Sai Loạn Hồng Trần

Chương 210: Bắt gian




Ban đêm, trong Vân Đình Điện mọi âm thanh đều tắt, một bóng đen phi thân mà vào, bước chân nhẹ nhàng dừng trong điện.
Giang Trí Viễn nhíu mày nhìn xung quanh, thế nào đến một cung nhân cũng không có?
Sự cảnh giác nhiều năm, khiến trong lòng nàng âm thầm nảy sinh nghi ngờ, đối với Vệ Nguyệt Nhi nàng kỳ thực vẫn tồn tại cảm giác kỳ lạ nào đó, vẫn luôn cảm thấy bản thân một khi tiếp cận Nguyệt quý phi sẽ bị một thứ gì đó trên người nàng ấy khống chế hấp dẫn, trở nên không thể khống chế, giống như đánh mất tâm trí...
...
" Là Trí Viễn sao?" Một giọng nói mềm mại truyền ra từ nội điện, như là mị hồn nửa đêm du đãng, làm cho người ta không khỏi chú ý.
Giang Trí Viễn chậm rãi đi về phía truyền ra âm thanh, nhưng không biết gió đêm từ nơi nào thổi tới, khiến tầng tầng sa trướng phất phới, cụ yêu mị đầu độc, không khỏi khiến Giang Trí Viễn rùng mình một cái.


Đi qua một loạt thạch trụ cùng giá cắm nến sắp đặt có thứ tự, mơ hồ thấy phía trước lóe ra một chút ánh sáng, Giang Trí Viễn nhíu mày nghi ngờ đi về phía ánh sáng, bàn tay lại không tự chủ được mà siết chặt.
" A, nhìn cái gì, vào đi." Tiếng cười dễ nghe của Vệ Nguyệt Nhi truyền đến, không khỏi khiến Giang Trí Viễn thả lỏng một chút, nàng đưa tay vén sa trướng cực kỳ quỷ dị trước mặt, chậm rãi cất bước tiến vào, yên vụ đập vào mặt mà đến, Giang Trí Viễn mở to mắt quan sát, chỉ thấy nơi này là một hồ tắm cực lớn, trong hồ nước suối trong suốt, mờ ảo như tiên cảnh, rất mỹ vị.
Giang Trí Viễn đang lấy làm lạ Nguyệt quý phi ở nơi nào, chợt nghe một giọng nói từ phía sau truyền đến...
" Trí Viễn đến sớm, là vội vã muốn gặp ta sao?" Vừa nói một cánh tay nhu nhược mềm mại từ bên hông Giang Trí Viễn quấn đến, Giang Trí Viễn cả kinh, nàng vốn là người học võ, phản ứng nhanh nhạy nhưng vừa rồi tại sao một chút cũng không cảm giác được phía sau có người...


Giang Trí Viễn hoảng hốt bắt lấy cánh tay quấn trên thắt lưng, xoay người lại nhíu mày nhìn kỹ, chỉ thấy Vệ Nguyệt Nhi toàn thân quang lỏa, mái tóc còn nhiễm bọt nước xỏa tung trên vai, tha thướt đứng phía sau nàng, đôi môi đỏ dưới ánh nên nhẹ nhàng lay động có vẻ dị thường quỷ mị, câu tâm nhiếp phách.
Vệ Nguyệt Nhi bị Giang Trí Viễn nắm đến đau đớn, nhíu mày yếu ớt ngâm khẽ: "Đau, Trí Viễn nhẹ tay..."
Giang Trí Viễn nghe Vệ Nguyệt Nhi kêu đau, mới lấy lại tinh thần, cuống quít buông cánh tay Vệ Nguyệt Nhi ra, lùi lại một bước đỏ mặt cúi đầu nói: "Nương nương, người, người làm gì vậy? Mau, mau mặc y phục, Trí Viễn có việc muốn nói..."
Vệ Nguyệt Nhi nghe Giang Trí Viễn nói như vậy, lộ vẻ ưu thương, nói: "Trí Viễn hà tất xa lạ như thế, nàng cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy..."


" Nương nương, người..."
" Không được gọi ta nương nương, nàng quên rồi sao? Gọi Nguyệt Nhi...."
