Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 24: Đảo ngược




Ngày hôm sau.
Mưa tạnh trời trong, mặt trời tiếp tục chói chang.
Bầu trời như được trận mưa thanh tẩy qua một lượt, chân trời xanh thẳm, từng đám mây lững lờ trôi.
Ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu vào phòng học qua ô cửa sổ, loang lổ trên mặt bàn. Tiếng ve kêu báo hiệu mùa hè năm nay đặc biệt dài, vẫn chưa kết thúc.
Gió thổi tung rèm cửa màu trắng của phòng học, bay phấp phới xung quanh Tùy Hầu Ngọc.
Cậu đè một góc giấy lại để trang sách không bị làm loạn lên. Tay phải xoay bút, trong miệng nhai kẹo cao su, thỉnh thoảng lại nổi hứng thổi lên một quả bóng.
Nhóm học sinh thể dục sắp xếp đồ đạc, lúc gần đi Đặng Diệc Hành quay sang hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, đi cùng không?”
Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu trả lời: “Không đi, tôi gửi tin nhắn cho huấn luyện viên Vương rồi, sẽ không tham gia đội tennis.”
“Hai người có wechat của đối phương rồi cơ à?!” Đặng Diệc Hành kinh ngạc, lấy điện thoại ra đưa cho Tùy Hầu Ngọc, “Tôi vẫn chưa có wechat của cậu, quét tôi đi.”
Tùy Hầu Ngọc cũng không từ chối, lấy di động ra quét mã kết bạn với Đặng Diệc Hành.
Thêm bạn huấn luyện viên Vương là do huấn luyện viên Vương chủ động, nhằm mục đích thuận tiện khuyên Tùy Hầu Ngọc tham gia đội tennis.
Đặng Diệc Hành vẫn chưa có ý định từ bỏ, hỏi: “Không tham gia thật à? Tôi thấy cậu đánh tốt lắm mà, không nhất định phải đánh đôi với đại sư huynh đâu, đánh đơn thôi khéo cũng được rồi.”
“Không tham gia, tôi không có hứng thú với tennis lắm.” Tùy Hầu Ngọc trả lời.
Đặng Diệc Hành cũng không dây dưa nữa, đeo balo rời đi.
Ra khỏi phòng học mới phát hiện Hầu Mạch đang chờ mình, Đặng Diệc Hành lập tức đi tới bên cạnh hắn, thở dài cảm khái: “Haiz, tao cảm thấy Ngọc ca đánh rất tốt, bộ dạng nhẹ như chim yến kia không chơi tennis thật là đáng tiếc.”
“Ngày hôm qua tao đã nói chuyện với cậu ấy, không muốn cậu ấy tiếp tục chơi nữa.”
“Mày khuyên cậu ấy đừng chơi á?!” Đặng Diệc Hành kinh hãi.
“Haiz, lúc trước là do vì tao nên cậu ấy mới luyện, nhưng mà nếu không muốn tham gia đội tennis thì tốt nhất đừng làm lãng phí thời gian của huấn luyện viên Vương, tao cũng không muốn tiếp tục dạy cậu ấy nữa.”
“Ờm, đúng là do vì thua mày nên mới không cam lòng, đi theo học thử.”
“Haiz, ngoại hình của tao quá họa thủy rồi.”
Đặng Diệc Hành hoang mang quay sang nhìn Hầu Mạch vài lần, nhìn cái bộ dạng đắc ý của hắn, không khỏi hoài nghi tên này hình như đang hiểu lầm gì rồi.
Đặng Diệc Hành quen Hầu Mạch từ hồi cấp hai, cũng coi như là quen biết đã lâu nên có khả năng lý giải được phần nào suy nghĩ của hắn.
Nhìn bộ dạng vừa thở dài vừa lâng lâng của Hầu Mạch, Đặng Diệc Hành không nhịn được hỏi: “Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh cho rằng Ngọc ca coi trọng huynh?”
“Hả? Mày cũng nhìn ra à?”
“Ặc…” Đặng Diệc Hành đột nhiên cảm thấy ê hết cả hàm răng, lắc đầu nguầy nguậy, “Không không không, sẽ không đâu, mày hiểu lầm rồi, Ngọc ca đối xử với Nhiễm Thuật và Tô An Di dịu dàng hơn nhiều, với lại ánh mắt đó tuyệt đối không phải là nhìn người mình thích.”
