Sao Băng Ngày Hè

Chương 1:




1.
Trước khi chuyển đến trường tư thục này, sư phụ đã gọi điện nhắc nhở tôi: “Lần này, đừng gây rắc rối nữa. Cố gắng bám trụ mấy tháng đi.”
Không ngờ, mới ngày đầu tiên đi học, tôi đã gặp rắc rối rồi.
Nguyên nhân của chuyện này là do trưa nay, lúc đến canteen, tôi và cô bạn cùng khối Hề Nhược đụng trúng nhau ở trên đường đi.
Là bạn học nên tôi đưa tay ra muốn đỡ cô ấy.
Kết quả là hoa mắt chóng mặt một lúc, khi mắt ra, tôi phát hiện mình đã lùn đi một khúc, cả người mềm như bông, không có chút sức lực nào.
Và ở phía bên kia...
Là khuôn mặt đã thuộc về tôi 18 năm kia cũng đang rất kinh ngạc, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi cúi đầu nhìn lại, nhận ra mình đang ở trong cơ thể của Hề Nhược.
Tôi: “...”
Nói thật, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên tới đây, tôi cũng không biết về Hề Nhược nhiều lắm.
So với một đứa lạnh lùng, quái gở như tôi, Hề Nhược trông có vẻ rất dịu dàng, dễ gần. Tôi không thích đọc sách, cô ấy là xếp hạng nhất trong bảng vàng. Tôi giỏi đánh nhau, còn cô ấy rất yếu đuối.
Quan trọng là, tôi là một thằng con trai.
Phiền v~
Tôi mím môi nhìn cổ tay trắng nõn, mềm mại như sắp bị đứt lìa của mình, hít sâu vài hơi, đen mặt.
2.
Sau khi cùng Hề Nhược trao đổi ngắn về tình hình đôi bên, tôi nhìn gương mặt quá mức xinh đẹp trong gương, cau mày khó chịu.
Ngay cả một đứa không chú ý đến ngoại hình như tôi, lần đầu tiên nhìn thấy Hề Nhược cũng rất kinh ngạc.
Không ngờ trên đời này lại có một người xinh đẹp như thế. Nhìn kỹ một chút, đẹp như tranh vẽ, làn da nõn nà, duyên dáng, yêu kiều. Một vẻ đẹp tự nhiên rất trong trẻo.
Nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua, tôi cũng không quan tâm lắm. Dù sao thì có đẹp hơn nữa cũng vẫn là con người thôi.
Chẳng qua là nhìn thấy cô ấy té ngã nên tôi mới tiện tay đỡ.
... Nếu biết sẽ xảy ra rắc rối này thì chắc chắn tôi sẽ không đỡ cô ấy đâu.
Hề Nhược hiện tại đang ở trong cơ thể của tôi, biểu cảm cũng hơi phức tạp.
Khuôn mặt cả ngày không có cảm xúc nào của tôi, bị sư phụ gọi là "kẻ trừ tà". Vẫn là đôi mắt ấy thôi, sau khi cô bạn này xuyên vào, đã dịu dàng hơn rất nhiều. Cảm giác lạnh lùng cũng không còn, có thêm chút ấm áp như gió xuân.
"Bạn học Nguyên, mình xin lỗi," Cô ấy nói, "Không biết bao giờ mới có thể đổi lại..."
Tôi nhìn thấy trên đỉnh đầu cô ấy có chút hắc khí đang tan đi: "Còn muốn giải thích gì nữa sao?"
Tôi có khả năng nhìn thấy "vận rủi" của người khác, nhưng bây giờ thì không nhiều lắm. Bởi vì cái được gọi là "vận rủi" thực sự không chỉ khiến cho người ta tự nhiên đi đường cũng ngã mà có thể khiến bọn họ rơi vào vực sâu.
Tôi đã gặp không ít người bị xui xẻo bám lấy. Lúc đầu tôi không chú ý lắm, bây giờ mới phát hiện, "vận rủi" trên đầu Hề Nhược rất nặng.
Nhưng hiện tại, vận rủi đó đã tan hết rồi.
Tôi cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng không muốn hỏi trực tiếp.
"À mà," Hề Nhược ngập ngừng, "Sau này, có thể cậu sẽ gặp được mấy người rất kỳ lạ. Chỉ cần gọi điện cho mình, mình sẽ tới giải quyết."
Tôi nhíu mày: "Kì lạ?"
