Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 42: Lời chúc năm mới tớ không muốn ra ngoài vũ trụ tớ




Trans: Khánh Khánh
Khi rời khỏi hồ, Thu Tuỳ chụp vài bức ảnh bầu trời đầy sao của hồ Baikal, về việc Thẩm Tấn tra Baidu học cách chẻ củi, Thu Tuỳ không nhắc đến một lời.
Cho dù có phát tán câu chuyện này thế nào, không ai có thể gán ghép việc chẻ củi và Thẩm Tấn liên quan đến nhau trừ khi họ tận mắt chứng kiến.
Trương Gia Ninh chỉ biết Thu Tuỳ và Thẩm Tấn quấn chăn ở bên hồ ngắm sao suốt đêm, đối với việc đốt lửa trại cùng chẻ thì không hay biết gì.
Tin nhắn WeChat vu vơ về tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời đã bị cô tự động bỏ qua, chỉ coi đó là một trò đùa.
Thu Tuỳ không ngừng thu dọn hành lý, thuận tiện giải quyết bữa tối.
Cô và Trương Gia Ninh tuỳ ý trò chuyện khoảng nửa giờ, đột nhiên, bầu trời bên ngoài phòng ngủ mờ ảo sáng lên, sau đó có tiếng pháo hoa nổ vang.
 
Thu Tuỳ bị âm thanh đó làm cho sợ hãi, ngón tay dừng lại, vô thức đi theo âm thanh nhìn qua cửa sổ.
Pháo hoa bay lên vẽ nên những vòng cung duyên dáng trên bầu trời đêm, sáng lạn bắt mắt, sau vài giây lại kết thúc một cách hoành tráng.
Thu Tuỳ chớp mắt, nhận ra rằng theo giờ trong nước thì đang là đêm giao thừa——
Là một ngày đặc biệt náo nhiệt để mọi người mừng vui, nhưng nó chẳng liên quan gì đến cô.
Thu Tuỳ tính toán chênh lệch múi giờ và thấy rằng ở Trung Quốc chắc là khoảng bảy giờ tối——
Đó là lúc cả nhà quây quần bên nhau cùng xem Gala năm mới, nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô.
Hàng loạt tin nhắn xuất hiện trên WeChat, rất thành công trong việc tạo bầu không khí vui tươi giả tạo, nếu nhìn kỹ sẽ thấy 80% trong số đó là tin nhắn sẵn chuyển tiếp nhiều người.
Thu Tuỳ thản nhiên trả lời vài câu, chọn ra vài người bạn gửi lời chúc riêng cho cô để trò chuyện vài câu, lướt qua vòng tròn bạn bè từ trên xuống dưới, đơn giản là ước nguyện năm mới, nhìn lại năm cũ và đăng một bàn ăn tất niên.
Du Nhiễm Nguyệt cũng không ngoại lệ, cô ta đã đăng hai bức ảnh lên vòng tròn bạn bè của mình.
Một là bức ảnh của cô ta với Lê Nhàn và Du Thiệu Huy, bức còn lại là ảnh chụp bữa ăn ngon miệng trong đêm giao thừa.
Chỉ cần không có Thu Tuỳ ở bên, họ sẽ là một gia đình ba người hòa thuận và hạnh phúc.
Nếu cô vẫn còn ở nhà họ Du, họ sẽ coi cô không tồn tại.
Hàng năm vẫn vậy, theo thời gian, Thu Tuỳ cũng quen dần.
Cô sẽ ăn cơm trước, tự xới cho mình một bát cơm nhỏ, gắp vài đũa đồ ăn rồi trở về căn phòng nhỏ, một mình ăn bữa cơm tất niên, xem pháo hoa bay vụt qua và vượt qua một ngày tưởng chừng như sôi động này.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào hai bức ảnh một lúc, đột nhiên cảm thấy chán nản, cô đóng vòng bạn bè của mình và quay lại cuộc trò chuyện với Trương Gia Ninh.
Trương Gia Ninh: [Chúc Tuỳ Tuỳ nhà chúng ta năm mới vui vẻ ~ Tớ đặc biệt mang đến cho cậu một món quà năm mới thần bí, đừng hỏi, về nhà cậu sẽ biết đó là gì.]
Năm phút sau.

