Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 113: Sát trưởng lão




Ngày hôm nay sắc khí của Bích Ngân Tông trông có vẻ như bị giảm xuống đáng kể, tất cả cũng là do chuyện Lãnh Mạc quyết định rời khỏi tông môn. Cũng 1 phần nguyên nhân là do Lãnh Mạc có mối huyết cừu sâu đậm cần phải trả nên vừa muốn tránh khỏi rắc rối cho Bích Ngân Tông và cũng vừa muốn đề cao tu vi của bản thân nên mới chọn lựa chọn này. Ngoài ra, Lãnh Mạc còn có 1 số ý định thành lập 1 thế lực riêng để có thể danh chấn thiên hạ, sau này nếu gặp rắc rối thì vẫn còn thế lực đó chống đỡ, như thế là quá thuận lợi.
Hôm nay cũng là ngày mà Lãnh Mạc sẽ đi giải quyết chuyện rắc rối ở tông môn, Linh Khởi cũng đã hẹn những kẻ gây ra những rắc rối này từ sớm. Nhưng giờ này mặt trời đã gần lên tới đỉnh thì lại chưa thấy mặt cậu đâu khiến cô cũng phải đau đầu 1 phen, Diệp Tu thì phải lắc đầu mà thở dài.
‘Xin lỗi 2 người, tôi đến muộn’
Vừa nhắc người là người đến, Lãnh Mạc từ phía sau cất tiếng liền khiến 2 người nét mặt vui mừng mà hướng nhìn đến. Thân khoác chiến y, lưng đeo đại đao. Rốt cục người cũng đến, vậy là họ không cần lo lắng gì thêm nữa mà có thể hoàn toàn tin vào cậu về chuyện này.
‘Đến là tốt rồi, giờ 3 người chúng ta sẽ đi’
Linh Khởi vui vẻ nói ra, Lãnh Mạc nét mặt tươi cười nhưng trong tâm lại cười khổ 1 tiếng và cậu cảm thấy thật may mắn khi Linh Khởi không hỏi gì về chuyện của Linh Nhi. Nếu không thì cậu không biết phải trả lời thế nào.
Đi đến cửa môn, Lãnh Mạc đột nhiên dừng bước khiến Linh Nhi và Diệp Tu nhìn thấy cũng phải dừng bước theo. Họ không hiểu tại sao cậu lại dừng lại như thế thì ngay phía sau lại xuất hiện 2 thân ảnh khá quen thuộc đối với họ, 2 thân ảnh này từ từ bước đến sau đó dừng tại phía sau lưng Lãnh Mạc.
‘Lãnh Mạc đại nhân trở về mà chúng hạ không tiếp đón, mong đại nhân hãy giáng tội!’
2 người này vừa nói xong thì chắp tay rồi quỳ rạp xuống không chần chừ. Lãnh Mạc đối với họ như là thần là thánh mà khi cậu quay trở về thì không thể tiếp đón khiến họ cực kỳ xấu hổ và đáng trách. Cậu quay người lại, hướng mắt nhìn đến 2 người này.
‘Trọng Đạt, Trọng Thiên, chuyện này không đáng trách tội trừ khi các ngươi với tư cách là thủ hộ giả mà không bảo vệ tông môn tốt. Hãy đứng lên và ngẩn đầu lên’
Chuyện cỏn con này không đáng để trách tội thủ hộ giả như Trọng Thiên và Trọng Đạt bọn họ, thân là cường giả Đấu Tông nên phải biết tận dụng thời gian để tu luyện. Họ còn phải vận dụng thực lực để dò xét tình trạng tông môn thì nói chi là phạt mà phải là thưởng.
‘Đa tạ đại nhân tha tội. Chuyện đã xảy ra vừa qua với tông môn chúng hạ cũng đã biết được, nhưng đã luôn chờ đại nhân quay về để bàn kế sách đối phó. Giờ thì đại nhân cũng đã về và hành động nên chúng hạ cũng phải góp 1 chút sức mọn này để trừng trị bọn kia’
Trọng Thiên khách khách khí khí chắp tay nói ra điều này làm cho Lãnh Mạc và 2 người còn lại rất hài lòng. Không hổ danh là những người mà cậu tín nhiệm. Cậu thử nhìn lại thì thấy đội hình lúc này chỉ có cậu, Linh Khởi và Diệp Tu, tuy cả 3 đều được coi là cường giả nhưng chưa biết được bên đối phương sẽ ra sao. Nếu như có thêm 2 Đấu Tông như Trọng Đạt và Trọng Thiên thì có lẽ chiếm ưu thế hơn.