Vệ Nguyệt Nhi thấy Giang Trí Viễn cúi đầu xấu hổ, không nhịn được cong môi cười nói: "Ha ha, ai bảo nàng đến sớm như vậy, đúng lúc Nguyệt Nhi mới vừa tắm gội xong..." Vệ Nguyệt Nhi hai mắt lóe ra quang thải khác thường, xinh đẹp cười khẽ, cúi người từ trên mặt đất nhặt lên một kiện ngoại sam, khoác lên thân thể trơn bóng mê người, tiện tay khép lại, giương mắt nhìn về phía Giang Trí Viễn mặt đỏ đỏ bừng không chịu nổi, trêu đùa: "Như vậy nàng đã hài lòng chưa?"
Giang Trí Viễn ngẩng đầu nhìn Vệ Nguyệt Nhi, chỉ thấy Vệ Nguyệt Nhi tuy là đã khoác ngoại sam nhưng mỹ cảnh trước ngực vẫn như ẩn như hiện, vệt nước trên người chưa khô lại thấm ướt ngoại sam, khiến nó gắt gao dán lên đường cong lả lướt của Vệ Nguyệt Nhi, khiến Giang Trí Viễn âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng áy náy, chỉ đành cảm thán mỹ sắc bực này, có lẽ trên đời không có mấy người có thể bất vi sở động? Nghĩ đến người có mỹ sắc bậc này nếu như không thể ở bên cạnh Giang Ngọc trở thành quý phi, quả thực rất dễ trở thành một yêu phi hại nước hại dân. Nữ nhân Vệ gia quả nhiên rất nguy hiểm, khiến người ta không thể không đề phòng...
"Đến đây, đến ngồi cùng Nguyệt Nhi một lát..." Vệ Nguyệt Nhi đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Giang Trí Viễn, ý bảo Giang Trí Viễn đi theo nàng, đi được mấy bước, bỗng nhiên biểu tình thống khổ té ngã vào lòng Giang Trí Viễn, kêu rên: "Đau quá..."
" Đau? Làm sao vậy?" Giang Trí Viễn không hiểu ra sao mà khẩn trương ôm lấy thân thể mềm mại của Vệ Nguyệt Nhi, hỏi lại.
"Có lẽ là chỗ ban ngày té ngã bị đau, vừa rồi lúc tắm gội không cẩn thận lại té ngã, thương mới tật cũ, lại đau nhức, Trí Viễn giúp ta xoa bóp một chút có được không?" Đôi mắt phượng của Vệ Nguyệt Nhi khẽ lay chuyển, chọc người đau lòng.
Giang Trí Viễn không còn cách nào, chỉ đành ôm lấy Vệ Nguyệt Nhi đi vào nội thất, đem mỹ nhân đặt lên giường, nhìn cũng không nhìn mà nắm lấy cổ chân Vệ Nguyệt Nhi bắt đầu xoa bóp: "Cẩn thận một chút mới phải, nương nương thế nào luôn bị thương ở chân?"
" Gọi Nguyệt Nhi, Trí Viễn sao lại dễ quên như thế?" Vệ Nguyệt Nhi đặt tay lên vai Giang Trí Viễn, ở bên tai Giang Trí Viễn trầm thấp nói: "Nếu không phải như thế, Trí Viễn sao có thể nhớ đến Nguyệt Nhi..."
" Nương nương..."
Đôi môi mỏng ép tới, tay của Vệ Nguyệt Nhi chậm rãi áp lên má Giang Trí Viễn, vuốt ve mơn trớn, linh xảo thâm nhập vào vạt áo của Giang Trí Viễn, mở rộng vạt áo để lộ một mảnh da thịt mềm mại.
Giang Trí Viễn nhíu mày vội vàng đẩy thân thể Vệ Nguyệt Nhi trong lòng mình ra, thở dốc nói: "Không thể, ta nói rồi chúng ta không thể làm ra chuyện có lỗi với bệ hạ nữa..."