Trương Gia Ninh: [ Thu Tùy!!! Năm phút rồi cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn của tớ, thành thật nói cho tớ biết, Thẩm Tấn có đến đón giao thừa với cậu không?!! ]
Thu Tuỳ: "..."
Cô không muốn lại nhắc đến Du Nhiễm Nguyệt với Trương Gia Ninh vào một ngày như đêm giao thừa, nên cô chỉ tìm lý do để nói qua: [Chúc mừng năm mới, tớ chỉ đang thưởng thức pháo hoa thôi.]
Sau một lúc, cô mím môi dưới, trả lời thêm một vấn đề khác.
Thu Tuỳ: [Thẩm Tấn đến hồ Baikal có việc, anh ấy đến đó đón người.]
Sau khi bấm gửi, Thu Tuỳ sững sờ một lúc.
Có lẽ là do Trương Gia Ninh nhắc đến Thẩm Tấn, hoặc có thể là do khi lướt màn hình xem những người cô đã gửi lời chúc mừng năm mới, căn bản không có cái tên Thẩm Tấn này.
Trương Gia Ninh suy đoán như vậy, là có nguyên nhân.
Trong ký ức của Thu Tuỳ, cô gần như chưa từng có một đêm giao thừa đáng nhớ nào.
Dùng từ "gần như" để mô tả, vì không phải là hoàn toàn không có kỉ niệm đẹp nào, vẫn là từng có một cái.
Lúc đó là năm thứ ba trung học, tháng hai là Tết Âm lịch, đến kỳ thi đại học vào tháng sáu chỉ còn chưa đầy năm tháng nữa.
Kỳ nghỉ đông năm đó là kỳ nghỉ cuối cùng của học sinh năm ba trung học phổ thông ——
Tổng cộng nghỉ bảy ngày.
Trên thực tế, đây không được coi là ngày nghỉ, dù sao trong bảy ngày họ phải hoàn thành vài bộ bài thi và bài tập.
Bảy giờ đêm giao thừa, chiếc điện thoại cũ kỹ chỉ có thể nhận tin nhắn của Thu Tuỳ nhận được tin nhắn từ Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn: [Muốn xem Gala Lễ hội mùa xuân không?]
Thu Tuỳ nhớ trước kỳ nghỉ, cô đã đề cập với Thẩm Tấn rằng cô luôn muốn thử trải nghiệm xem Gala Lễ hội mùa xuân chờ đến giao thừa rồi ra ngoài đốt pháo hoa.
Tất nhiên, người một nhà ngồi quanh phòng khách xem TV rồi cùng nhau ra ngoài đốt pháo hoa, Thu Tuỳ có lẽ đã từng ảo tưởng như vậy, nhưng là sau nhiều năm, cô đã sớm không ôm hy vọng.
"Tuy nhiên", Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc, vẫn là nhịn xuống không kể cho Thẩm Tấn nghe về gia đình mình, thay vào đó, cô bịa ra một lý do ngẫu nhiên, "Họ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi nên không cho tôi xem TV."
Thu Tùy c ắn môi dưới: [Muốn nhưng không xem được.]
Thẩm Tấn: [Tôi mang theo điện thoại di động, cậu kiếm cớ lẻn ra ngoài, tám giờ tối tôi sẽ chờ dưới nhà cậu?]
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ trên màn hình, tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Cô trông như một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ gây rắc rối, nhưng sự nổi loạn trong lòng cô lúc này không thể kìm nén được: [Được, khi đến nơi hãy nhắn tin cho tôi.]

