Sai Loạn Hồng Trần

Chương 203: Tình trái liên miên




" Lan Tâm không nên trở lại nữa, trẫm coi như cái gì cũng không biết, Lan Tâm vẫn làm Lan hầu của trẫm cùng nội gián của Đông Doanh." Giang Ngọc bắt lấy cánh tay Sơn Khẩu Lan Tâm nhíu mày cấp thiết mệnh lệnh.
" Bệ hạ, người..." Giật mình kinh ngạc nhìn Giang Ngọc biểu hiện kỳ lạ lúc này, lắc đầu nói: "Bệ hạ không cần hao tổn tâm tư vì ta, vô dụng, Đông Doanh tai mắt đông đảo, hôm nay bệ hạ triệu kiến Lan Tâm thời gian dài như vậy, tất nhiên sẽ khiến quốc chủ nghi kỵ, Lan Tâm cho dù không quay về, sớm muộn gì cũng phải bị quốc chủ trừng phạt." Đôi mắt mị hoặc của Ngọc Hồ Ly lúc này đột nhiên trở nên đặc biệt chân thiết, Giang Ngọc một lòng che chở khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.
" Trẫm tự có biện pháp..." Giang Ngọc nhướng mày, không có việc gì có thể làm khó được Giang Ngọc nàng, nàng nếu muốn lưu lại một người, cho dù phải hao hết tâm tư thì đã sao, huống hồ nàng cũng có mục đích riêng, ánh mắt Giang Ngọc chợt lóe, một tay kéo lấy Ngọc Hồ Ly, trầm thấp cười một tiếng, mặt mang sát khí nhìn về phía chậu hoa vừa bị  nàng hủy hoại, thầm nghĩ Giang Ngọc nàng cũng có một mạng lưới ám vệ khổng lồ như Hiểu Thiên Hạ ẩn dấu ở các quốc gia chuyện thu thập tình báo, ngoài sáng nàng lại có binh phù của Hàn Băng Quốc, thế nhân đều biết binh mã Hàn Băng Quốc cường trán tinh nhuệ, lúc này chẳng lẽ nàng còn sợ lão quốc chủ Đông Doanh âm ngoan thru đoạn kia sao? Cho dù lão quốc vương Đông Doanh thật sự bố trí nội gián bên cạnh nàng, vậy thì đã sao, hắn nhất định cũng bởi vì có điều cố kỵ đối với nàng, nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nghĩ vậy, Giang Ngọc trầm thấp cười nói: "Trẫm sẽ nói với bên ngoài trẫm ham muốn mỹ sắc của Lan hầu, cố ý muốn thu Lan hầu vào hậu cung nạp làm phi tần, như thế nhiệm vụ dụ dỗ trẫm mà lão quốc vương Đông Doanh giao phó cũng xem như thành công, nàng cũng có thể dùng việc này che giấu sơ hở, cứ nói nàng vì muốn đạt được tín nhiệm của trẫm, trẫm nghĩ vương quốc vương kia còn muốn lợi dụng Lan Tâm, cho nên nhất định không dám dễ dàng xử phạt, làm khó nàng."


...
" Bệ hạ, người, người tội gì phải vì Lan Tâm hao tâm tổn sức? Lan Tâm, Lan Tâm không đáng bệ hạ làm như thế..." Hai mắt Ngọc Hồ Ly bỗng nhiên dâng lên một tầng hơi nước, thất thần nhìn về phía Giang Ngọc đang thay nàng suy nghĩ tốt tất cả đường lui.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, chưa từng có người nào vì nàng suy nghĩ, những nam nhân mặt ngoài lấy lòng nịnh hót nàng bất quá là trong lòng mang mục đích khác hoặc là chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể chiếm được thân thể nàng để hưởng lạc mà thôi, mà Giang Ngọc lại khiến nàng bỗng nhiên bắt đầu sinh ra một loại tình cảm khác, loại tình cảm này không xen lẫn chút tạp niệm nào, chỉ là một loại lo lắng cùng bảo vệ đơn thuần nhất giữa người với người.
...
" Có đáng giá hay không trong lòng ta tất nhiên có chừng mực, huống hồ trẫm cũng không quan tâm Lan Tâm sẽ tiết lộ bí mật gì của Nam Thống cho Đông Doanh biết, Lan Tâm chỉ cần an tâm dùng phương pháp của nàng ở lại Nam Thống là được rồi, trẫm sẽ âm thầm phái người giúp nàng tìm kiếm phương pháp giải loại cổ độc này, trả lại tự do cho nàng." Giang Ngọc chân thành nói ra, lúc này nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Ngọc Hồ Ly, trong lòng càng tăng thêm một phần luyến tiếc thương hại, đã động lòng trắc ẩn, ngữ điệu lại cố ý nói một cách bình đạm thản nhiên, thật không muốn khiến Ngọc Hồ Ly vì nàng mà có áp lực trong lòng.


