Sát Phá Lang - Hồng Y Quả

Chương 63: Doraemon đại chiến Tay săn linh hồn




“Ồ? Hai tuyển thủ đang nói chuyện, lẽ nào hai người họ là người quen cũ? Bất luận thế nào, trước phải giới thiệu tư liệu bối cảnh của hai tuyển thủ đã. Đầu tiên là tuyển thủ Fraser đến từ tinh linh tộc. Từ mái tóc oánh bạch của hắn, còn có làn da trắng hơn người bình thường, mọi người nhất định có thể nhìn ra, hắn là một vị bạch tinh linh. Hơn nữa tinh tinh tộc trời sinh là tay cung thủ và thợ săn, mà tuyển thủ Fraser của chúng ta còn là nhân tài kiệt xuất trong đó, hắn là một tay săn linh hồn! Tay săn linh hồn không phải là săn bắt sinh vật, mà là săn bắt linh hồn sinh vật.”
Nghe người chủ trì giải thích, trong lòng Hư Không Già La lập tức trầm xuống. Tay săn linh hồn? Khó trách tên này có thể khoa trương như thế, bảo mình làm nô bộc của hắn. Nếu linh hồn của mình bị săn mất, đừng nói làm nô bộc, cho dù có hồn phi phách tán cũng chẳng qua là chuyện động một ngón tay.
“Vậy tiếp theo mời đại nhân Oreal giới thiệu về tuyển thủ Hư Không Già La.” Huyền Thiên đưa micro cho Oreal.
Oreal lần này hiếm khi không soi gương, lập tức cầm micro. Chẳng qua câu đầu tiên hắn nói không phải là thực hiện nghĩa vụ chủ trì của mình để giới thiệu tuyển thủ, mà là: “Đạo diễn! Chuyện gì đây? Tại sao luôn quay mặt trái của tôi? Mặt bên phải mới là hoàn mỹ nhất! Bảo tên quay phim quay mặt bên phải cho tôi!” Thấy ống kính màn hình đã đổi hướng, hắn mới thỏa mãn bắt đầu giới thiệu: “Tuyển thủ Hư Không Già La không có tư liệu bối cảnh tỉ mỉ, tuy cô vẫn là một cô nhóc, chẳng qua mấy lần thi đấu trước chúng ta đã có thể nhìn ra, cô là một bậc thầy kết giới không gian kiệt xuất. Cho nên theo như đồn thổi, cô có gốc gác với thế gia kết giới Đẩu gia.”
Hắn căn bản không nhìn tư liệu tuyển thủ, ngược lại xem màn hình là cái gương, không ngừng biến hóa góc độ thưởng thức mỹ mạo của mình.
Nhìn ra hắn không mấy bận tâm, Huyền Thiên không thể không cầm lấy micro lần nữa, Đại thiên vương Mạch Đương Cơ, ngài đang ở đâu? Tôi không muốn cộng sự với tên tự luyến này nữa!
“Cảm tạ đại nhân Oreal giới thiệu, vậy tiếp theo chúng ta hãy cùng thưởng thức trận đấu đặc sắc của hai tuyển thủ. Bắt đầu đếm ngược. 3! 2! 1!”
Cuộc đấu bắt đầu, Fraser lập tức triển khai tấn công. Chỉ thấy hắn kê ba mũi tên có linh khí lên dây cung, bắn ra, tiếng vút rạch phá không gian, ba mũi tên nhất tề nhắm vào Hư Không Già La.
Hư Không Già La chỉ nhẹ nhảy ra sau đã né được công kích lần này, ba mũi tên cắm xuống đất, rồi lún sâu vào đất, không thấy bóng dáng.
Đối phương thấy Hư Không Già La nhẹ nhàng tránh né, không những không nôn nóng, ngược lại ung dung tiếp tục bắn tên, lần này tăng lên làm năm mũi.
Hư Không Già La thoáng gia tăng tốc độ, lúc chiến đấu với Thương Lan, mọi người đã từng thấy qua. Muốn tránh né những mũi tên này thực sự quá dễ dàng. Cậu nhất định cũng không để ý. Cậu liên tục tránh né nhẹ nhàng, mà đối phương vẫn ung dung bắn tên, chỉ là số lượng mũi tên mỗi lần đều sẽ tăng lên.
Trong nhất thời chỉ thấy mưa tên đầy trời, toàn bộ đều ghim xuống đất.
Hư Không Già La cuối cùng cũng ý thức được không đúng, trận thế của đối phương, mục tiêu bắn căn bản không phải là mình. Mà là mặt đất… chết tiệt! Trúng kế rồi!
