Sát Long Hệ Thống

Chương 65: Chơi khăm tiểu đệ đệ




Ban đêm, tại kí túc xá hiinatsuki, mọi người đang vui vẻ trò chuyện có cả rokuro , hắn hiện tại băng bó từ đầu đến chân nhưng vẫn cười nói còn về main hắn thì lại lặng lẽ bỏ đi ra ngoài,sau đó nhảy lên nóc nhà ngước mặt lên nhìn sao, hắn đã quen với thói quen này rồi.
“Phù... lại có việc rồi... dạy cái tên tiểu đệ ngu ngốc đúng là đau đầu... “
Hắn thở dài một cái sau đó ngồi xuống trên đùi cũng theo đó xuất hiện một cây đàn không sai chính là nó, “ Trầm uyên cổ cầm” của sư phụ hắn ,Mục lão.
“Tinh... tưng...”
những tiếng đàn cao vút bắt đầu được hắn ngân lên, không có nốt nào phô, tuy chỉ là một bản tùy hứng nhưng rất hoàn mỹ cũng phải mà hắn từ khi nhận được một phần linh hồn do Kỳ lão quái ''tặng'' thì khả năng lĩnh ngộ cầm đạo tăng lên đáng kể mà không phải chỉ có mỗi cầm đạo mà gần như hắn hiểu được mọi thứ từ kỳ ,họa, nấu ăn hay cả cái hắn ghét nhất thơ hắn đều có thể dễ dàng hiểu ra.
Đừng nghĩ đánh đàn là vô dụng, đây là cách mà hắn dùng để tăng lên Linh hồn lực và đánh đàn giúp hắn tăng nhanh khả năng hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa và tinh tú chi lực để tu luyện, vì Linh lực ở đây quá mức mỏng manh, nếu hắn không đhấp thụ hai thứ trên thì chỉ sợ hắn bây giờ không thể có thực lực cao như vậy.(vì lúc đó hắn chưa muốn sát sinh mà thôi)
“Ngươi cũng có nhã hứng quá ha?... ngồi đây đánh đàn...”
Arima xuất hiện bên cạnh hắn, mỉm cười nói.
“Nhã hứng?... ta đang tu luyện mà... Ngài lên đây làm gì có thông tin gì sao?...”
Hắn nghi hoặc nhìn Arima hỏi.
“Ta cũng không chắc về thông tin này... có tin đồn có người nhìn thấy Mục lão... nhưng ta nghĩ đó chỉ là tin đồn mà thôi... ngày mai ta phải trở về ''đảo''... đây là chìa khóa nhà của ta... à nhầm là chìa khóa mà ta chuẩn bị cho Song tinh.. ngày mai người thay ta đưa bọn hắn đến đó... được không?”
Arima nụ cười tắt ngấm, hắn nghiêm túc nói.
“Nếu là thật thì sao?... có người thấy Mục lão thì sao?... nếu sư phụ của ngươi, ông ta trở thành Uế Linh thì sao?... lúc đó, ngươi sẽ làm gì?... À mà ngươi vào làm giáo viên của trường”Narukami” rồi đó... “
Arima lại nói tiếp, giọng mang đầy vẻ bi thương nhưng sau đó lại là giọng như chơi khăm người ta.
“Ta làm gì sao?... tất nhiên là sẽ thanh tẩy ông ta nếu có thể... ông đi đi... ngày mai ta sẽ dẫn bọn hắn tới đó... vẫn chỗ cũ phải không?... thôi dẹp mẹ đi... làm giáo với chả viên... mà ngài nên nhớ giao kèo khi bọn hắn đạt cấp bậc thiên đế trung kì thì bọn hắn sẽ lên đảo đấy... nhớ kĩ...”
Hắn chẳng cần suy nghĩ gì cứ buông lời nói, sau đó cầm lấy chiếc chìa khóa trong tay của Arima.