Hầu Mạch không phục, phản bác: “Cậu ấy không thích tao thì leo lên giường tao làm gì?”
“Chuyện đó đúng là khó hiểu, nhưng chắc chắn không phải là câu dẫn mày, nếu không thì đã không mặc bộ đồ đó.”
“Ở trên lớp cậu ấy còn liên tục nhìn tao.”
“Tao cũng nhìn mày suốt mà, thỉnh thoảng tao rất tò mò không hiểu tại sao mày lại ngủ ở một tư thế có độ khó cao như vậy?”
Hầu Mạch câm nín.
Hắn cho rằng mình không xác định sai, Tùy Hầu Ngọc coi trọng hắn nhưng lại bị hắn cự tuyệt, không muốn dây dưa nên mới thôi không huấn luyện nữa.
Hơn nữa, bộ dạng ngày hôm qua của Tùy Hầu Ngọc chính là thất hồn lạc phách.
Đặng Diệc Hành nói tiếp: “Nếu thật sự muốn yêu đương thì Từ Dữu Nhất dễ nhìn hơn nhiều.”
“Từ Dữu Nhất là ai?”
“Tiểu Đại Ngọc, lớp 1 khối 10, vừa xinh đẹp vừa là học bá, tính cách siêu dịu dàng, nghe nói mọi người đang muốn bầu em ấy là hoa khôi trường đó!” Đặng Diệc Hành rất ham hiểu về các vị mỹ nữ trong trường.
“…….” Hầu Mạch nhìn trời, không đáp lời nổi.
“Hơn nữa, Tô An Di và Ngọc ca có quan hệ tốt như vậy, đoán chừng chỉ cần chọc thủng tầng giấy ngăn cách ở giữa là sẽ thuận lý thành chương ở bên nhau, còn không thì có Nhiễm Thuật, lúc không mở miệng ngoại hình rất không tồi, còn tới lượt mày được coi trọng à?”
“Mày ngậm cmn mồm vào đi!!” Hầu Mạch tức giận đi nhanh vài bước, hối hận vì đã ở lại chờ Đặng Diệc Hành.
“Dựa vào kinh nghiệm nghiên cứu về tình yêu trong nhiều năm của tao, giữa hai đứa mày tuyệt đối không hề có một tia lửa nào!”
“Cái đó mà cũng gọi là có kinh nghiệm hả?”
“Mày nên biết quý trọng đi. Tao là người thân với mày nhất, là người duy nhất có thể thảo luận chuyện tình cảm với mày.” Đặng Diệc Hành ngẫm một lúc rồi bổ sung, “Đại sư huynh, huynh cũng đừng bức ép Ngọc ca, coi chừng bị treo lên đánh đó!”
“Cút cút cút!”

Tùy Hầu Ngọc cảm thấy Hầu Mạch nói rất đúng, nếu như đã không muốn tham gia đội tennis thì đừng có làm lãng phí sự nhiệt tình của huấn luyện viên Vương.
Cậu có ấn tượng rất tốt với huấn luyện viên Vương, cảm thấy huấn luyện viên Vương là một người rất tâm huyết, thái độ cư xử rất ôn hòa.
Sắp có giải đấu rồi, mấy ngày nghỉ Quốc Khánh đội tennis còn phải đi tham gia thi đấu, khoảng thời gian này không nên đi quấy rầy bọn họ.
Hơn nữa, cậu còn phải tập trung cho kì thi tháng, cần phải ôn tập lại một lượt.
Chủ yếu là vì Tùy Hầu Ngọc đã biết Hầu Mạch học rất giỏi, tâm lý lại yên lặng phân cao thấp, không muốn bại dưới tay Hầu Mạch, dù sao thì tâm hiếu thắng của cậu cũng rất mạnh.
Ngoài ra, cậu còn dễ bị tò mò, dễ nổi nóng và mất tập trung. Tình trạng phấn khởi kéo dài sẽ kéo theo mất ngủ trầm trọng.