" Bệ hạ..." Lời nói của Giang Ngọc triệt để đánh đổ phòng tuyến trong lòng Ngọc Hồ Ly, nhớ kỹ từ sau khi mẫu thân qua đời nàng chưa từng rơi nước mắt nhưng vào lúc này lại kìm lòng không được mà chảy xuống, Ngọc Hồ Ly nhắm mắt, thoáng chốc ngã vào lòng Giang Ngọc, ủy khuất nghẹn ngào, ủy khuất và đau khổ ẩn sâu trong nội tâm nhiều năm qua trong khoảnh khắc như hồng thủy vỡ đê, hóa thành nước mắt không ngừng rơi xuống.
Giang Ngọc cúi đầu nhìn Ngọc Hồ Ly tựa vào lòng mình khóc đến run rẩy, thật không ngờ một vị mỹ nhân mặt ngoài hành vi phóng đãng cũng sẽ có một mặt mềm yếu như vậy, Giang Ngọc nâng tay ôm lấy thân thể mềm mại của Sơn Khẩu Lan Tâm, thở dài một tiếng, nói: "Nàng an tâm ở chỗ này một thời gian, tin tưởng trẫm nhất định có thể đem diệt trừ lão quốc vương chết tiệt của Đông Doanh, giải cổ độc trên người Lan Tâm, trả lại tự do cho nàng."


"Được..." Ngọc Hồ Ly ở trong lòng Giang Ngọc giống như một con mèo nhỏ bị thương nghẹn ngào lại dịu ngoan gật đầu, trầm thấp trả lời một tiếng, lại tiếp tục không kiêng nể gì cả mà ủy khuất rơi nước mắt, cũng không quản chà đạp long bào của người ta thành dáng vẻ gì.
Giang Ngọc cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy Sơn Khẩu Lan Tâm, hai thân thể đứng trong ngự thư phòng đã lâu, không biết qua bao lâu mới dần dần trấn an được tâm tình của Sơn Khẩu Lan Tâm. Sơn Khẩu Lan Tâm sau khi bình tĩnh lại, chậm rãi đỏ mặt ngẩng đầu lên từ trong lòng Giang Ngọc cẩn thận nhìn tuấn nhân tràn đầy mị khí trước mắt.
Giang Ngọc thấy Ngọc Hồ Ly không khóc nữa, mới thoải mái thở dài một tiếng, cười nói: "Được rồi? A, như thế mới giống dáng vẻ Ngọc Hồ Ly nên có! Vừa rồi Lan Tâm làm trẫm có chút sợ hãi, nàng cũng không biết, trẫm mặc dù cũng là một nữ nhân nhưng sợ nhất chính là nhìn thấy nữ nhân khóc trước mặt trẫm."
" Phải không? Bệ hạ cũng thật là có biện pháp, có thể khiến Lan Tâm đã thật lâu cũng không rơi lệ khóc thành bộ dạng này, bệ hạ quả thực không phải người tầm thường." Ngọc Hồ Ly đỏ mắt nín khóc mỉm cười trêu chọc.
"Lan hầu biết nói đùa chứng tỏ tâm trạng đã tốt rồi, Lan Tâm cứ dựa theo kế hoạch vừa rồi mà ở lại đây, có chuyện gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực của trẫm, trẫm đều sẽ thay nàng xử lý, sẽ nghĩ biện pháp không để lão quốc vương Đông Doanh khó xử đến nàng."
Nói còn chưa nói xong, một đôi môi mềm mại thoáng chốc tập kích đôi môi Giang Ngọc, phong đổ những lời nàng sắp nói ra, Giang Ngọc ngơ ngác nhìn mỹ nhân đang nhắm mắt hôn nàng, chỉ thấy Ngọc Hồ Ly hai tay ôm chặt cổ nàng say mê dây dưa trong nụ hôn nồng nhiệt, Giang Ngọc nhất thời đã quên phải đẩy người đang dây đưa đôi môi của nàng ra.
Nàng vừa rồi thầm nghĩ nên làm thế nào  giúp Ngọc Hồ Ly thoát khỏi ma chưởng của quốc chủ Đông Doanh, trong lòng cũng thực sự tồn tại một loại dục niệm khác, mà lúc này đôi môi kia thực sự khiến Giang Ngọc cảm thấy chấn động, lẽ nào nói Ngọc Hồ Ly lý giải sai rồi? Cho rằng Giang Ngọc nàng có ý đồ khác....