Thật ra căn bản không biết phải viện ra lý do chính đáng gì, Thu Tuỳ do dự một lúc khi ra ngoài, nhưng vẫn nói một tiếng với Lê Nhàn đang rửa bát trong bếp.
Lê Nhàn thậm chí không nhìn cô, trên tay vẫn tiếp tục rửa bát, cực kì có lệ mà gật đầu.
Bà không hỏi tại sao cô lại ra ngoài, cũng không hỏi cô mấy giờ mới về nhà chứ đừng nói đến việc dặn cô phải chú ý đến sự an toàn của mình.
Lúc đó, Thu Tuỳ chỉ cảm thấy mình là một kẻ dư thừa lại tự luyến.
Cô dường như vô hình trong gia đình này, thậm chí còn cố gắng khơi dậy sự quan tâm nhỏ nhất từ ​​​​các thành viên trong gia đình trên danh nghĩa của cô.
Vì vậy, khoảnh khắc Thu Tuỳ nhìn thấy Thẩm Tấn ngồi trên ghế xe đạp, một chân đặt trên mặt đất, cảm xúc đầu tiên hiện lên không phải là ngạc nhiên mà là tò mò cùng bối rối.
 
Thu Tuỳ sắc mặt mờ mịt mà dò hỏi: "Thẩm Tấn, bố mẹ cậu có cho phép cậu ra ngoài muộn như vậy sao? Họ không lo lắng sao?"
Thẩm Tấn sửng sốt một lát, có lẽ anh không ngờ câu hỏi đầu tiên của Thu Tùy lại là thế này, nhưng anh vẫn trả lời cô một cách chân thành.
"Lo lắng chứ, bố mẹ hỏi tôi ra ngoài làm gì, về nhà lúc mấy giờ, điện thoại có đủ pin không, trên người có đủ tiền hay không."
Thu Tuỳ cụp mắt xuống: "Lo lắng cho cậu, nhưng vẫn để cậu đi ra ngoài?"
Thẩm Tấn gãi đầu: "Tôi nói là tôi đến đón giao thừa cùng các bạn trong lớp. Nếu tôi muốn làm gì, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì bố mẹ tôi bình thường sẽ không phản đối."
Nói xong, Thẩm Tấn nhướng mày, mỉm cười như đoán được điều gì.
Anh hơi cúi người xuống, khoảng cách giữa anh và cô đột nhiên thu hẹp lại: "Thu Tuỳ, bố mẹ cậu quản lý cậu nghiêm khắc như vậy, đừng lo lắng, chỉ ở tầng dưới nhà cậu thôi, nếu cậu cảm thấy buồn ngủ liền có thể lên lầu ngủ."
Thu Tuỳ mím môi dưới, không nói gì.
Làm sao họ có thể nghiêm khắc với cô, họ không hề quan tâm đ ến cô.
Đêm đó, cô và Thẩm Tấn cách nhau một đoạn không xa không gần, ngồi cạnh nhau trên ghế trong khu tập thể.
Thẩm Tấn cầm điện thoại di động, đúng 8 giờ, gala lễ hội mùa xuân đúng giờ phát sóng.
Chuyện xảy ra đã lâu đến nỗi Thu Tuỳ thực sự không thể nhớ được những chương trình nào được đưa vào Gala Lễ hội mùa xuân năm đó.
Cô chỉ nhớ rằng khi cô buồn ngủ và che miệng ngáp, Thẩm Tấn giơ khuỷu tay lên chạm vào cô.
"Thu Tuỳ." Thẩm Tấn gọi cô.
Trong giọng nói của thanh niên có chút run rẩy không thể nhận ra, Thu Tuỳ lúc đó cũng nhận ra, nhưng cho rằng là do thời tiết tháng hai quá lạnh, khiến giọng nói của Thẩm Tấn run run.
Cô liếc nhìn anh: "Sao thế?"