"Bọn họ..." Hề Nhược trầm mặc hai giây, cúi đầu, "Có lẽ, bọn họ còn nói những lời kỳ lạ nữa."
Ban đầu, tôi còn không hiểu lắm. Lời nói kỳ lạ là kỳ lạ đến mức nào? Chẳng lẽ, trong trường có người thần kinh không được bình thường sao?
Nhưng rất nhanh thôi, tôi đã hiểu được ý của cô bạn ấy.
3.
Giữa trưa, khi tôi mới bước vào lớp học, tôi lại bị ai đó kéo đến phòng tiện ích ở cầu thang.
Rầm!
Đóng cửa. Trong phòng tiện ích toàn là đồ dùng vệ sinh, bốc lên hơi ẩm mốc rất khó ngửi.
Tôi nhìn người ở phía đối diện, là một bạn nam có dáng người dong dỏng cao.
Đây là lớp trưởng lớp tôi, hình như tên là Từ Thanh Hồng. Mặt mũi điển trai, phong thái lạnh lùng, còn đeo kính, nhìn tôi với ánh mắt nặng nề.
Tôi cảm thấy rất khó hiểu: "Có chuyện gì thế?"
Buổi sáng, lúc cậu ta phát sách giáo khoa cho tôi, thái độ vẫn rất tốt. Mấy bạn xung quanh nói cậu ta là kiểu người trong nóng ngoài lạnh. Cậu ta rất thân với Hề Nhược sao?
"Bé dâ.m đ.ã.n.g." (Tiểu tao hóa)
Tôi: "...?"
"Tôi đã nhìn thấy rồi," Cậu ta đẩy mắt kính, "Em liếc mắt đưa tình với tên học sinh Nguyên Sâm mới tới. Lúc trưa còn về cùng nhau nữa, muốn bị đàn ông "làm" lắm sao? Sao thế, còn nói với tôi là phải tập trung học hành? Hóa ra, ở trong lớp không chịu được, đi dụ dỗ thằng đàn ông khác..."
Cậu ta cười khẩy: "Nếu không thỏa mãn, tan học cứ tới nhà tôi."
Tôi: "...?"
Tên này bị mất trí hả, hay là bị chập mạch?
Sau khi lỗ tai bị bắt nghe mấy lời rác rưởi, ngược lại tôi còn rất bình tĩnh, nhìn cậu ta một lượt: "Bị điên hả?"
Tư Thanh Hồng ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bình thường lại, nhìn tôi từ trên cao: "Hề Nhược, em biết đấy, nếu không phải học kỳ trước, em cầu xin tôi thì học bổng của em đã..."
Rầm!
Cửa bị mở ra.
Tôi buông nắm đấm trong tay, coi như không có chuyện gì nhìn phía ngoài cửa.
Chỉ thấy Hề Nhược với khuôn mặt của tôi đứng bên ngoài, biểu cảm không có gì khác lạ: "Giáo viên bảo tôi đến đây lấy chổi."
Tư Thanh Hồng cũng không còn giữ vẻ mặt hung ác, nham hiểm nữa, cười lễ phép, đi qua tôi như không có việc gì: "Hề Nhược, hãy nghĩ kĩ về mấy lời tôi vừa nói với em. Tôi về lớp học trước đây."
Tôi đứng im, yên lặng nhìn cậu ta.
"Bạn học Nguyên, cậu không sao chứ?" Hề Nhược thì thầm bên cạnh tôi, "Đáng lẽ cậu nên nói với..."
Tôi ngắt lời cô ấy: "Đây có phải là loại người kỳ lạ mà cậu đã nói không?"
Cô bạn do dự một chút, hình như đang cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cúi đầu nói: "Ừ."
"Cậu ta cũng làm thế với các bạn nữ khác," Tôi hỏi, "Hay chỉ đối xử như thế với mình cậu thôi?"
Lần này, Hề Nhược còn im lặng lâu hơn.
Chuyện này đối với cô ấy mà nói thì rất khó để mở miệng. Cho đến khi không khí im lặng khiến tôi cảm thấy không thoải mái, đang nghĩ xem mình có nói sai gì rồi không, cô bạn mới khẽ khàng: "Mình không biết... Chắc là, chỉ với mình thôi."
"Hành vi này đã đủ để gọi là quấy rối tình d*c rồi phải không?" Tôi không hiểu, "Cậu có thể gọi cảnh sát mà."
Cô ấy không nói gì cả.
Tôi dừng một chút, mới nhận ra mình đang nói lung tung: "Tôi xin lỗi."