" Chỉ cần tối nay, chỉ cần cùng Nguyệt Nhi một lần sau cùng, Viễn..." Vệ Nguyệt Nhi nhíp mắt, xinh đẹp cười khẽ, thân thể dần dần đến gần Giang Trí Viễn đã bị nàng mê hoặc thần trí, chậm rãi ai oán nỉ non: "Qua đêm nay, Trí Viễn có thể hoàn toàn xem như không quen biết Nguyệt Nhi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa..." Nói xong, nàng ôn nhu kéo tay của Giang Trí Viễn xuống, chậm rãi dẫn dắt bàn tay kia đặt lên nụ hoa của mình, dao động xoa nắn.
Thần trí của Giang Trí Viễn dần dần trở nên hốt hoảng, lúc này như là trúng phải ma chú, mặc cho mỹ sắc trước mắt dụ hoặc, cảm thụ được khỏa mềm mại ấm áp trong tay, tuy rằng trong lòng cực lực muốn chạy trốn, nhưng động cũng không thể động, chút lý trí còn sót lại của nàng tuy rằng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại tìm không ra nguyên cớ, sau cùng chỉ đành nhắm mắt lại, cực lực thở dốc, nói: "Không thể, thực sự không thể tiếp tục như vậy...."
" Không nên lừa gạt bản thân, ta biết nàng cũng muốn có được Nguyệt Nhi, Viễn..." Nguyệt quý phi ánh mắt ngả ngớn, ghé mắt nhìn nến đỏ bên ngoài sa trướng bỗng nhiên tắt lịm, khóe môi khẽ nhếch, nửa quỳ  đến trước mặt Giang Trí Viễn, mị hoặc đưa tay bắt lấy bàn tay đã không nhịn được mà đỡ lấy thắt lưng nàng, chậm rãi dẫn dắt bàn tay Giang Trí Viễn vói vào ngoại sam vốn đã mở rộng, quyến rũ trượt xuống, di chuyển vào nơi sâu nhất giữa hai chân nàng, cúi đầu ngâm khẽ bên tai Giang Trí Viễn: "Muốn ta, tối nay Nguyệt Nhi là của nàng, a...."
Lý trí của Giang Trí Viễn cuối cùng bị hoàn toàn nhấn chìm, lúc này nàng chỉ có thể thuận theo dụ hoặc, hưởng thụ thân thể kiều diễm kia, mà trong đầu lại như rơi vào mộng ảo, tựa hồ người nàng ôm trong lòng lúc này không phải Vệ Nguyệt Nhi mà là người nàng vẫn yêu say đắm tận trong lòng - Giang Ngọc.
"Tiến vào, Viễn..." Giọng nói kiều mị nỉ non tựa như ma âm, Vệ Nguyệt Nhi nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy tay của Giang Trí Viễn dẫn dắt người trước mặt phối hợp đi vào nơi ướŧ áŧ diễm lệ của mình, gắt gao quấn lấy.
...
Trong tay Giang Ngọc cầm theo một đĩa cao điểm, mỹ mãn mỉm cười, đây là Giang Ngọc chính tay làm cho Vệ Nguyệt Nhi, nàng nghe Tử Yên nói  hôm nay là sinh thần của Vệ Nguyệt Nhi, nghĩ đến Nguyệt Nhi từ nhỏ đã ly tán với gia đình, nhất định chưa từng tận hưởng một lần sinh thần, ban ngày nàng liền cùng Nguyệt Nhi hẹn trước, đêm nay nàng sẽ là người đầu tiện cùng nàng ấy trải qua một ngày sinh thần không tầm thường, nhất định phải khiến nàng  cả đời khó quên.
...
Vân Đình Điện một mảnh đen kịt, Giang Ngọc bước nhanh vào nội điện, vui vẻ khoan thai đi vào tẩm cung của Nguyệt Nhi, giai nhân nhất định đang ngóng trông nàng, trong lòng âm thầm cảm thấy hạnh phúc, Giang Ngọc cong môi cười khẽ, tuy nói Nguyệt Nhi bây giờ trở nên bất đồng so với trước kia, luôn khiến nàng cảm thấy cường thế bất an, nhưng mặc kệ thế nào cũng là người một nhà, hôm nay thừa dịp sinh thần Nguyệt Nhi sẽ tâm tự cùng nàng ấy.
