Wyatt là hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi hai cánh cửa xe cứu thương đóng lại và cũng là hình ảnh đầu tiên khi chúng được mở
ra. Anh trông cực
kỳ dữ tợn, lạnh lùng và giận dữ đến nỗi tôi phải nắm chặt lấy tay
anh lúc tôi được người ta đẩy khỏi xe. “Em ổnthật mà,” tôi nói. Không kể cơn chấn động thì tôi ổn thật. Bị tông mạnh, nhưng không sao. Tôi cố tỏ ra can đảm, điều này sẽ thuyết phục anh rằng tôi vẫn khỏe, nhưng phần
đầu thì đau như búa bổ đến nỗi không thể tập trung được, vì thế mặc cho
tôi làm ra vẻ chân thành, anh cũng chẳng tin tưởng chút nào.
Đối phó với kiểu người lúc nào cũng tỏ
ra có uy quyền với tôi thật phức tạp. Bạn tưởng rằng anh sẽ bớt
căng thẳng hơn, nhưng không, tôi có thể tả cho bạn qua cách quai
hàm anh siết chặt lại vì anh cực kỳ lo lắng như quỷ ấy. Đàn ông đúng là
đồ ngang bướng.
Tôi tập trung hết tất cả sức mạnh thốt lên.” Tất cả là do lỗi của anh, “ tôi nói với niềm căm phẫn tột độ.
Anh đang đi bên cạnh chiếc xe đẩy nắm chặt tay tôi, và liếc ánh mắt nheo lại sang tôi.”Lỗi của anh?”
“Tối nay em phải đi sắm đồ vì cái
thời hạn ngu ngốc dớ dẩn của anh. Nếu mà anh nghe em thì em đã đi vào
ban ngày như người văn minh ấy, nhưng không, anh tống cho em tối hậu thư để em phải nằm ở bãi đỗ xe với ả tâm thần chết tiệt đầy thịnh nộ trong
một cái xe Buick.”
Mắt anh thậm chí trông còn thu hẹp hơn.
Trước thái độ văn vẻ của tôi, cái nhìn dữ dội phần nào tỏ ra thoải mái
hơn. Anh đoán nếu tôi còn đủ sức chọc tức một cái đầu máy xe lửa, tức là tôi thật sự ổn rồi. “Nếu em tính toán lên kế hoạch đám cưới đơn
giảnthôi,” anh nói với sự thiếu quan tâm cáu kỉnh với hàng triệu
chi tiết tiến hành đám cưới.” thì anh đã không cần phải can thiệp vào.”
“Đơn giản?” tôi nói lắp bắp “Đơn giản?
Anh nghĩ đám cưới là đơn giản hả? Phóng tên lửa lên trời chả có gì
khó khăn. Vật lý lượng tử cũng dễ ợt. Lên kế hoạch cho một đám cưới mới
giống như việc lên kế hoạch cho một cuộc chiến tranh…”
“So sánh tài đấy.” Anh lầm bầm trong cổ họng, nhưng gì thì gì tôi cũng đã nghe thấy hết.
Tôi hất tay mình ra khỏi tay anh. Thỉnh thoảng tôi chỉ muốn đập cho anh một trận.
Dwight đang đẩy cáng cứu thương chở tôi
nằm trên phì ra cười. Dwayne dễ thương hơn Dwight nhiều. tôi nói “Tôi
không muốn anh đẩy xe cho tôi. Tôi muốn Dwayne cơ. Dwayne đâu rồi?”
“Anh ấy đang đang sắp xếp thủ tục giấy
tờ, vác đồ đạc cho cô, và các việc linh tinh khác nữa.” Dwight nói nhẹ
nhàng, vẫn tiếp tục đẩy xe.
Tối nay chả có gì diễn ra theo đúng
ý tôi, nhưng tôi hớn hở nghe tin Dwayne đang xách túi của tôi. Đó
là phương pháp điều trị hiệu quả cho một cái đầu đang nhức nhối, tôi
đã không nghĩ ra những túi đồ vừa mua, đặc biệt là hai đôi giày
mới. “Anh ấy cầm giày cho tôi hả?”
“Em đang đi giày đó thôi.” Wyatt nói,
liếc tôi như sao xẹt, rồi lại nhìn qua tôi sang phía Dwight, ra dấu hỏi
xem liệu tôi có bị chấnthương sọ não hay không.
