Sai Loạn Hồng Trần

Chương 121: Vu oan giá họa




Vĩnh Ninh công chúa to tiếng chất vấn: "Phụ hoàng và hoàng nãi nãi ở nơi nào? Tại sao chỉ có một mình ngươi?"
Theo câu hỏi của Vĩnh Ninh công chúa, hoàng hậu nương nương và triều thần trên dưới toàn bộ đều kinh hãi nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa, thiên hạ đều biết hoàng thái hậu từ lâu đã cởi hạc quy tiên, mà nay vị công chúa điện hạ ngang bướng này dĩ nhiên sẽ hỏi thái hậu ở nơi nào?
Đức hoàng hậu đôi mắt  xinh đẹp khẽ nheo lại, không chút vết tích đem ánh mắt dừng trên người phò mã gia thần sắc bình tĩnh....
Đức hoàng hậu khẽ cười, lại ôn hòa nói với Vĩnh Ninh công chúa: "Hoàng thượng thân thể bất an, ở phía sau điện nghỉ ngơi! Đặc biệt để ai gia đến đây nghênh tiếp công chúa cùng phò mã..."
" Phụ hoàng bị bệnh? Sao lại bị bệnh, mau, mau dẫn bản công chúa đi gặp phụ hoàng!" Nghe đến đây, Vĩnh Ninh công chúa lo lắng mà mệnh lệnh.


Vừa dứt lời, một cung nhân liền từ nội đường đi đến, hành lễ nói với Đức hậu ở trên chính điện: "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng có chỉ, tuyên triệu phò mã gia một mình tấn kiến, những người khác chờ ở ngoài điện!"
Đức hậu hoàng hậu thần sắc khẽ biến, sau đó lại bình tĩnh nói với phò mã gia vẫn một mực không nói lời nào: "Hoàng thượng triệu kiến, phò mã gia xin mời theo cung nhân vào trong! Công chúa điện hạ xin trước chờ ở nơi này!"
Vĩnh Ninh công chúa trong lòng có một chút khác thường, nghĩ thầm, Phụ hoàng vốn hẳn là vội vã gặp ta, sao sẽ triệu kiến phò mã trước...
Giang Ngọc không ngẩng đầu, chỉ cúi người xưng là với người trên điện, liền chuẩn bị theo thái giám dẫn đường đi gặp thánh giá.
Vĩnh Ninh công chúa lúc này nóng ruột muốn gặp phụ hoàng, liền muốn theo sau Giang Ngọc.


Đức hậu vội vàng cao giọng ngăn cản, nói: "Công chúa chậm đã, hoàng thượng là có chính vụ khẩn cấp muốn bàn bạc cùng phò mã gia! Công chúa xin tạm thời chờ một chút, lát nữa gặp hoàng thượng cũng không trễ a?"
Giang Ngọc trong lòng biết tính tình ương bướng của vị công chúa này, liền quay đầu lại khẽ kéo cánh tay Vĩnh Ninh công chúa, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Công chúa yên tâm, bản hầu đi thỉnh an phụ hoàng trước!"
Vĩnh Ninh công chúa nhìn vào đối mắt đen sâu thẳm tróc đoán không ra của Giang Ngọc, suy nghĩ một chút, liền vô cùng không tình nguyện mà gật đầu đáp ứng.
Nàng cũng thực sợ bởi vì không tự kiềm chế tùy hứng làm lỡ chính sự quốc gia, phụ hoàng trách tội xuống cũng là không tốt, nhưng trong lòng không biết vì sao lại có một chút thấm thỏm bất an...
Giang Ngọc tán thưởng mỉm cười với Vĩnh Ninh công chúa nhu thuận của lúc này, phất tay áo chuẩn  bị đi theo cung nhân vào trong diện thánh.


Lúc này, Đức hậu đột nhiên lên tiếng: "Phò mã gia cẩn trọng..."
