Sách Hướng Dẫn Dành Cho Hồ Ly Tinh Lạc Đường

Chương 19: Ái Tình Hỗn Loạn Quấn Lấy Không Tha






Mưa to ngập cả ban công của căn nhà nhỏ, Trường Dao chạy tới đóng chặt cửa sổ, quay đầu lại, đèn trên trần nhà cũng đã sắp không chịu nổi, lúc sáng lúc tối mà lấp loé, Trường Dao đành tắt nó đi, triệu ra một ngọn lửa trôi nổi giữa phòng.
Tần Hoán toàn thân đầy máu nằm trên chiếc giường nhỏ của Giang Phù.
Giang Phù không hiểu, Tần Hoán chỉ là một cái cái xác chết di động, tại sao lại chảy nhiều máu như vậy?
Y ngẩng đầu nhìn về phía anh hai, tựa như muốn nhận được một câu trả lời, lại có vẻ như sợ hãi không muốn nghe câu trả lời ấy.
Trường Dao thở dài, cuối cùng anh chỉ đành mở miệng nói: "Anh ta đã chết."
Cả người Giang Phù lập tức run lên, co toàn thân lại như lúc vẫn còn là hồ ly.
"Anh ấy sẽ không chết." Y quật cường phản bác, nhưng mà không có chứng cứ, câu phản bác này lại trở nên đáng thương vô cùng.
Trường Dao nói: "Anh ta đi tìm em, một thân tiên cốt đều nát cả rồi, đổi sang thân xác người phàm, đương nhiên là sẽ chết."
Bên tai vang lên tiếng "ken két", là do Giang Phù nghiến chặt hàm răng, phát ra âm thanh chói tai, bản thân y lại không nhận ra.
Dường như một chữ y cũng không nghe hiểu, "Tại sao?"
Trường Dao nói: "Tại sao cái gì? Anh ta khác với chúng ta, anh ta chỉ là người phàm được thăng lên làm tiên, vốn không được phép có bất kỳ liên hệ gì với phàm giới nữa.
Em cũng biết anh ta một bước cũng không thể rời khỏi Đại Hoang đúng không? Nơi đó là tiên mạch của anh ta, rời khỏi Đại Hoang, anh ta cũng chỉ là một tên phàm nhân có sinh lão bệnh tử."
Anh hai nói rất bình tĩnh, lại làm cho đầu óc Giang Phù đầu hỗn loạn cả lên.

Đây là chuyện rất bình thường sao? Là chuyện y chắc chắn phải rõ nhất nhưng lại không hề hay biết, cho nên mới hại chết Tần Hoán sao?
"Nhưng mà" y khó khăn mở miệng, "Đêm nay anh ấy, đêm nay..."
Trường Dao muốn ôm y vào trong ngực, nhưng y lại mạnh mẽ đẩy người ra, ngẩng đầu hỏi Trường Dao: "Chuyện vừa rồi là tai nạn bất ngờ ư?"
Trường Dao rất muốn nói phải.
Nhưng im lặng quá lâu, dường như câu khẳng định cũng đã mất đi hiệu lực, anh chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác.
Ánh sáng trong mắt Giang Phù ảm đạm đi từng chút một
"Anh ta ở nơi này, thân thể người phàm mỗi ngày một khô cạn, vốn không thể ở lại quá lâu." Trường Dao chậm rãi nói, "Ban đầu anh nghĩ chỉ cần để anh ta đến đây mang em về, sau đó lén đổi về thân xác thiên sư, cũng không phải là không thể.
Vậy nên anh đã nhiều lần bảo anh ta phải nhanh chóng bắt em về, cho dù có phải đánh em ngất rồi nhét vào bao tải.." Trường Dao lại liếc Giang Phù một cái, "Nhưng anh ta nói, lỡ như em không muốn trở về, anh ta cũng không muốn cưỡng ép em."
"Bây giờ xem ra, không có bất kỳ chuyện gì có thể qua được đôi mắt của Thiên đạo."
Trường Dao không ngờ, bản thân Tần Hoán chắc chắn cũng không ngờ tới, hắn vậy mà chết ở chỗ này.
Trường Dao nhìn y hồi lâu, thả chậm âm thanh: "A Phù, bé con, về với anh đi thôi?"
"Vậy anh ấy thì phải làm sao bây giờ?" Giang Phù nghe thấy tiếng mưa gió hỗn loạn, cũng không hề cảm thán hay thắc mắc gì, chỉ ngơ ngác mà đặt câu hỏi như một đứa trẻ không hay biết gì.
"Anh ta?" Trường Dao cắn răng, "Anh ta cũng sẽ đi đầu thai mà.
Em nghĩ thử xem, anh ta ở đại hoang một mình chắc chắn sẽ rất cô đơn, nói không chừng bây giờ rơi vào luân hồi, lại là giải thoát cho anh ta."
Lời này chỉ là nói bừa, Trường Dao cũng biết rõ, nhưng anh nghĩ A Phù ngu xuẩn như thế, chưa biết chừng sẽ tin đó? quả đúng như dự đoán, Giang Phù kinh ngạc mà lặp lại một lần: "Anh ấy sống rất cô đơn à."
Nhiều năm như vậy, chỉ có một mình, ở nơi Đại oang không một bóng cây ngọn cỏ mà xem sao.
Nắm rõ trong tay mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng hình như hắn cũng cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì.
Trải qua cô độc như vậy, thế nhưng khi Giang Phù xuất hiện, hắn vẫn có thể dịu dàng bình tĩnh mà đối xử tốt với y như thế.
Giang Phù bỗng nhiên nghĩ, e rằng Tần Hoán thật sự rất thích y.
E rằng Tần Hoán tuy bên ngoài nhìn qua có vẻ thoải mái nhẹ nhàng như mây gió, nhưng thật ra là không có y thì sống không nổi, cho nên mới phải vượt qua ngàn dặm vạn dặm, xuyên qua không gian thời gian, dù có phải đọa thành người phàm cũng muốn ở bên y.
Thân xác của Tần Hoán đã chết rồi.
Bị ngâm trong nước mưa, đã không còn độ ấm nữa, dần dần trở nên lạnh lẽo.
Giang Phù ngồi dưới đất sát bên mép giường, thò tay cầm lấy ngón tay của hắn, đúng là một ngón tay xinh đẹp vô cùng, đầu ngón tay như dính nước xuân u sầu.
Y đặt bàn tay của mình lên tay Tần Hoán, cũng không khác mấy, hắn là người, bản thân cũng là người.
Giang Phù tính toán một chút, y với Tần Hoán cùng nhau làm người, hình như chỉ mới có sáu ngày mà thôi.