Đầu lưỡi mềm mại của Ngọc Hồ Ly tiêu hồn tham nhập vào khoang miệng của Giang Ngọc, Giang Ngọc cuối cùng khôi phục một chút lý trí, đưa tay đẩy Ngọc Hồ Ly đang nóng bỏng dây dưa, có chút hoảng loạn thở dốc lắc đầu nói: "Không nên như thế, Lan Tâm chớ nên hiểu lầm, trẫm muốn giúp nàng cũng không phải thực sự ham muốn mỹ sắc của nàng, nàng không cần làm như thế, trẫm chỉ là, chỉ là không muốn thấy nàng bị lão quốc chủ độc ác kia hủy hoại mà thôi, nàng, nàng không nên như vậy...."
Ngọc Hồ Ly thấy Giang Ngọc khẩn trương tránh lui, chợt buồn bã cúi đầu, quấn quýt nói: "Bệ hạ là ghét bỏ Lan Tâm sao?"
"Nào, nào có?" Giang Ngọc xấu hổ trả lời: "Lan Tâm nhạy bén thông tuệ, phong lưu đa tình, trẫm thế nào sẽ ghét bỏ? Chỉ là, chỉ là trẫm đối với Lan Tâm cũng không phải loại tâm tư này."
" Bệ hạ, vậy nếu như Lan Tâm thực sự thích bệ hạ thì phải làm thế nào?"
" A? Sao có thể, Lan hầu không phải thích nam nhân sao? Trẫm là một nữ tử, hơn nữa trẫm còn nhớ rõ trẫm đã từng tuyển chọn mười mỹ nam tặng cho Lan hầu hưởng dụng, Lan hầu muốn thích cũng nên thích những mỹ nam tử kia mới phải, thích một nữ tử như ta làm gì." Giang Ngọc sắc mặt trầm xuống, quay đầu mặt không biểu tình nhìn vào một tấm bình phòng trước mắt, trầm giọng đạm nhạt nói.
Nhìn Giang Ngọc trong khoảng thời gian ngắn lại khôi phục vẻ ngạo nghễ lăng liệt, Ngọc Hồ Ly lại có một chút hoài nghi người vừa rồi vẫn nhu tình quan tâm đối với mình rốt cuộc có phải là đế vương tuấn ngạo trước mặt hay không.
" Bệ hạ, kỳ thực từ sau trận chiến ở kinh thành, Lan Tâm đã không để nam nhân khác chạm vào Lan Tâm, bởi vì, bởi vì trong lòng Lan Tâm một mực nghĩ đến một người..."
Lời nói của Ngọc Hồ Ly khiến Giang Ngọc ngạc nhiên, quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói.
...
" Khởi bẩm bệ hạ,Giang ngự sử cầu kiến." Đúng vào lúc này, cung nhân bên ngoài cao giọng bẩm báo, mới đánh vỡ không khí ám muội giữa hai người.
...
" Giang Ngọc, nàng đừng nên được một tấc lại muốn tiến một thước có được hay không? Bản cung nghe nói nàng dĩ nhiên còn muốn thu Ngọc Hồ Ly vào hậu cung? Nàng, nàng thật sự xem Nam Cung Tố Nhị ta là người chết phải không? Bản cung còn quản không được nàng! Nàng, nàng, nàng bây giờ còn ngại hậu cung vương triều Nam Thống chúng ta bối phận trưởng ấu chưa đủ loạn sao? Còn muốn nạp thêm nữ nhân khác? Giang Ngọc chẳng lẽ nàng thật sự muốn hậu cung ba ngàn giai lệ sao? Ta hôm nay nói cho nàng biết, không cho nàng cưới! Một người cũng không được cưới!" Nam Cung Tố Nhị nổi trận lôi đình đẩy cửa xông vào, trước mặt mọi người chỉ vào mũi Giang Ngọc bày ra dáng vẻ quốc mẫu bất chấp tất cả nổi giận tuyên bố.
" Nhị Nhi đừng giận, trẫm, trẫm không phải còn chưa cưới sao!" Giang Ngọc kéo ngón tay Nam Cung Tố Nhị còn đang chỉ vào mũi mình, lắc lắc, đáng thương cầu xin tha thứ.
" Hừ, nàng, nàng ít giở trò này với bản cung, bản cung còn không biết tính toán trong lòng nàng, nàng đã dám động dâm niệm này, không lâu sau sẽ tìm cách tiến hành. Nhưng bản cung lần này nhất định sẽ không nhượng bọ nữa, nàng đời này không được phép cưới thêm bất kỳ nữ nhân nào nữa! Có nghe thấy không, bằng không bản cung nhất định cho nàng xem chút màu sắc!" Nam Cung Tố Nhị phẫn nộ trừng to đôi mắt hạnh, cắn môi tức giận quát to, dáng vẻ nghiêm nghị tức giận kia đem khí thế của lão hổ ẩn giấu đã lâu phát huy đến cực điểm, thực sự khiến đế vương như Giang Ngọc cũng phải lạnh cả sống lưng, không nhịn được âm thầm rùng mình một cái, vội vã gật đầu xin khoan dung: "Được, được rồi, không cưới thì không cưới đi, trẫm toàn bộ nghe ý chỉ của Nhị Nhi, xin hoàng hậu nương nương đừng tức giận, bớt giận, bớt giận! Đều là lỗi của trẫm, lỗi của trẫm...."