“Ờ... có câu trả lời này của ngươi là đủ rồi... vẫn chỗ cũ nhưng nó rộng hơn nhiều... cuộc chiến với uế linh này đã kéo dài ngàn năm rồi... trôi qua cả ngàn năm nên nó cũng nên đến lúc nó phải chấm dứt rồi... ta mong ngươi sẽ trở thành một vị ca ca tốt đừng như ca ca ta dùng mọi thủ đoạn để đạt được thứ mình cần... người như vậy... đi không xa được...”
Arima nói xong thì sau lưng xuất hiện một đôi cánh màu lam dài khoảng ba mét nhanh chóng đập cánh phi hành rời đi.
“Cũng nên đi nghỉ rồi... ai biết ngày mai ra sao chứ... có thể ngày nào đó ta giết ca ca của ông cũng nên...”
Hắn nói xong thì cũng nhảy xuống nóc nhà, hướng căn phòng của hắn bước đi.
----------
Một ngày mới lại tới,có hai à không ba người hai người một trai một gái mang dồng phục học sinh còn một người thì đang đi xung quanh, không sai người con trai là Rokuro , hắn bây giờ đã tháo băng ra trên người không có lấy một vết sẹo nào, thân hình cực kỳ hoàn mỹ, quan trọng là đôi mắt của hắn không còn ảo não u buồn nữa mà đó là sự tự tin, là niềm tin trong mắt hắn bắt đầu có cái gọi là niềm tin,
bên cạnh có thêm một bé gái tầm tuổi của hắn , đôi mắt màu xanh lam tóc màu đen dài mượt buông xuống hai vai khuôn mặt đáng yêu vô cùng, cô bé cũng giống như Rokuro, là nhân vật chính của Anime này và là em gái của Ijika Yuuto ,Adashino Benio.(có bạn sẽ khó hiểu vì sao hai người là anh em mà họ lại khác nhau, như thế này khi cha mẹ của hai người chết thì mỗi người sẽ phải quản lí một gia tộc nên sẽ có họ khác nhau, Yuuto theo họ cha, Benio theo họ mẹ)
“Hai đứa đã chuẩn bị đi rồi phải không?... “
Hắn bước đi xung quanh hai người như Seigen lúc trước vậy tất nhiên là dưới chân hắn cũng có phù văn hiện lên.
“đã chuẩn bị...”
Cả hai gật đầu nói.
“Phóc...”
hắn búng tay một cái thì cả ba người một lúc biến mất chỉ lưu lại một đám khói nhỏ.
Tại căn phòng tập quen thuộc chỉ khác là nó rộng hơn nhiều, những kí ức quen thuộc về Du hồng lại ùn ùn kéo về nhưng hắn thì không có cảm xúc gì chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn “Song tinh “ nói:
“hai đứa cứ tham quan đi... căn phòng biệt thự này rộng hết thảy hơn 1000 mét... có tất cả ba phòng ở... bên ngoài có một cái bể bơi nữa đó... hai đứa sẽ bắt đầu đợt huấn luyện vào ngày mai... còn hiện tại ca cần tìm một người... hai đứa biết cô bé này không?”
Hắn vừa nói vừa đưa tấm ảnh của một cô bé có tóc màu xanh lục cắt ngắn ngang vai, khuôn mặt đáng yêu tuyệt đối không kém Benio bao nhiêu, người trong ảnh là con gái của bạch hổ thiên tướng Seigen , Mayura.
“Là Mayura mà... ca ca tìm Mayura làm gì?''
Rokuro nhìn hắn cười nói.
“Làm gì à?... muốn đưa một số thứ quan trọng mà thôi... à mà hai đứa muốn đánh với ta một trận không?... không muốn đánh cũng được...”
Hắn cũng không cười lại mà chỉ làm mặt lạnh nói.
“Đồng ý... Còn con mắm cô thì sao?... ca ca của ta mạnh lắm đấy...”
