Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 3: Vân Chi




Trong căn phòng, Vân Vận đang cầm đọc quyển sách nói về truyền thuyết nghìn năm trước về 1 vị Đấu Đế cho Lãnh Mạc nghe. Nói là truyền thuyết nhưng lại có sách nói là thật, có sách nói là không có thật, khiến ai cũng mày mò tìm kiếm sự thật nhưng không ai có thể tìm ra cả. Lãnh Mạc ngồi chăm chú lắng nghe.
‘Và thế là vị Đấu Đế đó đã cứu được sư phụ của mình’.
‘Oa! Không ngờ vị đó chỉ mới là Đấu tôn thôi mà có thể thắng nhiều người như thế! Thật uy vũ a’
‘Do thực lực của vị đó mạnh hơn các cường giả bằng cấp nên thắng cũng là chuyện thường’
Vân Vận cười cười nói nói cho Lãnh Mạc biết.
‘Vậy vị đó có danh hiệu không tỷ tỷ?’
‘Có, hình như là……Viêm Đế, đúng rồi, danh hiệu của người đó là Viêm Đế, còn tên họ thì chỉ biết 1 chữ’
‘Chữ gì a?’
‘Tiêu’
‘Tiêu?’
‘Đúng vậy, Tiêu chính là họ của người đó, còn tên thì không ai biết, rất nhiều năm trôi qua, người ta vẫn đang tìm tung tích của vị Viêm Đế này’
Viêm Đế, cái tên mà các cường giả đại lục không thể không biết đến, người ta cho rằng vị Viêm Đế này đã tồn tại 3500 năm trước, nhưng không ai biết thực hư, chỉ có sách ghi chép lại, nhưng không biết có thật hay không.
Những quyển sách đó ghi lại các trận chiến mà Viêm Đế đã trải qua khi còn là Đấu giả, rồi từ từ đến Đấu Đế. Y còn có 1 vị sư phụ là luyện dược sư cao cấp cùng nhau trải qua vạn nạn kiếp.
‘Họ Tiêu, hình như trong 1 cuốn sách mà đệ đã đọc có ghi là họ Tiêu chính là Tiêu gia 1 trong 9 tộc cổ của lục địa’
Lãnh Mạc chống càm suy nghĩ nhớ lại quyển sách mà cậu đã đọc.
‘Đúng, cũng có người cho rằng Viêm Đế chính là thành viên của Tiêu gia tộc, nhưng vẫn chưa có bằng chứng’
Nói đến đây, Lãnh Mạc há mồm ngạc nhiên vì đã tiếp thu thêm nhiều điều mới lạ về lục địa. Sau này khi thành cường giả, ắt có thể lấy những kiến thức này mà tìm hiểu tiếp tục.
‘Mong y đó thật sự tồn tại a’
‘Đúng là tuổi nhỏ mà ham học hỏi, tỷ cũng mong là vậy, mà sau này đệ có thể tiến cử vào học viện Thánh Giả a’
‘Học viện Thánh Giả, có phải là nơi học tập không?’
‘Đúng, đó là nơi đã đào tạo ra vô số cường giả Đấu Vương, Đấu Hoàng của Đế quốc, ta cũng đã từng học ở đó’
‘Oa, lợi hại a’
‘Hiện giờ con chưa đến đó được đâu tiểu tử à, từ từ đã’
Yến Khinh Doanh và Tử Linh từ bên ngoài bước vào.
‘Nếu con muốn vào đó, ta sẽ viết đơn tiến cử con’
Khinh Doanh ngồi xuống, ngước mặt nhìn Lãnh Mạc mà nói.
‘Nhưng con phải đủ 14 tuổi và là Đấu sư thì mới được đấy, tiểu tử’
‘Oa, vậy con sẽ cố’
‘Tiểu tử tốt, ngoan ngoan’
Tử Linh xoa đầu Lãnh Mạc mà tự hào khi sinh ra được 1 hài tử như thế. Vân Vận cũng lấy làm bất ngờ.
‘Khinh Doanh, tu vi của tiểu đệ ra sao?’
‘À thì, thất đoạn đấu khí, còn…..’
‘Thất đoạn!!! Chỉ với 7 tuổi!’
Câu nói của Khinh Doanh cũng khiến cho Vân Vận cực bất ngờ, toát mồ hôi.
‘Muội cứ nói hết đi, dù sao cũng từ từ biết mà’
‘À Vâng, thằng bé còn là tam hệ đấu khí lôi, hỏa, hắc’
‘!!!!’
Vân Vận nàng không thể thốt thành lời trước tu vi như thế. Nàng liền nhìn qua Lãnh Mạc mà hốt hoảng, trước đây Khinh Doanh, Tử Linh, Lãnh Minh cũng phản ứng y như thế, 1 loại tu vi mà khiến người ta chấn kinh tột độ.
