Sao Em Đỏ Mặt Rồi?

Chương 19:




Chẳng mấy chốc, đồ ăn bọn họ gọi đều đã được mang lên.
Lận Lam khẽ dịch ghế ngồi của mình, chỉ mong có thể được gần Trần Gia Hữu thêm một chút.
Trước khi dùng bữa, người đàn ông thong thả dùng khăn ướt lau sạch tay, sau đó cầm đôi đũa gỗ được gác ở một bên gắp một miếng cá hấp trong đ ĩa.
Trước đây khi anh đến thăm nhà, anh từng nói với ba của cô ấy về chuyện mình thích ăn mấy món thanh đạm.
Thế là Lận Lam dùng đũa sạch gắp một miếng tôm nõn xào rau đặt vào đ ĩa của anh, "Món này ngon lắm, anh nếm thử xem."
Trần Gia Hữu rủ hàng mi thoáng lướt qua, vài giây sau, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Lận Lam, cất giọng nhàn nhạt, "Cô cứ ăn đi, không cần phải gắp cho tôi đâu."
Anh vừa dứt lời, mặt Lận Lam thoắt cái đã biến sắc.
Lâm Hưng Văn ngồi bên cạnh ồn ào chen vào, "Trần Gia Hữu, cậu chả hiểu phong tình gì cả. Lận Lam nhà người ta săn sóc gắp thức ăn cho cậu mà cậu còn không cảm kích, chẳng như tôi, không ai thèm để ý đến tôi cả."
Tô Đào giả ngơ như không hiểu, vùi đầu cắm mặt ăn cơm.
Hôm nay cô đói đến mức bụng dính cả vào da lưng, hồi trưa cô ăn không nhiều mấy, chỉ có một phần salad và cà phê. Mà từ lúc đó đến giờ đã qua rất lâu, bụng cô đã sớm reo vang.
Bàn ăn này hơi lớn, Tô Đào đã nghía món bò hầm cách đó không xa từ nãy đến giờ.
Từ khi món kia vừa được mang lên, Tô Đào đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi của nó.
Nhìn nhân viên đặt đồ ăn xuống với ánh mắt đầy mong ngóng, cô vốn đang thầm cầu nguyện món đó sẽ được đặt xuống trước mặt mình, nhưng không ngờ nó lại nằm ở chỗ xa mình nhất.
Có mấy lần cô thử duỗi tay sang định gắp, nhưng chỉ trách tay cô quá ngắn, không đủ sức với sang tới bên kia.
Sau vài lần như thế, Trần Gia Hữu đã chú ý đến động tĩnh của cô.
Anh nhìn sang, khẽ hỏi, "Muốn ăn món kia sao?"
Tô Đào gật đầu.
Trần Gia Hữu dùng đũa gắp thức ăn và muỗng mà mình chưa dùng qua giúp cô lấy món rồi bỏ vào chén cho cô.
Tô Đào mỉm cười, đáp, "Cám ơn anh."
Nhìn thấy dáng vẻ vừa nhìn thấy đồ ăn đã hài lòng mãn nguyện của cô, ánh mắt Trần Gia Hữu vô thức ánh lên ý cười.
"Không có gì."
"Tôi thấy cô nhìn chằm chằm món đó từ nãy đến giờ."
Hình ảnh hai người nói chuyện với nhau hiển nhiên đã lọt vào mắt của Lâm Hưng Văn và Lận Lam ngồi bên cạnh.
Mấy đầu ngón tay của Lận Lam bất giác siết chặt.
Ăn được một lúc, Trần Gia Hữu đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa tay, Lâm Hưng Văn đích thân xác nhận lại một lần nữa, "Hai người bọn cậu có đúng chỉ là bạn bè bình thường thôi không?"
Trần Gia Hữu, "Cậu muốn nghe đáp án thế nào?"
Lâm Hưng Văn chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta cảm thấy có gì đó rất lạ.
"Nhưng Lận Lam thể hiện tình cảm với cậu quá rõ ràng rồi, cậu không muốn đáp lại con gái nhà người ta thật sao?"
"Tôi phải đáp lại cái gì?" Trần Gia Hữu hờ hững đáp, "Tôi và cô ấy vốn chẳng có quan hệ gì cả."
