Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 3: Tốt Nghiệp 3





Năm thứ 63 theo lịch đế quốc mới, thời kỳ hỗn loạn của chiến tranh đã kết thúc từ lâu.
Sự xuất hiện của thế kỷ mới giống như mặt trời mọc, soi rọi ánh hào quang của hòa bình và thịnh vượng lên đầu mỗi người dân đế quốc.
Con người chiếm cứ 3 đại tinh hệ rộng lớn, trong đó 90% thuộc về lãnh thổ của Đế quốc, các khu vực ngoài 3 tinh hệ này được gọi chung là "Viễn Tinh Tế".
Ở cái thời đại thống nhất một thể này, ngoại trừ hải tặc vũ trũ ngẫu nhiên quấy rầy ngoài khu vực biên cương ra thì con người rất ít khi xảy ra tranh chấp, mọi người cùng nhau phát triển và thăm dò thời đại mới.
Màn đêm buông xuống như một bức màn che phủ Aslan —— thủ đô của đế quốc.
Trong phòng khách ở tầng 1 Lục viện, ánh đèn còn sáng mông lung.
Hai bóng dáng một già một trẻ ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha.
Lão nguyên soái Trần Hán Khắc nhấp một ngụm trà, khi đặt xuống, lộ ra một đôi mắt cong cong: "Tốt nghiệp rồi, có ý tưởng gì chưa?"
Khương Kiến Minh: "Không có ý tưởng cũng không có tham vọng gì, sợ ngài nghe xong lại thấy thất vọng."
Trần lão nguyên soái lắc lắc đầu: "Đứa nhỏ, ta sẽ không khách khí với con."
Thân trên của ông lão hơi nghiêng về phía trước, mười ngón tay đan chéo vào nhau, ánh mắt sắc bén, "Quân viễn chinh Ngân Bắc Đẩu năm nay đã bắt đầu thám hiểm, con có muốn đi không? Chỉ cần con gật đầu, ngày mai ông già này sẽ trực tiếp phái chiếm hạm tới đây tiếp đón, hộ tống con đến tận bộ chỉ huy trung tâm của Viễn tinh tế."
Trần Hán Khắc nói với giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nội dung thì lại như sấm đánh bên tai.
Nếu còn có người khác tham gia cuộc nói chuyện này, đảm bảo lúc này đã sợ tới mức mắt rớt khỏi tròng ——
Quân viễn chinh Ngân Bắc Đẩu, cái tên này có ý nghĩa như thế nào?
Đội hộ vệ của đế quốc Kim Nhật Luân và quân viễn chinh tinh tế Ngân Bắc Đẩu, hai cái tên này tượng trưng cho sự cường hãn nhất của đế quốc, cũng là nơi hội tụ tất cả tinh anh của 3 tinh hệ.
Người đầu là bảo vệ đất nước, người sau là phát triển ngoài biên cương, được xưng là ngọn giáo bạc, lá chắn vàng của Đế quốc.
Hiện giờ thế giới hoà bình, Kim Nhật Luân đã rơi vào trạng thái ở ẩn nhiều năm, chỉ còn nhóm tinh nhuệ Ngân Bắc Đẩu vẫn còn hăng hái chiến đấu ngoài Viễn Tinh Tế, gánh vác trọng trách khai thác tài nguyên cùng chống đỡ sinh vật ngoài hành tinh.
Có thể nói, chỉ cần đeo lên huân chương của Ngân Bắc Đẩu, chỉ cần đang ở trong tinh hệ, như vậy cho dù dung mạo có ra sao, xuất thân, lý lịch và phẩm hạnh có như thế nào đi nữa, thì người đó vĩnh viễn là anh hùng trong mắt toàn dân đế quốc.
Nhưng trên mặt Khương Kiến Minh vẫn vô cùng bình tĩnh, không những không gật đầu, mà còn nhanh chóng lắc đầu từ chối: "Xin lỗi, xin cho phép cháu được từ chối."
Cậu chậm rãi cầm lấy một cái bánh bích quy từ trong đ ĩa thủy tinh trên bàn, xé mở bao bì, bỏ bánh bích quy vào trong miệng, cười nói, "Viễn Tinh Tế......!Đó là chiến trường nơi Thái Tử điện hạ đã hy sinh, mà cháu chỉ là một Tàn tinh nhân, chủ động đi tìm chết làm cái gì đây chứ?"