Bộ dạng khi còn bé của Tùy Hầu Ngọc chính là kiểu trẻ con vui vẻ, có thể thao thao bất tuyệt với người bên cạnh cả ngày, sau khi xuất viện thì nụ cười cũng mất theo, không thích nói chuyện nữa.
Bây giờ cậu chỉ muốn nghiêm túc học tập.
Cậu biết, nếu như kì kiểm tra này mình lại thua Hầu Mạch thì tinh thần sẽ lại rơi vào trạng thái lo lắng bồn chồn, chưa vượt qua được Hầu Mạch thì sẽ không bình tĩnh lại được.
Giống như lúc ban đầu đánh tennis thua Hầu Mạch, cho đến nay cậu vẫn rất ghét hắn.
Trong lúc Tùy Hầu Ngọc đang ngồi giải đề thì Âu Dương Cách đi vào lớp, nói với cậu: “Cái này là danh sách chỗ ngồi thi tháng, lát nữa em đính lên bảng, thông báo thời gian kiểm tra với cả lớp nhé. Mấy ngày nay thầy hơi bận, em hỗ trợ quản lý lớp giúp thầy.”
Tùy Hầu Ngọc nhận lấy, “Vâng ạ.”
“Lớp chúng ta vẫn chưa có nhóm lớp phải không?”
“Vâng, có cần thiết phải tạo nhóm luôn không ạ?”
Âu Dương Cách suy nghĩ vài giây rồi nói: “Trước kì nghỉ Quốc Khánh tạo một nhóm là được, chung quy cũng chỉ dùng để thông báo thôi, không cần vội.”
“Vâng.”
Âu Dương Cách vừa đi khỏi thì Nhiễm Thuật quay xuống nhìn danh sách chỗ ngồi, kinh hãi, “Học sinh mỗi lớp chia ra bốn phòng, ngồi xen kẽ, không có bạn cùng lớp ngồi bên cạnh, trường học ác vãi!”
Nhiễm Thuật xem kỹ hơn, thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn còn may, tớ và cậu ở chung phòng, Tô An Di cũng thế.”
Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Hình như là dựa theo chỗ ngồi để chia phòng thi, chúng ta và đám học sinh thể dục kia đều ở chung một phòng.”
Mãi cho đến khi nhìn thấy một cái tên, cả hai đồng loạt yên lặng.
Cũng chẳng biết là chia kiểu gì, Từ Dữu Nhất cũng ở cùng phòng thi luôn.
Tùy Hầu Ngọc thở dài, dán bốn tờ danh sách lên bảng, dùng nam châm cố định lại, sau đó nói với cả lớp: “Mọi người xem qua danh sách chỗ ngồi nhé, ngày mai kiểm tra trực tiếp đi tới phòng thi của mình là được.”
“Chữ nhỏ quá, lớp trưởng đọc lên phát.” Có người nói.
Tùy Hầu Ngọc không đủ kiên nhẫn, chỉ vào bốn tờ giấy và nói: “Nếu như không nhìn số lớp thì tôi cũng không biết ai ở lớp chúng ta.”
Đến bây giờ Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa nhớ mặt được cả lớp.
Người lên tiếng đề xuất lập tức từ bỏ.

Cứ có kiểm tra là Hầu Mạch rất tích cực. Hắn mang theo đồ dùng, tới phòng thi từ rất sớm.
Ở mỗi phòng cũng có dán danh sách chỗ ngồi trên bảng, Hầu Mạch xem lại một lần nữa, xác định vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Bọn Đặng Diệc Hành cũng tìm chỗ ngồi, sau khi tìm xong tự động tập hợp xung quanh Hầu Mạch tán gẫu.
Kì nghỉ Quốc Khánh sắp tới bọn họ có một giải đấu quy mô toàn quốc, nội dung trò chuyện lúc này đa phần là về các đối thủ sẽ gặp phải.
Trong lúc tám chuyện, Hầu Mạch để ý thấy Từ Dữu Nhất đi vào phòng, tìm chỗ rồi ngồi xuống, một thân một mình, cô đơn lẻ bóng.
Một vài nữ sinh ở xung quanh có vẻ cũng là lớp 1 khối 10, có người chỉ chào hỏi với Từ Dữu Nhất một câu rồi thôi, cơ bản không để ý tới cô nữa.