Lâm Hưng Văn tặc lưỡi một tiếng, "Đồ vô tình."
Cơm no rượu say, Lận Lam nhận được điện thoại của ba, sau đó vội vàng rời đi.
Lâm Hưng Văn ngồi bên bàn, nhìn sang Tô Đào với ánh mắt nghiêm túc, "Xét thấy bao lần tình cờ gặp gỡ, với mối duyên phận không thể bàn cãi giữa chúng ta, tôi quyết định không giấu giếm nữa."
Tô Đào, "... Sao cơ?"
Lâm Hưng Văn hắng giọng một tiếng, nghiêm trang nói, "Tôi đây không phải vì bản thân mình đâu, tôi có người bạn vài bữa nữa sẽ tổ chức hôn lễ, tôi nghe nói cô làm nghề này nên định giới thiệu khách hàng cho cô, được chứ?"
Nghe có mối làm ăn, Tô Đào dĩ nhiên sẽ đồng ý.
Trong lúc hai người trao đổi phương thức liên lạc với nhau, Trần Gia Hữu vẫn luôn ngồi bên cạnh quan sát.
Vừa quét mã QR xong, anh bỗng nhiên đứng dậy.
Lâm Hưng Văn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sang, "Cậu về à?"
Trần Gia Hữu dửng dưng nhìn anh ta, hỏi lại, "Cậu còn có sắp xếp gì sao?"
Lâm Hưng Văn, "Nếu mọi người không ngại thì lát nữa sang quán bar mới mở của bạn tôi ngồi chơi chút nhé? Tôi đã hẹn với bọn họ rồi."
Trần Gia Hữu lườm anh ta, đưa tay sửa sang lại cổ tay áo, "Không có hứng thú."
Lâm Hưng Văn cười, rồi lại đưa mắt nhìn Tô Đào, "Tô Đào, cô có muốn đi không?"
Thỉnh thoảng Tô Đào cũng sẽ đi chơi cùng bạn bè, nhưng hôm nay cô mệt thật, với lại cô cũng không có hứng thú ra ngoài với Lâm Hưng Văn, thế là cô lắc đầu nói, "Hẹn anh hôm khác, hôm khác nói sau."
Lâm Hưng Văn hơi mất mát, "Được rồi, vậy hôm khác chúng ta lại gặp nhau nhé."
Trước cửa nhà hàng.
Bạn bè bên kia của Lâm Hưng Văn cứ giục mãi, sau khi anh ta cúp vài cú điện thoại thì được người ta chạy thẳng đến cổng đón đi luôn.
Hôm nay trời đẹp, Tô Đào thấy gió đêm mát mẻ nên định bụng sẽ đi bộ về nhà.
Rồi bỗng nhiên, cô cau chặt hàng mày, cảm giác có gì đó khác thường.
Trước nhà hàng vừa hay có đặt một băng ghế dài, cô bèn đi tới ngồi xuống.
Vì vậy, khi Trần Gia Hữu vừa bước ra khỏi nhà hàng liền nhìn thấy hình ảnh trước mắt.
Tô Đào hơi khom lưng, cả người co lại, cánh tay mảnh khảnh che lấy phần bụng, cô cúi gầm đầu, mái tóc đen mượt xoã xuống theo đường cong của cô.
Nhìn từ góc bên này, trông cô không còn lém lỉnh tinh nghịch như ngày thường, trái lại có cảm giác yếu đuối, mong manh hơn.
Trần Gia Hữu đứng im tại chỗ quan sát cô vài giây, sau đó sải đôi chân dài đi về phía bên này.
Trước mặt Tô Đào bất thình lình xuất hiện một bóng người. Cô ngẩng đầu, bất ngờ đối mặt với gương mặt tuấn tú trắng trẻo của người đàn ông.
Tô Đào, "... Anh chưa về sao?"
Trần Gia Hữu ngồi xuống cạnh cô, khẽ hỏi, "Cô khó chịu à?"
Giọng anh rất êm tai, hơn nữa lại rất mượt mà, dường như dù có xảy ra chuyện gì thì anh đều giữ được vẻ ung dung và điềm tĩnh.
Tô Đào trả lời lí nhí, "Tôi thấy hơi khó chịu, anh đừng lo cho tôi, lát nữa là tôi khỏi ngay ấy mà."
