Sai Loạn Hồng Trần

Chương 69: Tỷ muội gắn bó




Bị chữ tình gây thương tổn? Chữ tình gây thương tổn...
Giang Ngọc có chút ngả ngớn âm thầm cười nhạo: "Ha ha ha! Tình là vật gì? Là ta quá ngu ngốc, mới có thể bị nó gây thương tổn! Sau này ta quyết không tiếp tục ngu xuẩn như vậy nữa!"
Đổng Thúy Trúc nhìn về phía nữ tử nói chuyện có chút khinh cuồng lúc này, biết trong lòng nàng ấy nhất định là có ủy khuất. Liền tựa như an ủi dịu dàng tựa đầu vào vai Giang Ngọc, mềm nhẹ nói: "Chỉ cần nghĩ thông, tất cả trên thế gian này đều là nhất thời, để những chuyện không vui đều theo gió trôi đi. Nữ tử chúng ta sinh thời đều có đau khổ cùng chua xót, nam nhân đều là không đáng tin cậy! Nếu ngươi nguyện ý, từ nay về sau Nguyệt Nhi nguyện cùng ngươi bầu bạn, tỷ muội gắn bó cả đời, thế nào?"
Giang Ngọc nghiêng mặt cúi đầu nhìn nữ tử nhu nhược đang tựa vào vai mình, khẽ cười nói: "Tỷ muội gắn bó? Ha ha..."


Đổng Thúy Trúc đỏ mặt, ôn ngôn mềm giọng giải thích: "Đúng vậy! Thúy Trúc suốt ngày lăn lộn chốn phong nguyệt, vẻ mặt của đám nam nhân kia thật sự khiến ta sinh chán ghét, còn không bằng cùng tỷ muội ý hợp tâm đầu hiểu nhau gần nhau đến già! Ngọc Nhi, sẽ không ghét bỏ ta là nữ tử phong trần đi?"
Đổng Thúy Trúc có chút chờ đợi nhìn Giang Ngọc, mi mục ẩn chứa hàng vạn nhu tình...
Giang Ngọc lẳng lặng đối diện ánh mắt nhu tình kia, kìm lòng không được mà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp, cười nói: "Nữ tử phong trần lại thế nào? Nguyệt Nhi là một nữ tử tốt! Chung quy sẽ tìm được hạnh phúc của mình!"
Nói xong nàng nhẹ nhàng cúi đầu nhợt nhạt đặt một nụ hôn lên trán của người kia.
Nụ hôn nhẹ nhàng mà mềm mại, nhưng thật sự không chứa tình ý, không chứa yêu thương! Có chăng cũng chỉ là luyến tiếc đối với một nữ tử xa lạ,  đồng bệnh tương lân, cay đắng cùng bất đắc dĩ đối với thế sự....


Đổng Thúy Trúc ngây ngốc cảm thụ nụ hôn kia, đôi môi mê hoặc kia trong nháy mắt khơi dậy kích động cùng gợn sóng chưa bao giờ có trong lòng nàng. Nàng có chút mê man, vì sao nữ tử ôn nhu lúc này lại hấp dẫn nàng như vậy! Xúc cảm ôn nhu lúc da thịt thân cận dường như lan tràn khắp thân thể nàng.
Nàng tựa như say mà đem thân thể dán chặt vào người kia hơn nữa, nàng có chút si mê dùng tay mơn trớn thân thể xinh đẹp kia, nhẹ nhàng dao động, vuốt ve, dần dần nghịch ngợm xoa nắn bộ ngực đầy đặn, bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại.
Nàng khẽ nâng ánh mắt đã nhiễm chút du͙ƈ vọиɠ, khát vọng nhìn chằm chằm nữ tử đang nhíu mày khó hiểu!
Thật ra nàng không hiểu bản thân rốt cuộc đang khát vọng cái gì, nhưng phần nhiệt tình này lại từ trong đến ngoài tựa như nham thạch sẽ lập tức phun trào, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thân thể mẫn cảm!


