Sai Loạn Hồng Trần

Chương 217: Quyết chiến




Mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm nổ vang, bỗng nhiên một đạo thiểm điện trong nháy mắt đánh thẳng vào giữa pháp đàn, đánh bốn hương án đại điên cho nhân quỷ thiên địa thất linh bát lạc, đổ nát đầy đất, cũng may Nam Hải bồ đề cao tăng ngồi trên chính vị pháp đàn niệm kinh như là đã sớm biết được, chỉ thấy xung quanh Nam Hải bồ đề cao tăng dâng lên một cổ tiên khí, thân thể liền như phi yến bay lên giữa không trung, linh xảo tránh được một đạo thiểm điện, hơn nữa bình yên vô sự đứng ở trước pháp đàn.
Theo tiếng sấm đình chỉ, một tiếng cười cuồng ngạo bỗng nhiên trống rỗng vang lên, chỉ thấy một đám mây ám hồng sắc theo tiếng cười thoát ẩn thoát hiện trên bầu trời, một con rồng hỏa quang bao phủ từ trên bầu trời nhắm thẳng đến chỗ Giang Ngọc. Giang Ngọc thấy tình cảnh trước mắt, nhất thời chấn động, huyễn ảnh hỏa long trong truyền thuyết lúc này lại chân thực xuất hiện trước mặt mình. Cũng may  ngay lúc ngọn lửa cực đại khiến người khiếp sợ sắp đánh vào người Giang Ngọc, Nam Cung Tố Nhị lập tức hô to một tiếng khiến Giang Ngọc giật mình, cuống quít nghiêng đầu tránh né, cũng may tránh được long trảo và ngọn lửa phun ra từ trong miệng nói, chỉ là trên vai không cẩn thận bị chân hỏa trong miệng hỏa long tổn thương, long bào kim hoàng sắc bị thêu cháy một mảnh, để lộ ra bả vai quang lỏa, cùng một mảnh da thịt bị bỏng, đau đớn tận xương nhất thời khiến Giang Ngọc âm thầm toát ra một mảnh mồ hôi.


Hỏa long thấy công kích vừa rồi đả thương đến Giang Ngọc, biết thất tinh đã di cung, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để loại trừ Giang Ngọc, trong lòng vui vẻ, vội vàng quay đầu bay lượn trên bầu trời chuyển sang thẳng tắp nhắm vào pháp đàn, khói đỏ đột nhiên dấy lên trong khoảnh khắc đã biến ảo thành hình người, đồng thời từ trên bầu trời lại bay xuống hơn mười hắc y nhân đứng thẳng ở bốn phía pháp đàn.
Giang Ngọc đưa tay che bả vai bị lửa tổn thương, nâng mắt nhìn hỏa long đã hóa thành hình người, phát hiện hình dạng hỏa long huyễn hóa ra dĩ nhiên chính là Vô Tướng đạo nhân đáng chết vẫn luôn đối nghịch với nàng, mà hắc y nhân khoác áo choàng hắc sắc mặt mang tiếu ý đứng bên cạnh, chính là Vệ Trường Phong khiến Giang Ngọc chán ghét ghê tởm nhất, trong lòng càng hận yêu đạo nham hiểm cùng gian tặc Vệ Trường Phong, chỉ thấy Giang Ngọc hai tay nâng chưởng, hai chân nhẹ nhàng dùng lực nhảy lên thi triển khinh công, phẫn hận đánh về phía Vô Tướng đạo nhân, quát to: "Yêu đạo, Vệ tặc, các ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Dám năm lần bảy lượt đối nghịch cùng vương triều Nam Thống của ta! Hôm nay trẫm nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình, để các ngươi chạy thoát!"


Khinh Phong ở bên cạnh sợ Giang Ngọc gặp nguy hiểm, vội vã cùng chúng thị vệ xông lên bảo vệ xung quanh Giang Ngọc.
