Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 39: Hai tiểu tử!




Lý Thiên Ngọc nghe thấy vậy liền lao ra ngoài, chỉ thấy lúc này Lý Bình hai tay ôm bụng, có chút đứng không vững, Thu nhi thì đang đỡ lấy nàng.
Hắn tiến tới cầm lấy cổ tay nàng, dò xét mạch tượng, nàng lúc này đã bắt đầu chuyển dạ, từng cơn đau cũng theo đó mà xuất hiện.
Lý Thiên Ngọc liền ôm lấy Lý Bình đi vào phòng, đặt nàng lên giường sau đó quay ra nói với Thu nhi:
- Thu nhi, Lý tẩu không còn lâu nữa sẽ bắt đầu vỡ ối, nàng nhanh đi gọi bà đỡ, đồng thời gọi Bao tẩu tới đây luôn!
- Ta biết rồi công tử!
Thu nhi nói xong liền đi, một lúc sau Bao Tích Nhược đi đến, nàng cũng chuẩn bị giống như Lý Bình, cho nên Lý Thiên Ngọc liền kêu luôn nàng đến, hắn lúc này bảo Bao Tích Nhược chờ ở đây sau đó đi ra ngoài.
Tới bếp, Lý Thiên Ngọc lôi một đống dược liệu từ trong sáng thần không gian, sau một phen chọn lựa, hắn liền cho vào trong ấm lại thêm nước rồi bắc lên bếp, hắn dự định đun một ấm thuốc có tác dụng bồi bổ cơ thể, tăng cường khí huyết.
Lúc này bên ngoài Thu nhi cũng trở về cùng một người phụ nữ tuổi ngoài tứ tuần, Lý Thiên Ngọc đi tới liền nói:
- Lý tẩu sắp sinh còn Bao tẩu có lẽ chậm hơn một chút nhưng hai người có lẽ cùng tại trong đêm nay, Thu nhi ngươi cùng bà đỡ đi vào cũng chú ý Bao tẩu một chút.
- À mà gọi luôn Anh cô đi vào đi, nàng cũng từng sinh con cho nên sẽ có chút kinh nghiệm.
Thu nhi gật đầu, đưa bà đỡ vào trong phòng sau đó chạy tới nơi ở của Anh cô, Lý Thiên Ngọc lúc này cũng không giúp được gì, thời này nam nhân rất kị việc sinh đẻ của bà chửa, hắn mặc dù là người hiện đại chẳng quan tâm lắm đến vấn đề này nhưng mấy nữ nhân kia thì khác a!
Với lại nói thẳng ra là hắn cũng chẳng phải trượng phu của hai vị kia, cho nên giúp được đến mức này là hết mức, việc còn lại liền trông chờ vào các nàng mà thôi.
Rốt cuộc cái gì nên tới cũng đã tới, một tiếng hét lớn tiếp theo đó là một loạt tiếng khóc của trẻ con vang lên, đợi bên ngoài một lúc, Lý Thiên Ngọc lúc này bưng tới một chén thuốc đi vào.
Bên trong Lý Bình vẻ mặt suy yếu nhưng tràn đầy mẫu tính còn có tiểu tử Quách Tĩnh nằm bên cạnh, mắt chưa mở, miệng thì đang chóp chép.
Hắn bưng chén thuốc tới cười nói:
- Chúc mừng tẩu tử mẹ tròn con vuông! Đệ có đun một thang thuốc bồi bổ huyết khí ôn dưỡng thân thể, còn đang nóng tẩu nhanh uống.
- Cảm ơn đệ đệ! - Lý Bình mỉm cười nói.
Sau đó Thu nhi liền tiếp lấy bưng cho nàng uống, Lý Thiên Ngọc lúc này lại quay ra nói với Bao Tích Nhược:
- Bao tẩu! Tính toán thời gian thì ngươi cũng chuẩn bị rồi, giờ ta ra ngoài a!