Trần Gia Hữu cau mày, "Cô thấy khó chịu ở đâu?"
Mặt Tô Đào bỗng chốc đỏ bừng lên, sau đó cắn răng đáp, "Chắc là tôi ăn trúng thứ gì đó thôi, không sao đâu."
Người đàn ông ngồi bên cạnh im lặng một lúc. Vài giây sau, anh chợt lên tiếng, "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Tô Đào ngẩn ra, đi bệnh viện ư.
Cô ngước lên, nhìn qua Trần Gia Hữu, "... Đi bệnh viện làm gì?"
Trần Gia Hữu, "Có bệnh đi khám bác sĩ vẫn hơn tự mình cậy mạnh, gần đây có bệnh viện, để tôi đưa cô đến đó, cô sẽ khoẻ ngay thôi."
Tô Đào khẽ chớp hàng mi.
Bây giờ cô chẳng những đau bụng, mà trong lòng cũng đang sóng cả cuộn trào.
Cô không biết phải giải thích thế nào với Trần Gia Hữu. Cô đau bụng, nhưng không phải đau bụng bình thường, mà hôm nay chính là ngày rụng "dâu" của cô.
Cuối cùng, Tô Đào mang theo tâm trạng bình vỡ chẳng sợ mẻ thêm, "Tôi... đau bụng mùa "dâu"."
Gió đêm lướt qua mang theo không khí hanh khô.
Trần Gia Hữu như chợt vỡ lẽ, cụp mắt nhìn cô, "Trước đó cô có từng đau bụng thế không?"
Tô Đào, "Thỉnh thoảng thôi."
Trần Gia Hữu không nhiều lời thêm, song vẫn nhất quyết đưa cô đến bệnh viện khám bác sĩ.
Trong bệnh viện.
Một bác sĩ tầm bốn, năm mươi tuổi nhìn Tô Đào mặt mày trắng bệch vì quá đau, cho lời khuyên, "Cô phải thường xuyên chú ý đến sức khoẻ của mình hơn, ít ăn đồ sống và đồ lạnh lại, hơn nữa vào thời kỳ đặc biệt thì càng phải ăn uống cho đủ chất. Hôm nay có phải cô không chịu ăn uống đàng hoàng đúng không?"
Tô Đào chột dạ gật đầu.
Trưa nay cô chỉ ăn tạm một phần salad và một ly cà phê, buổi tối lại ăn nhiều như thế, vậy nên cơn đau bụng này mới "ghé thăm" đột ngột như thế.
Bác sĩ nói tiếp, "Thỉnh thoảng khi bị đau bụng thế này thì cô có thể uống thuốc giảm đau. Cơn đau sẽ để lại ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể, cô nhìn dáng vẻ hiện giờ của mình đi, nếu cô mà không chịu uống thuốc thì không biết sẽ đau đến mức nào."
Nói xong, bà nhìn người đàn ông đang đứng phía sau Tô Đào.
Anh chàng này trông vừa đẹp trai lại vừa kiêu ngạo, vừa nãy khi đến đây, cậu ta đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của người qua đường.
Tô Đào ngớ người, bần thần "a" lên một tiếng, dường như đang định giải thích gì đó.
Nhưng không chờ cô giải thích, bác sĩ lại tiếp tục dặn dò với Trần Gia Hữu đang đứng đằng sau, "Quay về phải chăm sóc bạn gái cậu cho tốt, mấy ngày này tốt nhất không được để bị cảm, nếu cô ấy khó chịu thì hạn chế đừng chọc giận bạn gái mình."
Thái độ bác sĩ rất ôn hoà, không những thế lại còn biết nói đùa để điều tiết bầu không khí.
Tô Đào bối rối phải biết.
Ban đầu cô cứ nghĩ người lạnh lùng như luật sư Trần hẳn sẽ ra mặt giải thích rõ ràng về mối quan hệ giưa hai người bọn họ.
Nhưng ngờ đâu, bác sĩ vừa dứt lời chưa được vài giây, người đàn ông sau lưng cô đã đáp lại đầy tự nhiên, "Vâng."
Tấm lưng Tô Đào cứng còng.
Anh... vừa lên tiếng đồng ý đấy ư?