“Em không điên, mà em muốn hỏi mấy đôi
giày mới mua tối nay.” Trong lúc tôi giải thích thì Dwight đẩy tôi vào
một phòng nhỏ. Dwayne theo sau trong vòng 30 giây, trên tay anh đầy
những bìa kẹp hồ sơ, giấy tờ, túi xách của tôi và mấy cái túi đồ
kèm theo. Tôi ngó cái túi của cửa hàng nơi tôi vừa mua giày và thở ra
nhẹ nhõm. Chúng đã không hề bị thất lạc. Rồi một đội ngũ các y tá ào
đến; Wyatt bị đuổi ra khỏi phòng, Dwayne và Dwight ghi báo cáo về tình
trạng của tôi, khá hơn nhiều so với tôi dự đoán. Rồi họ cũng bị tống
ra, bức màn được kéo xuống và quần áo của tôi nhanh chóng bị cắt
rời từng mảnh. Tôi thực sự ghét cái cách mà phòng cấp cứu cư xử với quần áo, dù tôi thừa biết là cần phải thế.
Không thèm đếm xỉa đến việc đó, tôi thực sự căm ghét khi mà áo lót của mình cũng bị những nhát kéo nhẫn tâm cắt
be bét. Tôi thích đồ lót của mình. Cái áo lót màu cà phê mô ca đẹp
tuyệt, với những bông hoa nho nhỏ trên nền vải satin, và đính những viên ngọc trai bé xíu ở giữa. Giờ thì nó đã bị hủy hoại. Tôi thở dài đưa mắt nhìn, thôi thì nó cũng đã vấy máu mất rồi.
Nghĩ mà xem, đồ trên người thì tan nát
hết, hoặc vì vết kéo hoặc vì vết máu, hoặc cả hai. Những vết thương
ở đầu tôi mới thật sựchảy rất nhiều máu. Tôi thở dài nhìn lại mình, rồi
xem xét đống quần áo vừa bị vứt sang bên cạnh, tôi có thể nhìn mà không
cần quay đầu vì cáng cứu thương đã được nâng lên để tôi ngồi dựa dậy.
Không, chẳng còn gì cứu vãn được nữa, có lẽ ngoại trừ đôi giày. Chiếc tất liền quần màu đen của tôi bị cắt
tan thành những mảnh lớn, đừng bận tâm khi hai ống bị những nhát kéo
cắt gọn gàng từng đường dọc xuống để cho y tá dễ dàng kéo nó ra. Hai bàn chân trần của tôi vừa bẩn vừa dính máu, chứng tỏ cho tôi thấy nỗi sợ
phi lý về chuyện mấy con bọ bám vào lúc ở bãi đậu xe là hoàn toàn có cơ
sở. thực tế thì cả người tôi hầu như đều bẩn thỉu và dính máu. Bộ dạng
tôi thật tệ, quả là thất vọng, vì Wyatt đã từng thấy tôi trong bộ
dạng như thế này.
“Tôi xộc xệch quá.” Tôi buồn phiền thốt lên.
“Không tệ lắm đâu,” một cô y tá trả
lời. “ Nhìn vậy thôi. Dù tôi cho là nó đủ tệ với cô lắm rồi, đúng
không?” Giọng nói của cô vui vẻ, nhưng đầy cảm thông. Nói đúng ra là cô
đang muốn an ủi tôi, nhưng những lời nói lại khiến tôi cảm thấy thảm hơn vì nghechính xác như là điều tôi lo lắng. Ừ, thì tôi không làm được
gì để cứu vãn việc này, nhưng tôi đang phải chịu áp lực dưới cái mốcthời gian đặt ra cho đám cưới và tôi không muốn mình giống như một kẻ tị nạn chiến tranh trong những bức hình. Bạn biết là đám con cháu của tôi sau
này sẽ giở ra xem; tôi đâu thích thú gì nếu như chúng tự hỏi nhau
không hiểu cha chúng tìm thấy được điểm gì hay ho ở mẹ chúng đây.
Tôi cũng không ở vào tâm trạng của một
“nạn nhân”, tôi mệt mỏi vì bị bắn, bị va đập và bị thâm tím. Tôi không
muốn Wyatt nghĩ rằng anh phải có nghĩa vụ chăm sóc cho tôi. Tôi muốn tự
lo cho mình, cám ơn nhiều – trừ khi tôi tự cho phép mình được nuông
chiều, trong trường hợp ấy tôi muốn thấy bản thân xinh xẻo để còn sung
sướng mà tận hưởng.
Tôi bị nhồi trong cái áo bệnh viện hở
lưng khi một ông bác sĩ phòng cấp cứu đầy vẻ mệt mỏi lê bước vào phòng.
