Sát Phá Lang - Hồng Y Quả

Chương 52: Bức hôn




Sau khi Hư Không Già La uống Dục thần tuyền thủy, dường như hoàn toàn từ bỏ tất cả kiêu ngạo và lý trí, hoàn toàn trầm luân trong biển dục, không những chủ động kẹp hai chân trên eo Thương Lan, mà còn kéo cổ hắn hôn sâu.

Thương Lan thong dong hưởng thụ cậu chủ động, cúi đầu hôn nhiệt liệt, trong lúc môi lưỡi giao triền, nước bọt lưu chuyển trong miệng hai người, lại là một đêm mây vần gió vũ, tình triều trào dâng…

Gấu trúc hoảng loạn nhảy khỏi ghế: “Tôi, tôi muốn đi nhà xí…” Nó chạy trốn như một trận gió.

Lão long vương nhìn dáng vẻ gấu trúc, biết rõ con trai mình còn chưa dụ được người ta: “Lão cửu, con tính sao?! Không phải nói không phải hắn thì không lấy sao? Kết quả ồn ào nửa ngày, người ta căn bản không đáp ứng!”

Safin phủi tay, không chút căng thẳng: “Tiểu khả ái ngu ngốc một chút, hắn còn nhỏ, cứ từ từ.”

“Còn nhỏ?! Tộc gấu khi 100 tuổi đã có con rồi, ta thấy hắn chắc chắn đã hơn 100 tuổi. Vậy mà nhỏ gì nữa? Dù sao ta bất kể, con mau giải quyết hắn đi! Ta đã tuyên bố với toàn tộc, sau đại hội thiên hạ linh hiển con sẽ cử hành đại hôn với con gấu ngốc đó!”

Lần này Safin không thản nhiên nữa: “Phụ vương! Ngài công bố lúc nào vậy?! Sao lại tự chủ trương như thế?!” Vậy vạn nhất trận này họ bị loại, không phải mấy ngày sau phải kết hôn sao? Kết hôn với tiểu khả ái hắn đương nhiên nguyện ý, nhưng hắn không nắm chắc có thể trong thời gian ngắn như vậy khiến đối phương xiêu lòng hay không. Đừng nói xiêu lòng, đến hiện tại, ấn tượng của đối phương dành cho hắn vẫn không tốt lắm.

Lão long vương làm như không nghe thấy lời trách cứ của con trai, liếc Safin nói: “Lời bổn vương đã nói ra, thì không thể thu hồi. Con tự xem rồi làm đi.”

Safin cắn răng, ông già thật sự là rồng sao? Căn bản là hồ ly!

“Tiểu Giả, cứu mạng!” Gấu trúc trốn vào nhà xí, lập tức lấy di động gọi điện cho Giả Tấn Xuyên cầu cứu.

“Sao thế?” Giả Tấn Xuyên và Chân Chính lúc này đang đến lãnh địa Tư Thủy thần tộc.

“Tên rồng lưu manh đó hình như muốn liên hợp cả nhà hắn bức hôn tôi!” Gấu trúc ngồi lên nắp bồn cầu, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên tán.

“Không phải chứ? Thì ra hắn có ý đồ, vậy mày tính sao? Nhà hắn là vương tộc, nếu mày gả cho hắn thì chính là vương tử phi rồi. Oa! Phát tài rồi nha!” Giả Tấn Xuyên hả hê đùa gấu trúc.

“Tính gì? Có thể tính gì chứ? Đương nhiên không thể! Tôi là đực mà? Sau này tôi còn muốn làm ba đó.” Nó chưa từng nghĩ sẽ tìm một con đực kết hôn, huống hồ còn là khác chủng tộc.

“Không phải tao đả kích mày, nếu mày muốn con, thì dứt khoát theo hắn đi. Gấu trúc tụi mày vốn ít, huống hồ còn có thể thành tinh, căn bản là hiếm hoi. Mày đi đâu tìm gấu trúc cái tinh đây?” Giả Tấn Xuyên nói rất có lý, nhưng vừa nghĩ đến kết hôn cùng tên lưu manh, nó liền cảm thấy cả người không thoải mái: “Vậy tôi thà không cần con!”