Đến khi khoẻ lại một chút, Tô Đào cũng dần tỉnh táo lại.
Ven đường có một quán súp táo đỏ.
Trần Gia Hữu nhìn lướt qua, sau đó bước vào mua cho Tô Đào một chén súp, "Nếu cô thích thì húp vài muỗng đi."
Hôm nay Tô Đào thực sự rất biết ơn Trần Gia Hữu. Hơn nữa cô còn để người ta chịu thiệt nhận làm bạn trai của mình nữa.
Mấy năm nay Tô Đào không mấy hứng thú với chuyện yêu đương, không ngờ hôm nay được Trần Gia Hữu chăm sóc một lần, ấy vậy mà đã có thể thấu hiểu hết mọi suy nghĩ của những cô gái đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào kia.
Cơ mà... Đây hoàn toàn là do suy nghĩ viễn vông của cô.
Tô Đào nhận lấy chén súp táo đỏ, khẽ cười rồi nói, "Lúc trước không biết, hoá ra anh là một người rất biết chăm sóc người khác đấy."
Trần Gia Hữu, "Trước đây Trần Bối Lỵ thỉnh thoảng cũng sẽ gặp tình huống giống cô, thế nên tôi cũng có kinh nghiệm đôi chút."
Tô Đào hiểu rõ gật gù, "Hèn gì."
Anh quay đầu hỏi cô, "Bây giờ cô đã thấy khoẻ hơn chưa?"
Tô Đào đáp, "Tôi khoẻ nhiều rồi."
"Vậy để tôi đưa cô về."
"Vâng."
Lên xe, chén súp táo đỏ đã nguội bớt, nhiệt độ vừa ăn.
Tô Đào vốn định ngày mai sẽ đến trung tâm thư pháp, nhưng khách hàng vừa liên lạc qua điện thoại hẹn cô gặp mặt nói chuyện.
Tô Đào ngại không dám nói chuyện này cho Trần Gia Hữu biết. Vài tiếng trước cô còn mạnh miệng khoác lác nói rằng ngày mai nhất định sẽ đến trung tâm thư pháp luyện chữ. Nếu để Trần Gia Hữu biết cái tính "bữa đực bữa cái" của mình, không chừng lại có cái nhìn không tốt về cô.
Nhưng hết cách rồi, cô là người làm ăn, lấy công việc làm trọng.
Không biết vì sao mà kể từ khi biết được Trần Gia Hữu là một trong những người đầu tư của trung tâm ấy, trong vô thức Tô Đào đã xem anh là thầy giáo.
Và ký ức về một tiếng ở lại học phụ đạo lần trước đến tận bây giờ vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Cô vừa nói chuyện với khách hàng xong, Thịnh Ấu Di lại nhắn tin nói rằng tháng sau cô nàng muốn đi du lịch, hỏi Tô Đào có rảnh không.
Tô Đào: Dạo này tao hơi bận, chắc là không rảnh rồi.
Thịnh Ấu Di: Em gái, giũ sạch suy nghĩ chỉ mải kiếm tiền ở trong đầu của cưng ra ngay cho chị. Cuộc sống là để hưởng thụ, mày nhìn mày bây giờ đi, đang độ thanh xuân nhưng suốt ngày chỉ xử lý hôn lễ cho người khác, còn mày thì định đến bao giờ mới có bạn trai hả?!
Tô Đào bị cô bạn dạy dỗ mà phát sợ, yếu ớt đáp lại: Tao sai rồi, thưa Thịnh nữ hiệp.
Thịnh Ấu Di: Hừ, thế chuyện du lịch mày tính sao? Địa điểm là nơi mà hai đứa mình từng xem ảnh đấy, đẹp lắm.
Tô Đào: OK, chốt.
Thịnh Ấu Di lại gửi sang một tin nhắn thoại.
Tô Đào do dự một giây, ngẫm nghĩ có lẽ Thịnh Ấu Di định bàn chuyện đi du lịch, thế là cô tiện tay bấm vào.
Không ngờ...
Vừa mới "mở phong ấn" đoạn chat voice dài 5 giây kia, bầu không khí trong xe bất ngờ chìm vào yên lặng.