Ông khám sơ qua cho tôi, nghe báo cáo của y tá, kiểm tra đồng tử xem xem chúng có phản ứng tốt không, rồi gửi tôi đi CT đầu và một xét nghiệm gì gì đó giống như chụp X-quang. Hàng giờ buồn chán và đau đớn trôi qua,
cuối cùng bệnh viện bắt tôi phải ở lại qua đêm sau khi các bác sỹ đều
đồng ý với kết quả chuẩn đoán cơn chấn động của tôi.
Tất cả các vết xây xước của tôi được
sát trùng và dán băng cá nhân, người ta lau sạch các vết máu – trừ phần
đầu cực kỳ khóchịu vì cảm giác nhớp nháp. Tệ nhất là việc họ cạo một đám tóc để khâu vài mũi khép lại vết rách sâu trên da đầu. Tôi chắc sẽphải
sáng tạo ra kiểu tóc mới trong vài tháng tới. Cuối cùng tôi cũng được
đặt nằm xuống một cái giường sạch sẽ, mát mẻ, ánh đèn sáng mờ mờ giúp
tôi thoải mái hơn. Tôi đã kể cho bạn nghe đầu tôi đau thế nào chưa nhỉ?
Cách Wyatt và toàn bộ gia đình tôi bao vây quanh giường nhìn chằm chằm câm lặng vào tôi chẳng giúp ích được gì.
“Việc này không phải lỗi của con” tôi
nói một cách phòng thủ. Thật kỳ cục, mọi thứ đều liên kết chống lại tôi, như thể tôi đã chủ ýthực hiện chuyện đó hay gì gì ấy. Thậm chí cả Siana cũng bày tỏ thái độ nghiêm nghị, tôi hoàn toàn có khả năng trông mong
vào nó tại phiên tòa của chính tôi. Tôi nhận thức rất rõ, vì nếu Wyatt
bị thương nhiều như tôi trong vòng mấy tháng qua hẳn tôi sẽ đòi anh phải chuyển ngay chỗ làm rồi chúng tôi sẽ dọn nhà đến Outer Mongolia để anh
tránh xa khỏi vòng nguy hiểm.
Mẹ xông vào. Mẹ đã kiềm chế y như
Wyatt, nhưng giờ mẹ bước vào phòng với phong cách của một bà mẹ, và
tiến về phía cái bồn rửa nhỏ, nơi mẹ nhúng ướt một cái khăn. Quay
trở lại bên giường tôi, mẹ bắt đầu nhẹ nhàng lau đi những vệt máu đã khô mà các y tá bỏ qua. Tôi đã không còn được mẹ lau tai khi còn nhỏ, nhưng có nhiều điều chẳng bao giờ thay đổi.
Cuối cùng Wyatt cũng mở lời, “ Bọn anh sẽ lấy những cuộn băng ghi hình ở bãi đỗ, có thể lấy được biển số chiếc xe ấy.”
Tôi đã ở bên anh đủ lâu để hiểu được một vài nét tinh túy của luật pháp. “Nhưng cô ta không đâm em. Khi cô ta
đạp ga, em đã nhảy tránh ra. Vì vậy, đây không phải là một vụ gây tai
nạn rồi bỏ trốn. “
“Cô ta?” Anh nắm bắt ngay ý tôi vừa nói, dĩ nhiên rồi. “Em thấy cô ta? Em biết cô ta không?”
“Em đoán là phụ nữ, nhưng về chuyện em
có biết cô ta hay không thì…” tôi định nhún vai, nhưng tôi chỉ đang
gắng gượng nâng lên được một chút. “Đèn pha chiếu vào mắt em. Tài xế
là phụ nữ, còn chiếc xe hiệu Buick đời cũ, đó là tất cả những điều em
biết chắc. Vì ánh đèn của bãi đỗ xe làm đổi màu, nhưng em nghĩ cái xe
màu nâu sáng.”
“Em có chắc một chiếc Buick không?”
“Làm ơn đi.” Tôi nói với thái độ tự
cao hết mức. Tôi hiểu biết về xe ô tô. Nó là một trong các loại gen di
truyền kỳ lạ mà Bố truyền sang tôi, vì dù là xe to, xe bé, hay xe tải
thì các bà mẹ cũng chỉ tả được mỗi màu sắc của nó. Hiệu xe và đời xe
chẳng nghĩa lý gì với họ.
“Nếu nó nói đó là một chiếc Buick thì
là Buick, “ Bố lên tiếng bênh vực tôi, và Wyatt gật đầu. Vào lúc
khác tôi sẽ lấy làm khó chịu vì anh tự động trả lời bố câu hỏi đặt ra
chính tôi, nhưng giờ tôi bị hạ gục, rõ ràng tôi không bất tỉnh nhưng
hoàn toàn kiệt sức, cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi thấy kiệt quệ, không
hẳn vì đau, mà còn vì quá nhiều chuyện đã xảy đến. Ý tôi là, người ta
định cố giết bạn bao nhiêu lần nữa trước khi có đôi chút nản lòng?