Rokuro gật đầu cười nói sau đó lại nhìn Benio, thật chất thì Benio mới là nguyên nhân mà hắn muốn trở lại con đường Âm dương sư nguy hiểm này...
“Đồng ý...”
Benio trong tay xuất hiện một cái mặt nó đem nó đeo lên, trong tay xuất hiện song kiếm, thủ thế sẵn sàng chiến đấu với hắn.
“Rất tốt... ba chiêu không gục thì xem như hai người thắng...”
Hắn vặn vặn cổ tay nhìn Benio và cả Rokuro nói.
“phừn... “
Benio lập tức nhanh chóng di chuyển rất nhanh, mắt bình thường thì có lẽ sẽ không kịp nhìn thấy nhưng trong mắt hắn thì chẳng khác gì ruồi bay...
“Vũ điệu hổ báo... Bang... chiêu thứ nhất...”
Benio nhanh chóng hướng hắn phát động công kích mạnh nhất của mình, nhưng chỉ vừa đến thì song kiếm của Benio đã bị hắn một quyền đấm nát vụn,dư chán cũng theo đó đem Benio đánh văng ra ngoài.
“còn hai chiêu... Hỏa long thiên chiếu...”
Hắn nhìn về phía Rokuro,nói thì rokuro đã vọt đến dùng” tay quỷ'' của mình hết lực một quyền mạnh nhất hướng hắn đấm tới.
“ Chiêu thứ hai... mạnh thôi là chưa đủ ... một chiêu cuối cùng nào...”
Trong tay hắn có một tấm phù màu đen còn Rokuro sớm đã đo đất từ bao giờ, rõ ràng muốn sử dụng “ tay quỷ” thì rokuro phải dùng đến tấm phù màu đen đó, hắn nhanh chóng lùi lại sau đó nhìn hai người thách thức nói.
“Yaaa... Haaaa...”
Cả hai không nói lời nào hướng hắn liều mạng lao tới,một chiêu liều mạng của hai người này tuyệt đối không phải đơn giản.
“cả hai căn bản quá yếu... muốn dùng cái này để giết tên Yuuto kia sao?... “
Hắn cũng không cần di chuyển nhưng cả hai vẫn nằm bẹp dí trên đất, có người quên hắn có haki bá vương rồi thì phải, đương nhiên hắn không dùng sát khí và kiếm khí cũng không có chiến khí cho hắn sử dụng chỉ dùng bá khí đơn thuần mà hắn có thôi nên hơi kém chút.
“Ca ca quả đúng là rất mạnh... nhưng đệ mới sẽ là kẻ chấm dứt cuộc chiến này...”
Rokuro như thây ma đứng dậy, nhìn hắn nói
“Vậy thì đệ nên chứng minh đi... có kẻ mới như đệ mà hắn đã có thực lực Thiên đế hậu kỳ rồi đó... nhớ cho kĩ hắn chính là kẻ mà đệ phải vượt qua... Chu tước thiên tướng Ikaruga simon ...”
Hắn mặt vẫn vậy không biểu tình âm thanh chỉ lạnh hơn vài phần nhìn Rokuro nói.
“ Huynh kể tên bọn hắn ra luôn đi... không phải chỉ có mỗi Chu tước đâu phải không?... huynh nói chơi gì vậy?... bọn họ đâu phải chỉ có mỗi cái hư danh đâu... “
Rokuro nhìn hắn cười nói.
“ok nghe cho rõ đây... THIÊN HẬU... QUÝ NHÂN... THANH LONG... THIÊN HỢP... CÂU TRẬN... ĐẰNG XÀ... CHU TƯỚC... THÁI THƯỜNG... BẠCH HỔ... THÁI ÂM ...THIÊN KHÔNG... và HUYỀN VŨ... nhớ rõ bọn họ rất có thể là trở ngại cho con trước khi lên đảo đó...”