Thẩm Tấn cụp mắt nhìn cô, giọng điệu thản nhiên như đang nói đùa: "Vậy từ giờ trở đi chúng ta cùng nhau xem gala lễ hội mùa xuân nhé."
Khuôn mặt của anh dưới ánh đèn đường mờ ảo, ngược sáng, rõ ràng Thu Tuỳ đang ở rất gần anh, nhưng vào lúc đó, cô không thể nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Tấn, cũng không thể phân biệt được ý nghĩa trong lời nói của Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ ngước mắt lên, cô nghe thấy mình mạnh mẽ ép ra bốn chữ từ trong cổ họng: "Ý cậu là gì?"
Trong ký ức của Thu Tuỳ lúc đó, Thẩm Tấn là nam sinh duy nhất mà cô có mối quan hệ thân thiết như vậy.
Cô ngồi ở ghế sau xe đạp của Thẩm Tấn, ngắm bình minh ở Thượng Hải, sau giờ tự học buổi tối, cô ở lại trong lớp cùng Thẩm Tấn ôn bài, vô tình hôn lên tai Thẩm Tấn, cũng sẽ mạnh dạn ngồi ghế sau xe đạp ôm eo Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ mơ hồ biết được tình cảm của mình với Thẩm Tấn, nhưng cô không dám cũng không có biện pháp mở miệng xác nhận.
Hơn nữa, cô thực sự không hiểu Thẩm Tấn nghĩ về cô như thế nào.
Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Tấn, rốt cuộc chỉ kém ai có thể nói trước phá vỡ tầng giấy cửa sổ.
Hoặc, Thẩm Tấn thực sự chỉ coi cô như bạn thân khác giới mà thôi.
Không khí trở nên yên tĩnh, Thẩm Tấn quay đầu lại, rũ mắt nhìn cô.
Thu Tuỳ gần như ngừng thở, tựa như đang chờ phán quyết, một lúc sau, Thẩm Tấn cười lớn, giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong tai Thu Tuỳ lại có một cảm giác dịu dàng khó tả.
Thu Tuỳ nghe anh nói: "Có nghĩa là, nếu muốn sau này mỗi đêm giao thừa chúng ta được cùng nhau xem gala lễ hội mừng xuân, sao không thi vào cùng một trường đại học."
Dừng một chút, Thẩm Tấn hơi nghiêng đầu, sau đó nói thêm: "Ít nhất chọn trường ở cùng một thành phố."
Thu Tuỳ chớp mắt, tuy rằng không ai nói thẳng ra, nhưng cô cũng đã đoán được kết quả sẽ như thế nào.
Cô nghĩ, đây thực sự là một đêm thay đổi rất nhanh, không được yên ổn.
Khi rời khỏi nhà, Thu Tuỳ nhận ra rõ ràng rằng mình chỉ là một đứa trẻ không có gia đình.
Nhưng vào lúc này.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, tầm mắt dừng ở thiếu niên khí phách hăng hái.
Khi đó, nét mặt của Thẩm Tấn đã dần mất đi mọi dấu vết ngây ngô, rõ ràng có khí chất tự phụ khó gần, nhưng hiện tại, anh lại ngồi ở đây, cùng cô lên một kế hoạch có chút thử thách.
Giây cuối cùng, cô cảm thấy mình không phải là một người không có gia đình.
Thu Tuỳ suy nghĩ.
Cô quay đầu nhìn Thẩm Tấn, nỗi u ám trong lòng dần dần tiêu tan.
Nhưng vào giây phút này, cô chợt cảm thấy, mình không đến nỗi khốn khổ như vậy, Thẩm Tấn, anh là gia đình của cô.
Thu Tùy chậm rãi gật đầu, cô nhẹ nhàng mỉm cười, giọng điệu ban đầu trầm thấp vô thức dâng lên.
"Được."
Cô mím môi dưới, nghiêm túc nói thêm: "Vẫn là học chung trường đi."
Thẩm Tấn nhướn mày, ý cười rõ ràng: "Được."