Thu Tâm Lan đứng trong hàng ngũ triều thần, thấy tình cảnh lúc này cũng vội vàng vận công phi thân đến bên cạnh Giang Ngọc, chăm chú nhìn Vô Tướng đạo nhân trên pháp đàn.
Trên pháp đàn, Xích Long nghe Giang Ngọc nói, ngẩng đầu cao ngạo cười phá lên, liếc nhìn Giang Ngọc đang giận dữ, cười to: "Bệ hạ là nhãn lực gì? Lẽ nào vừa rồi còn nhìn không ra chân thân của ta sao? A, nói cho ngươi biết cũng không sao, ta vốn là hậu duệ long tộc, là Thanh Long Tộc bị tổ tiên khai quốc của Nam Triều các ngươi tiêu diệt, nay là muốn Nam Triều các ngươi nợ máu trả bằng máu, ta cần máu tươi của quốc quân Nam Thống các ngươi để triệu hoán long hồn lực của Thanh Long Tộc bọn ta, thống trị thiên địa."


" Cái gì? Ngươi, ngươi là Thanh Long Tộc?" Nghe được những lời này khiến Giang Ngọc cả kinh, nàng dĩ nhiên biết dân gian có truyền thuyết, cũng thấy được sử ký của Nam Triều bị niêm phong cất giữ, biết bốn trăm năm trước nhân long cùng tồn tại, sau bởi vì Thanh Long Tộc đại bất kính đối với thiện địa, hơn nữa tự cho mình cao thượng dã tâm bừng bừng, âm mưu thay trời đổi đất, cuối cùng bị thiên địa liên hợp với nhân loại tiêu diệt, chỉ là không nghĩ truyền thuyết này là thật, mà nay Thanh Long Tộc vẫn còn dư nghiệt tồn tại trên đời, hôm nay còn muốn đến tìm Giang Ngọc nàng đòi lại nợ máu.
" Thế nào, sợ rồi? Ha ha, nhân loại đáng buồn cười, các ngươi ở trước mặt long tộc thân mang thần lực như bọn ta thì có tư cách gì tranh đấu cùng long tộc? Cái gì mà chân long thiên tử, hừ, nếu nói chân long, cũng chỉ có long tộc bọn ta mới đủ tư cách đến chưởng quản các ngươi nhân loại vô tri ngu xuẩn như các ngươi..."
" Hừ, ngươi cũng quá tự phụ rồi đi? Nếu đúng như ngươi nói, long tộc các ngươi cường đại như vậy, vậy vì sao trước đây bị tiêu diệt không phải nhân loại bọn ta, trái lại là long tộc các ngươi? Có thể thấy long tộc các ngươi cũng không có gì đáng nói." Giang Ngọc nghe Xích Long nói xong, trong lòng vô cùng buồn bực, hung hăng trừng mắt nhìn vào đôi mắt hỏa hồng của Xích Long, miệt thị chế nhạo.
Xích Long bị Giang Ngọc nói đúng điểm yếu trong lòng, ảo não phẫn hận trọng trọng tung chưởng về phía Giang Ngọc, cũng may Giang Ngọc phản ứng rất nhanh, né tránh được chưởng lực mang theo hỏa diễm, lắc mình nhảy sang một bên, tay áo phất nhẹ xoay người cười nhạo, nhìn về phía Xích Long đang phát cuồng, trào phúng nói: "Nói không lại liền đánh, đây chính là phong cách xử sự của long tộc các ngươi? Hung bạo nóng nảy, không biết lượng sức, hừ, trẫm nói các ngươi thế nào sẽ dễ dàng như vậy bị nhân loại bình thường như bọn ta tiêu diệu, thì ra không gì hơn cái này, ha ha ha..."
Xích Long chán ghét nhìn Giang Ngọc một cái, đôi mắt bởi vì nổi giận mà trở nên huyết hồng, ngay lúc Xích Long muốn bạo phát, một giọng nói mềm mại quen thuộc bỗng nhiên trống rỗng vang lên...
