*** Dịch và biên: LinhMuội Chương 4: Đêm Tối Khủng Bố Kiến Đỏ lật người, nằm ngửa ra, hữu khí vô lực(*) nói: - Cậu nói không sai, có can đảm, có cái nhìn vào đại cục. Được rồi, chúng ta đều là những người yếu nhất ở trong cái chốn khỉ ho cò gáy này... Hợp Tác! Sở Ca mắt sáng lên, hỏi: - Đây không phải là lần đầu tiên anh đến đấu trường sinh tồn sao? Hay là nơi đây không phải chỉ có tân thủ? Sự hiểu biết của hắn đối với Đấu Trường Sinh Tồn quá ít, hiện tại xuất hiện một vị lão luyện, như là trong sa mạc thấy ốc đảo, hắn tự nhiên kích động. - Vì cậu đã cứu tôi một mạng, tôi liền nói cho cậu biết: Sinh Tồn Sân Thi Đấu lai lịch thần bí, không có ai rõ ràng. Tôi đã đã trải qua hai lần sinh tồn, đây là lần thứ ba. Bài kiểm tra đầu tiên chính là kiểm tra khả năng sinh tồn của người mới. Mà yêu cầu khó khăn nhất ở trong lần này chính là sinh tồn ở trong chủng loại yếu ớt nhất trong đấu trường, đồng thời sẽ đem áp chế khả năng xuống còn 1 sao để tránh mất cân bằng. Kiến Đỏ bắt đầu giải thích kĩ hơn cho Sở Ca. - Những người tham gia vào đấu trường sinh tồn có nguồn gốc khác nhau. Tại sao họ được gọi đến đây là một bí ẩn trong thời điểm hiện tại. Khi họ đến đây, họ chỉ có thể chiến đấu, đặc biệt là trong lầm thí luyện đầu tiên. Khi họ chết, họ trở thành động vật bất kỳ hoặc côn trùng nào đó trên hành tinh hoặc bất kì loại thực vật nào cũng có thể biến thành. Và đặc biệt là họ sẽ không bao giờ có thể trở lại thành người! - Lần đầu tiên tham gia thí luyện chỉ để lấy chút kinh nghiệm, các lần sinh tồn kế tiếp sẽ được tích lũy Điểm Sinh Tồn. Điểm Sinh Tồn tích lũy được có thể đổi lấy cái loại kỹ năng sinh tồn hoặc các loại đạo cụ khác. Nhưng nếu như Điểm Sinh Tồn về con số 0, kết cục cũng sẽ giống với lần thí luyện thứ nhất ーbiến thành súc sinh. - Anh bạn cũng không cần quá lo lắng, những kẻ kì cựu rồi cũng sẽ bị lật xe. Giống như tôi ban nãy, tôi thiếu chút nữa bị cái con rết kia ăn hết, tên kia cũng là lần thứ nhất thí luyện, vận khí... thật con mẹ nó tốt. Còn cậu...chuẩn bị đi bockit đi là vừa! Kiến Đỏ lắc đầu tiếc hận thay cho Sở Ca. Một Newbie mà lại trở thành một con kiến nho nhỏ, quả thực là ác mộng. Sở Ca cũng không có tuyệt vọng, truy vấn: - Vậy anh thấy ở nơi đây có bao nhiêu người còn sống? Trong nội tâm hắn thầm cầu nguyện, tốt nhất đại Boss chỉ là con rết kia mà thôi. - Có bốn con: Ngoài con bọ đuổi theo chúng ta lúc nãy, một con gián đã bị một con mèo ăn thịt, một con muỗi đang trốn trên màn và một con nhện cao đằng sau khung ảnh... - Kiến đỏ lười nhác trả lời. Con nhện! Cái này...... Sở Ca sợ tới mức da đầu run lên. Con nhện chân dài là loài rất thường xuyên xuất hiện trong nhà, tám cái chân rất dài, rất nhiều trẻ nhỏ bị nó dọa sợ, đối với nhân loại thì nó là một loại côn trùng có ích, chuyên môn mấy cái con côn trùng nằm ăn chơi rông ở trong nhà ví dụ như con gián. Nói chung, nếu như trong nhà có xuất hiện loài nhện này thì có nghĩa là trong nha có rất nhiều gián. Nhưng đối với côn trùng mà nói, sự xuất hiện của nhện cao chân chính là ác mộng! Nhất là đối với con kiến nhỏ như "bọn hắn." - Anh mạo hiểm như vậy để tới nơi này, chẳng nhẽ thí luyện sinh tồn có chỗ tốt gì sao? Sở Ca tiếp tục hỏi, đồng thời cố gắng điều chỉnh tâm tình. Hắn ta đột nhiên cảm thấy rằng có thể có một số quy tắc ẩn trong thí luyện sinh tồn. Kiến Đỏ cắn răng, hùng hùng hổ hổ nói: - Được rồi, chỉ cần có thể vượt qua thí luyện sinh tồn mà không bị thương, sẽ nhận được thêm 1000 Điểm Sinh Tồn. 1000 Điểm Sinh Tồn! Sở Ca mắt sáng lên, trách không được Kiến Đỏ dám mạo hiểm như thế. - Đây chẳng phải là công việc rất dễ dàng sao? - Không, quy tắc này có phạm vi sinh tồn đặc biệt, cũng như số bước mà cậu có thể thực hiện. Các quy tắc cụ thể không thể dự đoán chính xác. Hơn nữa, giết kẻ thù là một quy tắc dễ nhất