Quả nhiên, lần này khi cậu chạm đất, mũi chân mới vừa tiếp xúc với mặt đất, một tiếng nổ vang lên, chân cậu suýt nữa bị nổ văng. May mà cậu phản ứng nhanh chóng, lập tức tháo buộc tóc xuống, ném lên trên, buộc tóc liền kéo dài vô hạn lên đến chùm đèn treo ở trên, xung lực thoáng chốc kéo cậu lên cao. Chỉ có mũi giày bị nổ thủng một lỗ.
Xem ra mặt đất không thể ở nữa, tên đó đã giăng đầy cạm bẫy dưới đất, những mũi tên bắn ra vừa rồi căn bản là ghim xuống đất làm bom.
Fraser thấy Hư Không Già La đu trên không, khóe môi xuất hiện nụ cười tự tin, “Đây là do ngươi tự đưa đến cửa đó.”
Người chủ trì rất kích động: “Ối chà chà, bây giờ không hay rồi! Tuyển thủ Hư Không Già La treo mình giữa không trung, quả thật là trúng mục đích của tuyển thủ Fraser!” Đu trên không không thể tiếp tục né tránh, đồng nghĩa với một mục tiêu cố định, để thợ săn nhắm bắn.
Fraser lại kéo cung, lần này quả thật nhắm trúng vào Hư Không Già La.
Với tính cách của Hư Không Già La có thể ngồi yên chờ chết sao? Đáp án đương nhiên là không. Chỉ thấy cậu triệu hóa ra máy sấy tóc, miệng thầm niệm, khi cậu ấn công tác máy sấy, từ miệng máy sấy phun ra không phải là gió, cũng không phải là nước biển hay Tam muội chân hỏa lần trước, mà là cát chảy cuồn cuộn không dứt.
Cát này đổ xuống phủ trời phủ đất, không bao lâu đã bao phủ kín mặt đất, ngay cả Fraser và các trọng tài trên bục cũng bị chôn vùi.
Hư Không Già La buông sợi tơ đỏ trên tay ra, nhẹ nhàng nhảy xuống.
“Ối chà, thật là đại khai nhãn giới! Máy sấy tóc của Hư Không Già La quả thật giống như túi bảo bối của Doraemon, sao thứ gì cũng có hết vậy. Kỳ quái hơn nữa là, tại sao cát này tiếp xúc với mặt đất, cạm bẫy của Fraser lại không nổ chứ?”
Hiếm khi lần này Oreal chủ động tiếp lời: “Vì nó không phải là cát bình thường, mà là cát ly ly ở sa mạc Hãm Không của Minh giới. Cát ly ly có thể ngăn cách tất cả linh khí, mất đi linh khí, những mũi tên kia chẳng qua cũng chỉ là mũi tên bình thường, làm sao nổ được?”
Huyền Thiên mở to đôi mắt gắn ba cặp lông mi giả: “Thật không ngờ được! Tuyển thủ Hư Không Già La quả nhiên là cao thủ, có thể thần thông quảng đại lấy được cát ly ly của sa mạch Hãm Không! Nhưng tuyển thủ Fraser của chúng ta và các trọng tài thì thật đáng thương, bị chôn sống mất rồi!”
Vừa dứt lời, trong cát thò ra một cánh tay, tiếp theo là một bóng người trắng nhợt chui ra.
“Ồ! Là tuyển thủ Fraser bạch tinh linh của chúng ta, hắn không sao, đã thành công thoát khỏi cát ly ly rồi!”
Khắp người Fraser là cát, hắn vừa chui ra đã “phi phi phi!” nhổ cát ra ngoài.
Lần này Hư Không Già La cười rất tự tin: “Mùi vị của cát chảy ly ly không tồi chứ?” Nói xong, cậu ném tơ đỏ vào trong cát, kéo các trọng tài bị chôn vùi ra.
“Ta phi!” Hắn lại nhổ ra, “Hừ! Không chơi nữa. Chúng ta đến thật đi!”
Chẳng lẽ này giờ hắn vẫn đấu chơi?
Hư Không Già La “ồ?” một tiếng: “Ta nãy giờ vẫn rất nghiêm túc.”
Fraser nghiêng đầu nhảy nhảy, muốn dốc cát trong lỗ tai ra: “Lừa ngươi làm gì?! Ta đã xem mấy trận thi đấu trước của ngươi, ngươi tuyệt đối chưa xuất ra thực lực chân chính!”
Hư Không Già La nghe thế khoát tay: “Được rồi, nếu ngươi đã nóng lòng muốn thua như thế, vậy ta sẽ thành toàn ngươi.”