" Bệ hạ thực sự là đủ soái khí đủ can đảm, ha ha, đây là lý do vì sao ta thích người, không muốn xuống tay với người..." Theo giọng nói mềm mại dễ nghe này vang lên, từ trắc diện pháp đàn chậm rãi đi ra một giai nhân bạch y tuyệt mỹ, Giang Ngọc vừa nhìn, trong lòng không khỏi run rẩy quấn quýt một chỗ, bởi vì nữ tử vừa đến không phải người khác, mà chính là ái phi của nàng - Vệ Nguyệt Nhi, chỉ thấy Vệ Nguyệt Nhi đang khống chế tử huyệt trên cổ Nam Cung Tố Nhị, lôi kéo tiểu hoàng hậu thần sắc vô cùng tái nhợt từng bước tiến lên pháp đàn.
" Nguyệt Nhi? Nàng, nàng đang làm gì? Mau, mau thả hoàng hậu ra!" Giang Ngọc nhìn Vệ Nguyệt Nhi, ra lệnh, chuyện nàng không muốn thấy nhất cuối cùng cũng xảy ra, nhưng nàng vẫn không muốn tin tưởng đây là sự thật.
" Buông ra? Ha ha, nếu như muốn buông ra cũng được, chỉ cần ngươi nguyện ý dùng tính mệnh của mình đến trao đổi, ta liền buông tha các nàng." Xích Long thấy Giang Ngọc khẩn trương, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Giang Ngọc lúc này không tâm tư để ý đến hắn, chỉ thẳng tắp nhìn về phía Vệ Nguyệt Nhi, nàng không tin Nguyệt Nhi thật sẽ làm ra chuyện vô tình như vậy.
" Nguyệt Nhi nói cho ta biết, vì sao? Nàng làm sao vậy? Là yêu đạo này bức bách nàng có phải không?" Giang Ngọc cố gắng thuyết phục mình.
" Bức bách? Ngọc, trên đời này không ai có thể bức bách ta của của." Ánh mắt của Vệ Nguyệt Nhi vẫn một mảnh tinh thuần mỹ lệ, tình ý kéo dài, khiến Giang Ngọc nhất thời sản sinh ảo giác, cho rằng Nguyệt Nhi vẫn là Nguyệt Nhi của nàng.
Xích Long thấy hai người mắt đi mày lại, thực sự không thích Vệ Nguyệt Nhi có bất cứ cử chỉ thân mật gì cùng Giang Ngọc, hắn lại giương mắt nhìn bầu trời hôn ám biết thời gian sắp tới, cũng không rãnh rỗi tốn nước bọt cùng Giang Ngọc, lông mày khẽ nhướng, tiến lên nói với Vệ Nguyệt Nhi: "Thánh nữ, thời gian sắp đến rồi, đừng nhiều lời cùng những kẻ ngu dốt này, nên thi pháp rồi."
" Các ngươi rốt cuộc muốn gì? Nguyệt Nhi, nàng, nàng cũng là người của Thanh Long Tộc sao? Nàng, lẽ nào nàng vẫn luôn lừa gạt trẫm sao? Tất cả lẽ nào đều chỉ là một âm mưu." Giang Ngọc run rẩy siết chặt hai nắm tay, tất cả lẽ nào đều là một âm mưu, một cái bẫy? Bao gồm tình cảm của các nàng.
" Ngọc, nàng thương tâm sao? Nàng rốt cuộc chỉ vì một mình ta mà thương tâm sao?" Khóe môi đỏ tươi mỹ lệ của Vệ Nguyệt Nhi khẽ nhếch, bày ra dáng vẻ siêu thoát phàm trần thiên kiều bá mị, đáp phi sở vấn.
Xích Long nhìn dáng vẻ quấn quýt của Giang Ngọc lúc này, mím môi tà ác cười hỏi: "Ha ha, dĩ nhiên là đang dối gạt ngươi, lẽ nào thánh nữ long tộc bọn ta còn có thể yêu nhân loại ngu dốt như ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể xứng với nàng sao? Hừ, hiện tại là thời khắc Thanh Long Tộc trở lại nhân gian, ta cần máu của ngươi đến tế tự giải trừ phong ấn năm đó thiên địa giáng xuống, thánh nữ bắt đầu đi."
