Sai Loạn Hồng Trần

Chương 167: Người mang lục giáp




" Không biết bản cung phải xưng hô vị hồng nhan  tri kỷ mới này của bệ hạ như thế nào?" Nam Cung Tố Nhị vẻ mặt lạnh lùng không vui trào phúng.
Giang Ngọc nhìn thoáng qua hoàng hậu đang tức giận, trong lòng biết Nam Cung Tố Nhị khó giải quyết nhất, mặc dù không muốn khiến nàng ấy không vui nhưng lại thực sợ ủy khuất Đổng Thúy Trúc, khiến Nguyệt Nhi cũng khó xử như nàng, nên vội vàng xấu hổ mỉm cười đưa tay kéo Đổng Thúy Trúc đang im lặng bên cạnh đến che chở, mặt dày xấu xa cười nói: "Đúng vậy, hoàng hậu không nói trẫm cũng đã quên, Nhị Nhi đã từng gặp Nguyệt Nhi một lần, ha ha, tất nhiên như thế rất tốt, sau này làm phiền hoàng hậu chiếu cố Nguyệt Nhi  nhiều hơn một chút. Về phần xưng hô, phong hào trẫm còn muốn cùng hoàng hậu bàn bạc rồi mới quyết định, nếu như hoàng hậu không có ý kiến gì vậy trẫm liền trước phong Nguyệt Nhi là quý nhân, thế nào?" Giang Ngọc lấy lòng cung kính dò hỏi, thực sợ hoàng hậu hoàng hậu không nể mặt nàng khiến Đổng Thúy Trúc ủy khuất.


Nam Cung Diễm vẫn ngơ ngác quan sát Đổng Thúy Trúc, thấy Giang Ngọc một mực che chở sủng ái như vậy, trong lòng có cảm giác khổ sở, đứng lên chậm rãi đến gần Đổng Thúy Trúc tinh tế đánh giá một phen, chua xót nâng mắt nhìn Giang Ngọc, phương môi khẽ mở, ê ẩm nói: "Quả thực là mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên, Nguyệt Nhi? Cái tên cũng êm tai như vậy, thì ra bệ hạ còn có hồng nhan tri kỷ tuyệt sắc mỹ lệ như vậy, tại sao cho đến bây giờ còn không nghe bệ hẹ nhắc qua với thần thiếp?"
Giang Ngọc thấy Nam Cung Diễm dáng vẻ chua xót, trong lòng khó chịu biết mình làm sai, hổ thẹn với Nam Cung Diễm, liền đưa tay nắm ôm thắt lưng Nam Cung Diễm, cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Trẫm biết Diễm Nhi hiểu rõ trẫm nhất, Nguyệt Nhi cùng trẫm thất tán nhiều năm, là gần đây mới có thể gặp nhau, nàng từ nhỏ cơ khổ vô y cùng người nhà chia lìa, trẫm hy vọng Diễm Nhi, Vịnh Phi và hoàng hậu có thể đối đãi tốt với nàng, xem như tỷ muội chung sống hòa thuận, như vậy trẫm cũng an tâm."


Vịnh công chúa nghe Giang Ngọc nói như vậy, vội vã nhu thuận đứng lên đi đến bên cạnh Đổng Thúy Trúc thân mật nắm tay nàng, mỉm cười kéo Đổng Thúy Trúc đến ngồi xuống bên cạnh mình, hàn huyên cười nói: "Nguyệt quý nhân mau ngồi xuống, u, xem muội thần vận bực này, thật mỹ lệ giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, Diễm tỷ tỷ nói rất đúng, quả thực giống như thiên tiên, bệ hạ chúng ta chính là diễm phúc không cạn mới có thể quen biết một hồng nhan tri kỷ như vậy, quý nhân mau mau ngồi xuống, đừng câu thúc."
Đổng Thúy Trúc được Vịnh công chúa thân mật kéo vào tiệc rươu, đánh vỡ không khí xấu hổ lúc này, Đổng Thúy Trúc trong lòng có chút cảm kích vị Vịnh công chúa am hiểu lòng người này, thần sắc hồng nhuận cúi đầu hành lễ nói lời cảm tạ: "Đa tạ quý phi nương nương và hoàng hậu nương nương, Nguyệt Nhi cái gì cũng không biết sau này mong rằng quý phi nương nương và hoàng hậu nương nương chỉ điểm nhiều hơn."