“Safin kém thế sao? Không phải chỉ lưu manh một chút, tà khí một chút, trạch một chút, biến thái một chút…” Nói đến đây, ngay cả y cũng cảm thấy thật sự không phải kém bình thường: “A, nếu vậy, mày mau chạy đi, nói không chừng tối nay họ sẽ bắt mày vào động phòng đó!”

“Cái gì?!” Gấu trúc bị dọa lập tức bật dậy: “Tiểu Giả mau đến cứu tôi!”

“Thế này đi, chúng tôi hiện tại đang đến lãnh địa Tư Thủy thần tộc điều tra vấn đề đầu nguồn Dục thần tuyền thủy. Mày lập tức qua đây đi.” Nói ra thì, họ có đoạn nghiệt duyên này, là vì y và Chân Chính không cẩn thận kéo gấu trúc vào cuộc đấu, cũng coi như là trách nhiệm của họ.

“Đi thế nào đây?” Gấu trúc chỉ hận không thể bay qua ngay lập tức.

“Tao cho mày biết…”

Mấy vương huynh vương tỷ của Safin muốn dẫn gia quyến về, nhưng mãi không thấy gấu trúc trở lại.

“Tiểu tân nương của em sao lâu vậy? Đừng nói là rớt xuống dưới rồi nhé?” Tam vương tỷ đợi đến hết kiên nhẫn.

Safin nhìn đồng hồ, xác định đã sắp nửa tiếng: “Ta đi tìm.”

Còn chưa ra khỏi tẩm điện, đã có thị vệ đến báo: “Không tốt rồi! Vương tử điện hạ, khách quý ngài dẫn đến vừa rồi đánh bại thủ vệ lao ra khỏi cung điện rồi!”

Safin nhếch môi: “Được a, tiểu khả ái, ngươi thật không ngoan.”

….

Không biết đã bắn bao nhiêu lần, giao triền bao nhiêu lần.

Vào lần hôn cuối cùng, trong miệng Hư Không Già La trào ra một lượng lớn dịch thể, không cho đối phương cự tuyệt, toàn bộ rót vào miệng hắn. Thương Lan cuối cùng phát hiện không đúng. Mỗi lần hôn, trong miệng Hư Không Già La luôn sẽ tiết ra quá nhiều nước bọt, hơn nữa mỗi lần, cậu đều kiên trì truyền nước bọt cho mình. Lẽ nào…

Hắn híp mắt lại một cách nguy hiểm, ngón tay bóp cằm Hư Không Già La, nâng mặt cậu lên: “Ngươi luôn đút ta Dục thần tuyền thủy?”

Trầm mê trong mắt Hư Không Già La hoàn toàn tan đi, thay bằng nụ cười châm biếm: “Hừ! Coi như không ngốc. Nhưng ngươi biết quá trễ rồi, vừa rồi ta đã đút toàn bộ cho ngươi. Ha ha ha!” Hư Không Già La đắc ý cười.

Thương Lan đẩy Hư Không Già La ngã xuống: “Khó trách nhiệt tình như thế, thì ra là có âm mưu. Không hổ là cao thủ chế tạo kết giới không gian, ngay cả trong miệng cũng có kết giới.” Nhìn người cười đến hỗn loạn trên đất, hắn nói: “Hừ, chẳng qua ta lại thích ngươi như thế.”

Thương Lan lại nhào lên lần nữa, áp Hư Không Già La xuống, tách hai chân cậu ra, gác lên vai mình: “Ta sinh cũng được. Dù sao cũng là con của chúng ta. Nếu đã vậy, đừng lãng phí, chúng ta làm thêm vài lần nữa, nhất định phải bảo đảm có thể mang thai.”

Mặt Hư Không Già La lập tức tái nhợt, cứ tưởng hắn biết bản thân uống Dục thần tuyền thủy rồi sẽ không dám chạm mình nữa, ít nhất sẽ nổi cơn thịnh nộ. Không ngờ tên này không những không tức giận, thậm chí còn muốn đến thêm vài lần?!

Đã làm bao nhiêu lần rồi? Lẽ nào tên này là kim cương không ngã?! Cậu phẫn nộ trừng Thương Lan.