Tôi không đi lòng vòng chọc phá và thoi vào mặt người ta. Thậm chí
tôicòn chẳng cợt nhả với những gã tài xế ngu ngốc vì làm sao biết họ có
sử dụng thuốc thần kinh hay lái xe loanh quanh tâm trí bấtđịnh với khẩu
súng lên đạn sẵn hay không. Tôi mệt mỏi với việc này rồi, tôi bị tổn
thương, và tôi thực sự muốn bật khóc.
Tôi không thể khóc trước mặt mọi người.
Tôi đâu còn là đứa trẻ con nhõng nhẽo, chí ít cũng không phải loại khóc
nhè. Tôi chỉ rớt nước mắt khi xem một bộ phim buồn, còn khi gặp
chuyện khó khăn của bản thân tôi chỉ việc quẳng sang một bên và từ
từ tính. Tôi đã từng bị thương nặng hơn ấy chứ, và tôi không hề khóc.
Nếu giờ có gào ầm ĩ lên thì sẽ chỉ vì cảm thấy thương tiếc cho mình,
nhưng tôi chẳng hề muốn thể hiện ra điều đó. Nhìn tôi giống hệt một kẻ
ăn mày là tệ lắm rồi, tôi từ chối thêm chuyện khóc lóc sụt sùi vào danh
sách các phẩm chất kém hấp dẫn hiện thời của tôi.
Nếu tôi mà tóm được ả chết dẫm đã gây ra chuyện này, tôi sẽ siết cổ cô ả đến chết.
“Chúng ta bàn chuyện này sau.” Mẹ lên
tiếng. “Nó cần nghỉ ngơi, chứ không phải làm rối tung mọi thứ lên thế.
Mọi người về nhà đi, mẹ sẽ ở lại với nó tối nay. Đây là lệnh.”
Wyatt không phải là người biết vâng
lệnh, thậm chí là lệnh từ mẹ tôi, và bà thường e ngại tính cáu kỉnh của
anh. “Con cũng ở lại.” anh nói với giọng của một gã cảnh sát biết
lẽ phải và nghiêm túc.
Mắt nhắm mắt mở tôi cũng thấy được họ
đang thủ thế với nhau. Vào lúc khác chắc tôi sẽ hớn hở đứng quan
sát trận chiến này, nhưng giờ thì tôi chỉ muốn chút yên ổn. “Con chẳng
cần ai ở lại với con hết. Ngày mai mọi người đều phải đi làm, thế nên về nhà hết đi. Con ổn mà, thật đấy.” Ghi chú: Khi ai đó nói từ “thật đấy”
có nghĩa là họ đang nói dối, như tôi này.
“Chúng ta sẽ cùng ở lại, “ Wyatt nói,
lờ phắt đi lời đề nghị và sự cam đoan dũng mãnh của tôi. Tôi liếc xuống
xem xem mình cóphải đang vô hình hay không mà mọi người cư xử cứ như là
tôi đã biến mất tăm mất tích vậy. Lúc đầu tôi nằm ở bãi đậu xe bẩn thỉu
cả giờ đồng hồ dài dằng dặc mà không ai ngó ngàng tới, còn giờ dù tôi
có nói gì đi chăng nữa cũng chả ai thèm nghe tôi.
“Mình hẳn vô hình rồi.” Tôi lẩm bẩm một mình.
Bố vỗ hai tay vào với nhau. “Không,
chúng ta chỉ quá lo lắng thôi,” bố nói nhẹ nhàng, cắt ngang vẻ làm ra
vẻ của tôi. Bố sở trường trong việc dập tắt thái độ này của tôi,
nhưng bố cư xử với tôi rất dễ thương, có thể vì tôi quá giống mẹ. Tôi sợ Wyatt cũng cư xử y như bố, thật ra chúng tôi mà cưới nhau được 30 năm
như bố mẹ hiện giờ thì mọi chuyện đều ổn, nhưng trong lúc giằng co
đặt tôi vào thế bất lợi thì tôi phải tự thân vận động thôi. Trong
chuyện này Wyatt tiến xa hơn hẳn Jason – gã chồng cũ của tôi – kẻ chẳng
bao giờ nhìn ra thứ gì ngoài mái tóc vàng và bộ mông đẹp đẽ của chính
anh ta.
