường Canh cảm nhận được ngực y hơi rung, trong lòng chợt sinh ra khác thường, nửa người bên trái cảm thấy khoảng cách thân mật như vậy có chút mất tự nhiên, muốn tránh xa, nửa người bên phải lại hận không thể hóa thành tờ giấy để dán sát rạt vào.
Ý nghĩ đi hay ở không chắc chắn phảng phất muốn chia đôi y.
Y đang đấu tranh tâm lý, thì căn bệnh ngứa tay của Cố Quân đã tái phát.
Tóc Trường Canh xõa ra sau lưng, bất hạnh rơi vào tay Cố Quân, Cố Quân liền bắt đầu vô thức mân mê, không mạnh tay, chỉ kéo nhẹ da đầu.
Trường Canh giật mình, nổi hết da gà, máu toàn thân từ chậm bước đổi thành chạy như điên, phảng phất có thể nghe thấy tiếng soàn soạt khi chúng lướt qua mạch máu, một luồng hơi nóng không rõ lai lịch tan vào tứ chi bách hài, thiếu chút nữa đốt xuyên da y.
Trường Canh thình lình lật người, giật lại tóc, theo bản năng vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Đừng nghịch nữa!”
Cố Quân lúc nhỏ lắm tai nhiều bệnh, vóc dáng phát triển cũng chậm, mười hai mười ba tuổi còn là một đứa trẻ ranh, bởi vậy cũng chẳng coi Trường Canh là người lớn, không mảy may nhận ra có gì không ổn.
Y chẳng để ý mà thu móng vuốt tác quái lại, hai tay gối sau đầu, nói với Trường Canh: “Ta không thành thân, đương nhiên cũng không có con cái, ngay cả huynh đệ tỷ muội cũng không nốt, khó tránh khỏi chăm sóc thiếu chu đáo, rất nhiều việc nếu ngươi không nói, ta cũng chưa chắc nghĩ tới, cho nên có gì tủi thân, đừng giấu trong lòng, được không?”
Giọng y trầm thấp êm tai, đại khái là quá mệt mỏi rồi, còn có chút mơ hồ không dễ phát hiện, nhanh chóng đâm thẳng vào tai Trường Canh, khiến thiếu niên kia dựng thẳng tóc gáy, còn toát một tầng mồ hôi mỏng sau lưng.
Trường Canh trong lòng vừa căng thẳng vừa buồn bực nói thầm: “Thuận miệng tán gẫu vài câu mà thôi, mình cần chi phải như lâm đại địch thế?”
“Điện hạ ngài cũng lượng thứ nhiều hơn,” Cố Quân cười nói, vỗ vỗ bên cạnh, “Nào, nằm ngay ngắn, nói ta nghe xem ban nãy mơ thấy gì.”
Nhắc tới giấc mơ, dã hỏa vô danh trên người Trường Canh mới bình yên lại, y nhìn chằm chằm Cố Quân một lúc, ép mình nén xuống ý định nói thẳng ra chuyện Ô nhĩ cốt, trước tiên thử: “Thập Lục, trên đời có loại độc dược nào khiến người ta phát điên không?”
Cố Quân bất mãn nhướng mí mắt: “Thập Lục là cho gọi ai đó?”
Ngoài miệng quở một câu, nhưng cũng chẳng để bụng lắm, Cố Quân dừng một chút, đoạn nói: “Nhất định có, thế giới rộng lớn cái gì mà chẳng có, đặc biệt là các vùng phiên bang, mọc rất nhiều thảo dược mà Trung Nguyên không có, hơn nữa đời đời truyền lại rất nhiều thần nọ thần kia, có rất nhiều thủ đoạn quỷ bí mà chúng ta không hiểu.”
Lòng Trường Canh chùng xuống, y nắm chặt phế đao đeo trước ngực.
Cố Quân hơi lấy làm lạ hỏi ngược: “Sao lại nói đến việc này?”
Đầu ngón tay Trường Canh lạnh ngắt, cuộc đấu tranh tâm lý chớp mắt đã kết thúc, y buồn bã nói: “Không có gì, mơ thấy một ngày kia ta biến thành kẻ điên, giết rất nhiều người.”
Dứt lời, không đợi Cố Quân đánh giá, Trường Canh lại tranh nói trước: “Mơ đều là ngược, ta biết.”
Y cuối cùng hạ quyết định, phải giấu kín chuyện Ô nhĩ cốt, với một bầu khí phách thiếu niên, Trường Canh không chịu thừa nhận mình có thể thua, y phải đối kháng đến cùng, tỉnh táo đến chết.
Song cho dù trong lồng ngực có dũng khí lớn như vậy, y vẫn không dám thăm dò Cố Quân sẽ nghĩ gì nếu biết việc này.
Trường Canh nghĩ, dẫu đầu mình bị ghẻ, chân mình bị lở loét, tiểu nghĩa phụ chưa chắc sẽ ghét bỏ, nhưng nếu biết mình cuối cùng sẽ biến thành một kẻ điên khùng thì sao?
Y trốn tránh theo bản năng, không muốn nghĩ sâu, chỉ hỏi: “Ngươi cũng từng gặp ác mộng chứ?”
Cố Quân buột miệng nói khoác: “Làm sao có thể?”
Nhưng vừa nói xong, Cố Quân liền nhớ Thẩm Dịch bảo mình “thật lòng với Trường Canh một chút”, lại cảm thấy mình khoác lác quá tròn, vội ho một tiếng, chữa lại: “Cũng không… À thì, có đôi khi tư thế ngủ không đúng, cũng sẽ mơ mộng vớ vẩn.”
Trường Canh: “Thế mơ thấy những gì?”
