Săn Hồ Ly

Chương 16: GẶP ĐƯỢC POTON





11h30 phút sáng, chuyến bay từ Nepan đến thành phố Boston, Bang Massachussét, Mỹ
Một đứa trẻ người Mỹ tóc vàng mắt xanh, đôi mắt tròn xoe đáng yêu ôm chầm chầm cổ mẹ nó cười khúc khích: “Mama, sau này con sẽ được nuôi con vật đáng yêu đó phải không?”
Người mẹ mang miếng dán vào mắt, mệt mỏi ậm ừ: “Ừ, baby, con thích nuôi gì thì nuôi, con chó nhỏ đó nhìn cũng thật đáng yêu.”
Tại khu vực cho thú cưng trên khoang máy bay.
Một chú hồ ly cực kì đáng yêu đang nằm trong chiếc lồng đóng kín, hay nói đúng hơn là một cái nhà nhỏ được làm bằng nhựa. Đôi mắt nó lim dim đầy uể oải, khuôn mặt hiện lên một vẻ mệt mỏi và ngán ngẩm, có thể tưởng tượng, khuôn mặt kia tràn đầy khốn cùng và bất đắc dĩ to lớn. Con hồ ly đó không phải ai khác, chính là Mệnh Hồ Tiểu Thúy.
Hai ngày trước.

“Tiểu Thúy, đây là một ít giấy tờ ta mô phỏng theo lũ người leo núi vừa rồi, chúng có thể giúp con phòng trong một số trường hợp có biến, tuy nhiên, đây là dữ liệu không có thật cho nên không thể giúp con đặt vé máy bay được, nếu con muốn đến Mỹ, chỉ còn cách…”
Nhớ lại cách của Mệnh Hồ Phỉ, cô chỉ đành biết ngậm ngùi không dứt, mấy trăm năm trong hình dạng loài người, giờ lại trở về dạng hồ ly, lại còn bị thằng bé và cả gia đình của nó nhận nhầm thành lũ chó hôi hám. Hơn thế nữa, để có thể đến Mỹ, cô chỉ còn biết sử dụng mưu kế trên người thiên thần tóc vàng kia mà thôi. Nhìn gia đình người Mỹ này đến Nepan du lịch, thì trong lòng cô sinh ra một kế hoạch hoàn hảo, thừa lúc cha mẹ đứa bé bỏ nó lại trong phòng, Tiểu thúy len lẻn bước vào trong, sau đó ra sức chiêu dụ khiến đứa nhỏ mê mệt, cuối cùng chính là đem thẳng cô ra sân bay cùng với bọn họ.
Máy bay gầm gừ vài tiếng trên không, tiếng loa thông báo inh ỏi và dồn dập cho biết cuộc hành trình dài đăng đẳng kia sắp kết thúc. Nửa giờ sau, hành lí theo băng chuyền được đưa ra ngoài, đứa bé hớt ha hớt hãy chạy đến ngôi nhà nhựa đáng yêu của mình, nhìn vào, đôi mắt thánh thiện của nó trừng lên kinh hãi, nhanh chóng mếu máo: “Mama, con chó của con đâu rồi, hu hu hu…”
Ở một góc cách đó không xa, một cô gái váy trắng nhẹ nhè đi ra, trên vai cô là một chiếc ba lô nhỏ, đầu đội chiếc nón vành bản lớn màu ton sur ton với váy. Cả thân người tỏa ra một thứ ánh sáng khiến mọi người phải ló mắt và thèm thuồng. Làn da mịn màng trắng nõn nà, khuôn mặt mang nét lai Á-Âu, dịu dàng xen lẫn cứng rắn, hoàn toàn không thể đoán được quốc gia nào đã trộn lẫn mà sản sinh ra người con gái ấy. Nhưng quyến rũ và chết người nhất vẫn là đôi mắt màu hổ phách đầy sáng ngời và chói lóa, một đôi mắt biết cười và ngập tràng ánh nắng, chúng mạnh mẽ như những xoáy nước cuồn cuộn của tam giác Becmuada, gần như lôi kéo và thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người.
