Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 227: Bí pháp hồn điện!




“Không trốn nữa sao, hồn điện cẩu?” Lý Thiên Ngọc híp mắt cười nói để cho Vụ hộ pháp thân hình ẩn khuất bên trong hắc vụ đột nhiên rùng mình như thể bị một con độc xà nhìn chằm chằm, thầm đề cao cảnh giác sau đó âm sâm nói:
“Xem ra ngươi cũng không phải người nam vực, hẳn ngươi cũng tới từ trung châu, ta đoán không sai đi!”
Cười nhạt một tiếng, Lý Thiên Ngọc khoát tay đáp:
“Ta từ đâu tới không quan trọng, cái mà ngươi cần quan tâm chính là làm sao hôm nay từ trong tay ta giữ được mạng mới tốt!”
Nghe hắn nói, Vụ hộ pháp trong lòng khinh thường, cho dù thực lực Lý Thiên Ngọc có mạnh hơn hắn một chút, nhưng chỉ như vậy cho dù đánh không lại cũng có thể toàn thân chạy trốn, chưa kể hiện tại còn có một tên Vân Sơn bên cạnh, cho nên tự nhiên không có đem câu nói của Lý Thiên Ngọc để trong lòng, trái lại còn có phần nổi giận khi bị nhục mạ, sát khí nháy mắt ùn ùn tỏa ra, cười khằng khặc nói:
“Kiệt kiệt, thật mạnh miệng, đã vậy hôm nay chắc chắn ta phải đem linh hồn ngươi rút ra tra tấn để ngươi chịu đủ dằn vặt sau đó mới luyện thành hồn nô!”
“Chậc, xem ra hồn điện lâu ngày làm mưa làm gió có chút tự đại…cũng được, vậy tới đi, để ta xem đám hồn điện cẩu các ngươi có mấy phần bản sự!” Lý Thiên Ngọc hơi lắc đầu, tiếp đó vươn tới một ngón tay ngoắc ngoắc, miệng tuôn ra lời lẽ khiêu khích.
Quả nhiên, chứng kiến thái độ của hắn, Vụ hộ pháp cũng nổi giận, trầm quát một tiếng:
”Muốn chết!” 
Sau đó, từ trong hắc vụ vươn ra từng đạo tỏa liên màu xám đen hướng Lý Thiên Ngọc đâm tới.
“Điểu trùng tiểu kỹ!” 
Nói xong, Lý Thiên Ngọc cực kỳ thong dong, bàn tay nâng lên, tùy tiện phách ra một đạo Thôn thiên chưởng.
“Ngang….ngang…RỐNG!!!”
Từng đầu hoàng kim long ảnh mở miệng phát ra long khiếu, kèm theo đó là từ bốn phương tám hướng chưởng ảnh thủ ấn chính xác tìm tới từng đạo tỏa liên oanh kích.
“Oanh…oanh…oanh!!!”
Tỏa liên cùng chưởng ảnh va chạm bùng nổ phát ra từng tiếng chấn vang toàn bộ sơn phong, đồng thời triệt tiêu lẫn nhau tạo thành từng đợt cuồng phong tỏa ra tứ phía.
Rung chuyển chấm dứt, Lý Thiên Ngọc toàn thân không chút nào tổn hao mảy may, cuồng phong thổi tới vị trí của hắn cũng biến thành dịu ngoan chỉ đủ để y phục hắn tung bay, càng gia tăng vẻ xuất trần tiêu sái.
Vụ hộ pháp ẩn bên trong hắc vụ cho nên không ai thấy được tình hình của hắn lúc này, nhìn qua thì hai người hẳn là ngang tài ngang sức, có điều bên trong hắc vụ, Vụ hộ pháp khuôn mặt âm sâm ngưng trọng cực kỳ, bởi lẽ hắn vừa rồi tưởng chừng vô hại nhưng lại chịu thiệt ngầm, sóng trùng kích lan đến để ngực hắn khí huyết có phần ngưng trệ, suýt chút nữa thì phun ra máu tươi, có điều hắn che dấu rất kỹ cho nên không ai để ý.
Thấy Vụ hộ pháp không chiếm được ưu thế, Vân Sơn kế nhanh chóng tiến tới, đồng thời nói:
“Vụ hộ pháp, tên này thực lực không tầm thường, chúng ta hai người cùng nhau tiến lên!”