“Yên tâm đi đại thiếu gia, thế nhân đều nói Tư Thủy thần tộc chúng ta là trời sinh vô năng, thật ra họ đã sai rồi. Chúng ta cả đời chỉ phát tình với một người, hơn nữa khi phát tình thì có thể mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi. Ngươi nhất định sẽ rất thỏa mãn…”

Nhìn nụ cười *** tà của người phía trên, Hư Không Già La hận không thể lập tức ngất đi.

“Trước mặt là lãnh địa của Tư Thủy thần tộc. Kết giới ở đó rất lợi hại, đợi lát nữa có thể chúng ta sẽ phí một chút công sức. Nhớ đừng cường ngạnh xông vào, người trẻ tuổi bây giờ a, luôn rất xúc động, xúc động nhiều lúc sẽ phá hỏng chuyện…” Tiên hạc dùng giọng nói thô khàn của nó nói.

Không sai, các bạn có lẽ vẫn còn nhớ con tiên hạc toàn thân mặc giáp này, chính là thú hộ thân của chị tư nhà họ Chân. Lần này hai người đi xa, vì Giả Tấn Xuyên không có vật cưỡi, hơn nữa nếu đi bằng công cụ giao thông công cộng, tính ra chưa đến được địa điểm thì họ đã bị loại. Cho nên Chân Chính mượn tiên hạc hộ thân của chị làm vật cưỡi cho Giả Tấn Xuyên.

Nói ra thì, con tiên hạc của chị hắn cái gì cũng tốt, vừa đầy kinh nghiệm và kiến thức phong phú. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là quá mức ồn ào, phí lời nhiều chuyện. Khiến người ta khó chịu nhất chính là giọng nói đó quả thật còn ma âm xuyên tai hơn cả quạ.

Chân Chính chịu không nổi trầm giọng ngăn cản: “Câm miệng!”

Tiên hạc lập tức ngậm miệng, nó luôn có bóng ma tâm lý với Chân Chính, đặc biệt là lúc này hắn dùng ngữ khí lạnh lùng ngăn cản nó, tiểu tâm can của nó xém nữa bị dọa vỡ.

Giả Tấn Xuyên và Chân Chính nhảy khỏi tọa kỵ, quả nhiên là kết giới cường lực. Còn chưa chạm đến chỉ mới tiếp cận, đã khiến họ cảm thấy một loại cảm giác đè nén và khí tức khiến người ta chán ghét.

Chân Chính dùng linh tơ thăm dò một chút, nhưng không thể đi vào. Hắn nhíu mày, quay lại nhìn Giả Tấn Xuyên.

Giả Tấn Xuyên hiểu ý, hai người đồng thời hai tay kết ấn, miệng niệm chú văn.

“Ưm ~ A! A!” Làm đến cuối, Hư Không Già La cảm thấy mình chỉ như một bãi bùn, cảm giác gì cũng không có, chỉ có thể mặc đối phương bài bố, lật tới lật lui, vo tròn ấn dẹp. Ý thức càng lúc càng mơ hồ, khác với mất đi ý thức chìm vào mê li, hiện tại hoàn toàn mà lý trí tan rã.

“Cốc cốc cốc”, lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Thương Lan hừ một tiếng, trút tinh hoa vào trong người Hư Không Già La.

Hắn lười biếng dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Ai?”

“Tế ti đại nhân, có người xông vào lãnh địa của chúng ta!” Thị vệ ngoài cửa nôn nóng hồi báo.

“Ừ, ta biết rồi.”

Thương Lan rút ‘vũ khí’ ra, mặc quần áo vào. Quay lại nhìn người đã mất ý thức, tê liệt trên đất như vải rách, thấp giọng nói: “Bảo bối, lẽ nào ngươi không biết bản lĩnh của Tư Thủy thần tộc chúng ta là gì? Thao túng nước, ngươi cho rằng mấy lần trước ta đút gì cho cái miệng phía dưới của ngươi? Trừ tiểu nòng nọc của ta ra, toàn bộ là Dục thần tuyền thủy. Chắc không phải ngay cả phía dưới ngươi cũng lập kết giới đi? Vẫn nên ngoan ngoãn sinh con cho ta đi.”