" Ngươi cho rằng ngươi có năng lực này sao?" Giang Ngọc bỗng nhiên thần sắc âm trầm quay đầu lại nhìn về phía Xích Long, đôi mắt lóe ra hàn quang vô cùng âm lãnh, hỏi ngược lại. Nói xong, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, thoáng chốc đá phi thân đứng đối diện Vệ Nguyệt Nhi, rũ mi nhìn tiểu hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị bị Vệ Nguyệt Nhi khống chế: "Nguyệt Nhi, trẫm cầu xin nàng thả Nhị Nhi ra, có việc gì cứ việc nhắm vào trẫm, trẫm không muốn tổn thương đến người khác."
" Ngọc, nàng mau tránh ra, nữ nhân này vô cùng hung ác, nàng mau tránh xa nàng ta một chút, a...." Nam Cung Tố Nhị giãy dụa nói với Giang Ngọc, nàng thực sự không muốn để Giang Ngọc đến gần Vệ Nguyệt Nhi nửa bước. Vệ Nguyệt Nhi vốn dĩ còn có chút do dự, lúc này nghe được Giang Ngọc quan tâm đến Nam Cung Tố Nhị như vậy, buồn bực sinh sôi, lại thấy dáng vẻ không thành thật của tiểu hoàng hậu, lòng càng lạnh nhạt, móng tay khẽ động liền cắt ra một vết máu trên cổ Nam Cung Tố Nhị, ngăn cản cái miệng cực kỳ không thành thật của Nam Cung Tố Nhị, mềm giọng nói: "Hoàng hậu nương nương tốt nhất nên thành thật một chút, nếu không khuôn mặt nhỏ này của ngươi không cẩn thận bị móng tay của ta cắt bị thương vậy cũng không nên trách ta."
"Đừng, dừng tay, Nguyệt Nhi, nàng không được thương tổn Nhị Nhi, nàng muốn làm gì? Trẫm có thể đến trao đổi cho hoàng hậu..."
" Nga, bệ hạ thực sự là trọng tình nghĩa, được, đã như vậy, Nguyệt Nhi sẽ thanh toàn bệ hạ." Nói xong, Vệ Nguyệt Nhi thực sự buông tay ra, như là muốn thả Nam Cung Tố Nhị, Nam Cung Tố Nhị thấy Vệ Nguyệt Nhi muốn buông mình, bỗng nhiên từ trong lòng móc ra một thanh chủy thủ trở tay đâm Vệ Nguyệt Nhi.
Vệ Nguyệt Nhi nhanh tay, hai ngón tay liền dễ dàng đoạt được chủy thủ của Nam Cung Tố Nhị,  tung một chưởng đánh vào trước ngực Nam Cung Tố Nhị, Nam Cung Tố Nhị không biết võ công, bị một chưởng này đánh trúng, miệng phun máu tươi lập tức tê liệt ngã xuống.
Việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt, Giang Ngọc còn chưa kịp xuất thủ, liền thấy Nam Cung Tố Nhị ngã trên mặt đất, nàng cuống quít tiến lên ôm lấy Nam Cung Tố Nhị, ngẩng đầu phẫn nộ trừng Vệ Nguyệt Nhi, điên cuồng hét lên: "Ngươi, ngươi sao có thể đả thương nàng, Nguyệt Nhi, trẫm thực sự là nhìn lầm ngươi rồi..."
Giang Ngọc trừng mắt nói lời ngoan tuyệt, khiến Vệ Nguyệt Nhi đau đớn trong lòng, không khỏi lui lại một bước, thần sắc lóe ra một mạt thương cảm, sau đó liền trở lại như tường, bắt đầu thưởng thức thanh chủy thủ đoạt được từ trong tay Nam Cung Tố Nhị, chỉ thấy đó là một thanh chủy thủ tinh xảo, tạo hình tinh tế, trên chủy thủ khảm thất sắc bảo thạch, ngắn nhỏ sắc bén, vừa nhìn đã biết là một bảo vật giá trị xa xỉ.
