Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 74: Mở màn trò hay (h)




6 giờ tối.
Thường ngày, Chúc Tổng nhất định sớm ra về, nhưng hôm nay chậm chạp không thấy bóng người. Phí Huân trong lòng lo lắng, lúc trước Chúc Vũ Trạch vừa vào trong, hiện giờ có khả năng Chúc Tổng gặp chuyện không may. Hắn gõ cửa phòng tổng giám đốc, sau một phút vẫn không có người đáp lại. Đành thấp thỏm đi vào.
Dự cảm bất an lại thêm mãnh liệt trong lòng, Phí Huân bước nhanh về phía phòng nghỉ. Đang muốn đẩy cửa vào, thì lại nghe thấy một đống âm thanh dồn dập.
"Anh rể....Em sắp tới.....A......Muốn em....Muốn em......"
"Tiểu yêu tinh này không lúc nào chịu nhịn....."
Bạch bạch bạch, âm thanh thân thể va chạm vào nhau liên tục phát ra, Phí Huân kinh ngạc không thôi, nếu Chúc Cẩm Thành biết được hắn đang nghe lén, sợ là sẽ bị đá bay ra ngoài.
Chờ, lại chờ hơn một tiếng sau. Lúc này Chúc Cẩm Thành cũng ôm Thẩm Quân ngủ say ra ngoài.
Phí Huân là người bên cạnh Chúc Cẩm Thành, hắn đương nhiên không mong nữ nhân này có ý đồ bất chính đối với Chúc Tổng. hắn định vài hôm sẽ thử thăm dò cô gái này xem sau.
Lại không ngờ rằng, Thẩm Quân vài ngày tới sẽ tham gia hạng mục đầu tư của công ty gia đình, nhân cơ hội này, đã bị Chúc Vũ Trạch bắt cóc.
Ban đêm, Thẩm Quân ngồi trên người Chúc Cẩm Thành, cả người phập phồng, tóc tai theo cơ thể nâng lên hạ xuống. Hai tay trắng nõn vuốt ve ngực hắn, nũng nịu nói: "Anh rể, vài ngày nữa em tặng anh một món quà."
Chúc Cẩm Thành động eo: "Được, anh chờ em."
Thẩm Quân không muốn Chúc Cẩm Thành xảy ra chuyện, gậy ông đập lưng ông, cô nhất định phải bảo vệ Chúc Cẩm Thành, không để hắn xảy ra chuyện.
Vài ngày sau, Thẩm Quân và Chúc Cẩm Thành nhân lúc ăn trưa lại ân ân ái ái, tựa hồ như không bao giờ là đủ với họ. "Ưm....Sâu quá...."
Thẩm Quân đỡ bả vai Chúc Cẩm Thành, tiểu huyệt phun ra xuân thủy, lại hút chặt côn th*t sôi sục, khuôn mặt ngập tràn nhục dục, rên rỉ không dứt. Từ khi trị dứt bệnh, hai người đều hoàn toàn mặc kệ không gian thời gian, suốt ngày cùng nhau vận động, Chúc Cẩm Thành không giữ cái vẻ cao lãnh lúc trước nữa, ngược lại giống như lưu manh, lúc nào cũng tràn trề sức sống.
Bạch bạch bạch, chỉ cần nghe thấy tiếng cơ thể giao nhau, dục vọng người khác liền bị tăng vọt.
"Ngoan, nâng cao cái mông nhỏ lên, ngoan ngoãn, để anh thỏa mãn em."
"Anh rể....A...."
Thẩm Quân muốn hắn, nhưng bị Chúc Cẩm Thành né tránh, kêu tức giận muốn khóc, rên rỉ cầu xin. Chúc Cẩm Thành híp mắt, mạnh mẽ cắm vào, mút đôi môi đỏ: "Kẹp chặt anh như vậy, là không muốn anh rể bỏ em sao, hửm?" Chúc Cẩm Thành đánh cái mông nhỏ của cô, đỏ hết cả mông mới bằng lòng dừng tay.
côn th*t thọc vào rút ra, đem tiểu huyệt cao trào, Thẩm Quân rên rỉ, không sợ bị người ngoài nghe được, âm thanh khiêu khích nam nhân: "Anh rể....Quá lớn....Em muốn tới....Chậm một chút....Ưm...Hư...Nhanh....Nhanh lên...."
Chúc Cẩm Thành xoa hai bầu ngực cô, nói: "Vậy bảo bối, em là muốn nhanh hay chậm hơn. Thật là kén ăn mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.