‘Được, vậy 5 người chúng ta sẽ cùng đi. Nhị Hoàng tam Tông, không biết sắc mặt bọn chúng sẽ như thế nào, càng nghĩ càng phấn khích’
Lãnh Mạc phất tay áo nói xong, sau đó xoay người bước đi. Trong lòng từng tia phấn khích nổi lên vì muốn nhìn xem vẻ mặt khó coi của bọn chúng khi thấy 5 người cậu ra sao. Cả 5 đều vận đấu khí dực, hướng đến nơi đã được chỉ định mà bay đến. Trong số họ, đấu khí dực của Lãnh Mạc là nhanh nhất là lộng lẫy nhất, những người còn lại nhìn thấy đấu khí dực cấp 7 này cũng phải thèm khát đạt được. Nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng, chỉ khi đạt đến Đấu Thánh thì còn có được cơ hội thăng cấp đấu khí dực lên đẳng cấp này.
Sau khi đi được 1 lúc thì bọn họ dừng lại ở phía sau lưng ngọn núi ngoài thành, tại đó 1 khoảng đất trống và có 1 nhóm chừng hơn 20 người đang đứng ở đó. Nhóm người này mặc y phục trắng xanh giống nhau, tay cầm đủ loại vũ khí và trong số đó có 1 vài người thực lực khá cao có vẻ như là đứng đầu nhóm người này.
Nhóm Lãnh Mạc lập tức đáp xuống khiến cho nhóm người này giật bắn cả lên. Tất cả đều hướng mắt nhìn đến người trẻ tuổi có đấu khí dực cấp 7 sau lưng là Lãnh Mạc, nội tâm từng người đều run lên bởi vì họ biết đấu khí dực cấp 7 chỉ có duy nhất Đấu Thánh cường giả trở lên mới có được. Nếu vậy thì trước mặt họ là 1 Đấu Thánh cường giả? Nhưng nhìn người này còn quá trẻ tuổi thì làm sao có thể là Đấu Thánh cường giả?
‘Những người ở đây đều là đệ tử của Vân Lam Tông?’
Cậu thu lại đấu khí dực, sau đó liếc mắt qua 1 cái nhìn lấy từng kẻ ở đây, bọn họ đa số là Đấu Sư và Đại Đấu Sư, nhưng còn có 1 số khác thực lực cao hơn rất nhiều.
‘Đúng vậy, thì sao nào?’
Đột nhiên 1 lão đầu bước ra, tay chắp phía sau, thân mặc tro phục đáp lại lời nói của Lãnh Mạc 1 cách ngạo nghễ. Có vẻ như lão đầu này là người dẫn dắt các đệ tử ở đây và là người có thực lực cao nhất khi đạt đến nhất tinh Đấu Tông. Cậu không mấy bất ngờ trước thực lực của lão, nhưng cậu không hài lòng về thái độ của lão ta khi trả lời câu hỏi của cậu.
‘Cẩn thận Mạc đệ, lão ta là cửu trưởng lão của Vân Lam Tông tên là Vân Khiếu Thiên, thực lực nhất tinh Đấu Tông, là kẻ có nhiều tiếng xấu nhất trong các trưởng lão’
‘Ra là vậy, không ngờ Vân Lam Tông danh tiếng lẫy lừng lại có vị trưởng lão thế này, đúng là chỉ biết dựa vào quyền lực của tông môn’
Linh Khởi bước lên nói thầm vào tai Lãnh Mạc 1 chút thông tin về tên trưởng lão này. Khi nghe được những điều này, cậu liền dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn vào lão khiến lão để ý và phải trừng mắt nhìn lại cậu. Những kẻ như thế này có mặt trong những tông môn lớn mạnh là chuyện thường tình, những kẻ đó luôn lấy danh nghĩa của tông môn ra để mà đe dọa những kẻ yếu thế và không có thế lực chống đỡ. Trong Vân Lam Tông đương nhiên không chỉ có duy nhất 1 tên Khiếu Thiên này mà còn có vô số kẻ khác, trong đó có cả kẻ mà Lãnh Mạc câm hận đến tận xương tủy nhất là Lâm Ma. Tên đó lòng tham vô đáy, ma niệm ngút trời, so với hắn thì trưởng lão Khiếu Thiên này chỉ là 1 con kiến không hơn không kém.
‘Vân Lam Tông đệ tử đi làm loạn, muốn cướp dược liệu từ chỗ của trưởng lão Bích Ngân Tông ta bị đánh chết là đáng. Các ngươi còn muốn tìm công đạo gì?’
Lãnh Mạc bước lên vài bước, dừng lại trước mặt Khiếu Thiên trừng mắt nói ra từng lời đe dọa. Đối với những kẻ như thế này cậu không cần phải nói lý lẽ, nếu bọn chúng không có ý rút lui mà còn có ý định gây chiến thì Lãnh Mạc sẽ không thể bỏ qua được.