Sáu ngày này hai người đã lên giường vô số lần, nói ra vô vàn những lời ân ái, đi chơi cũng không ít nơi, y đã từng ở với Tần Hoán hai mươi năm, lại không ngờ Tần Hoán cũng có những biểu tình phong phú như thế, có dáng vẻ xinh đẹp uyển chuyển đến vậy, còn có sức tự chủ kém vô cùng.Phải chăng đều là do cái thân xác phàm nhân này ban tặng? Bởi vì có tim đập, nên có khuyết điểm tử vong, cũng có sự dịu dàng ấm áp như đang nằm mộng.
Y áp mặt vào lòng bàn tay Tần Hoán, không có độ ấm, y bèn ra sức mà cọ, cọ đến đỏ cả mặt.
Y trừng mắt nhìn, muốn chửi bậy, nhưng y không biết Tần Hoán có thích hay không.
Y muốn nói cho hắn biết, ngay tại lần đầu tiên làm tình, bản thân cũng đã thích hắn rồi.
Là cái loại yêu thích rất long trọng lại rất bẩn thỉu, là loại thích muốn dùng đuôi quấn lấy hắn ngày đêm mà làm tình, vắt hắn đến dục tiên dục tử tinh tẫn nhân vong, là cái loại thích mà chẳng cần lý do.
Y muốn nói cho hắn biết, bản thân chỉ là trong lúc nhất thời không thừa nhận nổi, cho nên mới chạy trốn.
Nhưng y cũng không hề muốn chạy xa như vậy, lúc rơi vào hố băng y vừa đói vừa mệt, y đã muốn quay về rồi.
Y không hề cố ý đến nơi này, y không hề có hứng thú với thế giới này.
Y không hề cố ý tự khiến bản thân phải chịu khổ như thế.
Y còn muốn hỏi hắn, lần đầu tiên kia, có phải anh đã biết em là ai hay không? Cho dù lúc đó không biết, sau khi tỉnh lại, nhìn thấy tháp Cực Tinh lạnh lẽo thiếu mất một con hồ ly, tự nhiên cũng sẽ biết.
Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt Tần Hoán đã tái nhợt.
Thân xác này đã không còn hồn phách, Giang Phù lại ôm hắn càng chặt.

Giang Phù nghĩ, chắc chắn mình đã tổn thương hắn rồi.
Một con hồ ly vừa mới hóa hình, còn chưa học được cách đi bằng hai chân, đã có thể làm người khác tổn thương.
*
Bên ngoài dần dần có tia sáng chiếu vào, hình như trời sắp sáng.
anh y đứng bên cửa sổ, cũng không khuyên y về nhà nữa, dường như đang chờ y chấp nhận sự thật.
"Em muốn xuống địa phủ." Giang Phù đột nhiên nói.
"Cái gì?" Trường Dao cả kinh, đứng thẳng người.
"Em không tin." Giang Phù buông tay Tần Hoán, đứng lên, "Em muốn xuống địa phủ, nhìn thấy anh ấy em mới tin."
"Em không tin cái gì?" Trường Dao lại im lặng, thẳng thắn đặt câu hỏi, "Em không tin anh ta đã chết, hay là không tin mình đã không thể gặp anh ta được nữa? A Phù, nhà chúng ta đã quá cưng chiều em, chiều đến mức em không biết chừng mực, ích kỷ tùy hứng, em đã hại chết Tần Hoán rồi."
Giang Phù run rẩy cả người, ngước mắt lên nhìn, loáng thoáng trông như một con thú nhỏ quật cường ướt sũng dưới cơn mưa.
"Em biết." Y chậm rãi nhịn xuống cảm xúc trong lòng, mỗi một chữ nói ra như đang tiêu hao hết sức lực, "Nhưng em vẫn muốn đến địa phủ.
Anh không cho em đi, thì em sẽ tự đi một mình."
===Hết chương 19===
#Riz: Tui muốn chạy nước rút cho xong bộ này, sau đó lại đào hố mới ehehe, mà thật ra tui còn muốn quay lại lấp hố bộ "Ra giá đi, gia bao ngươi" nữa cơ, nhưng mà tìm không thấy raw, trên Tấn Giang thì bị khóa vip, nghĩ mà sầu quá đi à....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.