Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 106: Hỏa Tâm




Lời đề nghị này từ Xích Viêm Địa Hỏa khiến cho Thanh Liên Địa Tâm Hỏa có chút dao động. Mặc dù đứng thứ 19 gần chót bảng dị hỏa nhưng nó vẫn đường đường là dị hỏa đại danh đại đỉnh, chuyện này không phải nói đồng ý là đồng ý ngay. Nội tâm tranh đấu 1 lúc, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vẫn không biết đưa ra ý kiến gì cả.
‘Ta đảm bảo với ngươi 1 điều, khi ngươi về bên Sát Thần đại nhân thì ngươi không thiệt thòi a’
Đầu hỏa mãng Vẫn Lạc Tâm Viêm phía sau nói ra. Điều này lại càng khiến cho Thanh Liên Địa Tâm Hỏa khó đưa ra quyết định. Ánh mắt đảo sang nhìn về phía Lãnh Mạc, lướt tổng thể cậu 1 cái thì nó cảm nhận được 1 luồng khí tức khá quen thuộc nhưng không thể nhớ ra.
‘Nếu như vậy ta sẽ đánh cược 1 lần mặc dù ta không tin bất cứ nhân loại nào trừ “tên kia”. Ngươi có thể chịu được tâm hỏa của ta thì coi như ta là của người, còn ngược lại thì ngươi phải mang ta ra khỏi nơi này và để ta ở 1 nơi nào đó’
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hạ quyết tâm, hướng đến Lãnh Mạc mà nói. Đầu hỏa mãng và Xích Viêm Địa Hỏa cười cười gật đầu trông rất hài lòng với quyết định của nó, thân thể liền hóa lại như cũ quay về với Lãnh Mạc.
‘Nhất ngôn vi định, ta không cần đan dược phụ trợ, hãy làm liền đi’
‘Được!’
Phừng phừng
Khi Lãnh Mạc đã sẵn sàng, vừa nói dứt câu thì liền Thanh Liên Địa Tâm Hỏa thân thể bốc cháy, dần biến lại thành 1 đóm dị hỏa thanh sắc. Lãnh Mạc mở to mắt nhìn đóm dị hỏa này, lực lượng linh hồn từ nó tỏa ra rất đậm đặc và có chút sát khí trong đó.
‘Đến đây!’
Nó quát lên 1 tiếng rồi tiến nhập thẳng đến cơ thể Lãnh Mạc. Dị hỏa cuồn cuộn bao trùm lấy thân thể cậu rồi lập tức nhập vào sâu trong nội thể. Cậu đau đớn không ngừng, cảm giác này chả khác gì lúc thôn phệ Xích Viêm Địa Hỏa cả, nhưng điểm khác biệt nhất là trong hỏa diễm có chứa những cảm xúc phẫn nộ và sát khí.
Đột nhiên 1 loạt hình ảnh chạy qua trong đầu của cậu, những hình ảnh này là 1 cảnh tượng thôn làng bị hỏa diễm thiêu đốt, dân làng cũng bị hỏa diễm đốt thành tro, có vài tên hắc bào nhân đang đứng cười khúc khích. Chung quy đây là 1 cảnh tượng đầy kinh hãi và bi thương, Lãnh Mạc dường như hiểu ra được phần nào của những hình ảnh này. Hỏa diễm trong đó chính là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Dường như trong quá khứ nó đã bị kẻ giang lợi dụng để giết hại người vô tội, khiến cho tâm trí dần không tin tưởng vào nhân loại lần nào nữa. Những hình ảnh tiếp theo xuất hiện, 1 thanh niên cường tráng trông có chút lười nhác hiện lên, người này không giống nhưng tên hắc bào nhân lúc nãy, có thể là người tốt.
Sau đó là vô số hình ảnh chiến đấu giữa nam thanh niên kia và 1 vài người khác trong đó có 2 người nhìn giống như mẫu thân và phụ thân của cậu. Lúc sau, toàn bộ hình ảnh đều tan biến, thay vào đó là 1 vùng không gian trống rỗng không có bất cứ gì ngoài Lãnh Mạc và đóm hỏa diễm đang cháy. Lãnh Mạc từng bước bước đến, bàn tay đưa lên chạm vào đóm hỏa diễm.