Thịnh Ấu Di hồn nhiên như cô tiên, "Ha ha, thế thì để tao đi đặt khách sạn trước nhé! Nghe nói khách sạn kia có view biển, giường thì vừa mềm vừa to, rất thích hợp tìm một người đàn ông đến tận hưởng, đến lúc đó tìm một anh chàng đẹp trai..."
Tô Đào chẳng còn mặt mũi nào mà nghe thêm câu sau.
Cô luống cuống tay chân bấm thoát khỏi khung chat, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Gia Hữu đang ngồi bên cạnh.
Anh đang lái xe rất tập trung, góc nghiêng với những đường nét rắn rỏi, trông anh có vẻ như không để ý đến tin nhắn thoại kia.
Tô Đào mím môi, ra vẻ bình tĩnh, "Hồi nãy bạn tôi chỉ nói đùa thôi."
Trần Gia Hữu không đáp lại.
Tô Đào giấu đầu hở đuôi, lại nói tiếp, "Thật ra thì bình thường bọn tôi sẽ không nói đến mấy vấn đề này đâu... Tại tháng sau hai đứa bọn tôi dự định đi du lịch, có lẽ con bé kia kích động quá..."
Chưa dứt câu, bên cạnh chợt truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông.
Tô Đào ngơ ngẩn, rồi lại nghiêng đầu nhìn sang.
Hình như cô rất ít khi thấy Trần Gia Hữu vui đến độ bật cười thành tiếng như thế.
Khoé môi Trần Gia Hữu hơi nhếch lên vẽ nên một đường cong cực kỳ xinh đẹp, anh liếc nhìn cô, hỏi, "Cô muốn giải thích chuyện gì?"
Tô Đào, "..."
Dù sao thì vẫn phải giải thích, mọi người đều là hàng xóm với nhau, kiểu gì cũng sẽ gặp mặt nhau thường xuyên, cô không thể để Trần Gia Hữu nghĩ mình là người đầu óc lúc nào cũng chỉ chứa mấy chuyện tầm bậy tầm bạ này được.
Lần trước gửi nhầm tin nhắn đã đủ khiến cô đội quần rồi, cũng may là Trần Gia Hữu đã nói mọi người đều là thanh niên trẻ, không cần để ý quá làm gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm có vẻ như tâm trạng đang rất tốt của anh tối nay, Tô Đào lại thấy nhức cả đầu.
Trần Gia Hữu bỗng chuyển chủ đề, "Cô có ấn tượng thế nào về Lâm Hưng Văn?"
Chỉ cần nhìn lướt qua thôi là Tô Đào đã có thể nhận ra Lâm Hưng Văn là một tay chơi lõi đời. Ngay từ ban đầu cô đã không có ấn tượng tốt với người này, nhưng sau khi tiếp xúc vài lần lại thấy tính tình anh ta khá hài hước, nói chuyện cũng thoải mái hơn, không còn bài xích như xưa.
Thế nhưng cô không bài xích anh ta cũng chỉ vì nguyên nhân giữa cô và anh ta không thể cọ ra tia lửa, vì thế cô cũng chẳng quan tâm là anh ta có phải là playboy hay không.
Cho nên, Tô Đào đã mặc định xem Lâm Hưng Văn như bạn bè.
Tô Đào đáp, "Nếu làm bạn thì rất tốt, còn lại thì không được."
Trần Gia Hữu nhớ lại dáng vẻ trao đổi phương thức liên lạc của hai người khi nãy, đầu ngón tay khẽ gõ lên vô lăng một cái, cất giọng nhàn nhạt, "Tuy trước đó tôi có nói con người cậu ta không xấu, nhưng thái độ của cậu ta trong chuyện tình cảm rất hời hợt. Nếu cô thật sự muốn qua lại với cậu ta thì phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng."
Tô Đào vội nói ngay, "Không cần chuẩn bị gì đâu, tôi chưa từng có suy nghĩ này. Nhưng giới trẻ bây giờ đúng là xem tình yêu như một món fastfood, tôi đang thắc mắc liệu bọn họ có thật sự cảm thấy hạnh phúc hay không."
Trần Gia Hữu không đáp.
Tô Đào hắng giọng một tiếng, "Hôm nay tôi đi cùng Lận Lam, anh không giận chứ?"
Đuôi mắt Trần Gia Hữu bỗng giần giật, "Bây giờ cô đã chịu thừa nhận rồi sao?"