" Ngọc, nàng biết thanh chủy thủ trong tay ta tên gọi là gì không?" Vệ Nguyệt Nhi vẫn ôn nhu nhìn về phía Giang Ngọc đang tức giận, cười quyến rũ nói: "Cái này gọi là Thất Tinh Lệ, là một tín vật đính ước giữa tình nhân, cũng là pháp khí thánh vật của long tộc ta, lát nữa ta sẽ dùng thanh chủy thủ này lấy máu trên người nàng để làm phép, hút lấy linh hồn của nàng phá giải phong ấn cho long tộc, thức tỉnh long tộc đã bị phong ấn trăm năm, a, bệ hạ, người lẽ nào một chút cũng không hiếu kỳ hoàng hậu nương nương của người thế nào sẽ có thánh khí của long tộc bọn ta, còn quý trọng mang ở trên người sao?"
Giang Ngọc nghe Vệ Nguyệt Nhi nói, lại nhìn chủy thủ trong tay nàng ấy, nàng dĩ nhiên nhớ kỹ thanh chủy thủ này, đây là đêm tân hôn Nam Cung Tố Nhị dùng đâm nàng bị thương, còn có lần trước nàng cũng thiếu chút nữa dùng thứ này đả thương nàng, nhưng, nàng không phải đã sớm bảo Nam Cung Tố Nhị ném thanh chủy thủ không rõ lai lịch này rồi sao, thế nào nó còn ở nơi này? Chẳng lẽ là Nam Cung Tố Nhị không muốn ném đi sao?
" Thế nào còn nghe không hiểu sao? A, bệ hạ, vậy hay là để cho ta tới nói cho người biết đi, đây chính là tín vật đính ước giữa tiểu hoàng hậu cùng tình nhân trước đây của nàng, ha ha, không biết bệ hạ có thể đoán được người đó là ai không?" Vệ Nguyệt Nhi ngửa đầu đặc biệt xinh đẹp cười nói, ghé mắt nhìn Vệ Trường Phong bên cạnh Vô Tướng đạo nhân một cái.
Vệ Nguyệt Nhi nói khiến Giang Ngọc sững sốt, nàng sao không rõ  ẩn ý trong lời nói của Vệ Nguyệt Nhi, cúi đầu nhíu mày nhìn về phía tiểu hoàng hậu bị thương không nhẹ trong lòng mình, thấy Nam Cung Tố Nhị trầm mặc không nói, như là bị nói trúng tâm sự. Nam Cung Tố Nhị vô lực lắc đầu, muốn biện giải: "Ngọc, không phải, không phải, không phải giống như nàng tưởng tượng. Nhị Nhi cùng Vệ Trường Phong thực sự không có gì, Nhị Nhi chỉ là, chỉ là..." Giang Ngọc nhìn Nam Cung Tố Nhị khẩn trương, lại nhìn Vệ Trường Phong nở một nụ cười tà ác, trong lòng đã sáng tỏ thanh chủy thủ đáng ghét này nhất định là Vệ Trường Phong tặng cho Nam Cung Tố Nhị. Giang Ngọc nhíu mày, nhưng lại nghĩ lúc này cũng không phải lúc truy cứu căn nguyên, chuyện gì cũng phải chời giải quyết xong việc này rồi mới nói, hơn nữa Vệ Nguyệt Nhi vào lúc này lại nói đến việc này, không nghi ngờ gì là muốn mượn cơ hội đảo loạn tâm tư của nàng, nghĩ vậy, Giang Ngọc liền đè nén nghi vấn trong lòng, mỉm cười giả vờ không sao cả, ngửa đầu cười lớn: "Cáp, Nguyệt Nhi nói lời này là có mục đích gì? Trẫm không phải người luôn thích truy cứu tiểu tiết, nàng hẳn là biết cho đến bây giờ trẫm chưa bao giờ trách cứ quá khứ của các nàng, huống hồ là một chuyện xưa vật cũ như thế?"