Bước ra khỏi cánh cửa, Tiểu Thúy đưa đôi tay nhỏ nhắn đáng yêu của mình lên đón những tia nắng ấm áp, đôi mắt lanh lợi trong sáng đảo nhìn bốn phương tám hướng. Trong lòng cô dâng lên những đợt sóng dồn dập và lan tràn kịch liệt. Mọi thứ giờ đây mới thực sự là một sự trải nghiệm, cô đã có thể nhìn, sờ, cảm nhận những “sự thật” bằng cả khối óc và thân thể của mình, cô đã có thể hoàn toàn hưởng thụ sự ấm áp của mặt trời, có thể nhìn thấy sao, nhìn thấy những tòa nhà san sát nhau, hàng trăm nghìn người với những trang phục và hình dáng riêng biệt, thậm chí, quan trọng nhất là còn có thể gặp được Xích Triệt của cô.
Tiểu Thúy khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo sinh khí và sức truyền mạnh mẽ khiến ọi người xung quanh ngơ ngác mà thưởng thức, có lẽ đã từ rất lâu rồi, trong lòng họ mới thấy rõ một thiên sứ đẹp đẽ và thanh khiết đến vậy.
Tiểu Thúy nhè nhẹ bước ra khỏi sân bay, mặc dù đến nơi này lần đầu, nhưng Tiểu Thúy không phải là một cô gái lạc hậu chút nào, có thể nói cô uyên thâm hơn bất cứ ai ở đây. Qua hồ Song Song, cô đã chứng kiến không biết bao nhiêu sự đổi mới, cô nhìn thấy từ một chiếc động cơ hơi nước biến đổi thành động cơ điezen, rồi những chiếc xe đầu tiên được ra đời, máy bay, tàu điện ngầm…Cho nên, những thứ xung quanh mặc dù là một sự mới mẻ trong tiếp xúc, nhưng không phải quá đột ngột và bất ngờ trong tri thức của cô.
Nhưng dù sao cũng là lần đầu đi ra ngoài, cô gái nhỏ cũng thật sự lúng túng, nhưng rất nhanh chóng cô đã bắt kịp.
Loài người là loại động vật bậc cao cực kì thông mình, đặc biệt họ có khả năng mà nhiều loài khó có thể thực hiện hoàn hảo, đó là . Con người có khả năng sao chép và làm theo khá hoàn thiện những hành động cũng như lời nói của đối phương, nói theo bản năng, đó chính là khả năng học hỏi bẩm sinh của các loài động vật. Nhìn những kẻ ra khỏi sân bay khoát tay vẫy taxi, nha đầu Tiểu Thúy cũng nhanh chóng “ ” theo giống vậy.
Nhưng khi vừa chạm bàn tay vào cánh cửa, thì một bàn tay khác hối hả cũng đặt lên. Tiểu thúy quay sang nhìn người đàn ông đó, một ngời đàn ông Mỹ tóc vàng mắt xanh, nhìn ra còn khá trẻ, rất phong độ và lịch lãm, cũng có thể coi là một người tuấn mỹ đi.
Dường như có việc không thể chậm trễ, người đàn ông gấp rút lên tiếng.
“Có thể phiền cho tôi đi trước được không, tôi có việc rất gấp phải tới MIT?”
Nghe đến MIT, ánh mắt Tiểu Thúy bỗng lóe lên, thật ra lúc đến đây cô cũng không biết MIT nằm ở đâu, đúng lúc cũng gặp người đến đó, không bằng đi chung sau đó họa chăng có thể khai thác những thông tin hữu ích gì từ người đó. Suy nghĩ chợt lóe lên, Tiểu Thúy hồ hởi lên tiếng: “Tôi cũng cần đến đó, có thể đi cùng không?”