Trần lão nguyên soái khẽ nhíu mày, lập tức nói: "Đương nhiên ta muốn cháu đi hậu phương, ta lấy danh dự của đại nguyên soái đế quốc ra đảm bảo, sau khi cháu đến Viễn Tinh Tế, chỉ cần ở pháo đài làm chút phân tích chiến lược với một số công tác văn chức, không cần phải ra tiền tuyến, sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào —— trừ phi Ngân Bắc Đẩu toàn quân huỷ diệt, Kim Nhật Luân không còn một ai!"
"Tới, nhìn xem," Ông lão lấy ra thứ gì đó từ túi bên trong của chiếc áo khoác quân đội, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn và đẩy nó về phía Khương Kiến Minh.

Trần Hán Khắc thần sắc trịnh trọng, "Đây là điều lệnh đặc cấp của Ngân Bắc Đẩu."
"Lấy tài năng của cháu, chỉ cần ngây ngốc ở pháo đài hai ba năm, sẽ có rất nhiều cơ hội để lập công.
Đến lúc đó ông già này sẽ đặc cách thăng cấp cho cháu, bọn nhãi ranh Tân tinh nhân không sợ trời không sợ đất kia đều phải ngoan ngoãn gọi cháu một tiếng tư lệnh ——"
Thứ bị đẩy đến trước mặt, là một hộp chip màu đen đơn giản.
Khương Kiến Minh thử đặt ngón tay lên, cư nhiên khoá vân tay được mở ra.
Nắp hộp chậm rãi mở ra, bên trong là một con chip to bằng cỡ móng tay, bên cạnh là quân hiệu Ngân Bắc Đẩu.
Khương Kiến Minh nhìn con chip vô cùng cao quý kia, đây chính là thứ khiến không biết bao nhiêu người phải điên cuồng, cậu chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình.
Rồi sau đó lại không tiếng động mà cười rộ lên, lắc lắc đầu, "Nguyên soái, ngài biết không, hôm nay cháu mơ thấy tiểu điện hạ."
Trần lão nguyên soái hơi đổi sắc mặt.
Không khí trong phòng khách dường như cũng đình trệ.
Đối diện với lão nguyên soái, cậu chậm rãi ăn đồ ăn, sâu trong đôi mắt lóe lên sự ôn nhu: "Địa điểm trong mơ chính là thư viện Aslan......!Anh ấy muốn tới gần cháu, nhưng cháu lại mời anh ấy rời đi, cháu nói nếu anh ấy đã chết rồi thì không cần tiếp tục quấy rầy giấc mộng của người sống, sau đó cứ vậy bình tĩnh mà tỉnh lại."
Răng rắc.
Khương Kiến Minh cắn bánh quy, cậu im lặng uống một ngụm trà, thấp giọng lẩm bẩm: "Ba năm, cháu rất vất vả......!Không ngừng cố gắng để bình tĩnh đối diện với ảo ảnh của Ryan, cũng thật vất vả để thoát khỏi thống khổ."
"Cháu thật sự không muốn đối mặt với những chuyện đó nữa, cũng không dám nghĩ đến tình yêu và danh dự xa vời mà đáng lẽ cháu không xứng để có được......!Cháu chỉ là một Tàn tinh nhân bình thường, nhiều nhất là có chút thiên phú ở phương diện nào đó —— nhưng trên đất nước này có quá nhiều thiên tài, cho nên Đế quốc cũng không thiếu một người như cháu."
"Xuýt, nói bậy bạ gì đó." Trần lão nguyên soái cố ý trừng mắt, giả vờ tức giận nói, "Đứa nhỏ này thật là, nếu điện hạ có linh ——"
Khương Kiến Minh chợt nâng mắt, trầm giọng nói: "Ngài muốn nói, anh ấy sẽ đau lòng sao."
"Ba năm trước đây, điện hạ hy sinh ở Viễn Tinh Tế......!Cháu cũng không phải là người đầu tiên biết chuyện."
Thanh niên tái nhợt cúi thấp đầu, vài sợi tóc trên trán khẽ rũ xuống.
Biểu tình của cậu vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng giọng điệu rõ ràng đã hơi run:
"Ngày hôm đó, một đám binh lính đế quốc mang theo giấy chứng nhận xông vào ký túc xá, lúc ấy không hề có một chút dấu hiệu nào.

Bọn họ đuổi đi hết đám học sinh cùng lầu, chỉ để lại một mình cháu.
Đường Trấn muốn che chở cháu, nhưng kết quả trực tiếp bị ăn một báng súng vào gáy rồi bị người kéo ra ngoài."
"Bọn họ lịch sự nhưng cường thế mời cháu sang một bên, cháu chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ lục tung mỗi một cái ngăn kéo và tủ khóa, cho dù là khóa bằng vân tay cũng bị họ dùng thiết bị quân đội mở ra; bọn họ lật xem mỗi một quyển sách, bút ký, nhật ký, đương nhiên còn có điện thoại và mỗi một văn kiện được lưu trữ."