"Chuyện xưa vật cũ? Ha ha, không hổ là Giang Ngọc, suy nghĩ thật phóng khoáng a! Vậy ta muốn nhìn xem nếu như ái nhân của ngươi ngã vào vòng tay của một nam nhân khác ngươi sẽ làm như thế nào, không biết còn có thể trấn định như vậy hay không?" Vệ Nguyệt Nhi  mỉm cười, phiêu nhiên xoay người lại đi về phía pháp đàn, đi đến chính vị, giương mắt nhìn bầu trời càng lúc càng u ám, nhắm mắt mặc niệm gì đó, hai tay dần dần nâng cao Thất Tinh Lệ, bắt đầu thi chú.
...
" Hừ, Giang Ngọc, ngươi biết khuyết điểm lớn nhất  của ngươi là gì không? Cáp, nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là ngươi quá tự tin và quá mức đa tình lại vô tri: "Xích Long thấy hành động của Vệ Nguyệt Nhi biết nàng là thật muốn động thủ, vốn dĩ sợ nàng lưu luyến Giang Ngọc không chịu lựa chọn lúc này rốt cuộc cũng yên tâm, Xích Long trào phúng Giang Ngọc xong, xoay người phất tay áo, liền khiến pháp đàn bị lôi điện đánh nát bên chân Vệ Nguyệt Nhi khôi phục dáng vẻ như lúc ban đầu, chỉ là trên pháp đàn lại có thêm một lư hương và một pháp khí hỏa hồng, không biết bên trong chứa đựng thứ gì,  đù không đốt cháy thứ gì, nhưng từ bên trong vật thể đỏ thẫm vẫn chậm rãi tỏa ra một làn khói đạm hồng sắc.
Giang Ngọc đang nghi hoặc, bỗng nhiên thấy pháp khí hồng sắc trên pháp đàn càng lúc tản ra càng nhiều khói, dần dần ngưng tụ thành một khối, nhanh chóng bay về phía này. Giang Ngọc ý thức được điều này, sợ nó thương tổn đến Nam Cung Tố Nhị, vội vã đứng dậy muốn rời đi, lại bị hắc y nhân bốn phía cầm đao ngăn cản, Giang Ngọc vội vàng vác Nam Cung Tố Nhị lên vai lao ra phía ngoài, giao thủ cùng hắc y nhân, làn khói đỏ tươi như máu bất tri bất giác bao phủ thân thể Giang Ngọc, giống như  kiến ăn thịt người, dần dần xâm nhập vào trong cơ thể Giang Ngọc.
Bên dưới pháp đàn Khinh Phong dẫn theo thị vệ cùng Sơn Khẩu Lan Tâm muốn nhảy lên pháp đàn trợ giúp Giang Ngọc, nhưng bốn phía pháp đàn dường như bị pháp thuật nào đó che chán, lập ra một bước tường kiên cố vô hình, vô luận như thế nào cũng không xông vào được, chỉ có thể ở chỗ này nhìn Giang Ngọc cùng người khác chém gϊếŧ, lo lắng mà không giúp được gì.
...
Giang Ngọc cùng hắc y nhân giao đấu, xuất thủ đánh ngã mấy người, theo lý những người này hẳn là phải chết không nghi ngờ gì, nhưng bọn chúng dường như không sợ đau không sợ chết ngã rồi lại đứng lên, một chút cũng không bị thương tổn, trên trán Giang Ngọc toát mồ hôi, lo lắng đồng thời không giải thích được, đúng lúc này Vệ Trường Phong cũng bắt đầu tấn công, Giang Ngọc còn đang buồn bực, thấy Vệ Trường Phong đến, liền cởi bỏ hoàng bào, đem Nam Cung Tố Nhị đang bị thương buộc chặt trên lưng mình, bắt đầu liều mạng tranh đấu.
Càng đánh trong lòng Giang Ngọc càng phát lạnh, chỉ cảm thấy những hắc y nhân bao gồm Vệ Trường Phong không giống người thường, đánh không chết cũng không bị thương, chẳng lẽ ...