Không phải ai cũng không sợ gì như tôi. Tuy Tư Thanh Hồng hành xử giống một tên tâm thần nhưng bên ngoài, cậu ta vẫn là thiếu gia nhà giàu.
Học sinh theo học ở trường cấp 3 tư thục này điều kiện gia đình chắc cũng khá. Hề Nhược không giống như thế. Hôm qua, cô ấy nói cô ấy là cô nhi, được vào đây học vì thành tích học tập, không có khả năng đối phó với Tư Thanh Hồng.
Nhưng tôi là Nguyên Sâm, không phải Hề Nhược.
Cô ấy có điều phải sợ nhưng tôi thì không có.
Tôi liếc nhìn Hề Nhược: "Chỉ có mỗi cậu ta thôi?"
Hề Nhược sửng sốt.
Sau đó, cô ấy mới hiểu ý của tôi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tôi thở ra, ép buộc mình phải bình tĩnh, sau đó hỏi cô ấy: "Tôi có thể dùng cơ thể của cậu để đánh nhau không?"
Hề Nhược: "Hả?"
"Nguyên Sâm đã chọc giận Tư Thanh Hồng," Tôi không thèm nước mắt lên, "Sau này, nếu cậu ta còn quấy rầy cậu nữa, tôi sẽ ra tay trừng trị cậu ta."
Tới một tên thì đánh một tên, tới 10 tên thì đánh hết một đám luôn.
Tôi thầm xin lỗi sư phụ trong lòng, nhưng không thật lòng lắm.
Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể nhượng bộ.
Hề Nhược sửng sốt, nhưng giọng cô ấy rất nhẹ nhàng: “...Nếu cậu muốn.”
Tôi phải nói rằng tính cách cô bạn này rất tốt.
Cô ấy không yêu cầu gì ở tôi nhưng sẵn sàng hợp tác với những yêu cầu của tôi. Mặc dù giọng điệu của tôi lạnh lùng, câu hỏi sắc bén, rõ ràng là cô ấy không muốn trả lời, nhưng cô ấy vẫn nói sự thật với một giọng nhẹ nhàng.
Đại khái là tôi cũng hiểu tại sao. Sự tự tin đến từ nền tảng. Nhẫn nhịn chẳng qua vì khiêm tốn và thân phận thấp kém mà thôi.
...Vậy nó là “vận rủi” của cô ấy sao?
Nhìn thái độ ngoan ngoãn của cô ấy, tôi cũng hơi xấu hổ, cảm thấy giống như đang bắt nạt người ta vậy.
“Cậu yên tâm,” Tôi khô khan bổ sung, “Khi chúng ta đổi lại, tôi vẫn sẽ lo chuyện này.”
Nếu đã nhúng tay vào thì không thể trả lại cho cô ấy một cục diện rối rắm được.
Nếu không, tôi vừa mới quay người bỏ đi, có thể cô bạn sẽ phải nhận nhiều sự trả thù khốc liệt hơn.
Tôi không làm mấy chuyện như thế.
Hề Nhược sửng sốt, sau đó nhìn tôi mỉm cười: “Cảm ơn cậu, bạn học Nguyên.”
Tôi đút tay vào túi, bình tĩnh nói: "Ra ngoài trước đi.”
Trước khi bước vào lớp, tôi đã hình dung sơ bộ về những việc cần làm tiếp theo.
Đầu tiên, tôi cần một danh sách.
Tôi chắc chắn không thể hỏi Hề Nhược về danh sách này, tôi sẽ tự mình kiểm tra.
Một học sinh cấp 3 mà đã có thể làm loại truyện này, có lẽ là do bố mẹ không quản lý chặt. Nếu đã không lo thì sau này cũng đừng muốn lo nhé.
Tuy đã đổi cơ thể nhưng điện thoại và máy tính vẫn đang ở chỗ tôi. Tất cả thông tin tài khoản vẫn còn đó nên sẽ không có phiền phức gì.
Các mối quan hệ của Hề Nhược rất tốt, mới vừa vào lớp, mọi người đã bao quanh chỗ ngồi của tôi, có người hỏi thăm, có người cho vài món ăn vặt.
Từ ngày đầu tiên tới ngôi trường này, căn bản là tôi cũng không biết tên của họ, chỉ có thể lấy lí do là đi WC để đối phó. Thế mà lại có một bạn nữ muốn rủ tôi cùng đi WC.
Tôi: “...”
May mà Hề Nhược lại tìm tới.
