Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 111: Ăn miếng trả miếng




Trả lời một câu thành thật với bản thân, học viện Hạnh Phúc thật sự là một loại bất hạnh mà tồn tại trên đời này. Người ở đây toàn bộ mất hết nhân tính, thanh niên mất đi nhân tính của con người, từ những người thanh thuần, mới bước vào đời trở thành những người lãnh khốc tàn nhẫn. Chịu đựng họ, có thể bạn nhận được sự ưu tú, tương lai. Nhưng không chịu được, sẽ bị biến thành kẻ thất bại, bị đày xuống vị trí cuối cùng.
Đây giống như là một địa ngục đang rèn luyện cho bạn trở thành một người máu lạnh vô tình.
Tưởng Niệm Lăng nếu can thiệp vào, sẽ làm danh tiếng bao lâu nay của học viện dồn vào đường cùng. Bản thân cô ta cũng được ghi vào lịch sử.
Bộ mặt thật, một đám thanh niên nam nữ tằng tịu với nhau, lãnh đạo lão sư học sinh hoan ái tập thể. Thậm chí những người chưa từng muốn làm những chuyện này, cũng phải chịu chung tiếng xấu với bọn họ. Mỗi một biểu cảm trong đống video kia, đều tràn ngập mùi vị dâm mĩ thô tục. Nhưng, đây đúng là sự thật. Học viện Hạnh Phúc không có hạnh phúc.
Thẩm Quân biết Tưởng Niệm Lăng là người biết suy nghĩ, lại là người tính toán chi li, sở hữu được đống video này chắc chắn cô ta tốn không ít sức lực.
Nhưng mà tại sao cô ta lại lưu giữ nhiều hình ảnh của nam sinh Linh Ban như vậy, bọn họ nói đúng ra là chưa từng chèn ép Tưởng Niệm Lăng?
Thẩm Quân cũng đã từng miễn cưỡng cứu Tưởng Niệm Lăng một lần. Không có tình cũng có chút cảm chứ? Ngược lại càng cứu càng gây tội?
Trong cái folder kia, có hình cô và Trạm Quang đang quấn lấy nhau, hai người thân thể trần truồng, nơi riêng tư dính chặt, trên mặt đều là xuân tình. Thanh niên kia đang vùi đầu trong ngực cô, bộ dạng kích tình. côn th*t sưng to, sắc khí tràn đầy.
Nhìn hình đã kích thích rồi đừng nói tới toàn bộ video kia.
Thẩm Quân nhắm mắt, đem cắt toàn bộ hình ảnh bản thân và vài người quen biết ra khỏi cái folder kia. Thuận tiện đem vài hình ảnh của Tưởng Niệm Lăng và video của cô ta lưu lại. Thẩm Quân cười xấu xa. Cái này là ăn miếng trả miếng, có vay thì có trà. Cô muốn cô ta nếm được mùi vị bị người khác "thưởng thức" sẽ đau khổ như thế nào.
##
Buổi sáng hôm sau, toàn bộ học viện Hạnh Phúc, đang thành thật ngồi trong lớp nghe giảng bài. Đồng hồ treo trên tường lúc này chỉ đúng 9 giờ. Tưởng Niệm Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nhạt. Nhưng đôi mắt thâm trầm che khuất đi bộ mặt đơn thuần của cô ta.
Chỉ là chưa được bao lâu, một người ăn mặc sạch sẽ, khí thế bức người xuất hiện trước cửa lớp, gõ vào mặt bàn lạnh lùng nói: "Tưởng Niệm Lăng, lập tức đến văn phòng hiệu trưởng."
Tưởng Niệm Lăng trong lòng lộp bộp, cảm giác không ổn lắm.
Cô tự tin không ai có thể phát hiện ra vị trí IP của mình, mặc kệ là ảnh chụp hay nội dung đều không dính tới cô. Vì sao bản thân lại bị gọi vào phòng hiệu trưởng?
"Còn không nhanh lên."
"Dạ"
Mọi người xung quanh nhìn cô chằm chằm, Tưởng Niệm Lăng lo sợ bất an đi ra ngoài. Theo vị tiên sinh kia vào phòng hiệu trưởng. Cô thử dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng người kia một câu cũng không nói.
Dự cảm bất an càng thêm mãnh liệt. Nhất định đã xảy ra chuyện. Tới văn phòng hiệu trưởng, tiên sinh kia gõ cửa, sau đó nói: "Hiệu trưởng, đem tới rồi."
Sau đó, Tưởng Niệm Lăng bị túm vào trong.
Cô không dự đoán được, trong phòng lúc này sẽ có nhiều người như vậy. Toàn bộ những người từng có quan hệ với cô đều có mặt. Nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ vô cùng.
Một người nhìn cô, hét lên: "Bước qua đây."
Tưởng Niệm Lăng run sợ đi qua, tim đập nhanh như sấm.
"Nhìn đi."
Hiệu trưởng đem máy tính bảng đưa cho cô, chính là cái tin mà cô viết, nhưng mà, Tưởng Niệm Lăng như bị sét đánh, không tin được nhìn vào máy tính bảng.
Thất thanh hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Có người đổi nội dung đăng tải của cô.
Toàn bộ hình ảnh và video cô đăng lên đều bị thay đổi, đổi tất cả thành hình của cô. Toàn bộ đều là cô và những nam nhân khác. Không quần, không áo, chỉ là một thân thể trần trụi bị bày ra. Trong bất giác, Tưởng Niệm Lăng như rơi vào hầm băng, lạnh buốt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.