"Cháu hỏi bọn họ có chuyện gì, lại hỏi có phải điện hạ Ryan đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, nhưng không một ai trả lời.
Bọn họ chỉ biết điều tra......!Điều tra đến cuối cùng, những quan quân cùng binh lính hai mặt nhìn nhau, lại nghi hoặc mà đánh giá cháu."
"Bọn họ không thể tin được, bởi vì bọn họ không lục soát được bất cứ cái gì —— điều này quá khả nghi, người điện hạ lúc còn sống yêu đến chết đi sống lại, thậm chí đã quyết định là người sẽ cùng đi đến cuối đời, lại là người nghèo đến vậy?"
"Khi bọn họ kiểm tra nguồn thu chi của cháu, phát hiện số dư chỉ còn lại mấy trăm tệ, bọn họ lại càng thêm hoài nghi.
Vì thế bắt đầu có người làm bộ nói chuyện phiếm, hỏi hành trình mấy ngày gần đây của cháu."
"Cuối cùng, một cái quan quân mang bao tay cảm ứng lên, bắt đầu kiểm tra toàn thân cháu —— bọn họ hoài nghi cháu tàng tư thứ gì đó trên người."
Không biết từ khi nào, dưới giọng nói nhàn nhạt của Khương Kiến Minh, biểu tình Trần lão nguyên soái càng trở nên phức tạp.
Ông lão tóc hoa râm nhíu mày lại, ông áy náy mà nhìn người học viên phía trước, hắng giọng nói: "......!Đứa bé ngoan, là đế quốc có lỗi với cháu."
Khương Kiến Minh lắc đầu, cậu yên tĩnh một lát, nhẹ nhàng thở dài: "lúc Ryan còn sống đối xử với cháu rất tốt, nhưng anh ấy hành xử quá lỗ m ãng không biết kiêng nể điều gì, thượng tầng có người suy đoán chỗ cháu sẽ có đồ vật không nên có —— giống như tinh thạch cao cấp dùng để chế thuốc an thần, hoặc là vũ khí, cơ giáp tối tân, hoặc cũng có thể là cơ mật chính trị và quân sự của đế quốc."
"Đột nhiên tiểu điện hạ không còn nữa, bọn họ sợ cháu bị đả kích do từ phượng hoàng bị quăng ngã xuống mặt đất, rồi làm ra chuyện không nên làm......!Ví dụ như đem cơ mật đế quốc bán cho hải tặc vũ trụ, đổi lấy cả đời không lo ăn mặc."
Khương Kiến Minh ngẩng mặt, "Cháu hoàn toàn hiểu rõ."
"Nhưng là."
Ngoài ý muốn, thần thái của cậu vô cùng ôn hòa, đôi mắt thanh triệt đến làm người không đành lòng, "Nếu góa phụ của tiểu điện hạ là một người có thân phận cao quý, hoặc là tiểu thiếu gia hay tiểu thư nào đó với thanh danh hiển hách, hẳn sẽ không bị người khác hoài nghi cùng đối đãi như vậy."
Trần lão nguyên soái trầm mặc.
Tính ra ông đã quen biết Khương Kiến Minh sắp được 5 năm, ông hẳn nên sớm biết rằng, đứa nhỏ trước mặt có một trí tuệ và thấu hiểu không hợp với lứa tuổi, cùng với......!Che giấu sự cố chấp ẩn sâu dưới thái độ bình thản này.
Mà giờ phút này, đứa nhỏ này đang khẩn thiết mà hướng ông nói: "Trần lão nguyên soái, cháu thực sự cảm kích vì ngài thưởng thức, nhưng cháu...!Khương Kiến Minh chỉ là một người bình thường, cho nên xin ngài hãy để cháu sinh hoạt như một người bình thường."
"Sinh hoạt như người bình thường?" Trần lão nguyên soái nhìn cậu thật sâu, giống như đang lặp lại.
Khương Kiến Minh gật đầu: "Đúng vậy, cháu đã có một kế hoạch cụ thể.
Đầu tiên là tìm một công việc văn phòng, học viên từ trường quân đội đế quốc đi ra tìm việc để sống tạm hẳn không có vấn đề gì......!Nếu có thể, cháu muốn xuy xét đến chuyện lưu lại Đế Đô Tinh làm một thầy giáo."
"......"