“Hề Nhược, giáo viên tìm cậu kìa”, Gương mặt kia của tôi không có gì bất thường, “Đến văn phòng một lát đi.”
Tôi “hả” một tiếng, ngay lúc đối diện với ánh mắt kia, tôi đã hiểu ngay lập tức, chậm chạp đi phía sau cô ấy.
Cô ấy dẫn tôi xuống dưới lầu, đi một vòng, tới một góc rừng yên tĩnh. Ở đây có một hàng ghế, có mấy tán cây lớn che kín mít.
Nơi đây gần tường bao của trường, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách phía bên kia nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy một góc trời bị vây kín.
Chúng tôi ăn ý ngồi ở hai đầu ghế.
“Bạn học Nguyên, mình có thể nói với giáo viên để mình với cậu ngồi cùng bàn với nhau,” Cô ấy lên tiếng trước, “Chuyện này sẽ giảm bớt rất nhiều rắc rối.”
Tôi ngừng lại: “Nói thẳng luôn hả?”
“Ừ, chắc là giáo viên sẽ đồng ý thôi,” Cô ấy nhẹ nhàng nói, “Sau này mình sẽ cố gắng ở bên cạnh cậu mọi lúc, như vậy sẽ tốt hơn.”
Tôi không có ý kiến: “Vậy cậu thì sao?”
Cô ấy ngẩn người: “Hả?”
“Tôi nói là,” Tôi nhắc nhở, “Người khác sẽ hiểu lầm đấy.”
Tôi thì không sao cả, nhưng cô ấy là con gái, hoàn cảnh sống cũng khó khăn hơn tôi. Nếu dính vào lời đồn vớ vẩn gì, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy sau này.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, một lúc lâu sau cũng không thấy gì.
Mặc dù, đó là cơ thể của tôi nhưng ánh mắt lại rất sạch sẽ, trong trẻo như nước xuân, bây giờ đã có thêm một chút mờ mịt, bối rối vì không ngờ tôi sẽ nói như thế.
Tôi thấy rất khó hiểu: “Sao thế?”
Lúc này cô ấy mới tỉnh táo lại: “Không có gì... Không sao đâu.”
“Thật đấy,” Cô ấy lặp lại, “Không sao đâu.”
Đôi khi, tôi cảm thấy cô ấy giống như một người đang lạc lối trong sương mù. Rõ ràng cô ấy rất dịu dàng nhưng ánh mắt lúc nào cũng mơ màng, như thể cô ấy sẽ không bao giờ từ chối hay phản kháng bất cứ điều gì bạn nói với cô ấy. Mà tất cả những thứ này, chỉ là do cô ấy không muốn quan tâm.
Tôi không biết cách ở gần với cô gái như vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ biết lặng im.
“Đi thôi,” Cho đến tận khi tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ nghỉ trưa đã kết thúc, tôi chủ động đứng dậy, nghĩ một lúc, vẫn nhắc nhở cô bạn một câu: “Học lực của tôi không tốt lắm.”
Cô ấy nhìn tôi, chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Học bổng của cậu,” Tôi nhìn về phía khác, thành thật, “Tôi không giành được.”
“Dù sao cũng không lấy được,” Cô ấy cười, “Không sao đâu mà.”
Đột nhiên, tôi nhớ đến câu nói dở dang của Tư Thanh Hồng “Học bổng của cậu...”, dừng lại, ánh mắt trầm xuống.
Không sao đâu.
Từ khi quen biết đến nay, đây là mấy chữ mà cô ấy nói nhiều nhất.
Trong lòng tôi bùng lên một ngọn lửa không thể giải thích được, một loại cáu kỉnh khó hiểu, nhưng nó không nhắm vào cô ấy, mà nhắm vào đủ loại ác ý khác nhau mà cô ấy phải gánh chịu và cả sự khinh miệt của tôi khi còn là kẻ ngoài cuộc.
Từ trước tới giờ, tôi vốn là người lạnh lùng, thờ ơ, việc quan trọng của người khác, trong mắt tôi chả là cái gì.
Nhưng Hề Nhược thì khác. Tôi đang ở trong cơ thể của cô ấy, làm gì có chuyện để sự lười biếng của tôi ảnh hưởng đến nỗ lực bao lâu nay của cô ấy được.
Cho dù chỉ là một suất học bổng không đáng bao nhiêu.
“Sao lại không sao được,” Tôi nói với tinh thần đã nhiều năm không học hành chăm chỉ, “Chắc chắn phải giành được.”
Không lấy được thì xử đẹp Tư Thanh Hồng luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.