Hắn nhìn Rokuro nói, mấy cái tên này à không phải nói là danh hiệu chứ hắn quá quên rồi,
“Ồ... Là danh hiệu của mười hai danh thiên tướng mà... ca có chắc bọn họ là đối thủ của đệ không?...”
Rokuro nghe xong thì mồ hôi tuôn rơi nhìn hắn nói.
“À... không sai đâu... Arima tên kia vừa nói với ta mà... có cách khác là đệ ở lại đây cùng Benio sinh một đứa con thế là đệ có thể lên đảo mà không phải đánh trận nào..... đơn giản... một là đối chiến thiên tướng hai là ở đây bốn năm nữa... ta sợ lúc đó đệ không chịu nổi mà đập đầu chết quá...”
Hắn không phản ứng gì cũng không di chuyển mảy may nhìn Rokuro buông lời nói đùa.
“Hai năm... đây là thời gian đệ có thể chịu đựng con mắm này... vì vậy ca ca cho đệ thời gian hai năm... đệ chắc chắn sẽ... được lên đảo...”
Rokuro lập tức lấy lại tinh thần vỗ ngực nói.
“Rất tốt... Ta đã lên kế hoạch cả rồi... bắt đầu từ hôm nay... học mấy môn đó thì không cần nữa... tập trung vào.. vẽ phù và thực chiến... tăng cường độ thân thể và linh lực... đệ xem đi...”
Hắn nói xong thì lập tức lấy một tờ giấy ra đưa cho Rokuro xem:
6 giờ : chạy mười cây số sau đó vào ăn sáng.
7 giờ : Luyện tập thực chiến với kegare.
10 giờ : Lại về ăn cơm trưa.
13 giờ : lại thực chiến nhưng với ca ca.
16 giờ : học vẽ phù.
20 giờ: ăn tối.
22 giờ: đi ngủ.”
“Cái này .. cái này... rõ ràng là trâu bò luyện tập chứ con người gì chứ... ca ca bớt chút được không?”
Rokuro nhìn một lúc thì lập tức xanh mặt, nhìn hắn cười nói
“Ờ bớt... Thực chiến một ngày sáu tiếng bớt xuống còn bảy tiếng... muốn bớt tiếp không?”
Hắn vẫn vậy nói.
“ Ừ... khỏi bớt... ca ca tăng lên đi cho đệ...”
Rokuro lại nhìn hắn cười nói.
“Ừ... thực chiến từ bảy tiếng tăng lên tám tiếng... muốn tăng hay muốn giảm?...”
Hắn vẫn không có cảm xúc nói.
“Em lạy anh... anh ăn gì em cúng... giảm thì tăng lên một tiếng mà tăng thì lên một tiếng.. ca ca để đệ sống không?”
Rokuro nhìn hắn tức giận nói.
“Ừ... đệ chết thì ta thêm rảnh thôi... đệ đi chết được rồi... hai năm không đạt đến thiên tướng thì đệ chết với ta... đứng đó mà xàm...”
Hắn cũng tức giận nói lại.
“... thôi hôm nay cho đệ nghỉ một ngày... mai bắt đầu... cũng không phải một mình đệ chịu có con mắm kia nữa mà...”
Rokuro ngao ngán nói, hắn cũng nhận ra một điều cãi với Main thì chỉ có nước đập đầu vào tường chết cho rồi, hắn lặn lội hướng căn phòng của hắn mò đi.
“Ờ... phập.. để ta giúp hai đứa gạo nấu thành cơm cho mau... hahaha...”
Hắn lập tức biến mất, nơi hắn xuất hiện đương nhiên là vị trí của Rokuro , hạ tay xuống thế là Rokuro cũng theo đó ngất xỉu bất tỉnh nhân sự, sau đó hắn mang cả hai người vào một căn phòng đặt hai bọn họ lên một cái giường như vỏ sò sau đó khép hai vỏ sò lại.
Số từ: 2455

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.