Nội tâm Giang Ngọc khẽ động, đột nhiên nhắm vào áo choàng trên người Vệ Trường Phong kéo mạnh một cái, chỉ nghe tiếng vải vóc xé rách, theo đó liền thấy bên trong lớp áo choàng là một bộ xương trắng, không máu không thịt, vô tri vô giác làm cho người ta phát lạnh.
Tử sĩ, đây lẽ nào chính là tử sĩ bị kẻ khác phong tỏa linh hồn, là cương thi có xác không hồn trong chốn giang hồ đồn thổi! Nói như vậy, Vệ Trường Phong kỳ thực đã chết...
Vệ Trường Phong thật không ngờ Giang Ngọc sẽ có chiêu này, thấy áo choàng của mình bị Giang Ngọc xé rách, khiến người khác thấy được bộ dạng của mình, vô cùng phẫn nộ, bàn tay vốn dĩ vẫn ẩn dấu trong áo bỗng nhiên phóng ra, hai tay khô quắp chỉ còn xương cốt cắm vào đầu vai Giang Ngọc, máu tươi văng khắp nơi, thật sâu đâm vào xương thịt của Giang Ngọc, Giang Ngọc không kịp tránh né, một chưởng cố sức đánh gãy cánh tay xương khô của Vệ Trường Phong, nhưng năm ngón tay vẫn cắm sâu vào da thịt, nhìn vô cùng gai mắt.
" Giang Ngọc nạp mạng đi...." Vệ Trường Phong lúc này đã gần như điên cuồng, cũng không quản cánh tay ra sao, chỉ máy móc đứng lên, công kích Giang Ngọc.
Giang Ngọc cõng Nam Cung Tố Nhị đã hôn mê không chút huyết sắc, thân thể bắt đầu lực bất tòng tâm lúc này Vệ Trường Phong và đông đảo hắc y nhân giống như phát cuồng thế tiến công càng lúc càng hung mãnh khiến nàng chống đỡ không nổi nữa, Vệ Trường Phong nhìn ra dáng vẻ cực lực của Giang Ngọc, vội vã nhân cơ hội đẩy mạnh công kích, Giang Ngọc vừa muốn ngăn cản không cho hắc y nhân đả thương Nam Cung Tố Nhị, lại phải cẩn thận đề phòng chiêu thức của đối phương, Vệ Trường Phong nhìn ra nhược điểm của Giang Ngọc chính là Nam Cung Tố Nhị, cười âm lãnh,  nhân cơ hội từ phía sau Giang Ngọc chém ra một đao nhằm vào Nam Cung Tố Nhị, Giang Ngọc thật không ngờ Vệ Trường Phong sẽ có hành động này, cuống quít lắc mình muốn bảo vệ Nam Cung Tố Nhị. Vệ Trường Phong thấy Giang Ngọc né tránh lập tức chuyển hướng lưỡi dao, nham hiểm đâm về phía Giang Ngọc, Giang Ngọc chưa kịp tránh né đã bị lưỡi dao sắc bén đâm vào bụng, máu tươi nhất thời tuôn ra, nhiễm đỏ một mảnh hoàng bào, Giang Ngọc nheo mắt ngẩng đầu hung hăng nhìn Vệ Trường Phong thần sắc cứng đờ cong môi cười âm độc như lệ quỷ, trở tay vận khí dùng hết chút sức lực cuối cùng, phát lực đánh vào khung xương của Vệ Trường Phong đang gần trong gang tấc, hắn lập tức bị nàng đánh vỡ vụn, chỉ còn lại đầu lâu trắng bệch của Vệ Trường Phong lăn tròn trên đất, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định chăm chú nhìn Giang Ngọc, khóe môi đóng mở yếu ớt nói: "Ta gϊếŧ ngươi, ta rốt cuộc có thể gϊếŧ chết ngươi..." Giang Ngọc lảo đảo lùi lại mấy bước, trở tay cầm lấy chuôi đao, nhíu mày rút lưỡi đao ra khỏi thân thể, trở tay đâm vào hắc y nhân đang công kích nàng, bổ hắc y nhân kia ra làm đôi, trường đao cắm xuống mặt đất, thân thể nàng vô lực nửa quỳ xuống dùng chuôi đao chống đỡ thân thể tê liệt sắp ngã xuống, máu tươi từ bụng liên tục tuôn ra, ngực nóng lên trong miệng cũng theo đó phun ra một ngụm máu tươi, nàng biết mình đã không chống đỡ được bao lâu, loại tình thế quả bất địch chúng này khiến nàng bỗng nhiên nhớ đến  Chúc Hồng Ngạn, Hồng Ngạn, nếu như Hồng Ngạn ở đây thì tốt rồi...
