Sát Ly

Chương 36: Độ Linh




“Điều gì có thể quên nhưng tuyệt đối không thể quên điều này
“La Sát tộc là cái gai trong mắt Ma đế, chúng ta có thể bị y giết bất cứ lúc nào. Các con chỉ có hai lưa chọn, một là trơ mắt nhìn tộc nhân dần dần biến mất dưới tay Ma đế hai là…tự đứng lên chống lại y”
“Ngày dị tượng Tiên Ma xuất hiện, sẽ có một người trông hơi quái dị đến đây, tìm và gặp người đó, nhờ sự giúp đỡ cua y…”
“Nhưng mẫu thân, phải đợi đến khi nào?” La Sát Ẩn Huyền nhỏ nắm tay La Sát Nặc Nguyệt vẫn còn là cục nấm chưa lớn…
“Chỉ cần các con còn sống, bao lâu cũng có thể đợi được…”
Cuối cùng cũng đợi được rồi…
La Sát Nặc Nguyệt bấu chặt mặt nạ trong tay, hắn đã hạ quyết tâm rồi, dù sao cũng không còn con đường nào khác, lần này là ván cược sinh tử của cả tộc La Sát vào ván cờ này, nhưng giả sử Sát Ly không muốn dính vào chuyện này…Nếu y không muốn giúp thì phải làm cho y giúp!
Hai hàng mày thanh tú nhíu chặt lại, đồng tử vàng kim lóe lên ánh sáng xinh đẹp, mười ngón đan vào nhau, chân đạp mạnh xuống đất xoay người hướng lưng về phía Lôi kiếp, nhắm mắt chặt mắt lại, đến khi mở ra thì không khí xung quanh hắn đã thay đổi, ảo ảnh ác quỷ vàng kim hiện ra sau lưng hắn, cặp mắt hung ác trừng trừng nhìn xuống đỉnh đầu Nặc Nguyệt yên lặng chờ hắn ra lệnh.
“Đi, tạo một cái lồng kính bao quanh hai người bên trong lại, tuyệt đối không được để một chút khí tức nào lọt ra!”
Hắn vẫn chưa chắc đó có phải là người hắn tìm hay không, chỉ dựa vào cái tên và sự trùng hợp thì không thể đoán được điều gì, giờ phải xem người này làm sao để xử lý được Lôi kiếp tàn bạo như thế đã.
Lệ quỷ oan hồn bao vây lấy Sát Ly nhưng hoàn toàn không chạm được vào người y, xung quanh y có một lực cản vô hình nào đó khiến chúng không tài nào chạm vào được, nếu cố chấp sẽ bị nổ tan xác ngay tại chỗ, ngay cả cơ hội vào luân hồi cũng không có.
Ngón tay thon dài xoắn lấy một ngọn tóc đen, ánh mắt y hờ hững nhìn bọn chúng đang dương nanh múa vuốt trước mặt mình, nực cười như một lũ hề bị bỏ rơi, không thể siêu thoát liền muốn kẻ khác chịu khổ cùng mình, không tu tâm dưỡng tính mà ngày một lún sâu vào tội lỗi còn dám mở miệng than trách, loại lệ quỷ này chính là thứ y ghét nhất.

“Cút đi, đừng ở đây làm bẩn mắt ta”
Một câu hờ hững của y chính là lưỡi đao phán tử với bọn chúng, sau một trận la hét đau đớn điên cuồng chính là im lặng tuyệt đối, chỉ còn lại cuồng phong cùng mảnh đất hoan tàn. Y bước đến bên miệng hố, nhìn đứa bé đang nhắm mắt tĩnh tọa bên trong hoàn toán không phát hiện có người đến. Thương tích khắp người đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dần dần khép lại, nhưng số lượng được chữa lành càng nhiều thì máu tràn ra từ môi hắn càng nhiều.
Thân thể khôi phục nhưng linh hồn thì không. Lần này Thiên kiếp thật sự muốn tận diệt hắn.
Sát Ly chớp mắt, bắt đầu đi xuống miệng hố, tâm trạng của y bây giờ bình tĩnh đến lạ, hình như người trước mắt này không phải lí do y mạo hiểm đến đây mà chẳng qua chỉ là đi ngang nên tiện đường đến cứu thôi…nếu nói không yêu thì không đúng, nhưng nếu ngược lại thì thật sự y đã quá mệt mỏi để nói từ “yêu” rồi.
Những gì còn chống đỡ được thân xác này chính là chấp niệm chống đỡ thân thể này bước đi mà thôi. Chỉ một từ “yêu” mà tất cả đều hóa thành tro bụi, cái giá phải trả là quá lớn, nhưng những gì y nhận lại được chỉ có một chữ “hận” từ người y yêu nhất. Hận đến mức không muốn nghe tên y, hận đến mức không muốn nhìn thấy y, ngay cả những thứ liên quan đến y cũng vứt bỏ như đồ cặn bã.
Hai tay đặt lên thái dương của Vạn Hoa, truyền linh lực vào cơ thể hắn.
Nhưng mà ta không trách ngươi, ngươi hận ta cũng phải lắm, vì dính dàng đến ta mà ngươi mất đi tất cả, thậm chí từ một kẻ chí cao vô thượng rơi vào luân hồi…khóc cạn nước mắt, nghiệp chất chồng nghiệp…ta xin lỗi, Vạn Hoa nhưng ngươi phải chịu khó dính dáng đến ta thêm một lúc nữa nhé…
Y ngồi xuống sau lưng Vạn Hoa mái tóc bạc trắng tản ra sau lưng trông thê lương đến lạ. Vạn Hoa cảm thấy như có ai đó đang chạm vào đầu mình, tiếp theo là một nguồn nước ấm áp chảy qua trong kinh mạch, xoa dịu vết thương trong cơ thể hắn, củng cố lại kinh mạch đứt đoạn, linh khí nhanh chóng tràn đầy lại khắp tứ chi bát hải.
Hắn không thể mở mắt nhưng nguồn linh lực dịu dàng quen thuộc này hắn sớm đã khắc gi vào trong lòng…
Là của Mộc Liên…
Mộc Liên đang ở đây sao?
Sư huynh của hắn, dịu dàng như ánh mặt trời, luôn là người xoa dịu vết thương của hắn…Nhưng sao hắn lại không thấy vui sướиɠ chút nào hết vậy, chỉ có trống rỗng, bi thương, đau khổ…
Lại là người này, luôn là người này, cho dù lúc đi ngủ hay tĩnh tọa y luôn xuất hiện trong đấu hắn, ngay cả bây giờ cũng vậy. Cho dù Mộc Liên đang truyền linh lực cho hắn nhưng người hắn nghĩ đến lại là sư tôn lạnh lẽo bạc tình kia, Sát Ly…

