Sai Loạn Hồng Trần

Chương 142: Đêm tân hôn




Giang Ngọc hai tay ôm lấy Nam Cung Diễm, dán sát lên tấm lưng tuyệt mỹ, cúi đầu ôn nhu hôn lên cần cổ trắng nõn tiêm mỹ của Nam Cung Diễm, nhẹ giọng nói: "Chuyện công chúa Liêu Quyết đã ủy khuất cho nàng rồi!"
Một cổ ấm áp truyền đến từ bên tai, Nam Cung Diễm thần sắc hồng nhuận khẽ nâng mắt, nhìn người đang hôn mình. Ánh mắt nóng bỏng ám muội, mềm mại dịu ngoan nói: "Diễm Nhi hiểu được bệ hạ khó xử, đây là quốc gia đại sự, sao có thể dùng tư tình nhi nữ đến bàn luận! Huống hồ bệ hạ đã vì Diễm Nhi mà khoang dung đối với ca ca, thần thiếp sau này chỉ cầu có thể làm bạn bên cạnh bệ hạ, ngoài ra không cầu gì khác."
Nam Cung Diễm thông cảm khiến Giang Ngọc cảm thấy vui mừng, ấm áp lúc này khiến hai người nhớ lại năm đó hoa tiền nguyệt hạ, trong lòng nhất thời triều thay nhau nổi lên, thật lâu khó có thể bình ổn.


Giang Ngọc thâm tình hôn lên gáy ngọc của nàng, da thịt tiếp xúc, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi.
Xác cảm đến từ môi lưỡi, hôn đến Nam Cung Diễm cả người hư nhuyễn run rẩy ngả vào lòng Giang Ngọc, nàng khép hờ mị nhãn nâng mắt nhìn người phía sau đang tỳ lên vai nàng, hai tay kiều mị nâng lên vuốt ve gương mặt tuấn dật của người kia.
Giang Ngọc mỉm cười, đưa tay bắt lấy bàn tay thon dài đang vuốt ve gương mặt mình, yêu mị kéo đến bên môi hôn nhẹ một cái, nghiêng mắt nhìn nữ tử trầm túy nhắm nằm tựa vào lòng nàng.
Nam Cung Diễm vong tình khiến Giang Ngọc nhất thời động tình không ngớt, ngay lập tức hôn lên đôi môi của người kia, môi lưỡi dây dưa, nhẹ giọng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, nàng là của ta, vĩnh viễn..."
Một phen đòi lấy hôn sâu khiến Nam Cung Diễm thở dốc liên tục, cảm xúc khó có thể bình phục, nghe được người đó lúc này bá đạo tuyên bố, hốt hoảng mở mắt nhìn lại, mị hoặc nói: "Nguyện bầu bạn cùng nàng ~"


...
Hồng trướng lay động, tuy là muốn che giấu Càn Khôn ở bên trong, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy rõ hai bóng người dây dưa trong trướng....
Tay ngọc dò xét, hồng y buông xuống, trong khoảnh khắc liền lộ ra bờ vai trắng nõn như ngọc. Hai khỏa no đủ dưới hồng y, xúc giác mềm mại khiến người ta chìm đắm.
Nam Cung Diễm mở đôi mắt thanh lệ, chạm đến bàn tay đang cẩn cẩn dực dực thăm dò trước ngực, tiếng thở dốc trầm thấp, tay nàng dần dần theo cổ tay trượt vào ống tay áo của Giang Ngọc, chạm đến da thịt nhẵn mịn mẫn cảm của đối phương.
Cảm thụ được Nam Cung Diễm vong tình mơn trớn, Giang Ngọc giương mắt nhìn mỹ nhân dưới thân.
Nghe tiếng cười thanh thúy của Giang Ngọc lúc này, Nam Cung Diễm sắc mặt đỏ bừng mà cúi đầu, xấu hổ chậm rãi thu lại ngọc thủ, nhưng chỉ thoáng chốc lại cố lấy dũng khí nâng hai tay, nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi cởi bỏ đai lưng phượng y trên người mình, từng kiện từng kiện bỏ đi ràng buộc trên người, hoàn toàn hiển lộ ngọc thể mỹ diệu trước mặt người trong lòng...