"Dù gì thì cũng đã bị anh nhìn ra từ sớm, chi bằng thẳng thắn thừa nhận còn hơn." Tô Đào thở dài, "Tuy cô Lận si tình với anh, nhưng có thể nhận ra mẫu người yêu thích của anh không phải là cô ấy."
Gặp đèn đỏ, Trần Gia Hữu cho xe dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn sang cô.
"Hửm?"
Tô Đào suýt nữa đã bị cái tiếng "Hửm?" đầy nhẹ nhàng này của anh làm cho bối rối.
Cô lấy lại bình tĩnh, "Dù sao thì công việc hàng ngày của tôi thường xuyên tiếp xúc với vấn đề này, thế nên tôi có thể dễ dàng nhận ra. Nhưng tôi có hơi tò mò, không biết hình mẫu lý tưởng của anh là gì, mấy cô bạn gái cũ của anh là mẫu người thế nào?"
Trong màn đêm, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô chăm chú một hồi lâu.
Tô Đào vô thức bấu mấy đầu ngón tay vào chén súp táo đỏ.
Không biết có phải do có sự hỗ trợ của đêm đen hay không mà ánh mắt Trần Gia Hữu giờ phút này ánh lên vẻ dịu dàng, dịu dàng tựa như những vì sao, nhưng vẫn mang theo những tia sáng lấp lánh.
Tuy bình thường anh luôn trong dáng vẻ của một tinh anh kiêu ngạo, nhưng chỉ cần tiếp xúc gần với anh vài lần, nghiêm túc quan sát anh, bạn sẽ phát hiện ra rằng, thật ra anh chàng này rất điển trai, đôi mắt hơi xếch lên trông cực kỳ cuốn hút. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy lâu thêm một chút, bạn sẽ vô thức sa vào vòng xoáy của anh.
Trần Gia Hữu, "Cô tò mò lắm à?"
Tô Đào, "Nghiêm túc mà nói thì đúng là thế, tôi có hơi tò mò."
Trần Gia Hữu hơi dừng lại vài giây.
"Thành thật xin lỗi cô."
"Tôi không thể trả lời câu hỏi này của cô."
Tô Đào bỗng thấy có hơi mất mát, nhưng cô nhanh chóng đáp lại, "Không sao đâu, đây là chuyện riêng tư của anh, tôi hiểu mình không nên hỏi nhiều..."
Trần Gia Hữu nhẹ nhàng ngắt lời cô, "Tôi không có bạn gái cũ."
Tô Đào bỗng chốc khựng lại, ngoẹo đầu nhìn anh.
Trần Gia Hữu, "Thế nên tôi không thể trả lời câu hỏi này của cô."
Tô Đào như mất hết phản ứng ngay tại lúc này.
Với vẻ ngoài của anh, Tô Đào vẫn luôn nghĩ bên cạnh anh chẳng bao giờ thiếu phụ nữ.
Nhưng không ngờ, anh vậy mà chưa yêu bao giờ.
Vì "ẳm" trọn cơn chấn động này, suốt đoạn đường về nhà Tô Đào không nói thêm lời nào.
...
Ở nhà.
Trần Bối Lỵ cứ tò tò đi theo sau Tô Tranh, "Anh định bận tới khi nào thế?"
Tô Tranh nhéo hàng mày, "Hết cái này là xong rồi."
Trần Bối Lỵ mỉm cười, "Hôm nay anh bận cả ngày rồi, chẳng lẽ anh không muốn ra ngoài tản bộ chút sao?"
Tô Tranh quay sang nhìn cô nhóc.
Trần Bối Lỵ nói một cách hiển nhiên, "Không biết khi nào chị Tiểu Đào mới về, bây giờ em đang rảnh, em có thể đi cùng anh."
Tô Tranh đưa mắt nhìn sang, dửng dưng đáp, "Tôi không cần có người đi cùng, cũng không cần người khác chăm sóc, dù chỉ có một mình thì tôi vẫn có thể tự xoay sở được."
Trần Bối Lỵ biết anh hiểu lầm ý mình, khẽ hắng giọng, "Em không đi cùng anh, ý em là anh phải đi cùng em."