Lần này Fraser rút ra một mũi tên trong suốt gác lên cung. Rất rõ ràng, mũi tên lần này hoàn toàn khác trước, thân mũi tên có bao quanh linh khí màu vàng. Linh khí này mạnh đến mức có thể thực thể hóa, dùng mắt thường thấy được, chứng minh mũi tên này tuyệt đối không bình thường!
“Tiếp chiêu đi, Bổ thần tiễn!” Cung đã kéo căng, ánh sáng màu vàng mang theo khí lưu cường liệt tấn công Hư Không Già La!
Nghe tên là biết, mũi tên này khẳng định có công năng truy bắt. Hư Không Già La sớm đã chuẩn bị, nhanh chóng rút khăn tay khỏi ngực, vung nhẹ, nó liền dựng thẳng giữa không trung, phóng to thành tấm màn sáu mét vuông, chặn trước mặt cậu, hố đen lại xuất hiện lần nữa!
Cho rằng mũi tên sẽ rơi vào hố đen, không ngờ trái lại, hố đen sáu mét vuông không đủ lớn. Mũi tên khi cách nó chưa đến một mét, bỗng nhiên biến thành một cái lưới màu vàng, tỏa ra bốn phía, bao trùm hố đen.
“Ha ha ha, ta nghe nói Đẩu gia là hậu duệ của thần, có thể bị Bổ thần võng của ta bắt được, chứng minh ngươi thật sự có huyết thống thần tộc. Xem ra ta cược đúng rồi, ngươi thật sự là người của Đẩu gia!” Fraser cười lớn.
Hư Không Già La niệm khẩu quyết, lỗ đen đó dần dần biến mất, cuối cùng biến về một chiếc khăn tay nhỏ. Cậu cất khăn tay vào ngực, chậc một tiếng: “Tài vặt. Không tồi, ta là người của Đẩu gia, vậy thì sao? Bỏ đi, không chơi nữa. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn gọi ta là lão đại đi.”
Nói xong, tay cậu vẽ ấn giữa không, đó là một ký hiệu kỳ quái, là ấn không gian tương truyền nhiều đời của Đẩu gia. Khi ấn ký vẽ xong, Hư Không Già La phát động linh khí trên người, một cánh cửa xuất hiện trước mặt cậu. Không nói hai lời, cậu nhảy vào trong.
“Đó là cái gì?! Cửa như ý của Doraemon sao?!” Huyền Thiên rất hiếu kỳ.
Kỳ thật không đúng, nhưng cũng không sai. Giống với cửa như ý của Doraemon, đó là một cửa truyền tống không gian, từ cánh cửa đó có thể di chuyển đến bất cứ nơi nào mình muốn đi.
“Tuyển thủ Hư Không Già La vào rồi, vậy cô sẽ ra ở chỗ nào? Trong hội trường không thấy có cánh cửa nào khác cả.”
Không những Huyền Thiên tìm kiếm, Fraser cũng thời khắc lưu ý xung quanh mình, hắn không ngừng xoay người, phòng bị Hư Không Già La bất cứ lúc nào cũng có thể triển khai tập kích.
Một phút, hai phút… thời gian trôi qua từng phút từng giây, đối phương chung quy không hiện thân. Trạng thái phòng chiến tập trung tinh thần cao độ thời gian dài, Fraser cảm thấy thần kinh của mình căng chặt đến sắp đứt ra.
“Ái chà? Tuyển thủ Hư Không Già La không phải chạy trốn bỏ quyền rồi chứ? Theo quy định của đại hội, nếu rời khỏi hội trường trong vòng năm phút không xuất hiện lại, thì coi như chủ động bỏ quyền. Còn một phút cuối cùng, lẽ nào cô thật sự không xuất hiện lại nữa?!”
Huyền Thiên chịu không nổi, thành viên của tổ 240 này, không có một ai làm người đỡ lo, không thể thi đấu bình thường sao?
“Ủa? Tuyển thủ Fraser giơ tay rồi, chuyện gì vậy? Hắn nói vài câu với trọng tài… không phải chứ?! Trọng tài ra hiệu tuyển thủ Fraser chủ động nhận thua?! Đây là chuyện gì?! Nhưng tuyển thủ Hư Không Già La vẫn chưa xuất hiện mà, như vậy có thể tính là cô thắng sao? Hay tính là hòa…”
Chưa nói xong, Fraser quỳ xuống nôn khan, một làn khói trắng chui ra khỏi miệng hắn, hội tụ thành một bóng người. Bóng người đó chậm rãi thực thể hóa, không phải là Hư Không Già La đã biến mất năm phút thì còn là ai?!