để kiếm Điểm Sinh Tồn. Nếu cậu không giết kẻ thù, kẻ khác sẽ cố gắng giết cậu. Cậu nên biết, kẻ hèn nhát không thể sống lâu, chỉ có nhân vật độc ác và tàn nhẫn mới có thể sống sót. - Người mới, vì báo đáp cậu cứu tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu sống sót qua thử thách sinh tồn. Nhưng tôi phải nhắc cậu một điều rằng, trong tương lai, đừng tin người khác một cách dễ dàng. Trong lĩnh vực sinh tồn, không ai có thể tin được. Kiến Đỏ quay lại và nói, nhìn ra ngoài, khoảng trống trên tường ở bên ngoài căn phòng đang dần tối đi. Màn đêm sắp đến. Sở Ca cũng để ý tới điều này, trong nội tâm không khỏi khẩn trương. So với những người mới khác, hắn có khả năng sống sót cao hơn rất nhiều. Chỉ cần lợi dụng tốt năng lực ngụy trang, có lẽ hắn có thể vượt qua lần thí luyện này mà không bị thương chút gì. - Trong Đấu Trường Sinh Tồn, lúc đáng sợ nhất vĩnh viễn là ban đêm, con người nếu như chơi ở trong nhà còn cảm thấy tốt, còn nếu như chơi ở trong sân, ngoài bờ sông,......chắc cậu cũng có thể tưởng tượng cảm giác lúc đó sẽ ra sao. Kiến Đỏ thở dài nói, nói ra những lời này, thanh âm của hắn có chút run rẩy. Tính cả lần này đã là ba lần sinh tồn, tuy nhiên hắn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng. Nhưng trước mặt người mới, hắn vẫn phải giả bộ sao cho có chút cốt khí! Làm gì có ai lại muốn đi thí luyện sinh tồn thêm một lần nữa chứ. Sở Ca không hề hỏi thêm nữa, mà suy nghĩ mình nên sống sót như thế nào. Sau 19:00, phòng ngủ đã hoàn toàn tối đen. Sở Ca cùng Kiến Đỏ đi vào biên giới hốc tường, cảnh giác nhìn qua từng phương hướng một, tâm đều nâng lên đếm cổ họng. Cũng may đối với côn trùng mà nói, mặc dù là ban đêm nhưng vẫn có thể nhìn rõ như là ban ngày. - Nói chung, có bao nhiêu người sống sót trong Thử thách sinh tồn? Sở Ca thấp giọng hỏi, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lườm lên bên trên cái điều hòa. Nỗi kinh hoàng của con rết ở trong đầu hắn vẫn chưa tan biến được. Kiến Đỏ trả lời: - Bình thường sẽ có từ mười đến mười lăm người. Có vẻ như con gián trước đó sợ những người khác, và không ai dám lao ra ngoài. Sở Ca trầm mặc, hắn không nghĩ tới trong gian phòng ngủ này trong lại ẩn dấu nhiều Sinh Tồn Giả như vậy. Thời gian tiếp tục trôi qua. Đại khái lại đi qua một thời gian ngắn. - Ba mẹ, con đã trở về! Com cất cặp rồi sẽ ra ăn cơm ngay thôi. Một giọng nữ từ ngoài cửa truyền đến, thanh âm của nàng rơi vào trong tai Sở Ca, quả thực như là tiếng bom nổ, sợ tới mức hắn toàn thân run lên. Kiến Đỏ cũng bị hù, vội vàng nằm rạp trên mặt đất. Rất nhanh, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái ăn mặc đồng phục thiếu nữ đem bật đèn phòng lên. Sở Ca nhìn lại, bỗng nhiên sửng sốt. Người thiếu nữ này làn da trắng nõn, khuôn mặt mỹ lệ, tết tóc đuôi ngựa, hai sợi tóc đen theo gương mặt rơi xuống, ăn mặc đồng phục mùa hè, lộ ra vẻ thanh xuân hoạt bát, vừa nhìn liền biết có lẽ là hoa khôi lớp hoặc là hoa hậu giảng đường. Đây không phải là người ngồi trước hắn - Đường Tuyết Giai sao? Đây là gian phòng của cô ấy? Sở Ca lâm vào hỗn loạn, tuy hắn vừa trùng sinh, nhưng trước khi hắn trùng sinh thì hắn vẫn là một ngươi trẻ nên trí nhớ của hắn về thời cấp 3 vẫn rất rõ ràng. Trước khi hắn ngất đi ngày hôm qua, điều cuối cùng anh nhìn thấy là vẻ hoảng hốt của Tuyết Giai. Đường Tuyết Giai ngân nga ca khúc yêu thích và đem túi đặt ở trên giường. Cô lấy điện thoại di động ra và ngồi xuống giường, bắt đầu chơi. Chân cô đung đưa và trông cô có vẻ rất phấn khích.. - Hy vọng cô ấy là một cô gái có thói quen bật đèn khi ngủ! Sở Ca lẩm bẩm nói, nghe được câu này, Kiến Đỏ cũng gật đầu theo Tuy nhiên, sau một lúc, Đường Tuyết Giai đặt điện thoại di động xuống, đi đến cửa phòng để tắt đèn và đi ăn tối. Phắc! Sở Ca cùng Kiến Đỏ đồng thời mắng chửi trong lòng.