Tô Tranh ngẩng đầu lên, "Em... sao em không đi chơi cùng bạn bè?"
Trần Bối Lỵ hấp háy đôi mắt, đáp lại vô cùng tự nhiên, "Anh chính là bạn em đấy thôi."
Trần Bối Lỵ đến đây cũng là vì có quen biết với Tô Tranh.
Trước đó hai người đã vô tình gặp nhau ở chỗ này, khi ấy Trần Bối Lỵ đã follow Weibo của Tô Tranh từ trước, thế nên khi gặp mặt nhau cô nhóc cực kỳ bất ngờ và hạnh phúc.
Một chàng trai điềm đạm đáng yêu, lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, ngay cả trong lúc nói chuyện cũng sẽ để ý đến tâm trạng của cô.
Nhưng cuộc sống vốn dĩ không hề công bằng, nếu không phải vì vụ tai nạn giao thông năm xưa thì Tô Tranh hiện giờ có lẽ sẽ càng ưu tú hơn.
Có thể nói rằng, Trần Bối Lỵ vừa gặp đã yêu với Tô Tranh.
Ban đầu Tô Tranh đối xử rất tốt với Trần Bối Lỵ, nhưng sau khi cậu phát hiện ra tình cảm của cô nhóc đối với mình, cậu bắt đầu giữ khoảng cách giữa đôi bên.
Định mệnh đưa đẩy, hai người hiện giờ lại ở cạnh nhau
Trần Bối Lỵ đang trong độ tuổi nhiệt tình và dễ xúc động, dù biết Tô Tranh thích ở nhà một mình, nhưng cô nhóc vẫn muốn để cậu ra ngoài hoà mình vào bầu không khí trong lành.
Thấy Tô Tranh không từ chối nữa, Trần Bối Lỵ tranh thủ dẫn cậu đi thẳng ra thang máy.
Tô Tranh, "Trễ vậy rồi mà cô vẫn còn tung tăng bên ngoài, anh cô không lo sao?"
Trần Bối Lỵ vừa nhớ lại dáng vẻ dạy dỗ mình của ông anh trai là lại bĩu môi trong vô thức, nói, "Anh em vẫn chưa về, với lại em đã lớn rồi, anh ấy không lo nữa đâu."
Tô Tranh im lặng không đáp.
Trần Bối Lỵ nhớ đến hồi nãy trong nhà cậu không có ai, đoán hẳn chị Tiểu Đào cũng chưa về nhà, "Bình thường có phải công việc của chị Tiểu Đào bận rộn lắm không?"
Tô Tranh, "Cũng bình thường, có lúc thì rảnh, lúc thì rất bận."
Trần Bối Lỵ, "Em hâm mộ cuộc sống của chị ấy ghê, có thể làm công việc mình yêu thích. Nhưng mà tiệm bánh ngọt của em cũng sắp đi đến hồi kết rồi, tầm vài ngày nữa là có thể ký hợp đồng."
Tô Tranh hơi nhếch môi, thật lòng vui thay cho Trần Bối Lỵ, "Chúc mừng em."
Trần Bối Lỵ không dám nói cho Tô Tranh biết nguyên nhân mà cô nhóc muốn mở tiệm bánh ở đây đa phần cũng là vì anh.
Cô nhóc chợt nhớ ra một chuyện, cất giọng đầy tò mò hóng hớt, "Chị Tiểu Đào có bạn trai chưa vậy anh?"
Tô Tranh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp, "Chắc là chưa."
"Em cảm giác ánh mắt chị Tiểu Đào hẳn là rất cao, người bình thường chắc không lọt nổi vào mắt chị ấy đâu. Dù gì thì chị ấy cũng thuộc dạng vừa giàu vừa đẹp, thế thì sao có thể thích mấy người đàn ông tầm thường được chứ."
Tô Tranh bật cười, "Hình như em rất để ý chuyện này nhỉ?"
Trần Bối Lỵ, "Đương nhiên rồi, giống anh em đấy, ba mẹ em ở nhà cứ nói anh em không vội có người yêu, nhưng bọn họ đều hy vọng anh ấy nhanh chóng kết hôn sinh con. Mấy năm qua số chị em tỏ tình với anh trai của em cũng phải xếp được cả hàng dài, chẳng biết ổng nghĩ gì nữa..."