“Được, cứ vậy đi!” Vụ hộ pháp khó nghe thanh âm vang lên, đồng ý cùng Vân Sơn vây công Lý Thiên Ngọc, chứ nếu một mình hắn trên cơ bản không thể gây được tổn thương tới Lý Thiên Ngọc, có thêm Vân Sơn tên đấu tông này giúp đỡ, hẳn là đủ đi.
Sau đó, ba người lại tiếp tục lao vào vòng chiến dây dưa không ngớt thì phía xa xa, trong bóng tối, hai bóng người đứng trên tàng cây, khẽ trao đổi: 
“Lão đầu, ngươi thấy thế nào?”
Chỉ thấy người còn lại, một thân luyện dược sư áo choàng nghe vậy, trầm ngâm thu lấy diễn biến trên không trung vào trong mắt, khẽ thở dài nói:
“Ta cũng không biết, Vân Sơn vậy mà đã tiến vào đấu tông tầng thứ, trong khi chúng ta vẫn dậm chân tại chỗ, không biết hai tên đấu tông lạ mắt còn lại là người phương nào…!?”
“Hắc, ta thì hi vọng tên đấu tông trẻ tuổi lạ mặt kia chiến thắng, lão hữu, ngươi phải biết rằng Vân Sơn tên kia dã tâm không nhỏ, nếu hắn là người chiến thắng, vậy tiếp tới chính là Hoàng gia chúng ta cùng Luyện dược sư công hội của ngươi!”
Khẽ gật đầu, lão giả mặc Luyện Dược Sư áo choàng nói:
“Ngươi nói đúng, theo ta biết được thì Cổ Hà tên kia những năm gần đây cũng có ý muốn ngả về phía Vân Lam Tông!”
Hai người này chính là hai gã đấu hoàng, một người là Pháp Mã hội trưởng Luyện Dược Sư công hội, đặt tại Gia Mã thánh thành, còn người còn lại là Gia Hình Thiên, trụ cột của hoàng gia.
Khi Pháp Mã và Gia Hình Thiên hai lão già này xuất hiện, Lý Thiên Ngọc ngay lập tức biết được, nhưng hắn cũng không thèm để ý, dù sao hắn cùng Vân Lam Tông đối chọi gây nên động tĩnh như vậy, nếu không có người đến mới là kỳ quái.

“Phanh!!!” Vụ hộ pháp một lần nữa bị Lý Thiên Ngọc ung dung đẩy lùi, trúng một chưởng bay ngược về sau, hai mắt hắn trở nên đỏ tươi như máu, hơi thở dồn dập, hắc vụ sau khi hắn bị thương có phần mờ nhạt rất nhiều.
Lại nhìn về phía Vân Sơn lúc này bị Lý Thiên Ngọc coi như tôn tử mà đánh cho không ngóc được đầu lên mặc dù đã thi triển toàn bộ bản lĩnh giữ nhà, một dạng chật vật đau khổ chống đỡ, ngược lại Lý Thiên Ngọc vẫn duy trì dáng vẻ ung dung, không kiêu không nóng, chậm rãi bình thản, cho dù giao chiến lâu như vậy mà đấu khí vẫn dồi dào dường như vô cùng vô tận, Thiên giai đấu kỹ như nước chảy mây trôi như không cần tiền liên tục đánh ra. 
Vụ hộ pháp có phần kinh hãi vì không hiểu từ đâu lòi ra một tên cường giả như vậy, mấu chốt là tên cường giả này còn có vẻ biết rất nhiều bí mật về hồn điện, thêm nữa hắn địch ý đối với hồn điện rõ như ban ngày, Vụ hộ pháp cắn răng quyết định hôm nay bằng mọi giá phải diệt trừ Lý Thiên Ngọc, nếu không người nằm xuống chắc chắn là bản thân mình, cho nên muốn sử dụng con bài chưa lật.
“Cửu bách quỷ phệ hồn!!!” Hét lớn một tiếng, sau đó hắn mở ra túi trữ hồn treo bên hông, hắc vụ xung quanh đột nhiên trở nên nồng đậm đen kịt, sau đó hắn vậy mà bắt đầu thôn phệ linh hồn, đồng thời thực lực cũng bắt đầu tăng lên.
“Ngũ tinh đấu tông…!”
“Lục tinh đấu tông…!”
“Thất tinh đấu tông…”

“Thất tinh đỉnh phong!!”