Phừng
Hỏa diễm liền bạo phát khiến cậu bất ngờ không trở tay kịp, bị toàn bộ hỏa diễm bao phủ lấy. Hỏa diễm thiêu đốt tận tâm cang, khiến cho từng nỗi đau trước đây của cậu lại hiện lên.
‘A!’
Cậu không thể nói gì thêm ngoài tiếng gào thét đầy đau đớn khi phải trải nghiệm lại nhưng nỗi đau trước đây. Ngay cả Nguyệt My dù không trực tiếp cảm nhận nhưng cũng phải chua xót mấy phần khi nhìn thấy đệ tử của mình như thế. 1 canh giờ thấm thoát trôi qua, Lãnh Mạc vẫn bị những đau đớn ấy dày vò không thể thoát ra. Thanh Liên Địa Tâm Hỏa lại hóa hình 1 lần nữa đứng nhìn cậu 1 cách chán nản.
‘Tâm hỏa của ta không phải ai cũng có thể chịu đựng, ngươi đã chịu đựng suốt 1 canh giờ khi chỉ mới chừng này tuổi là tốt rồi. Giờ ta sẽ giải tâm hỏa, lúc đó thì ngươi phải thực hiện lời hứa của mình’
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trở nên thất vọng, nó cứ tưởng cậu sẽ tạo ra 1 kỳ tích gì đó nhưng rốt cục thì cũng như vậy. Nó tiến gần đến sau đó chuẩn bị thu hỏa diễm về thì đột ngộ thân thể cậu phát ra 1 ánh sáng kỳ lạ khiến nó phải lùi lại vì sợ hãi.
‘Lãnh Mạc, không được bỏ cuộc!! Chỉ với bấy nhiêu đau đớn đây mà con đã gục ngã rồi, mau đứng lên cho ta!!’
‘Ai?!’
Trong mảnh không gian, 1 tiếng nói vang lên. Tiếng nói này làm cho Lãnh Mạc bừng tĩnh lại trong đau đớn, cậu nhận ra được giọng nói này tràng đầy quen thuộc và thân thương.
‘Hỏa tâm cũng chỉ là hỏa tâm, nó có thể khiến con đau đớn vằng nỗi đau quá khứ nhưng không khiến con gục ngã. Huống hồ ý chí vững chắc của con vẫn còn thì hỏa tâm chỉ là 1 thứ dễ dàng dập tắt mà thôi. Mau đứng lên, Lãnh Mạc!!’
Xuy
Giọng nói này vang lên từng tiếng đầy triết lý, Lãnh Mạc nghe được như ngộ nhận ra điều gì đó. Đúng là hỏa tâm thì chỉ là hỏa tâm, chỉ cần cậu còn sống, ý chí vẫn còn thì tất cả đều không thể khiến cậu gục ngã. Thân thể khẽ động, cậu liền đứng lên, ánh mắt sáng rực liền khiến mảnh không gian này rung động.
‘Sát Thần Ấn, khai!!!’
Lãnh Mạc quát lớn 1 tiếng triệu hồi Sát Thần Ấn, từng đường văn xích sắc xuất hiện, liền làm cho hỏa diễm xung quanh phải tản ra ngay lập tức. Lúc này cậu đã hoàn toàn thoát khỏi hỏa tâm, làm chủ được bản thân mình, 1 phần cũng là nhờ giọng nói lúc nãy.
Bên ngoài, thân thể của Lãnh Mạc đã trở lại như trước, hỏa diễm đều tiêu tan hết khiến cho Thanh Liên Địa Tâm Hỏa chấn kinh 1 phen, không ngờ lại có thể chuyển biến thành thế này.
‘Người này……’
Khi thoát khỏi hỏa tâm, Lãnh Mạc lúc này có thể hoàn toàn thôn phệ dị hỏa mà không hề hấn gì. Đôi mắt tràn đầy tự tin, bàn tay thủ ấn biến hóa 1 chút.
‘Hỏa diễm của Dị hỏa, ta thu!’
Hỏa diễm tản ra xung quanh lúc nãy bây giờ lại tụ hội lại nhập vào thân thể Lãnh Mạc, bên ngoài cũng xảy ra hiện tượng này. Thanh Liên Địa Tâm Hỏa bị cưỡng ép hóa thành đóm dị hỏa tiến nhập vào thân thể cậu. Điều này chứng tỏ cho việc cậu đang và đã thôn phệ dị hỏa thứ 3 của riêng mình. Điều bây giở cần thiết chính là chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.