Người đàn ông bất giác quay đầu lại, đầu tiên đôi mắt khẽ chấn động, sau đó anh ta ngẩn ra trong vài giây, người tựa như bị cướp mất linh hồn mà chết trân tại chỗ vậy, hoàn toàn không nghe não bộ điều khiển và chi phối. Người đàn khẽ rủa trong lòng, chết tiệt, tại sao anh lại ngu ngơ mà thất thần một cách mất lịch sự như vậy chứ, nhưng mà, quả thật cô gái trước mặt quá đỗi hút hồn. Cô ấy vô cùng trong lành và thánh khiết, hệt như những tia nắng sớm mai dội rửa lên sự dơ bẩn của khói bụi Boston vậy, hoàn toàn có thể so sánh với sự bình yên và đẹp đẽ của các thiên sứ trong nhà thờ.
Nét đẹp toát ra không phải quá xa hoa lộng lẫy mà thật sự giản dị, giản dị nhưng tinh khiết cùng tươi mát, nó ngấm vào từng tế bào võng mạc của anh, sau đó lan ra đến từng đường tơ kẽ tóc, ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh biết mình đã chết chìm trong cô gái này.
Tài xế taxi nhìn hai người bực bội lên tiếng: “Này, có đi không vậy?”
Lí trí trở về, chưa đến hai giây sau, Tiểu Thúy đã ngồi vào cùng xe với người đàn ông đó. Muốn khai thác thông tin cũng phải biết người đối diện tên gì, xuất phát từ sự lễ phép, cô lên tiếng trước: “Anh tên là gì, anh làm việc ở MIT sao?”
“Tôi tên Poton, tôi làm việc ở MIT.” Đôi mắt người đàn ông vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào từng lời nói cùng nụ cười của Tiểu Thúy, anh tỏ ra cũng thật lịch sử hỏi lại: “Cô vừa đến đây sao, nhìn cô không phải người Mĩ chính gốc, cô đên đây du học à?”

Tiểu Thúy thấy gã đàn ông trước mắt cũng là một người dễ nói chuyện nên cũng vui vẻ trả lời: “Ừm, anh là nghiên cứu sinh ở MIT à, nhìn anh còn rất trẻ.”
Poton cười cười, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô. Cầm tấm danh thiếp trên tay, Tiểu Thúy không khỏi ngỡ ngàng: “Tiến sĩ Poton, anh đang là giảng viên của MIT sao, thật không tin được.”
Nhìn thấy biểu tình có chút thất kinh của Tiểu Thúy, trái lại, anh không hề có biểu cảm ngạc nhiên chút nào. “Không, tôi chỉ làm trợ lí, nếu cô có thể vào nơi tôi làm việc và gặp một người, lúc đó cô sẽ biết, đối với cái danh hiệu tiến sĩ này của tôi, nó chỉ đáng vứt vào sọt rác so với khả năng của hắn.”
Tiểu Thúy cả kinh, như cô biết, để có thể làm việc với chức vị tiến sĩ trong học viện nằm trong top 10 trường đại học thế giới, thì năng lực không phải chỉ là dạng giỏi mà là rất giỏi, hay nói đúng hơn, là xuất sắc trong giỏi. Thế nhưng, anh ta chỉ mới làm trợ lí cho kẻ còn bá đạo hơn, vậy tên kia là động vật tiến hóa tới mức nào rồi đây.
Chiếc taxi nhanh chóng dừng trước cổng trường, cả hai xuống xe, nhìn đồng hồ, Poton gấp gáp, vừa đi và quay người lại nhìn cô nói nói lớn: “Số điện thoại của tôi trên danh thiếp, nếu gặp khó khăn, hãy liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp cô ngay, mà cô tên gì vậy?”
Tiểu Thúy nhìn người đàn ông hối hả chạy đi, cô giờ bàn tay lên chào anh, một nụ cười bất giác chợt nở. Người đàn ông vẫn không nghe cô trả lời, khuôn mặt có chút thất vọng, nhưng với công việc cấp thiết thế này không cho phép anh chậm trễ dù chỉ một khắc. Bởi vì anh biết rất rõ, người đàn ông kia không hề có tính kiên nhẫn, chỉ một cái nhíu mày của hắn hoàn toàn có thể đem anh biến thành một đống mảnh vụn, xương cũng không còn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.