Không ngoài dự đoán, Lý Thiên Ngọc vừa chân trước chân sau bước ra ngoài chợt nghe thấy Bao Tích Nhược kêu đau một tiếng, lại một hồi vật lộn, cuối cùng tiểu tử Dương Khang cũng không để mọi người phải chờ đợi lâu cũng theo chân Quách Tĩnh ra đời.
Lý Thiên Ngọc lại bưng đến một bát thuốc cho nàng, đợi hai người nữ nhân mang theo chút mỏi mệt đã nghỉ ngơi, hắn cùng với Anh cô, Thu nhi và tiểu Niệm Từ còn đang không hết hào hứng đi ra ngoài, đến bên trong sân, bốn người ngồi xuống bên bàn đá, Lý Thiên Ngọc liền lôi từ sáng thần không gian ra một bộ ấm chén, một bao trà liền pha lấy một ấm trà xanh.
Rót cho mỗi người một chén, Lý Thiên Ngọc bưng lên nhấm một ngụm, sau đó hướng Anh cô nói:
- Anh cô! Ta có một đề nghị không biết ngươi có đồng ý không!?
- Ngươi nói đi!!! - Anh cô liếc hắn nhàn nhạt đáp.
Lý Thiên Ngọc cũng không quá để ý ngữ điệu của nàng lại nhấp ngụm trà nói:
- Ta muốn thương nghị Bao tẩu cùng Lý tẩu cho hai tên tiểu tử Quách Tĩnh và Dương Khang nhận ngươi làm nghĩa mẫu!
Anh cô sửng sốt, ngọc thủ đang giơ lên chén trà cũng ngừng lại, nhìn hắn nói:
- Tại sao!? Ngươi có ý gì!?
- Cũng không có gì đặc biệt, dù sao ngươi nhận hai đứa chúng nó làm nghĩa tử ngươi cũng có thêm niềm vui, còn hai đứa trẻ thêm ra một nghĩa mẫu cũng không thiệt thòi, hơn nữa ta thấy ngươi cùng hai vị đại tẩu cũng khá hợp tính. Thế nào!? - Lý Thiên Ngọc có chút lười biếng đáp.
- Ngươi đã nói vậy ta còn có ý kiến gì!? - Anh cô bên ngoài vẫn vẻ mặt chẳng đáng nói.
Mặc dù biểu lộ ra vẻ mặt như vậy nhưng trong lòng nàng cũng có chút xúc động, từ khi con nàng chết đi đến giờ đã bao nhiêu lâu!
Không nói đến điều này, khi tận mắt thấy hai đứa trẻ chào đời, mặc dù không phải là hài tử của mình nhưng nội tâm nàng cũng thật sự rất vui vẻ.
Lý Thiên Ngọc lúc này cũng nghe được ra sự dối trá của nàng, một bên cười thầm nhưng cũng không bóc trần điều này.
Mấy người chậm rãi nói chuyện lại phẩm trà, đến khi tiểu Niệm Từ đánh ngáp một cái hai mí mắt díu lại, Hắn mới cùng Thu nhi về phòng, còn tiểu Niệm Từ thì đương nhiên là giao cho Anh cô rồi, dù sao hắn với Thu nhi có rất nhiều chuyện không thể cho thiếu niên nhi đồng biết được.
Hai người về phòng liền tiến hành một phen trao đổi thân mật, chỉ phí chút công phu, Lý Thiên Ngọc đã lột bay y phục trên người nàng, thân thể tuyết bạch non mềm của Thu nhi nháy mắt đã hiện ra trước mắt.
Một tay hắn một phen xoa nắn đôi ngọc nhũ, một tay trượt từ lưng xuống bóp lấy chiếc mông cong, miệng cũng không ngừng tấn công đôi môi căng mọng của Thu nhi, lưỡi hắn cũng theo đó mà trượt vào mà đuổi bắt chiếc lưỡi đinh hương của nàng.