Tô Tranh khẽ nói, "Cũng có thể chỉ là chưa gặp được người mình thích, chờ đến khi duyên tới thì tự khắc sẽ có thôi."
Trần Bối Lỵ vừa ấn nút thang máy vừa nói, "OK, vậy em hy vọng anh chị của tụi mình sẽ sớm gặp được ý trung nhân của đời mình."
Trong lòng cô nhóc lại âm thầm cầu nguyện thêm một điều.
Hy vọng mình và Tô Tranh vẫn luôn có thể ở cạnh nhau.
Dù chỉ là quan hệ bạn bè như thế này cô nhóc cũng chấp nhận.
...
Dưới lầu, Tô Đào chậm rãi đi về phía trước.
Trần Gia Hữu tuy người cao chân dài, nhưng vẫn chiều theo ý cô thả chậm bước, anh vẫn đi phía trước, Tô Đào lại không nhìn đường, đến khi tiếng thang máy báo hiệu đã xuống đến sảnh, cô mới bắt đầu giảm tốc.
Lúc ấy trong đầu cô còn đang mải nghĩ về đoạn chat voice mà Thịnh Ấu Di gửi đến khi còn ở trên xe, thế nên cô ngại không dám đứng quá gần Trần Gia Hữu.
Có lẽ do phân tâm nên khi ấy cô cũng chẳng để ý rằng anh đang đứng rất gần cô.
May là Trần Gia Hữu quay đầu lại nhìn, phát hiện Tô Đào đang thả hồn đi nơi khác, anh thấp giọng nhắc nhở, "Nhìn đường nào."
Tô Đào chợt bừng tỉnh, cô biết mình đang giảm tốc độ, nhưng Trần Gia Hữu đột ngột lên tiếng làm cô giật nảy mình, chén súp táo đỏ vẫn chưa ăn hết hơi sóng sánh, suýt nữa là đổ ra ngoài.
Trần Gia Hữu nhanh tay chụp lấy cổ tay cô, kịp thời giữ lại chén súp không bị hắt ra ngoài.
Hô hấp Tô Đào dần trở nên gấp gáp.
Từ góc độ này, người đàn ông gần như là áp sát vào cô.
Trần Gia Hữu nhìn cô từ trên xuống, hàng mi đen dài hơi rủ, anh cất giọng thật trầm, "Cẩn thận một chút."
Cổ họng Tô Đào khô khốc gần như bị mất tiếng, "... Ừm."
Hai người hoàn toàn không hề để ý đến... nếu người ngoài nhìn vào...
Trần Gia Hữu siết chặt cổ tay Tô Đào, thân hình cao lớn hơi đổ về phía trước, tư thế giống như đang hôn nhau.
Một giây sau, tiếng "ting" vang lên, cửa thang máy mở ra.
Những nhân chứng chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Trần Bối Lỵ, "..."
Tô Tranh, "..."
***
Jeongie:
Cái mỏ mắc nghiệp mà lại bị bệnh "hèn" =))))
Bữa giờ quế cái thằng cha đạo diễn phim Trêu nhầm lắm rồi ấy.
Rõ ràng trong chương 61 của Cưa nhầm, Trịnh Thư Ý bị thương ở tay phải về nhà Thời Yến cho tiện bề chăm sóc, trước đó anh có trêu chị thì chị bảo nếu chị mà nhờ anh giúp thì chị là con của anh. Thế nên, sau đó Trịnh Thư Ý mới lí nhí gọi "Ba" xem như là chị chịu thua trong vụ cá cược ấy. Ông bồ Thời Yến mới hỏi bả là cần ổng giúp gì, thì bả mới bảo là cài nút áo ngực dùm. Thế mà sao lên phim nó ngộ vậy hả trời?????
Cũng có thể đến câu đó rồi mình chuyển cảnh cũng được mà, khán giả người ta tự hiểu rồi, vậy mà còn ráng quay thêm cái đoạn sau làm gì cho nó th ô tục vậy hả????
Nhưng thôi, cuối cùng cũng kết thúc phim rồi =)))). Nên là tuần này mình sẽ lên lịch 2 – 2 – 2 cho 3 bộ trong nhà nhé!! Mọi người nhớ like ủn mông để mị có động lực nhen!! <3 <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.