Vịnh công chúa mỉm cười đỡ Đổng Thúy Trúc dậy, mị khí trêu chọc: "Quý nhân đa lễ rồi, ta là Vịnh Nhi, sau này gọi ta Vịnh tỷ tỷ hoặc là Vịnh Nhi, Diễm tỷ tỷ và hoàng hậu nương nương đều là người dễ chung sống, muội đừng sợ các nàng, cứ xem nơi này như nhà mình, có gì không hiểu cứ tùy ý đến tìm chúng ta hỏi là được rồi."
Giang Ngọc thấy Vịnh công chúa hiểu đại cuộc giúp đỡ nàng điều tiết cục diện xấu hổ lúc này, cũng vội vàng lôi kéo Nam Cung Diễm ngồi trở lại trước bàn, cười nhìn Vịnh công chúa gật đầu thưởng thức nói: "Vịnh Phi nói rất đúng, nàng có gì không hiểu cứ hỏi các nàng ấy, cần gì cũng có thể nói với trẫm, sau này cũng không nên miên man suy nghĩ phải làm thế nào rời xa trẫm, nói những lời ngốc nghếch cái gì phải tự sinh tự diệt  nữa!"
Đổng Thúy Trúc thần sắc hồng nhuận nhu thuận trả lời, lặng lẽ ghé mắt nhìn hoàng hậu nương nương vẫn thần sắc lạnh nhạt, thấy nàng vẫn không lộ vẻ tươi cười như có điều suy nghĩ, liền cúi đầu không dám nhiều lời nữa.
Nàng biết người có thể vào hậu cung đều là những người gia thế hiển hách địa vị cực kỳ cao quý, mà Đổng Thúy Trúc nàng không chỉ xuất thân nữ tử thanh lâu thấp kém, còn thân thế bất minh, cực kỳ không tương xứng với hoành cảnh nơi này. Nhưng, cho dù nàng không hề nghĩ đến việc tiến vào hoàng cung đại nội, nhưng vì Giang Ngọc nàng cũng cam nguyện nhẫn nhịn bỏ đi tự tôn bản thể để ở lại bên cạnh nàng ấy.
....
Giang Ngọc đưa tay xuống dưới bàn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Đổng Thúy Trúc, muốn cho nàng một tia trấn an, ánh sáng nhu hòa ngẩng đầu nói với các nương nương: "Thức ăn đều sắp nguội lạnh, nàng xem chúng ta còn chưa động đũa, Nhị Nhi, Diễm Nhi, Vịnh Nhi mau động đũa đi, chúng ta vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên, mấy ngày nữa chính là Trung thu, trẫm còn vì các nàng tỉ mỉ chuẩn bị một lễ vật lớn." Nói xong, Giang Ngọc đưa tay gắp cho hoàng hậu một miếng sườn chua ngọt, lấy lòng nói: "Nhị Nhi đừng luôn xụ mặt nữa, nếu như nàng không ăn mọi người làm sao dám động đũa? Nàng xem khuôn mặt nhỏ của nàng luôn ủ rũ như vậy, nếp nhăn sẽ theo đó mà hiện ra a!"
Nam Cung Tố Nhị nghe Giang Ngọc nói, vội vàng nâng tay sờ khuôn mặt mình, có chút khẩn trương đánh nhẹ Giang Ngọc một cái, nũng nịu cả giận: "Nói bậy, nàng mới có nếp nhăn, bản cung mặt ủ mày chau còn không phải đều là bởi vì bị nàng làm tức giận!"
"Được được, đều lỗi của ta còn không được sao! Nhị Nhi thiên sinh lệ chất, sao lại có nếp nhăn, đến đây mau nếm thử sườn chua ngọt nàng thích ăn nhất, đây chính là trẫm cố ý căn dặn ngự trù chuẩn bị cho các nàng, cũng đừng uổng phí một mảnh tâm ý của trẫm!"
Nam Cung Tố Nhị cắn môi trừng Giang Ngọc một cái, nàng tuy có giận nhưng cũng phải bận tâm thân phận quốc mẫu của bản thân, sợ bị người khác xem thường nói Nam Cung Tố Nhị nàng không độ lượng, mới cố nén lửa giận kiên trì cầm đũa gắp miếng sườn cho vào miệng...
Một mùi khó ngửi từ miếng sườn chua ngọt xông vào trong mũi Nam Cung Tố Nhị, dạ dày cuồn cuộn khiến Nam Cung Tố Nhị không nhịn được che miệng nôn khan một trận.
Mấy người trên bàn thấy tiểu hoàng hậu khó chịu vội vã đứng dậy vấn an, Giang Ngọc tiến lên đỡ lấy Nam Cung Tố Nhị, khẩn trương hỏi: "Nhị Nhi đây là làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"