Thấy Giang Ngọc cúi đầu khom lưng cầu xin tha thứ trước mặt mọi người, chúng thần tử đều ồ lên kinh ngạc đến ngây người, thì ra đế vương của bọn họ thực sự sợ vợ a! Ngay cả đương kim thiên tử cũng sợ vợ như vậy, ngay cả khi ham muốn mỹ sắc cũng không dám nạp vào hậu cung, sau này người làm thần tử như bọn họ cho dù sợ vỡ cũng không có gì đáng xấu hổ nữa, quả thực chủ tử thế nào thần tử thấy đó!
....
Giang Ngọc thật vất vả mới trấn an được Nam Cung Tố Nhị đang buồn bực, lần này làm ầm ĩ như vậy có lẽ khắp thiên hạ đều sẽ biết Giang Ngọc lại coi trọng một Lan hầu yêu mị xinh đẹp, bị hoàng hậu nương nương ngăn cản cho nên mới không dám nạp vào hậu cung. Như vậy đã có thể tạm thời giúp đỡ Ngọc Hồ Ly giải quyết một ít vấn đề, qua mặt lão quốc vương Đông Doanh.
Giang Ngọc lắc đầu âm thầm thở dài một hơi, cười thầm bản thân tội gì phải như vậy! Ai, lẽ nào nàng thực sự là đa tình như vậy? Không nhìn được nữ nhân bên cạnh phải chịu khổ? Nếu là thật như thế, nàng quả thật tự làm tự chịu, chẳng trách người khác a.
...
Ngọc Hồ Ly mặt ngoài dù chưa bị Giang Ngọc thu vào hậu cung, lại bị Giang Ngọc trắng trợn an bài vào ở trong hoàng cung, bề ngoài thoạt nhìn đãi ngộ không khác gì phi tần hậu cung, chuyện này lại điểm thêm một giai thoại cho vị đế vương phong lưu.
...
Từ sau yến tiệc lần trước, Giang Ngọc liền bắt đầu âm thầm phái quân đội và cao thủ ám vệ của Hiểu Thiên Hạ cải trang giả dạng, từng nhóm âm thầm tập hợp ở biên giới của Đông Doanh cùng Nam Thống, đợi mệnh lệnh của Giang Ngọc.
Đồng thời lại đem quân đội của Hàn Băng Quốc chia làm bốn đạo phân biệt đóng quân ở bên biên thành trọng yếu, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Hơn nữa nếu như bất cứ nơi nào có ý khởi binh tạo phản, bất luận xảy ra ở nơi nào, Giang Ngọc đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất điều động một đạo quân đến dẹp loạn.
...
Ngày hôm đó Nam Cung Diễm bày một bàn những món Giang Ngọc thích ăn, lôi kéo lang quân đến ngồi trước bàn, mị khí sinh sôi hầu hạ Giang Ngọc ăn uống.
Nam Cung Diễm thân mặc váy lụa hở vai, một tay quyến rũ ôm lấy thắt lưng Giang Ngọc, tựa vào lòng Giang Ngọc, một tay lại cầm đũa gắp thức ăn cho Giang Ngọc, biểu tình quyến rũ khiến Giang Ngọc bắt đầu tâm viên ý mã, muốn ngừng mà không được.
Giang Ngọc có chút thụ sủng nhược kinh ăn thức ăn mỹ nhân gắp, ánh mắt liếc nhìn bộ ngực như ẩn như hiện khiến người mơ màng của mỹ nhân trước mặt, cuối cùng nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được thở dốc bắt lấy bàn tay trắng noản của Nam Cung Diễm, mím môi nhướng mày trầm giọng đùa giỡn: "Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì? Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo, Diễm Nhi nhất định là có việc gạt trẫm."
Nghe Giang Ngọc nói  cái gì mà 'phi gian tức đạo' Nam Cung Diễm nhất thời đỏ mặt, nổi giận ném đôi đũa lên bàn, cả giận nói: "Người ta có lòng tốt hầu hạ nàng dùng bữa, lại bị nàng nói xấu như vậy, nàng, nàng tự ăn một mình đi, đỡ phải nói Nam Cung Diễm ta lừa gạt nàng cái gì..." Nói xong, Nam Cung Diễm đứng dậy quay đầu muốn bỏ lại Giang Ngọc cực kỳ không hiểu phong tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.