Cố Quân không thích bàn chuyện cảm thụ của mình, bởi vì cảm thấy nói ra quá xấu hổ, giống như cởi hết quần áo chạy khắp đường cho người ta nhìn vậy, liền đáp lấy lệ: “Linh tinh thôi, mở mắt là quên luôn – ngươi mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi đấy.”
Trường Canh không nói gì nữa.
Nhưng một lát sau, Cố Quân nghiêng đầu nhìn y, lại thấy Trường Canh mở to đôi mắt, liên tục nhìn chằm chằm mình, rốt cuộc không nhịn được đau đầu.
“Được rồi,” Cố Quân thở dài, vắt hết óc hồi tưởng một chút, nói bằng giọng điệu dỗ trẻ ngủ, “Hồi nhỏ, có một lần ta mơ thấy mình bị nhốt ở một nơi giơ tay không thấy năm ngón, chung quanh không có lấy một chút động tĩnh, nhưng ta biết nơi đó có rất nhiều dã thú ăn thịt người, vì thế cứ chạy mãi – ngày đó chắc là chân không duỗi ra, vẫn nói người không duỗi chân trong mơ chạy không nhanh, ta chạy đến cuối cùng, có cảm giác chân cẳng như làm từ bông, càng gấp càng chạy không nổi.”
Trường Canh truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
Sau đó đương nhiên là sợ quá tỉnh dậy thôi, còn có thể thế nào nữa?
Nhưng Cố Quân ngoài miệng tuyệt đối không chịu thừa nhận mình từng sợ quá tỉnh dậy, liền bịa đặt sinh động như thật: “Sau đó ta chạy đến phát bực, không biết rút từ đâu ra một thanh đại khảm đao đính tơ vàng, một đao đâm chết dã thú truy đuổi, rồi thỏa mãn tỉnh dậy.”
Trường Canh: “…”
Y vậy mà thật sự muốn nghe vài câu đứng đắn từ miệng họ Cố, đúng là nghĩ quá nhiều rồi.
Ai ngờ Cố Quân lại nghiêm trang hỏi: “Ngươi có biết lúc gặp ác mộng nên làm thế nào không?”
Trường Canh hơi chần chừ, một lần nữa dễ dàng tin y, nghiêm túc lắc đầu, chờ nghe cao luận.
Cố Quân nói như thật: “Ngươi sở dĩ gặp ác mộng, là vì trong nhà có tiểu quỷ dạ du trêu ghẹo, tiểu quỷ đều sợ uế vật, về sau ngươi nhớ bỏ cái bô ngay cửa, nhất định có thể đuổi chúng chạy hết.”
Trường Canh: “…”
Trường Canh đặc biệt dễ coi lời nói bậy của người khác là thật, Cố Quân nhanh chóng phát hiện lạc thú trêu ghẹo y, nửa đêm cười đến có tinh thần.
Trường Canh từng ngây thơ cho rằng tiểu nghĩa phụ là tới thăm y, bây giờ mới biết, thì ra tên này chỉ muốn lấy y ra tiêu khiển thôi!
Y phẫn nộ trở mình, đưa lưng lại Cố Quân, trong bóng lưng viết hai chữ “cút mau” rất to.
Cố Quân không cút, trông mãi đến khi nhịp thở của Trường Canh dần ổn định, mới nhẹ nhàng kéo chăn giúp, đoạn đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, Cố Quân vốn định thuận tay xách theo kiên giáp ban nãy tháo xuống, vừa thò tay lại nhớ hình như trước kia từng nghe ai đó nói, trẻ nhỏ nửa đêm dễ giật mình tỉnh giấc là do dương khí quá yếu, rước trúng thứ không sạch sẽ, dùng đồ bằng sắt đặt ở đầu giường sẽ đỡ hơn.
Những lời nói vô căn cứ trong dân gian này, trước kia Cố Quân không tin, lúc này y đột nhiên cảm thấy có lẽ chúng cũng có chút đạo lý, bằng không sao có thể truyền lưu bao nhiêu năm?
Thế là y để thiết kiên giáp lại, mặc áo đơn rời khỏi phòng ngủ của Trường Canh.
Có khả năng Cố đại soái quả thật là một kẻ quỷ kiến sầu trừ tà, Trường Canh từ giấc ngủ thứ hai thực sự không còn bị lũ yêu ma quỷ quái kia quấy rầy nữa, ngủ một giấc đến tờ mờ sáng.
Đáng tiếc, sau khi tỉnh dậy, sắc mặt Trường Canh còn khó coi hơn một đêm không ngủ.
Y sắc mặt xanh mét ngồi trên giường một lát, vén chăn gấm lên nhìn thoáng qua, liền không nhịn được thở dài não nề một tiếng, cuộn tròn mình lại, hai tay ôm đầu.
Lần thứ hai rồi.
Trường Canh rốt cuộc không cách nào tiếp tục lừa mình dối người, bởi vì lần này giấc mơ chân thật và trắng trợn… Y chân thật và trắng trợn khinh nhờn tiểu nghĩa phụ trong mơ.
Y vùi mặt vào chăn mà hét to một tiếng, ghê tởm mình đến không chỗ dung thân, hận không thể đập đầu chết luôn ở đầu giường.
Lần này, đến cả lưỡi đao hình mây lành cũng chẳng thể giúp y bình tĩnh lại.
Ngay khi thiếu niên này tâm tư rối bời, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Ba hồn thống khổ mà ủ dột của Trường Canh bị dọa bay hết bảy phách, phản ứng đầu tiên là hoảng loạn cuộn khăn trải giường lại trước, cắn răng thật mạnh, ép mình ổn định tâm thần, dè dặt ra mở cửa.
Không ngờ vừa mở cửa, y lại bị dọa lần thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.