‘Bình tĩnh nào, tôi cũng giống cô khi biết được điều đó đấy’
‘A…..Được. Nhưng cho tôi hỏi, cậu thường xuyên vắng mặt ở tông môn là do cậu đến đây à?’
‘Đúng, có gì không?’
Khinh Doanh trả lời ngay lập tức với vẻ mặt bất cần đời, không quan tâm sự đời.
‘Này….tông môn thì phải quản lý, cậu cũng giống như tôi đường đường là tông chủ, cậu phải biết những việc khi cậu vắng chứ’
‘Không phải là không có chuyện gì sao’
‘À thì cũng đúng’
Nói đến đây, không khí đột ngột căng thẳng, Lãnh Mạc cũng vẻ mặt ngu ngơ nhìn qua nhìn lại 2 người. Tử Linh cũng chỉ biết nhìn, một lúc sau mới lên tiếng.
‘Thôi nào thôi nào, đừng căng thẳng thế’
‘Tỷ nói cũng phải, Vân Vận, sau này tôi sẽ cố quản tông môn, nên cô đừng lo nữa’
‘Có câu này của cậu, tôi cũng an tâm’
Không khí cuộc trò chuyện trở nên nhẹ nhõm hơn. Vân Vận lại hướng ánh mắt mà nhìn Tử Linh.
‘Nhân đây, tôi Vân Vận không biết phải làm gì để báo đáp phu thê 2 người đã cứu mạng’
‘Không cần, không cần, cô khỏe lại là tốt rồi’
‘Hay là Vân Vận này, sao cô không giống tôi, nguyện suốt đời là muội muội của ca ca và tỷ tỷ?’
‘Hả?’
Nàng ngạc nhiên trước lời đề nghị của Khinh Doanh. Trước đây cô cũng được 2 người cứu mạng rồi nhận phu thê họ làm ca ca và tỷ tỷ của mình.
‘Coi nào Khinh Doanh, đừng nói thế chứ. Những lời của Khinh Doanh mong cô đừng để ý nha’
‘Nhận làm tỷ tỷ, vậy con sắp có thêm 1 người mẹ à?’
Lãnh Mạc nãy giờ đứng lắng nghe cuộc đối thoại của 3 người rồi lên tiếng.
‘À không phải, tiểu tử này’
‘Được, từ nay Vân Vận, lấy tên Vân Chi, sẽ làm muội muội của Lãnh Minh ca ca và Tử Linh tỷ tỷ, thề cả đời không đổi’
Nàng suy nghĩ 1 lúc rồi liền quỳ rạp xuống mà tuyên thề khiến cho Tử Linh cực kỳ khó xử cũng không biết làm gì, tiểu Mạc đứng kế bên cũng khá bất ngờ. Cùng lúc này, Lãnh Minh từ ngoài bước vào.
‘Có chuyện gì vậy? Hả!? Vân Vận, cô đang làm gì vậy, mau đứng lên đi!’
Lãnh Minh vừa bước vào cũng bất ngờ trước hành động của Vân Vận, liền chạy đến đỡ nàng lên.
‘Muội Vân Chi sau này sẽ gọi huynh là ca ca, gọi Tử Linh là tỷ tỷ’
‘Việc này……’
‘Cô ấy đã có lòng thế rồi, 2 người nên nhận đi’
Cả 2 phải đắng đo mà suy nghĩ rồi cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình.
‘Được, gọi tỷ là Tử Linh tỷ tỷ’
‘Còn gọi huynh là Lãnh Minh ca ca’
‘Vâng tỷ tỷ, ca ca, sau này Vân Chi nguyện sẽ hết mình vì 2 người’
Lãnh Mạc cùng Khinh Doang đứng kế bên cũng chỉ cười cười rồi nhìn bọn họ, bất quá trên bàn ăn có thêm 1 cái chén và 1 đôi đũa, nhà cửa cũng sẽ nhộn nhịp hơn vì có thêm 1 thành viên.
‘Tiểu tử lại đây cha với mẹ nói này’
‘Dạ, có gì không?’
‘Con trai, sau này con hãy gọi muội ấy là mẹ Vân Chi nghe chưa’
‘Con có thêm 1 người mẹ đấy, ha ha!’
‘Mẹ ư?’
Lãnh Minh với Tử Linh nói xong, tiểu Mạc quay qua nhìn về phía Vân Chi. Khinh Doanh không nói gì thêm mà gật đầu. Vân Chi cũng cười đồng ý.
‘Mẹ Vân Chi!’
‘Lãnh Mạc, hài tử ngoan’
Hôm đó cả ngôi nhà đều tràng đầy tiếng cười và niềm vui, đến tối, mọi người trong nhà đều cười nói vui vẻ. Sau này Lãnh Mạc lại có thêm 1 chỗ dựa khi gặp khó khăn, Vân Chi và Khinh Doanh sẽ dốc hết sức để có thể giúp Lãnh Mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.