Ngôn ngữ vừa ra, hai đạo ánh mắt cảnh giác đồng thời bắn về phía hoàng hậu nương nương đang ngồi ngay ngắn trên chính điện.
Vệ thừa tướng thần sắc có chút ngưng trọng, nheo mắt nhìn về phía Đức hậu, trong lòng nhanh chóng tính toán gì đó...
Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Đức hậu, bỗng nhiên mỉm cười cúi người chắp tay nói với nàng: "Hoàng hậu nương nương là muốn vi thần cẩn thận cái gì?"
Vệ thừa tướng cũng đồng thời cao giọng hỏi Đức hậu: "Đúng vậy? Nương nương vừa rồi nói rốt cuộc là có ý gì?"
Đức hậu tự biết có chút thất thố, vội vàng bình ổn tâm thần, khẽ cười nói: "Không có gì, hoàng thượng hiện tại long thể bất an, ai gia là sợ hoàng thượng mệt nhọc, muốn cho phò mã gia cẩn thận hầu hạ, không thể khiến hoàng thượng quá mức vất vả!"
Giang Ngọc cung kính cúi đầu trả lời: "Thần tuân chỉ!" Liền xoay người theo cung nhân.
...
Cung nhân dẫn theo Giang Ngọc đi đến bên ngoài tẩm cung nơi hoàng đế nghỉ ngơi, đại môn chạm rồng màu đỏ thẳm, thái giám ở một bên mang chút tiếu ý kỳ hoặc, cúi đầu nói với Giang Ngọc: "Phò mã gia xin mời, hoàng thượng đang chờ ngài ở bên trong!"
Trong lòng Giang Ngọc biết trong này nhất định là cất giấu âm mưu quỷ gì đó, nhưng nàng lần này nếu đến, là muốn tĩnh tâm nhìn xem đám gian thần này rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì!
Giang Ngọc chậm rãi đến gần tẩm cung, đi tới nội thất. Trong nội thất nơi nơi tràn ngập hương thơm đàn mộc, khiến Giang Ngọc nhịn không được có chút khó chịu mà nhíu mày. Mùi hường nồng đậm như vậy, nếu như không phải sinh bệnh chết đi, như vậy sớm muộn gì cũng phải bị huân chết! Thật không biết hoàng đế này là làm sao có thể chịu được loại hương vị này?
Trong tẩm cung cực kỳ vắng vẻ và âm lãnh, yên lặng đến ngay cả hô hấp cũng không nghe được, mà hàn khí lại không ngừng truyền đến từ long sàng phía sau tấm bình phong.
Trong lòng Giang Ngọc trở nên đề phòng, trực giác nói cho nàng biết, nơi này nhất định có vấn đề, cho thấy, nơi này quyết không đơn giản...
Trước bình phong, Giang Ngọc phất vạt áo quỳ xuống, cung kính cao giọng hành lễ trước long sàng: "Thần Giang Ngọc tham kiến hoàng thượng, chúc ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Một mảnh vắng lặng như chết...
Đợi chốc lát, Giang Ngọc lại lần nữa hành lễ quân thần đối với người trên long sàn, nhưng vẫn là một mảnh tĩnh mịch...
Trong lòng Giang Ngọc bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, nàng vội vã đứng dậy, bước nhanh đi qua bình phong, đến phía trước long sàng kim sơn chạm rồng, rất nhanh vén sa trướng rất nặng lên, nhìn kỹ, trong lòng không khỏi cả kinh!
Chỉ thấy trên long sàng nằm một cổ thi thể sắc mặt tái nhợt, đó nào phải là một vị hoàng thượng thân lâm trọng bệnh, mà rõ ràng là một cổ thi thể...
Trong lòng Giang Ngọc biết không tốt, vội vã lùi lại mấy bước. Nhưng vào lúc này đại môn của tẩm cung lại bị người mở ra, thái giám vừa rồi dẫn đường hiện tại dẫn theo một đám thị vệ xông thẳng vào tẩm cung.