" Hồng Ngạn..." Giang Ngọc không nhịn được yên lặng thì thầm.
Trong lúc hoảng hốt, Giang Ngọc dường như nghe được Nam Hải bồ đề cao tăng hồn hậu tụng niệm: "Phật khí trấn ma, nam mô A di đà phật..." Nghe câu kinh này, nàng chỉ thấy có một đạo bạch quang hiện lên, bỗng nhiên thấy trên mặt đất xuất hiện một chuỗi 'thất nhãn thiên châu', trong lòng chấn động, giống như nắm lấy cây cỏ cứu mạng, nàng cuống quít đưa tay cầm lấy một chuỗi phật châu trên mặt đất, ngoài miệng cao giọng niệm: "Nam mô A di đà phật..." Niệm xong, chỉ thấy một đạo bạch quang cường liệt từ phật châu trong tay Giang Ngọc tầng tầng bắn ra, chiếu khắp nơi sáng như ban ngày,  đám tử sĩ đang công kích Giang Ngọc vừa thấy bạch quang cùng phật châu nhất thời liền hóa thành tro tàn, tê liệt như bùn loãng. Đám hắc y nhân e ngại, không dám cử động, mới khiến Giang Ngọc có cở hội thở dốc.
Xích Long thấy Giang Ngọc dĩ nhiên có thể chống lại hắc y tử sĩ do mình huấn luyện ra, còn diệt trừ Vệ Trường Phong. Trong lòng phẫn hận, nghiêng đầu vội vàng nói với Vệ Nguyệt Nhi: "Thánh nữ nhanh chóng thi pháp, thời gian đã đến." Nói xong, Xích Long phi thân ra, đi đến bên cạnh Giang Ngọc, cười nói: "Không hổ là hoàng đế của vương triều Nam Thống, dĩ nhiên có thể tay không chống lại hắc y tử sĩ của ta! Xích Long thật sự có chút bội phục sự anh dũng của bệ hạ."
" Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu ngươi muốn lấy mạng của trẫm, vậy thì cứ nhắm vào trẫm, nhưng ngươi phải thả Nhị Nhi, không được thương tổn đến người khác."
"Hay cho một vị hoàng đế trọng tình nghĩa, chỉ tiếc Xích Long ta cái gì cũng muốn, ta muốn mạng của ngươi và tất cả những gì ngươi đang có, hơn nữa ta còn muốn ngồi trên ngôi vị bá chủ cửu thiên, ha ha ha, Giang Ngọc, ngươi chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, khí số của ngươi đã tận, để Xích Long ta trước dùng máu của ngươi tế tự thiên địa mở đường cho Thanh Long Tộc ta nhất thống thiên địa đi! A, hôm nay chính là tử kỳ của Giang Ngọc ngươi, đừng giãy dụa vô vị nữa, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói chờ chết đi...." Nói xong, Xích Long dang hai tay, một đoàn liệt hỏa hừng hực từ phía sau xuất hiện, như yêu ma giương nanh múa vuốt, hai tay Xích Long hướng trên bầu trời họa ra một đạo huyền pháp, vận công đem hỏa cầu đánh về phía Giang Ngọc, Giang Ngọc bị đánh ra mấy thước xa, ngã vào phật trụ ngọc thạch cao cao cách đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.