“Ối chà chà! Vào mấy giây cuối cùng, tuyển thủ Hư Không Già La thế nhưng chui ra từ miệng tuyển thủ Fraser! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nhưng bất kể ra sao, chúc mừng tuyển thủ Hư Không Già La, cô đã giành được thắng lợi trong trận đấu này! Giành được quyền đi tiếp!”

Trở về phòng nghỉ ngơi, Fraser vẻ mặt phẫn hận trừng Hư Không Già La: “Ngươi là tiểu nhân bỉ ổi, lại chui vào đầu ta, khống chế ý chí của ta?!”
Hư Không Già La phất tay: “Binh bất yếm trá. Huống chi đại hội không quy định ta không thể chui vào đầu ngươi, ta dùng thủ đoạn chính đáng, mau gọi lão đại đi!”
Sắc mặt vốn tái nhợt của Fraser hiện tại hoàn toàn chuyển thành xanh lét, hắn nghiến răng ken két.
Hư Không Già La khinh thường nhìn hắn một cái, “Ngươi không phải muốn nuốt lời chứ? Ta nghe nói bạch tinh linh quang minh lỗi lạc, thì ra cũng chỉ là lời đồn mà thôi.”
“Không cho phép ngươi sỉ nhục tộc bạch tinh linh chúng ta!” Fraser phẫn hận chỉ cậu.
“Ồ? Vậy thua cược?”
Fraser nghiến răng: “Lão… lão đại.” Sắc mặt từ xanh lại chuyển sang đỏ.
Hư Không Già La rất thỏa mãn, thật đặc sắc, nếu đứng ở trạm giao thông, quả thật là một cái đèn xanh đèn đỏ.

Lúc này Chân Chính vô cùng bất an, không phải vì trận đấu tiếp theo hắn phải ra đấu. Mà ngay từ lúc đầu, cảm ứng tâm linh gần đây đang càng lúc càng mạnh giữa hắn và Giả Tấn Xuyên hiện tại lại hoàn toàn bị cắt đứt. Hắn hoảng loạn gọi điện, thử liên lạc với y, nhưng di động truyền ra âm báo “đối phương không nằm trong vùng phủ sóng”. Mà Hiểu Dạ Bách Quỷ đã đi cứu viện cũng một đi không hồi âm. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Nếu tiểu Xuyên gặp phải bất trắc gì… hắn thật không dám tưởng tượng, mình còn có dũng khí sống tiếp hay không.
Đều tại hắn, còn đấu cái gì chứ! Phải nên đi cùng y mới phải!
Hư Không Già La phát hiện Chân Chính bất thường, tay hắn đang run rẩy. Khi người chủ trì tuyên bố hắn phải ra đấu, hắn không những không đi đến cửa truyền tống, ngược lại chạy đến cửa phòng nghỉ.
Hư Không Già La vội kéo hắn lại: “Ngươi đi đâu?”
“Tiểu Xuyên biến mất rồi! Tôi phải đi tìm cậu ấy!” Chân Chính giãy khỏi tay Hư Không Già La.
“Ngươi muốn để công sức của tiểu Xuyên mất trắng sao? Nếu ngươi vì cứu y mà thua trận này, vậy cho dù gặp được y, ngươi còn mặt mũi nào nữa?”
Câu nói của Hư Không Già La khiến cõi lòng nóng nảy của Chân Chính tạm thời bình tĩnh lại. Đúng, hắn không thể lãng phí khổ tâm của người yêu.
Hư Không Già La thấy hắn cuối cùng cũng phục hồi lý trí, tiếp tục nói: “Không chậm một giờ nửa khắc, nếu ngươi thật sự không yên tâm, bây giờ ta sẽ đi tìm y. Nhưng linh tràng của y ta hoàn toàn không cảm thấy được, ngươi có đầu mối gì không?”
“Lần cuối cùng ta cảm nhận được y, là ở phía đông, đại khái cách đây năm ngàn bảy trăm hai mươi km.” Chân Chính nhớ lại, cố gắng nói chính xác.
“Được, ngươi cố gắng lên, ta lập tức qua viện trợ. Ngươi nhớ đừng thua, nếu không ta xem ngươi làm sao nói chuyện với tiểu Xuyên.” Nói xong, cậu kết ấn lại triệu ra “cửa như ý” của mình.”