Điện thoại di động tràn ngập tin nhắn, thông báo WeChat liên tục đến, kéo Thu Tuỳ thoát khỏi ký ức.
Thu Tuỳ cúi đầu liếc nhìn, kinh ngạc phát hiện Phó Minh Bác cũng gửi tin nhắn cho cô.
Cô bấm vào hộp thoại của Phó Minh Bác, một số tin nhắn WeChat hiện ra.
Phó Minh Bác: [Chúc mừng năm mới, chị Thu Tuỳ!!! ]
Phó Minh Bác: [Thật ra em có chuyện muốn nhờ chị Thu Tuỳ giúp đỡ!!!]
Phó Minh Bác: [Chị Thu Tuỳ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp!!! Ballballu* chị Thu Tuỳ!!!]
*Đây là một tiếng lóng trên mạng ở Trung Quốc. Từ "ball" trong tiếng Trung là 球 (quả bóng) đồng âm với 求 (van xin), vì vậy ball ball u (you) được dùng với nghĩa là "làm ơn".
 
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc mới hiểu ballballu có ý gì, cô không khỏi bật cười, nhìn ra được thật sự đang rất vội.
Thu Tuỳ: [Chúc mừng năm mới, nói đi, chuyện gì đã xảy ra vậy?]
Phó Minh Bác: [Chị Thu Tuỳ, anh họ của em cũng ở hồ Baikal phải không? Chị giúp em chuyển lời chúc mừng năm mới tới anh ấy nhé.]
Phó Minh Bác: [Sau đó hãy cầu xin anh ấy giúp em để anh ấy thả em ra khỏi danh sách đen.]
Phó Minh Bác: [Em sai rồi!!!]
Thu Tuỳ nghiêng đầu, ngay lúc cô đang định hỏi Phó Minh Bác đã làm gì sai mà đắc tội Thẩm Tấn thì tin nhắn của Trương Gia Ninh lại hiện lên.
Trương Gia Ninh: [Tuỳ Tuỳ, để tớ cho cậu xem sao băng ở sa mạc Sahara!!! Mau ước một điều ước cho năm mới đi!!!]
Trương Gia Ninh: [Tớ chợt nhớ, vài ngày trước cậu đã nói với Thẩm Tấn rằng cậu muốn bay vào vũ trụ.] (đã nhắc đến ở chương 24)
Trương Gia Ninh: [Nguyện vọng này cũng có thể chấp nhận được! Sao băng nói không chừng có thể giúp cậu đạt được điều đó!!!]
Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra mình quả thực đã từng nói như vậy với Thẩm Tấn.
Chỉ là, bây giờ.
Thu Tuỳ im ​​lặng một lúc.
Có lẽ là vì cô nghĩ đến đêm giao thừa hạnh phúc duy nhất trong đời.
Có lẽ là do khi nghĩ về quá khứ, Thu Tuỳ cảm thấy mình có quá ít kỷ niệm đẹp.
Có lẽ cô đang ở nước ngoài một mình, lại không ở trong trạng thái làm việc, lý trí của cô đã rời nhà trốn đi, trong lòng có chút ý niệm tham lam——
Thực ra không phải cô quá tham lam, cô chỉ muốn có thêm một đêm giao thừa nữa, khi nhớ lại sẽ cảm thấy vui vẻ.
Cô nhấc điện thoại lên, bắt đầu gõ phím.
Thu Tuỳ: [Nếu điều ước cùng những ngôi sao băng ở Sahara thực sự trở thành hiện thực, tớ muốn thay đổi điều ước của mình.]
Thu Tuỳ: [Tớ không muốn ra ngoài vũ trụ.]
Thu Tuỳ: [Tớ muốn bên Thẩm Tấn.]



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.