Nam Cung Tố Nhị che bụng biểu tình thống khổ lắc đầu thở dốc nói: "Ta cũng không biết vì sao, có thể là thời tiết chuyển biến nên nhiễm phong hàn nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi. Gần đây dạ dày luôn cảm thấy khó chịu, vừa nhìn thấy thức ăn đầy mỡ liền muốn nôn mửa, mau mau sai người đem sườn lợn này đi đi, bản cung nhìn thấy liền buồn nôn...."
Giang Ngọc nhíu mày vội vàng nói: "Nhị Nhi hồ đồ, có bệnh thế nào không triệu ngự y." Nói xong, có chút trách cứ nhìn về phía Đậu Nhi ở bên cạnh: " Đậu Nhi, mau truyền ngự y đến đây chuẩn bệnh cho hoàng hậu."
Đậu Nhi tự biết mình sơ ý, thấy Giang Ngọc trách cứ không dám chậm trễ, vội vã tuân mệnh đứng dậy đi truyền thánh chỉ.
...
Bên ngoài hồng trướng ngự y đưa tay lẳng lặng vuốt chòm râu vừa chuẩn mạch cho hoàng hậu nương nương, hồi lâu chỉ thấy ngự y vui mừng đứng dậy đến phía trước bình phong quỳ xuống trước mặt Giang Ngọc đang tĩnh tọa, hành lễ chúc mừng: "Thần chúc mừng bệ hạ, vương triều Nam Thống ta đã có người kế tục!"
" A?" Giang Ngọc nghe Trương ngự y nói vậy còn chưa phản ứng kịp, không giải thích được hỏi ngược lại: "Trương ngự y lời ấy là ý gì ? Hoàng hậu nàng rốt cuộc bị bệnh gì? Nghiêm trọng sao?"
Trương ngự y thấy Giang Ngọc không hiểu ý hắn, lại vội vàng mỉm cười chắp tay cung kính hồi bẩm: "Bệ hạ không cần lo lắng, hoàng hậu nương nương mắc chính là hỉ bệnh."
" Hỉ bệnh?" Giang Ngọc nhíu mày không giải thích được, nàng chưa từng nghe nói qua trên đời này sinh bệnh còn cái gọi là 'hỉ'.
Trương ngự y gật đầu trả lời: "Đúng vậy bệ hạ, hoàng hậu nương nương buồn nôn cũng không phải là nhiễm bệnh, thần chúc mừng bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã có thai hơn ba tháng."
Nam Cung Diễm và Vịnh công chúa ở bên cạnh nghe đến đây, cũng là thần sắc kinh ngạc, trong lòng các nàng đều rõ ràng Giang Ngọc là thân phận gì, bây giờ nói tiểu hoàng hậu mang thai của Giang Ngọc, mặc cho là ai cũng không thể tin tưởng.
" Cái gì? Ngươi, ngươi là nói hoàng hậu nương nương có thai? Chuyện này, chuyện này sao có thể?" Giang Ngọc thần sắc nghi hoặc, các nàng đều là thân nữ nhi, thế nào sẽ bỗng nhiên mang thai! Đây không phải đùa bỡn Giang Ngọc nàng sao, nghĩ vậy, Giang Ngọc vội hỏi: "Trương ngự y ngươi cẩn thận chẩn mạch lại một lần nữa xem có phải nhìn lầm hay không?"
Trương ngự y đứng dậy vuốt chòm râu lắc đầu cười nói: "Bệ hạ yên tâm, thần đã tỉ mỉ kiểm tra rồi mấy lần, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, hoàng hậu nương nương thật sự mang long thai. Nếu không tin, bệ hạ có thể hỏi Đậu Nhi, hoàng hậu nương nương đã bao lâu không có nguyệt sự."
Giang Ngọc quay đầu vội vàng gọi Đậu Nhi, trầm giọng hỏi: "Đậu Nhi, trẫm hỏi ngươi hoàng hậu nương nương đã bao lâu không có nguyệt sự?"
Đậu Nhi không hiểu ra sao, cúi đầu suy nghĩ một chút sau đó cúi người trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, hoàng hậu nương nương từ sau khi cùng bệ hạ hồi cung vẫn chưa có tới nguyệt sự, nương nương cũng không để trong lòng, nói có thể là đường xá mệt nhọc qua một đoạn thời gian sẽ bình thường trở lại."
Giang Ngọc mi tâm nhíu chặt nhìn Trương ngự y gật đầu ý bảo hắn trước tiên lui xuống, tự mình lại đứng dậy đi vào nội đường....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.