Giang Ngọc đang suy nghĩ, một tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng vang lên khiến nàng khó hiểu ngẩng đầu, không hiểu là tiếng gì, đưa tay vén sa trướng lên nhìn xem là thế nào.
...
Giang Trí Viễn cảm thấy thân bất do kỷ, cuối cùng mất khống chế bị giai nhân mê hoặc tâm trí, đem thân thể mỹ diễm ép chặt vào lòng ngực, cúi đầu hôn sâu, tay cũng bắt đầu không kiêng nể gì cả mà tiến công chà đạp, quấn quýt si mê...
Lúc tình triều thay nhau nổi lên, Vệ Nguyệt Nhi bỗng nhiên ngửa đầu nói khẽ bên tai Giang Trí Viễn: "Trí Viễn đừng hận ta..." Nói xong, nàng gắng sức đẩy Giang Trí Viễn ra, một cái tát vang dội đánh lên mặt Giang Trí Viễn, nàng thất thanh khóc hô: "A... Cầu xin đại nhân, thả ta đi, bệ hạ, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi...."
Giang Trí Viễn bị một tát này kéo trở lại chút thần trí, đang sững sốt, bỗng nhiên phát giác chưởng phong từ phía sau đánh tới, nàng nhất thời sơ ý, cuống quít xoay người tránh né, nhưng vẫn chậm một bước, bị chưởng lực hung hăng đánh lên cánh tay, một ngụm máu tươi thoáng chốc phun tới.
...
Giang Ngọc cực kỳ phẫn nộ, không nghĩ đến Nguyệt Nhi dĩ nhiên gặp phải sắc lang, lúc nàng mơ hồ theo ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào thấy được tình cảnh trên giường, quả thực nộ không thể át, khí huyết cuồn cuộn, thầm nghĩ đem dâm tặc này bầm thây vạn đoạn.
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, liền tung chưởng đánh thẳng vào kẻ đang cầu hoan trên người Vệ Nguyệt Nhi, phẫn nộ quát: "Dâm tặc, nạp mạng đi..."
Giang Trí Viễn nghe giọng nói, thân thể run rẩy hoảng hốt vội vàng xoay người nhảy xuống khỏi giường, nhắm thẳng cửa sổ bỏ chạy, trong lòng vô cùng hối hận bản thân tại sao lại bị mỹ sắc mê hoặc, hôm nay rốt cuộc...
Hỏa quang thấp thoáng, hai tiểu cung nữ tựa hồ nghe thấy động tĩnh liền mang theo đèn lồng chạy đến.
" Cầm đèn, bắt thích khách!" Giang Ngọc thấy dâm tặc muốn chạy, phẫn nộ quát: "Chạy đi đâu!" Nói xong, thân ảnh chợt lóe nhanh chống khống chế được kẻ đang muốn đào thoát từ cửa sổ.
Giang Trí Viễn run lên, biết mình là đúng người đúng tội, lại không thể dùng lực phản kháng, chỉ đành mặc cho Giang Ngọc bắt lấy, buông tha tất cả giãy dụa.
...
Ánh đèn chiếu sáng, Giang Ngọc lúc này mới nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ thấy trên giường Vệ Nguyệt Nhi toàn thân xích lỏa cuộn mình trong góc, cúi đầu nức nở, tình cảnh này thật khiến người ta căm tức, không cần suy nghĩ nhiều Giang Ngọc liền biết kẻ trong tay nhất định là một tên sắc ma, hai tay dùng sức ném dâm tặc quần áo không chỉnh ngã trên mặt đất, trong cơn giận dữ nàng nâng tay muốn lập tức một chưởng đánh chết kẻ mặt người dạ thú này.
Bỗng nhiên thời gian dường như ngưng đọng, Giang Ngọc kinh ngạc thấy người bị nàng bắt không phải người khác, mà chính là trung thần của nàng, cũng là hồng nhan tri kỷ của nàng - chúc.
" Nàng? Thế nào sẽ là nàng?" Giang Ngọc ngây người run rẩy nhìn về phía Giang Trí Viễn y quan không chỉnh cúi đầu nhắm mắt không nói trước mặt mình, đầu óc đã sớm hỗn độn một mảnh.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.