Hầu Mạch nhìn Từ Dữu Nhất thêm hai phút rồi quay qua tiếp tục tán gẫu với bọn bạn.
Trong phòng thi có một vài nữ sinh khối 10 chú ý đến Hầu Mạch, nhỏ giọng bàn luận, “Anh kia là ai nhỉ? Đẹp trai quá!”
“Trường cho nhuộm tóc bao giờ thế?”
“Bọn họ hình như cũng phải tham gia huấn luyện quân sự mà, sao da vẫn trắng như vậy?”
“Hình như là Hầu Mạch, học sinh thể dục, thành viên của đội tennis.”
“Uầy… vậy thì học hành không tốt rồi.”
Lúc này chợt có vài nam sinh đi vào phòng, một người trong số đó tới bàn của Từ Dữu Nhất, hai tay chống lên bàn, hỏi: “Tôi gửi tin nhắn cho cậu sao cậu không trả lời?”
Từ Dữu Nhất tựa hồ cũng không muốn để ý tới đối phương, nhỏ giọng nói: “Tôi bận đọc sách, không thấy tin nhắn…”
Cô bé không dám đối diện với nam sinh kia, lúc trả lời chỉ nhìn xuống mặt bàn, cộng thêm vóc người gầy gò nên càng có cảm giác yếu đuối nhu nhược.
Nam sinh cúi tới gần hơn một chút, hỏi: “Vậy cậu trực tiếp trả lời bây giờ luôn đi, Quốc Khánh có muốn đi chơi với tôi không?”
“Mấy ngày nghỉ Quốc Khánh tôi muốn ôn bài.” Từ Dữu Nhất nghiêng mặt sang một bên, tránh hơi thở của người đối diện.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi tới đón cậu.”
“Không cần, tôi không đi.”
“Chậc.” Nam sinh kia vẫn chưa buông tha, “Cái thái độ này của cậu khó chịu thật đấy. Rốt cuộc là Quốc Khánh có đi không? Không đi đừng trách tôi không khách khí.”
Từ Dữu Nhất cắn môi không trả lời, hiển nhiên là không muốn.
Đặng Diệc Hành không nhịn được mắng, “Dám dùng thái độ này nói chuyện với con gái à? Mày xong đời với ông rồi!” Vừa nói xong lập tức đứng dậy.
Nhưng mà có người còn nhanh hơn, bước đến bên cạnh nam sinh kia, cầm tay của nam sinh đang đặt trên vai Từ Dữu Nhất vặn ngược ra đằng sau làm cậu nam sinh kia đau đớn hét lên.
Tùy Hầu Ngọc dùng một tay khống chế nam sinh trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Không khách khí thế nào?”
“ĐM! Mày là ai thế?!” Nam sinh kia chửi ầm lên.
“Tao đang hỏi mày đấy.” Tùy Hầu Ngọc dùng sức vặn thêm một chút, dùng ngữ khí cực lạnh nói.
“Không mượn mày xen vào!”
“Tao có quyền quản.” Tùy Hầu Ngọc dùng một cước đạp bay nam sinh kia, sau đó nói tiếp, “Dám động tới em ấy một lần nữa thử xem, tao cũng sẽ không khách khí với mày đâu.”
Theo đuổi Từ Dữu Nhất là một tân sinh khối 10.
Nhóm tân sinh khối 10 vừa vào trường đã ôm mộng tưởng xưng vương xưng bá, tiện thể theo đuổi mấy nữ sinh xinh đẹp.
Những người này rất hay tới quấy rầy Từ Dữu Nhất, trong lớp có nhiều người biết nhưng cố tình tránh đi, thậm chí không muốn làm bạn với Từ Dữu Nhất, dù sao thì Từ Dữu Nhất không trả lời tin nhắn cũng khiến bọn họ bị liên lụy làm phiền.
Xưa nay Từ Dữu Nhất cũng chẳng có ai che chở, làm cho đám nam sinh kia càng thêm càn rỡ.
Nhiễm Thuật và Tô An Di đứng bên cạnh, thái độ không hề sợ đám nam sinh kia, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cả bọn.