Thái giám bước nhanh về phía logng sàng, vén sa trướng lên, kinh hoảng thét to: "Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài đây là làm sao vậy?" Nói xong, quay đầu lại chỉ vào Giang Ngọc quát lớn: "Ngươi, là ngươi gϊếŧ chết hoàng thượng, mau, người đâu, mau bắt kẻ ám sát hoàng thượng này lại..."
Chúng thị vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức xông lên, khống chế Giang Ngọc đang nhíu chặt mi tâm.
Giang Ngọc cũng không phản kháng, cũng không nói thêm gì, bởi vì nàng biết, ở chỗ này nói cái gì đều là lời vô ích, nàng hiện tại cuối cùng cũng đã biết màn kịch này thì ra chính là vu oan giá họa.
Đám người này rõ ràng đã chờ ở chỗ này từ lâu, chờ Giang Ngọc nàng tự chui đầu vào lưới, sau đó chỉ cần ôm cây đợi thỏ.
Chỉ tiếc, Giang Ngọc nàng hiện tại mới có thể khẳng định, lão hoàng đế quả thực đã sớm bị đám gian tặc này hại chết!
Nhưng, nàng là có chút không rõ, muốn gϊếŧ Giang Ngọc nàng hà tất phải phiền phức như thế? Mục đích của bọn họ rốt cuộc lại là cái gì?
Sau đó, tiếng khóc nháo truyền đến, Vĩnh Ninh công chúa và Đức hậu lảo đảo chạy đến trước long sàng, nghẹn ngào lay động thi thể của hoàng đế sớm đã chết đi.
Vệ Trường Phong đưa tay rút bội kiếm bên hông thị vệ, gác ở trên cổ Giang Ngọc, nổi giận mắng: "Khá lắm phò mã gia, ngươi dám ám sát hoàng thượng, ta nhất định phải gϊếŧ ngươi!"
Đức hậu chợt ngẩng đầu ngăn cản nói: "Chậm đã, nàng là đương kim phò mã gia, công chúa còn ở đây không thể tùy ý xử trí!"
Vệ Trường Phong dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Vệ thừa tướng...
Vĩnh Ninh công chúa thương tâm gần chết vuốt ve dung nhan đã băng lãnh của hoàng thượng, hai tay run rẩy, khóc nói: "Phụ hoàng ngươi tỉnh lại đi? Hoàng trở về thăm ngươi rồi! Sao ngươi lại lạnh như vậy? Ngươi, ngươi rất lạnh sao?"
Đức hậu trong lòng run lên, vội vàng cúi người chậm rãi ôm lấy Vĩnh Ninh công chúa đang nằm sấp mà khóc, an ủi: "Công chúa nén bi thương, hoàng thượng đã băng hà, ô..."
Vĩnh Ninh công chúa liều mạng lắc đầu, hô: "Không có khả năng, không có khả năng, phụ hoàng còn không nhìn ta một cái, không tin không tin! Phụ hoàng hắn không nhẫn tâm rời bỏ ta..."
Vệ Trường Phong vội vàng đi đến trước mặt Vĩnh Ninh công chúa, thần sắc ngưng trọng nói với Vĩnh Ninh công chúa: "Xin công chúa điện hạ hạ lệnh ngay tại chỗ tử hình hung thủ thích sát hoàng thượng! Báo thù thay hoàng thượng!"
Vĩnh Ninh công chúa nức nở ngẩng đầu nhìn lại, lúc này, nàng mới nhớ đến, hung thủ gϊếŧ phụ hoàng của nàng dĩ nhiên sẽ là phò mã gia của nàng! Trong lòng nàng vô cùng đau đớn, lảo đảo đi đến trước mặt Giang Ngọc đã bị trói chặt, run giọng hỏi: "Phụ, nàng, nàng vì sao muốn gϊếŧ chết phụ hoàng của ta? Thật là nàng sao?"