Tuy rằng nàng cũng không phải một thiếu nữ không hiểu thế sự, nhưng chưa bao giờ trải qua cảm giác đặc biệt như thế, loại kɦoáı ƈảʍ trí mạng này trong nháy mắt quấn lấy lòng nàng, thật lâu không tiêu tan...
Giang Ngọc khó hiểu nhìn nữ tử dường như cố ý khiêu khích, nàng thực sự rất khó thích ứng phương thức chung sống giữa tỷ muội này, như vậy quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm quan cùng xúc giác của nàng!
Trong lòng Giang Ngọc có một chút gợn sóng, nàng biết, nàng không thể tiếp tục đơn độc ở chung cùng một nữ tử quang lỏa như vậy nữa, nên liền nuốt một ngụm nước bọt, nhíu mày khẽ đẩy nữ tử đang gắt gao dán chặt lấy nàng ra, trầm thấp nói: "Ta lên bờ trước, ngươi ngâm thêm một chút nữa đi! Ta ở phía trên chờ ngươi!" Nói xong, liền bất đắc dĩ xoay người rời xa thân thể mạn diệu của nữ tử, thản nhiên trở về bên bờ ôn tuyền, lẳng lặng mặc vào từng kiện xiêm y.
Nàng có chút bi thống thầm nghĩ, thì ra nàng chung quy là một quái vật bất nam bất nữ, thì ra, nàng ngay cả quyền lợi làm nữ tử bình thường cũng không có...
Du͙ƈ vọиɠ của nàng đối với nữ tử, cũng là rõ ràng như vậy...
...
Đổng Thúy Trúc thần sắc ảm đạm nhìn về phía bóng lưng cố ý né tránh nàng, âm thầm nghĩ: "Nàng đây là làm sao vậy? Dĩ nhiên có tâm tư như vậy đối với một nữ tử, nàng, nàng cư nhiên muốn hôn nàng ấy, muốn cùng nàng ấy linh nhục giao hòa, ân ái mơn trớn...."
Cho đến bây giờ nàng chưa từng có những ý nghĩ xấu xa vô sỉ như vậy, tuy rằng nàng gặp qua không ít các tỷ muội có khẩu vị như vậy....
Nàng cẩn cẩn dực dực chăm chú nhìn nhất cử nhất động của người kia, nàng sợ nàng ấy chán ghét nàng, không hề để ý đến nàng nữa...
Đổng Thúy Trúc ngóng nhìn bạch y nữ tử đứng xa xa, dùng bàn tay trắng nõn vóc lấy nước suối, mặc cho dòng nước rột rửa thân thể, muốn dập tắt dục hỏa đang hừng hực trong thân thể...
...
Trong rừng, một thân ảnh anh tuấn mặc quần áo đen cưỡi một con ngựa trắng, thúc ngựa rất nhanh....
Trong lòng Giang Trí Viễn lúc này khẩn trương không ngớt, hầu gia đã mất tích gần một tháng rồi, nàng cũng đã đau khổ, ngày đêm tìm kiếm một tháng, nhưng vẫn không có đầu mối!
Nàng biết, thời gian trước hầu gia tâm tình vẫn không tốt, nàng sợ, nàng sợ nàng ấy có chuyện gì, sợ nàng ấy thực sự cứ như thế mà rời xa nàng...
Thẳng cho đến sáng nay, nàng đột nhiên phát hiện trên bầu trời xuất hiện pháo khói, pháo khói rõ ràng là từ phát ra từ cánh rừng này.
Không thể nghi ngờ đây là ám hiệu hầu gia liên lạc với nàng, trong lòng nàng kích động vạn phần, ra roi thúc ngựa chạy về phía cánh rừng.
Nàng chỉ hy vọng hầu gia nghìn vạn lần không nên có việc gì là tốt rồi...
...
Ở một nơi trên đỉnh núi, Giang Trí Viễn cuối cùng tìm được một bạch sắc bản thân quen thuộc....
Giang Trí Viễn vội vàng đứng dậy nhảy xuống ngựa, thẳng hướng về phía bạch y nhân, cấp cấp quỳ xuống nói: "Thuộc hạ Giang Trí Viễn tham kiến hầu gia! Hầu gia, một tháng nay ngài rốt cuộc đi nơi nào? Xảy ra chuyện gì? Trí Viễn rất lo lắng!"
Giang Ngọc lặng lẽ quay đầu lại, nhìn người lúc này có chút lo lắng, nói: "Một tháng gần đây hầu phủ thế nào? Phụ thân mẫu thân bọn họ thế nào?"
Giang Trí Viễn ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu hầu gia thấy nàng rõ ràng gầy đi rất nhiều, trong lòng vô cùng đau đớn, lại đột nhiên phát hiện tiểu hầu gia lúc này dĩ nhiên mặc một thân y phục nữ tử! Nàng thả tung mái tóc đen dài, mái tóc cùng xiêm y theo gió lay động, có cảm giác giống như tiên tử muốn thoát ly trần tục, khiến  người ta nhịn không được muốn đưa tay giữ lấy thân ảnh phiêu hốt kia...