Lão nguyên soái đem ngón tay niết đến nỗi xương cốt kêu vang, thanh âm chua xót nói: "Ta đã xem qua thành tích tốt nghiệp của cháu, chuyện này thực sự giống như nhân tài không được trọng dụng." Ông lão lắc đầu nhẹ thở ra, lẩm bẩm mà nói lại một lần, "......!Thực sự là nhân tài không được trọng dụng."
Khương Kiến Minh chỉ là cười một chút, tự mình nói tiếp: "Cả đời này cháu đã quyết không kết hôn nữa, làm góa phụ cho Ryan đến hết đời này, có lẽ về sau cháu sẽ nuôi một con chó hoặc nhận nuôi một đứa trẻ......!Giống như cha cháu nhận nuôi cháu năm đó.
Tốt nhất là một bé gái Tàn nhân loại, ngoãn ngoãn một chút."
"Nếu có thể tích cóp đủ tiền, cháu muốn dọn đến Glorious Dominion để nghỉ hưu.
Nơi đó tuy rằng giá cả đắt một chút, nhưng đối với Tàn nhân loại cũng là nơi có thể sống tương đối tốt.
Ngài thấy đúng không?"
Sự im lặng kéo dài.
Đám mây ngoài cửa vẫn lưu động, ánh trăng mờ tối khẽ rọi xuống.
Trong phòng khách không ai nói lời nào, giống như một trận giằng co vô hình.
Không biết qua bao lâu, lão nguyên soái thở dài một tiếng: "Ta hiểu rồi."
Khương Kiến Minh nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngài."
Cậu đứng lên, cúi chào theo quân lễ, "Không còn sớm nữa, cháu xin phép trở về.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2.
Một Kiếp Hồng Trần
3.
Ta Được Kế Thừa Một Hành Tinh
4.

Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
=====================================
Nói xong cậu dừng một chút, rồi hơi rũ mắt xuống.
Thật giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cậu lại nâng mắt lên, lơ đãng nói: "......!Đúng rồi, di thể của tiểu điện hạ, đến nay vẫn chưa tìm được sao."
"......"
Trần Hán Khắc nói: "Ta thật lấy làm tiếc, cũng thực xin lỗi."
Khương Kiến Minh lắc lắc đầu: "Ngài là đại nguyên soái, cũng là thầy của tiểu điện hạ, về công về tư, ngài không cần phải xin lỗi với cháu."
Trần lão nguyên soái im lặng một lát, gõ gõ bàn, chỉ vào cái chip trong hộp: "Đứa nhỏ, cháu cầm nó đi.
Nếu thay đổi chủ ý, hoặc về sau yêu cầu trợ giúp, tùy thời tới quân đội tìm người.
Kỳ hạn là không có, đây là đế quốc thiếu cháu."
Khương Kiến Minh xoay người, vẻ mặt của cậu xẹt qua một tia phức tạp, chậm rãi đem tay đặt lên con chip trong hộp.
Do dự hai giây, cuối cùng cậu đem nắp hộp đóng lại, đem hộp chip bỏ vào túi áo trước ngực: "Cảm ơn ngài, nguyên soái......!Cháu thực xin lỗi."
Trần lão nguyên soái cười rộ lên: "Cháu không cần phải xin lỗi ông già này.
Đứa bé ngoan, mau trở về đi thôi, ngoài trời sắp muốn mưa rồi."
Khương Kiến Minh lại chào một cái, rồi không tiếng động mà rời khỏi phòng khách.
Lúc ra khỏi Lục viện, cậu ngừng lại ở cửa một chút, quay đầu lại.
Sắc trời quả nhiên trở nên có chút âm u, trong không khí cũng mang theo chút hơi ẩm.
Mà ánh đèn trong phòng khách vẫn sáng như cũ, thân ảnh ông lão mơ hồ chiếu vào cửa sổ, dưới màn đêm hiện ra vẻ cô độc mà tang thương.
Khương Kiến Minh rũ lông mi xuống, cậu giơ tay sờ hộp nhỏ trước ngực, mím môi đi về phía ký túc xá.
Không nghĩ tới mới đi được vài bước, chợt phát hiện dưới bóng đèn cạnh hàng cây có một bóng người quen thuộc đang đứng.
Trong miệng Đường Trấn đang nhai một viên kẹo đường, hắn buồn chán nghịch điện thoại trên tay, một chân đặt lên cột đèn điện, không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu.
Mãi đến khi Khương Kiến Minh chậm rãi đi đến trước mặt hắn, Đường tiểu thiếu gia mới nâng mặt lên, nhướng mày hướng cậu cười: "Ai da, rốt cuộc cũng ra rồi? Cùng đại nhân vật nào trong quân đội mà tán gẫu lâu thế, không phải là được phá cách bị nơi nào hốt đi rồi đó chứ?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.