“Một chút nữa thôi…”
Có âm thanh nhẹ nhàng thoảng qua tai hắn, là ai…
“Một chút nữa thôi, chịu khổ thêm một chút nữa, ta sẽ rời xa ngươi…sớm thôi, sẽ không xuất hiện trước mắt ngươi nữa, ngươi sẽ không còn suốt ngày bị tâm ma là ta quấn thân nữa đâu…”
…Giọng nói này không phải của Mộc Liên…nhưng sao ngươi lại muốn rời khỏi ta? Tâm ma của ta…
Thiên lôi một lần nữa đánh xuống, lần này như tụ tất cả nỗi tức giận của Thiên kiếp, quyết tâm muốn thiêu rụi linh hồn bên trong thân xác nhỏ bé kia, quyết không để hắn có cơ hội trưởng thành…
Khoảnh khắc tia điện sắp sửa đánh đến Vạn Hoa thì Sát Ly mạnh mẽ đứng dậy, bế hắn ôm vào trong lòng, khom người xuống cắn ra một vết thương trong miệng, linh khí tinh khiết tràn ra xung quanh, nồng đậm đến mức cả một vùng đất chết cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, hoa tràn khắp nơi.
“Đến đây! Bản thể của ta Vãn Niệm Chi Mộc!”
La Sát Nặc Nguyệt bị linh lực cường bạo hất văng ra xa mấy trượng, vốn dĩ còn bay xa hơn nữa nhưng giữa đường lại rơi vào lòng của một người, ngẩng mặt lên thì đụng trúng gương mặt lạnh như băng của đại ca mình, hắn ngay lập tức rụt đầu lại, cười méo xệch gọi: “…đại…ca”
La Sát Ẩn Huyền nhịn cơn tức giận xuống, túm cổ áo đệ đệ mình nhìn Thần Mộc đang vươn mình trỗi dậy ở phía xa kia, mặc dù đã đứng ở khoảng cách này thế mà cứ như nhìn ngay trước mắt, lớn đến mức tưởng như sắp chạm đến bầu trời…
Lôi kiếp hung hổ trâu bò đến như vậy lúc chạm phải Thần Mộc liền bị hấp thu toàn bộ, trở thành chất dinh dưỡng cho nó, lá cây xanh ngọc hấp thu lôi kiếp thỉnh thoảng còn lóe lên vài ánh chớp, như đang khiêu khích Thiên kiếp, Thiên kiếp đến bao nhêu liền hấp thụ bấy nhiêu, oan hồn tử khí đến chừng nào bị thanh lọc chừng nấy. Dường như tất cả nguy hiểm đối với Thần Mộc chỉ như một hạt cát bay vào mắt, thổi một cái liền bay.
“…” Nặc Nguyệt nhìn cảnh mèo vờn chuột này mà cạn lời không nói được một chữ, mà đại ca hắn thì vui sướиɠ ôm chặt hắn, nói: “May cho thằng nhóc nhà đệ tìm đúng người rồi đấy, hẳn là vị mà mẫu thân nhắc đến trước khi lâm chung, nếu không ta chẳng biết lấy cớ gì để không bị Ma đế trừng phạt đâu”
Không biết lần này mọi chuyện có thể xoay chuyển được hay không đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.