Giang Trí Viễn kinh ngạc hồi lâu, nàng biết hầu gia nhất định là đã gặp chuyện gì. Nhưng nàng cũng hiểu, nàng không thể hỏi nhiều, bởi vì cho dù hỏi, hầu gia cũng sẽ không nói cho nàng biết! Nàng chỉ có thể u buồn cúi đầu trả lời: "Hồi bẩm hầu gia, lúc Trí Viễn phát người mất tích, thực sự lo lắng trong phủ đại loạn, nên âm thầm làm chủ, nói với hầu gia vào người trong phủ là người đến phân hiệu tiền trang có việc gấp cần tự mình xử lý, vì vậy phải rời khỏi mấy ngày, cho nên trong phủ vẫn chưa phát sinh động tĩnh gì quá lớn!"
Giang Ngọc thưởng thức mà gật đầu, mấy ngày nay nàng cũng thực sự sợ trong phủ xảy ra nhiễu loạn, nhưng nàng tin tưởng Giang Trí Viễn, nàng ấy nhất định có thể một mình xử lý  tốt tất cả mọi chuyện!
Giang Ngọc đến gần Giang Trí Viễn, đỡ nàng dậy, nhàn nhạt cười nói: "Trí Viễn không cần lo lắng, ta chỉ là muốn ở một mình trên núi yên tĩnh vài ngày, chuyện trong phủ, ta cũng yên tâm giao cho ngươi xử lý..."
Đột nhiên Giang Ngọc lại xoay người đưa lưng về phía Giang Trí Viễn, yếu ớt hỏi: "Nàng, nàng...a, không có gì nữa, Trí Viễn, ngươi trở về trước đi, nói cho phụ thân mẫu thân biết vài ngày nữa ta cũng sẽ trở lại!"
...
Giang Trí Viễn ở trên ngựa mọi cách không muốn, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía bạch y nữ tử đứng đón gió gần vách đá. Nàng sợ, sợ gió núi mạnh như thế sẽ mang nữ tử yếu ớt kia đi!
Nàng âm thầm khẩn cầu ông trời phù hộ, phù hộ nàng ấy tuyệt đối không xảy ra chuyện gì, phù hộ bạch y nữ tử kia có thể sớm an toàn trở lại bên cạnh Giang Trí Viễn nàng là tốt rồi!
...
Đổng Thúy Trúc thất thần ngồi yên trong Tử Vân Đình, đầu óc trống rỗng!
Sáng sớm nàng vội vàng từ trong viện trở về, lại không tìm được bạch y nữ tử kia.
Bạch y nữ tử tên gọi Ngọc Nhi, lúc này đã biến mất tròn một ngày...
Có lẽ, nàng ấy sẽ không bao giờ trở về nữa!
Có lẽ, nàng ấy sẽ giống như những vị khách chốn yên hoa, đến đi vội vàng...
...
Tiểu Hương tươi cười tiến đến, nói với Đổng Thúy Trúc đang thất thần: "Tiểu thư, Ngọc Nhi cô nương trở về!"
Đổng Thúy Trúc quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh kia phiêu nhiên đi vào từ sau lưng Tiểu Hương, mỉm cười nhìn Đổng Thúy Trúc, nói: "Hôm nay thời tiết không tệ, ta đi ra ngoài..."
Đổng Thúy Trúc nhìn nữ tử đứng trước đình, trong lòng có loại cảm giác phức tạp mất rồi lại được, nàng chậm rãi đứng dậy, thần sắc ngưng trọng, ai oán chậm rãi bước đến bên cạnh nữ tử đứng trước đình, ôn nhu vươn tay cánh tay ôm lấy thân thể cao gầy kia, nhẹ giọng nói: "Trở về là tốt rồi, chỉ cần ngươi có thể trở về là tốt rồi!"
Giang Ngọc cúi đầu nhìn nữ tử đang ôm chặt lấy nàng, có một loại cảm giác ấm áp đột nhiên sinh sôi, có lẽ đây chính là cái gọi là tỷ muội thân tình đi!
Giang Ngọc ôn nhu nâng tay xoa nhẹ nữ tử trong lòng, ôn nhu nói: "Là Ngọc Nhi thất lễ, ta hẳn nên nói vói Nguyệt Nhi  một tiếng, hại Nguyệt Nhi lo lắng vì ta! Lần sau Ngọc Nhi tuyệt đối sẽ không hành sự như thế nữa!"
Đổng Thúy Trúc ngẩng đầu nhìn nữ tử đang nhợt nhạt mỉm cười, tâm tình hỗn loạn...
Một nữ tử như vậy, có lẽ, thực sự cũng sẽ không vĩnh viễn ở lại bên cạnh Đổng Thúy Trúc nàng!
Có lẽ, chung quy sẽ có một ngày nàng ấy rời đi, cũng không tìm thấy bóng dáng của nàng ấy nữa....
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.