“Mày là ai thế?” Tên nhóc nam sinh vẫn cực kỳ chấp nhất với thân phận của Tùy Hầu Ngọc.
“Tùy Hầu Ngọc.”
Nhiễm Thuật ở bên cạnh nói: “Về, về tìm học sinh cũ của Thanh Dữ hỏi thăm chút đi, nhiều người quen cái tên này lắm đấy.”
Đám nam sinh kia anh nhìn tôi tôi nhìn anh một hồi, hình như là có người từng nghe tên của Tùy Hầu Ngọc thật, vội vàng kéo nhau rời đi.
Lúc ra đến cửa còn nghe thấy tiếng nói: “Tùy Hầu Ngọc này như có bệnh ấy, lúc tức giận đánh nhau không cần mạng luôn, ai cũng không ngăn được, trong nhà còn có tiền… người thì lại điên.”
Tùy Hầu Ngọc — kẻ điên nổi danh của trường trung học Thanh Dữ.
Sau khi đám kia rời đi Tùy Hầu Ngọc mới quay sang nhìn Từ Dữu Nhất, trong mắt toàn là bất đắc dĩ, “Bị bắt nạt bao lâu rồi?”
“Cuối cùng anh cũng chịu để ý đến em!!” Từ Dữu Nhất hưng phấn nói.
Tùy Hầu Ngọc tức giận nghiến răng.
Cậu vẫn rất tức giận, cực kỳ tức giận, hận không thể làm cho Từ Dữu Nhất biến khỏi tầm mắt của mình. Nhưng dù sao đây cũng là em gái sống chung trong mấy năm, không thể làm lơ không quản.
“Nếu như sau này còn gặp chuyện như thế này thì nói với anh, anh giải quyết giúp em.”
“Vậy anh có thể bỏ tên em ra khỏi danh sách đen không? Em không gọi cho anh được.”
Tùy Hầu Ngọc chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn tìm điện thoại, bỏ tên Từ Dữu Nhất ra khỏi danh sách đen.
Nhiễm Thuật cầm trong tay một đống đồ ăn vặt, chủ yếu là của Tùy Hầu Ngọc, bất cứ lúc nào Tùy Hầu Ngọc cũng cần đồ ăn để điều hòa tâm trạng.
Nhiễm Thuật lấy từ trong túi ra một cái bánh sandwich đưa cho Từ Dữu Nhất, “Ăn, ăn sáng không? Đồ Ngọc ca mua đó, cho em.”
“Cảm ơn anh Nhiễm Thuật.” Từ Dữu Nhất dùng hai tay nhận lấy.
Tùy Hầu Ngọc không nói gì nữa, đi về chỗ của mình.
Từ Dữu Nhất cầm sandwich đi theo, hỏi: “Mấy ngày nghỉ Quốc Khánh em có thể tới tìm anh không?”
“Có việc gì không?”
“Không… tìm anh chơi thôi.”
“Vậy thì đừng đến.”
“Vậy có thể dạy em làm bài tập không?”
“Hỏi qua wechat đi.”
Cho dù là vậy thôi Từ Dữu Nhất cũng thỏa mãn rồi, vui vẻ về chỗ của mình.
Đặng Diệc Hành chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, nhỏ giọng nói với Hầu Mạch, “Nhìn thấy chưa? Năng lực bạn trai bùng nổ.”
Hầu Mạch không đáp lại.
Đặng Diệc Hành nói tiếp: “Mày nhìn đi, tiểu cô nương xinh đẹp khả ái còn không thích, làm sao có thể thích mày được? Mày thật sự là nghĩ nhiều quá rồi…”
Hầu Mạch mất hứng, gắt: “Nói nhiều thế?! Về chỗ của mày đi!”
Trong lúc phát bài thi, Hầu Mạch dùng dư quang nhìn Tùy Hầu Ngọc ngồi ở bên kia.
Tùy Hầu Ngọc ngồi ở phía bên kia phòng, trên hắn một dãy bàn, nếu như cậu quay đầu lại lập tức có thể nhìn thấy Hầu Mạch.
Ngày hôm nay Tùy Hầu Ngọc không hề quay đầu lại một lần nào.
Dập tắt triệt để hi vọng rồi sao?