Từng tiếng linh hồn thê thảm gào thét để người ta nghe thấy chỉ muốn mao cốt tủng thiên từ bên trong hắc vụ cuồn cuộn tràn ra, Lý Thiên Ngọc kinh ngạc tạm thời chuyển sự chú ý về hướng hắc vụ, bỏ qua Vân Sơn một bên đã bị đánh thành đầu heo, trên trán mọc ra hàng loạt bánh bao, to có nhỏ có…
Sau khi đạt thất tinh đỉnh phong tu vi, Vụ hộ pháp vẫn chưa thỏa mãn, một phần vì chỉ như vậy vẫn chưa chắn chắn có thể giết chết Lý Thiên Ngọc, hắn âm trầm cười lạnh:
“Nếu đã vậy thì Vân Sơn ngươi cũng không còn cần thiết nữa, lực lượng ta ban cho ngươi cũng nên thu hồi!”
Tiếp tục thúc dục bí pháp, bên cạnh Lý Thiên Ngọc, Vân Sơn đột nhiên hai tay ôm đầu, từ trên không như một cái bao tải rách rớt xuống, gào lên một tiếng thê thảm: 
“A..aa…!!!”
Ngay tức khắc, Vụ hộ pháp xuất hiện bên cạnh Vân Sơn, một đạo móc liềm từ trong hắc vụ phóng ra chui vào trong thể nội của hắn, sau đó một đoàn linh hồn bị kéo ra, Vụ hộ pháp há ra khẩu bồn nằm bên trong hắc vụ nuốt lấy.
“A! Sư tôn!!!” Vân Vận kinh hãi, kiếm trong tay vung lên, một chiêu “Phong chi cực, Vẫn sát!” đâm ra.
“Phiền phức, cút ra cho ta!” 
“Phanh!!!” 
“Phốc!” Phun ra một ngụm máu tươi, Vân Vận như diều đứt dây bay ngược trở lại, Lý Thiên Ngọc thoắt một cái biến mất, lúc xuất hiện, trong lòng hắn đã ôm lấy Vân Vận, đồng thời nhét vào miệng nàng một viên đan dược chưa thương, bàn tay áp lấy lưng ngọc giúp nàng vận chuyển đấu khí hấp thu dược lực.
Don dẹp vật cản trơ hoàn tất, Vụ hộ pháp thực lực sau khi nuốt Vân Sơn linh hồn thể tiếp tục tăng lên, khí tức càng ngày càng táo bạo.
“Bát tinh đấu tông…!”
“Cửu tinh đấu tông!”
… 
“Cửu tinh đấu tông đỉnh phong!” 
Cuối cùng, Vụ hộ pháp sau khi thôn phệ gần nghìn cái linh hồn thể cùng Vân sơn linh hồn, tu vi từ tứ tinh đấu tông thăng thẳng tới cửu tinh đấu tông mới vững vàng dừng lại không tiếp tục tăng lên nữa.
Một tay ôm lấy Vân Vận, nàng tuy thương thế đã khỏi hẳn nhưng vừa rồi chấn động mạnh cho nên vẫn chưa tỉnh lại, hắn hiếu kỳ hướng về Vụ hộ pháp nói: 
“Ồ, đấu tông đỉnh phong tu vi, ngươi quả thực làm ta rất bất ngờ đấy, không nghĩ tới hồn điện lại có bí pháp bậc này, mặc dù buồn nôn chút nhưng quả thực rất không tệ đâu, hẳn là ngươi cũng phải trả giá cũng không nhỏ!”
“Khặc…kiệt kiệt….ngươi nói đúng, quả thật đây là một loại bí pháp của hồn điện dùng để đề thăng tu vi cấp tốc, sau đó ta tu vi cũng từ tứ tinh đấu tông hạ thấp hai tinh cấp bậc, thế nhưng nếu có thể mang linh hồn của ngươi nộp lên cho các vị tôn lão, như vậy chút tổn thất này cũng không đáng là gì!”
Lý Thiên Ngọc híp mắt, trào phúng cười nói:
“Ngươi thực sự nghĩ chỉ bằng chút tu vi ấy có thể ăn chắc ta rồi?”
“Kiệt…kiệt…!!! Tiểu tử, không nói ngươi rất ngu ngốc khi để cho ta có thời gian sử dụng bí pháp đây, như vậy để ta cho ngươi biết một chút về chênh lệch giữa đấu tông đỉnh phong và ngũ tinh đấu tông đi!”
Vươn ra một ngón tay ngoắc ngoắc, Lý Thiên Ngọc khinh thường đáp:
“Tới đi, để ta xem ngươi có năng lực gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.