Sau khi Thương Lan rời khỏi phòng, hai mắt vốn dĩ thất thần, trải qua phẫn nộ và nhục nhã, phần nhiều là phẫn hận, Hư Không Già La cắn chặt môi dưới.

Quả thật, cậu không ngờ tên bẩn thỉu đó lại giở chiêu này, cậu hoàn toàn không phòng bị. Lẽ nào hiện tại trong bụng cậu đã có…

Chân Chính và Giả Tấn Xuyên phát động thần công bẩm sinh hòa hợp, phá được một lỗ thủng trên kết giới. Hai người vọt vào, hai thần thú cũng bay vào theo.

Đang đợi bước vào lãnh địa, không ngờ lúc này, nơi đó đã có đại đội nhân mã đợi họ.

Mọe! Giả Tấn Xuyên không khỏi mắng chửi, sao mỗi lần đều để người khác nắm bắt hành động, sớm đã mai phục sẵn chờ đợi họ.

“Mao tặc to gan, dám xông vào lãnh địa Tư Thủy thần tộc?!” Dẫn đầu là một người chiến sĩ, màu da nâu giống Thương Lan, còn có mái tóc như ‘thác nước’, đặc trưng điển hình của Tư Thủy thần tộc.

“Hê, anh bạn, chúng tôi chỉ muốn vào tham quan một chút, đừng hung như thế chứ. Có chuyện gì từ từ thương lượng.” Giả Tấn Xuyên vội giả thân thiết.

“Không có gì cần thương lượng, lên cho ta!” Chiến sĩ hạ lệnh, mấy chục thị vệ sau lưng cùng trào lên.

Thấy tư thế này, không đánh là không được.

Hai người Giả Chân triệu hoán ra vũ khí của mình, gia nhập chiến cục.

Tuy thần công của hai người đã luyện đến tầng hai, có thể nói là công lực đại tăng. Nhưng đối thủ của họ là hậu duệ của thần, trời sinh có thần lực, hơn nữa không phải chỉ hai ba người, mà là mấy chục người. Hai người dần rơi xuống hạ phong.

Mấy binh sĩ đứng vây bên ngoài thấy tình thế dần được khống chế, miệng phun ra đạn băng, nhất thời đạn bắn từ bốn phương tám hướng tấn công Giả Tấn Xuyên.

Lúc này Hiểu Dạ Bách Quỷ từ trên trời đáp xuống, cự kiếm vung lên, nơi kiếm phong ập đến, đạn băng hoàn toàn hóa thành bột, tan ra tứ tán.

“Quỷ Quỷ, anh đến rồi!” Giả Tấn Xuyên sáng mắt, có cường lực cứu trợ, họ coi như có hy vọng. Có Hiểu Dạ Bách Quỷ gia nhập, chiến huống bắt đầu xuất hiện chuyển cơ, ưu thế nghiên hẳn về phía bọn Giả Tấn Xuyên.

Mắt thấy mấy chục thị vệ sắp bị đánh bại, đột nhiên, bầu trời vốn trong xanh không mây, lại nổi lên sấm lớn.

Trong không khí có khí tức không may dao động, Giả Tấn Xuyên cảm thấy mình sắp nghẹt thở, hơn nữa y có thể cảm giác rõ ràng huyết dịch trong thân thể mình đang lưu chuyển hỗn loạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phá huyết quản mà ra.

Trên gò núi cao xuất hiện một bóng người, nhìn kỹ, đó là một cô gái mặc hoa phục. Tướng mạo cô ta không tính là xinh đẹp, nhưng lại lộ ra uy nghiêm và bá khí.

Cô gái dùng ánh mắt khinh thường nhìn đám người phía dưới: “Lá gan thật lớn, dám làm loạn tại Tư Thủy thần tộc của ta?!”

Cô ta nói rồi bóp chặt tay trong không khí, ba người Giả Tấn Xuyên cảm thấy cổ họng ngọt liệm, máu phun ra.

Các binh sĩ hoảng loạn quỳ xuống: “Nữ vương bệ hạ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.