Giờ nghỉ trưa, bọn Đặng Diệc Hành cơm nước xong xuôi tới tụ tập chỗ Nhiễm Thuật, hỏi thăm chuyện của Tùy Hầu Ngọc: “Trước đây Ngọc ca rất điên à? Không ngờ luôn đó!”
Đặng Diệc Hành cũng đã tiếp xúc với Tùy Hầu Ngọc một thời gian, không cảm thấy Tùy Hầu Ngọc điên chỗ nào, những gì mắt thấy so với lời đồn đều không đúng lắm.
Ít nhất là trên phương diện ngoại hình không phải là mèo ngại chó ghét như lời đồn.
Nhiễm Thuật mải mê chơi game, mắt nhìn chằm chằm màn hình, thuận miệng trả lời: “Đúng mà cũng không đúng. Ngọc ca của bọn tôi chả muốn làm giáo bá gì đâu, quá ngu ngốc, nhưng không hiểu sao chó ngáp phải ruồi nên phải làm.”
Đặng Diệc Hành hỏi: “Sao lại phải làm?”
“Giáo, giáo bá cũ của Thanh Dữ theo đuổi Ngọc ca của bọn tôi, Ngọc ca thấy phiền quá nên lôi giáo bá kia ra đập một trận, đánh người vào bệnh viện luôn. “Giết chết” được giáo bá cũ, Ngọc ca tự động trở thành giáo bá tân nhiệm.”
Đặng Diệc Hành mất vài phút tiêu hóa tin tức này, nhìn về phía Hầu Mạch.
Hiển nhiên là Hầu Mạch cũng bắt được điểm mấu chốt, “Giáo bá cũ là nam hay nữ?”
Nếu là nữ thì sao đánh nhau được nhỉ?
Nhiễm Thuật trả lời: “Nam.”
Nhiễm Thuật xong một ván game, đặt điện thoại xuống bàn, nói tiếp: “Ngọc, Ngọc ca của bọn tôi là trai thẳng, còn có hơi kỳ thị đồng tính. Nói chung là nếu như người khác tự nhận là gay thì cậu ấy cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao thì đó cũng là lựa chọn của bọn họ. Nhưng Ngọc ca không phải gay, đã tuyên bố nhiều lần, tên học trưởng kia vẫn cứ theo đuổi không dứt làm cho Ngọc ca phiền không chịu nổi. Ngọc ca ghét nhất là có người tới gần mình, học trưởng kia vì một lần cố gắng kéo tay Ngọc ca mà đã bị Ngọc ca đánh cho vào bệnh viện.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đặng Diệc Hành lắc đầu vỗ vai Hầu Mạch.
Hầu Mạch buồn bực, nếu như Tùy Hầu Ngọc không thích hắn thì ngày hôm trước sao lại có bộ dạng hồn bay phách lạc như vậy?
Vừa vặn lúc này Tùy Hầu Ngọc đi vệ sinh về, nhìn thấy Hầu Mạch liền đi tới nói với hắn: “Ngày hôm trước cậu nói cái gì thế? Sau khi cậu đi rồi tôi đã nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu rốt cuộc cậu muốn nói cái gì.”
Cuối cùng Hầu Mạch cũng vứt được tia niệm tưởng kia đi, miễn cưỡng nhìn Tùy Hầu Ngọc, nhỏ giọng giải thích: “Ừm, đúng, xin lỗi cậu… con người tôi thỉnh thoảng nói chuyện hơi mất não, nói mò thôi, cậu đừng để ý.”
“Năng lực biểu đạt của cậu như vậy thì làm văn kiểu gì? Thỉnh thoảng tôi nhìn cậu, phát hiện trạng thái học hành của cậu rất không đúng, thực sự rất tò mò cậu làm kiểm tra kiểu gì.”
“…..”
Hầu Mạch không muốn trả lời, bây giờ hắn chỉ muốn xuống lầu chạy mười vòng 800m rồi nói tiếp!!

Tác giả có lời muốn nói:
Hầu Mạch khóc thành tiếng heo kêu.
Hầu Mạch: Tôi là thẳng… Tôi giả vờ đó…
*** Hết chương 24

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.