Giang Ngọc nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Vĩnh Ninh công chúa, trong lòng cũng là đau xót khổ sở, nàng khẽ lắc đầu, thật sâu nhìn Vĩnh Ninh công chúa, nhẹ giọng nói: "Công chúa tin tưởng ta sao?"
Lúc này, Vệ Trường Phong vài bước tiến lên, đưa tay ngăn cản Vĩnh Ninh công chúa, đem tôi kéo cách xa khỏi Giang Ngọc, cả giận nói: "Công chúa cẩn thận, đừng tin tưởng lời ma quỷ của nàng! Người này gian xảo âm hiểm, vừa rồi không phải công chúa cũng nghe thấy các cung nhân nói sao, sau khi phò mã gia vào tẩm cung của hoàng thượng, nghe được hoàng thượng cùng phò mã gia to tiếng tranh chấp không ngớt, chỉ vì hoàng thượng muốn phò mã gia đem sản nghiệp của Giang Đô hầu phủ toàn bộ quyên cho triều đình, để triều đình sử dụng. Phò mã gia không muốn, dĩ nhiên sẽ nhẫn tâm hạ sát hoàng thượng! Kẻ hành thích hoàng thượng này quyết không thể giữ lại! Xin công chúa hạ lệnh, thần nguyện thay hoàng thượng báo thù!"
Vĩnh Ninh công chúa không ngừng khóc, nàng không hề dám ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ngọc, nàng không biết phải làm sao bây giờ, Vĩnh Ninh công chúa bất lực nhìn về phía Đức hậu đang thương tâm bật khóc bên cạnh long sàng, đột nhiên nhớ đến hoàng nãi nãi, loại việc này nhất định là muốn bẩm báo cho hoàng nãi nãi, liền mệnh lệnh cho các cung nhân: "Mau, các ngươi mau mời hoàng nãi nãi đến đây!"
Cung nhân nghe được mệnh lệnh của Vĩnh Ninh công chúa, ngươi xem ta xem ngươi, lại không ai di chuyển một bước. Vĩnh Ninh công chúa cả giận nói: "Bản công chúa bảo các ngươi đi mời hoàng nãi nãi đến, có nghe hay không..."
Vệ Trường Phong cũng có chút giật mình nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa, xem ra tiểu công chúa này dường như thực sự không biết hoàng thái hậu đã chết, hắn vội vàng nắm chặt cánh tay Vĩnh Ninh công chúa, có chút bi thương nói: "Công chúa, ngươi, ngươi lẽ nào còn không biết hoàng thái hậu mấy tháng trước cũng đã, đã quy tiên rồi!"
Vĩnh Ninh công chúa chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, hai mắt đen kịt, thân thể hư thoát vô lực mà ngất đi....
Vệ Trường Phong vội vã ôm lấy Vĩnh Ninh công chúa.
Đả kích như vậy mặc cho là người nào cũng không  chấp nhận được, trong vòng một ngày tất cả thân nhân bên cạnh một người tiếp một người rời đi, mà người nàng yêu nhất lại biến thành hung thủ gϊếŧ chết phụ hoàng của nàng, nghĩ đến, đây nhất định là chuyện khiến người ta thống khổ nhất thế gian...
" Nhị Nhi..." Nhìn Vĩnh Ninh công chúa ngất đi, Giang Ngọc lo lắng hô to, nàng đột nhiên rất sợ nàng có việc gì, như vậy đả kích đối với tiểu công chúa mà nói quá mức tàn nhẫn, có lẽ, có lẽ nàng hẳn là nên sớm  đem tất cả chuyện trong cung nói cho nàng ấy biết.
Vệ Trường Phong gắt gao ôm Vĩnh Ninh công chúa vào trong lòng, hắn ngẩng đầu khinh miệt mỉm cười âm lãnh với Giang Ngọc, lại cao giọng mệnh lệnh cho các thị vệ ở bên cạnh: "Đem phò mã gia giam vào trong thiên lao, chờ ngày mai xử quyết..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.