Mặc dù Thu nhi vẫn chưa trưởng thành đại cô nương thành thục nhưng thân thể nàng thanh thuần cũng đủ làm Lý Thiên Ngọc một hồi say mê, cũng không tới bước cuối cùng nhưng cái gì nên làm hắn cũng làm rồi a.
Thu nhi lúc này cũng không e thẹn như lúc mới đầu, một tay chống đỡ lồng ngực hắn, tay còn lại cả gan lớn mật trượt xuống nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn chậm rãi mà “tuốt”. Lý Thiên Ngọc cảm giác lúc này chính là một chữ “sảng!”.
Tay Thu nhi có đôi chút lạnh, nhưng chính cảm giác đó khiến hắn rùng cả mình vì sung sướng. Hai đôi môi tách ra theo đó là một sợi tơ trong suốt, Thu nhi lúc này chiếc lưỡi nhỏ thò ra liếm lấy đôi môi, hành động này mặc dù vô thức nhưng lại càng tăng thêm sự quyến rũ của nàng.
Huyết dịch của hắn lúc này càng lúc lưu động càng nhanh, phía dưới người huynh đệ chí cốt của hắn càng lúc càng vươn lên ngạo nghễ.
Lý Thiên Ngọc lúc này chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hắn liền ghé vào tai nàng nói nhỏ.
Thu nhi nghe thấy hắn nói khuôn mặt liền đỏ hồng một trận, có chút ngượng ngùng, sau đó từ từ cúi xuống hé ra đôi môi liền ngậm lấy.
Vừa tiếp xúc với cái miệng nhỏ của nàng, Lý Thiên Ngọc hưng phấn quá độ, suýt chút nữa thì nổ súng, may mắn cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại, Thu nhi đầu vẫn liên tục nhấp nhô dưới háng của hắn, miệng không ngừng phun ra nuốt vào, ngón tay thì khi thì xoa nắn, khi thì khẽ đạn hai viên bi làm hắn trong miệng phát ra từng đợt tiếng “hừ hừ” làm nàng mặc dù là đang giúp hắn “thổi tiêu” nhưng cũng nóng cả mặt.
Qua một hồi lâu, Thu nhi miệng có chút tê mỏi, cuối cùng Lý Thiên Ngọc cũng đạt tới đỉnh điểm, thân thể hắn cứng lại khẽ “A!” một tiếng, một dòng sữa ông thọ liền không cam lòng mà phún xuất, hàng loạt tinh binh theo đó mà chui vào miệng Thu nhi.
Nàng lúc này có chút bị bất ngờ không kịp phòng bị, liền bụm miệng, chỉ thấy nàng nhìn hắn có chút oán trách, sau đó từ từ nuốt vào, Lý Thiên Ngọc thấy nàng hành động như vậy cũng một hồi yêu thương nổi lên liền ôm lấy nàng, hai người ôm nhau không nói, không gian chợt theo đó mà tĩnh lặng.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thiên Ngọc thức dậy khá sớm, hắn đi ra ngoài kiếm một cây trúc rồi bắt đầu diễn luyện Đả cẩu bổng, do không có người đối luyện cho nên tiến độ cũng không nhanh, thế nhưng hắn cũng không quá vội vàng làm gì, thời gian còn rất nhiều.
Sau khi đánh xong, Lý Thiên Ngọc đi tới ngồi bên bàn đá lại tự pha cho mình một ấm trà, trong lòng có chút nhớ món Trà đá, tiếc rằng ở đây không có đá, mặc dù bên ngoài tuyết vẫn rơi nhưng hắn không muốn uống trà với tuyết a!
Thu nhi đã thức dậy, đi tới bên cạnh hắn, Lý Thiên Ngọc duỗi tay liền bắt lấy cánh tay nàng nhẹ kéo, Thu nhi cũng “thức thời” ngã vào lòng hắn.
Hắn ôm nàng, để nàng ngồi lên đùi, nàng cùng hắn mỉm cười nhìn nhau, sau đó lại chậm rãi tiếp tục phẩm trà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.