Nam Cung Diễm nhu thuận phối hợp như vậy khiến Giang Ngọc mừng rỡ như điên, mỹ nhân kiều diễm như thế bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sẽ huyết mạch sôi trào kích động không ngớt, Nam Cung Diễm vô lực không xương ngồi trên giường, cúi đầu rũ mi, không nói lời nào, bày ra dáng vẻ dụ  hoặc nhân tâm, quả thực như một bức tiên họa, khiến người đi quên lối về.
Giang Ngọc si ngốc nhìn hồi lâu, cuối cùng mới cúi người cẩn thận đến gần nữ tử xinh đẹp tựa tiên tử trước mặt, ánh mắt ngưng tụ, chậm rãi nâng tay đặt lên búi tóc của nàng, rút đi ngân sai còn sót lại trên búi tóc, trong khoảnh khắc tóc đen đổ xuống, tựa như thác nước, phủ xuống quanh người mỹ nhân, mỹ thể tựa như núi non ẩn hiện, vô cùng hài hòa.
Tay dời xuống, an ủi mơn trớn gò má của mỹ nhân, Giang Ngọc vong tình si mê nói: "Vì nàng, cho dù phải trải qua thiên tân vạn khổ, Giang Ngọc ta đời này cũng không oán không hận...."
Mị nhãn chớp động, Nam Cung Diễm đỏ mặt nhìn chằm chằm đế vương như si như túy trước mặt mình lúc này, đưa tay mềm nhẹ nắm lấy bàn tay áp trên má mình, chậm rãi nhắm mắt ngả vào lòng người kia mặc cho nàng ấy an ủi, rồi lại buồn bã nói: "Là Diễm Nhi không tốt, khiến Ngọc Nhi vì ta chịu khổ...."
...
Nến đỏ lay động, rõ ràng chiếu rọi tình sự sau hồng trướng, triền miên, cảnh sắc hương diễm khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo, động tình không dứt.
Trong Diễm Nghi Điện xuân sắc động nhân, đêm khuya giữa hoàng cung đại nội thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười tràn đầy hạnh phúc.
Cũng là không khí vui mừng, cũng là nến đỏ lay động, nhưng lại quạnh quẽ đạm nhiên.
Trên hỉ sàng của Trắc Ninh Cung, Vịnh công chúa nhìn thân ảnh cô độc trong gương đồng, cười khẽ, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, nàng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn khó tránh thấy vọng. Tuy là không cầu thế nào, nhưng cũng mong đợi ánh mắt của người đó dừng lại trên người nàng.
Ánh nến lay động, khiến bóng dáng của người trong gương trùng điệp, Vịnh công chúa cả kinh, quay đầu lại tìm kiếm, chỉ thấy trống trơn hỉ phòng cũng không có người khác, lại nhìn vào gương đồng, cảm xúc phập phồng không ngớt, nàng nhịn không được nhớ đến oan gia có cùng dung mạo với nàng - Nhạc Nhi.
Từ ngày ấy biết nàng phải gả cho đế vương của Nam Thống làm phi, hai người bọn họ tranh cãi kịch liệt, sau đó Nhạc Nhi liền biến mất không tung tích.
Đôi mi thanh tú của Vịnh công chúa dần dần nhíu chặt, nàng không khỏi lo lắng cho Tiêu Nhạc Nhi, nàng ấy luôn gây rắc rối, luôn cần nàng thu dọn tàn cục cho nàng ấy, bây giờ thực sự không tìm được nàng ấy, trong lòng nàng rồi lại lo lắng, lo lắng cho  nàng ấy. Thật không biết Nhạc Nhi thích gây rắc rối này  hiện nay đang ở nơi nào, lại sống như thế nào....
* * *
Nam Cung Tố Nhị ngồi bên cửa sổ nhìn xa xa nơi hồng đăng cao chiếu, trong đầu thỉnh thoảng tưởng tượng ra cảnh xuân sắc triền miên trong tân phòng lúc này.
Nam Cung Tố Nhị thở dài một tiếng, đứng dậy, đi lại ưu sầu đi trở lại phượng tháp...
Nàng đã giúp nàng ấy có được người nàng ấy muốn, vậy còn nàng thì sao?
Nàng vẫn có một nghi vấn, cũng muốn hỏi người đó, trong lòng nàng ấy rốt cuộc có từng tồn tại nàng, có từng yên nàng giống như yêu Nam Cung Diễm dù chỉ một lần?
Có lẽ, có lẽ cho đến bây giờ nàng ấy cũng chưa từng một lần động chân tình đối với nàng đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.