‘Hừ, đệ tử đó của chúng ta chỉ là nhất thời hồ đồ mà lại bị giết, thân là trưởng lão ta phải đòi lại công đạo cho đệ tử của mình chứ’
‘Chỉ được 2 chữ trưởng lão chứ không làm được gì, còn bao che tội lỗi cho đệ tử của mình và lấy cớ đó đi gây sự. Mẫu thân Vân Chi thật sai lầm khi đưa ngươi lên làm trưởng lão’
Khiếu Thiên dương dương đắc ý nói ra thì liền bị Lãnh Mạc phỉ nhổ lại khiến cho lão tức điên lên đến đỏ cả mắt. Chưa kể đến Lãnh Mạc còn dám gọi cả tên tự của tông chủ bọn chúng làm cho nội tâm của chúng cũng phải kinh sợ. Vân Vận tông chủ đã từng nói với các đệ tử rằng trên đời này chỉ có 4 người có thể gọi được tên tự của y, nếu như kẻ nào dám gọi cái tên đó thì lập tức chém giết không tha.
Chỉ vì 1 cái tên mà đã khiến cho ai cũng phải kinh sợ vì hình phạt đó đến nỗi các trưởng lão chỉ còn dám gọi 2 tiếng tông chủ chứ không phải là Vân Vận tông chủ. Mà giờ lại có 1 kẻ không quan tâm sống chết gọi cái tên ấy, nếu như tông chủ của chúng biết được ắt sẽ truy sát không tha.
‘To gan lắm! Dám gọi cả tên tự của tông chủ. Tông chủ từng nói rằng nếu ai dám gọi cái tên đó thì sẽ giết không tha. Hôm nay ta sẽ thay tông chủ mà phán tội chết cho ngươi!’
Tên Khiếu Thiên dựa vào chuyện này liền đắc ý đòi phán tội chết cho Lãnh Mạc khiến cho cậu cảm thấy cực kỳ tức cười. 2 người Trọng Đạt và Trọng Thiên trở nên tức giận, tay nổi gân xanh, sát khí đằng đằng muốn lao lên động thủ với lão vì dám xúc phạm cậu. Lãnh Mạc thấy được họ muốn động thủ liền đưa tay ngăn lại, ánh mắt tự tin nhìn 2 người. Hiểu được ý này, Trọng Đạt và Trọng Thiên thu diễm sát khí lại, hướng về cậu gật đầu 1 cái. Sau đó cậu quay đầu lại đối mặt với lão.
‘Phán tội chết cho ta? Thật nực cười. Có giỏi thì đem cái thân mục rữa đó đến giết ta nào’
‘Hỗn xược!’
Để đáp lại lời của lão, Lãnh Mạc đưa 2 ngón tay ra khiêu khích khiến lão tức đến gân xanh nổi đầy, 2 mắt huyết hồng. Khiếu Thiên tức đến độ quát 1 tiếng lớn sau đó rút kiếm lao đến chỗ của Lãnh Mạc với ý muốn giết cậu.
‘Phong hình kiếm!!!’
Xuất ra đấu kỹ, đấu khí phong hệ từ thân thể lão bao phủ lên kiếm hướng đến người cậu. Những người phía sau gồm Linh Khởi, Diệp Tu, Trọng Thiên và Trọng Đạt lắc đầu thở dài vì hành động ngu ngốc này của lão. Trước đây cũng có vài kẻ hành động giống như thế và kết cục nhận lại chính là chết không có chỗ chôn thân. Có lẽ như lần này kẻ chết dưới tay Lãnh Mạc là cửu trưởng lão Khiếu Thiên này.
Lãnh Mạc nhìn thấy cảnh này thì chỉ cười lạnh 1 tiếng, tay trái nắm lấy cán Thất Tinh Kiếm, đôi mắt sắc lạnh nhìn đến phía lão đầu đang lao đến. Khiếu Thiên trong lòng nghĩ rằng chắc chắn lão sẽ lấy được cái mạng của cậu, nhưng rất tiếc là người bị lấy mạng ở đây không phải là Lãnh Mạc.
Xuy
Khi Khiếu Thiên kiếm vừa đến, Lãnh Mạc lập tức xoay người vung Thất Tinh Kiếm chém ngang 1 đường không chần chừ. Liền cái đầu của lão lìa khỏi cổ, phần thân còn lại ngã xuống, máu vương đầy trên kiếm của cậu. Cảnh tượng diễn ra quá nhanh khiến các đệ tử không kịp phản ứng, đến khi hoàn hồn lại thì kẻ nôn thốc nôn tháo, kẻ thì run sợ đến són ra cả quần, kẻ thì mất ý chí chiến đấu.
Đám đệ tử không ngờ được 1 trưởng lão lẫy lừng của Vân Lam Tông lại có kết cục bi thảm đến mức này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.