“Xin mời tuyển thủ Chân Chính! Tuyển thủ Chân Chính?! Sao không thấy người đâu?!” Huyền Thiên nóng nảy, hắn dã biết thành viên của tổ 240 này không có một ai thi đấu đàng hoàng mà! Giống hệt Hư Không Già La, hắn gọi nửa ngày, Chân Chính vẫn chậm chạp chưa hiện thân.
Cuối cùng, trong mấy giây trước khi Huyền Thiên tuyên bố hắn bỏ quyền, Chân Chính mới xuất hiện trên sân đấu.
“Ối trời, tôi suýt nữa cho rằng tuyển thủ Chân Chính bỏ quyền rồi chứ. Vậy mời tuyển thủ Chân Chính rút thăm đối thủ vòng đấu này.” Thật ra hiện tại trong khu tuyển thủ nghỉ ngơi chỉ còn một tuyển thủ chưa tham gia vòng đấu nào, không cần nói, đối thủ của Chân Chính chính là hắn. Người chủ trì chẳng qua là làm theo trình tự mà thôi.
“Được rồi, đối thủ của tuyển thủ Chân Chính là tuyển thủ Tử Liễu Mão Sinh!”
Huyền Thiên vừa dứt lời, trên sân đấu lại xuất hiện một bóng người màu tím. Đó là một nam tử cao lớn, mái tóc màu tím sậm dài mượt, trên mặt đeo một cặp kính gọng trắng, diện mạo hòa ái như tắm gió xuân. Là một soái ca đầy mùi sách vở.
Nhưng hắn lại ăn mặc và mang vũ khí hoàn toàn không phù hợp với khí chất của mình, hắn mặc một bộ áo giáp màu tím, che đi làn da màu đen, trên vai còn vác một chiếc lưỡi liềm thật lớn.
“Tin rằng các bạn khán giả trước tivi khi nhìn thấy lưỡi liềm của tuyển thủ Tử Liễu Mão Sinh đều đã rõ, tuyển thủ này là một thành viên của tộc tử thần phương tây! Nghe nói hắn còn là người có thiên phú nhất trong tộc tử thần phương tây gần đây, hơn nữa là thanh niên tuấn tú tài năng xuất chúng nhất! Chẳng qua, hiếm thấy nhất là, bình thường mà nói, ngoại hình của tử thần phương tây đều là xương khô, mà tuyển thủ Tử Liễu Mão Sinh lại có tướng mạo anh tuấn, khó trách hiện tại lại có nhiều fans cổ vũ cho hắn như vậy.”
Nhìn kỹ trên ghế khán giả, thật sự có không ít thiếu nữ giơ đủ kiểu biển như “Tử Liễu đại nhân, em yêu anh!”, “Tử Liễu chiến thắng”…. Chân Chính đẩy gọng kính màu bạc lên, hừ lạnh một tiếng, vị tử thần đại nhân này không đi làm ngành nghệ thuật đúng là uổng phí tài năng.
“Thật ra tuyển thủ Chân Chính của chúng ta nếu nhìn kỹ cũng là một soái ca văn nhã đó. Nhưng khí tràng người lạ chớ gần của hắn thật khiến người ta phải lùi bước. Hắn và tuyển thủ Giả Tấn Xuyên cùng xưng là Thần điêu hiệp lữ, theo tin tức kín cho biết, hai người quả thật là một cặp tình nhân. Chẳng qua hiện trường không thấy người yêu của hắn cỗ vũ cho hắn, không biết có tạo nên ảnh hưởng gì cho hắn không. Tiếp theo mời hai vị soái ca mang đến cho chúng ta một cuộc đấu đặc sắc!”

Khi Hư Không Già La ra khỏi “cửa như ý”, một mùi tanh hôi ập đến khiến cậu choáng váng. Cậu kéo buộc tóc xuống, quấn lên mặt, ngăn cách mùi hôi gay mũi. Chỉ thấy trước mắt bị sương đen bao trùm, đừng nói không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Ngay cả đưa tay ra xa một chút cũng không thấy được.
Cậu lấy máy sấy ra, miệng niệm quyết, ấn công tắc. Bên trong thổi ra một cơn gió lốc, sương đen kia thế nhưng hoàn toàn bất động, dính chặt trên đất.
Hư Không Già La nhíu mày, sương đen này xem ra không đơn giản. Nhưng cậu không từ bỏ, lần này lại móc khăn tay ra, hố đen lại xuất hiện lần nữa. Niệm xong chú ngữ, sương đen dần bị hố đen hút vào. Một lát sau, cậu mới nhìn rõ nơi mình đang đứng.
Cậu kinh ngạc: “Nơi này, nơi này không phải là…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.