Jason là một kiểu đàn ông ẽo ợt; bạn
lúc nào cũng phải phì ra mà cười khi tưởng tượng mình nhìn thấy anh
ta ngã lộn cổ xuống cầu thang.
Hãy quay lại bệnh viện nào. Mẹ nhanh
chóng đẩy hết mọi người ra khỏi phòng. Bố và các em tôi rời khỏi chỗ
của họ, vì đã gần 2giờ đêm và chưa ai được ngủ nghê gì hết. Mẹ và Wyatt
đều tỏ ra căng thẳng, mắt quầng lại – nhưng trông họ vẫn còn khá hơn
một kẻ khác đang chiếm đóng căn phòng là tôi đây.
Một cô y tá đến xem tôi đã buồn
ngủ chưa, và để đánh thức tôi dậy nếu tôi ngủ rồi. Tôi chưa buồn
ngủ, thế nên cô ấy đo huyết áp và mạch của tôi rồi đi ra, với lời hứa
vui vẻ là sẽ quay lại trong vòng hai giờ nữa hoặc ít hơn. Không có gì
bằng cơn đau đầu khủng khiếp, phần tệ nhất về chuyện bị chấn thương não
là bọn họ - đội ngũ nhân viên y tế – không hề muốn cho bạn ngủ. Chính
xác hơn nữa, bạn ngủ cũng được thôi, nhưng với điều kiện là họ sẽ đánh
thức bạn dậy, hỏi bạn đang ở đâu cùng với đủ thứ chuyện linh tinh.
Nghĩa là ngay khi họ hoàn tất việc giữ bạn tỉnh táo và hỏi bạn xong, lúc bạn thiếp đi thì một y tá lại bật tung cửa xông vào và lặp lại việc họ
mới vừa làm xong với bạn. Tôi hình dung ra một đêm dài không hề
yên tĩnh.
Wyatt chuẩn bị cho mẹ cái ghế loại có
thể mở ra thành một chiếc giường nhỏ, bất tiện và mẹ nhận lấy mà
không hề tranh luận gì, chấp nhận bất kể mọi thứ mà mẹ đặt lưng
xuống được. Anh kéo cái ghế dài dành cho khách đến cạnh giường và ngồi
xuống, với tay qua thành giường nắm lấy tay tôi. Tim tôi đập loạn xạ
mỗi khi anh làm vậy, vì tôi yêu anh quá nhiều và anh biết tôi cần những
cái chạm nho nhỏ, thầm lặng đến như thế nào.
“Hãy nghỉ đi một chút,” anh thì thầm.
“Còn anh?’
“Anh chợp mắt ở ngay đây. Anh từng nghỉ hàng giờ ở những cái ghế khó chịu hơn nhiều.”
Đúng thế – anh là một cảnh sát. Tôi
nắm chặt những ngón tay anh và cố thư giãn, rất khó vì đầu tôi cứ dộng
thình thịch còn cácvết xây xước đang bỏng rát. Nhưng tôi vẫn nhắm mắt
lại, giở cái sở trường cũ rích của tôi là bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào
cũng lăn ra ngủ được.
Tôi tỉnh giấc trong bóng tối, sau khi
tôi ngủ Wyatt đã tắt ngọn đèn mờ mờ trong phòng. Tôi nằm đó lắng nghe
tiếng thở của hai người: của mẹ ở phía cuối giường, của Wyatt ở ngay
bên cạnh. Thứ tiếng động thật dễ chịu. Tôi không nghe thấy tiếng đồng hồ để biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng không vấn đề gì, vì tôi không
chuẩn bị đi đâu cả.
Đầu tôi vẫn đau nhiều như lúc trước,
nhưng cơn buồn nôn thì giảm hẳn. Tôi bắt đầu nghĩ đến những việc cần
làm: gọi cho Lynn, sắp xếp cô ấy điều hành Greats Bods một mình ít nhất
trong hai ngày tới, nhờ Siana tưới giùm cây, nhờ lấy xe ra khỏi khu
muasắm, và nhiều thứ linh tinh khác nữa. Chắc tôi động đậy nên Wyatt
ngay lập tức ngồi bật dậy và nắm lấy tay tôi. “Em ổn không?” anh
thì thầm vì không muốn đánh thức mẹ. “Em ngủ chưa đến một giờ đồng hồ.”
“Em chỉ đang nghĩ thôi,” tôi thì thầm đáp trả.
“Về việc gì?”
“Những việc em cần làm.”
“Em không cần làm gì cả. Chỉ nói cho anh, anh sẽ lo.”
Tôi mím môi cười thầm, đó là cách duy
nhất vì trời tối và anh không thấy tôi. “Điều em nghĩ là cố nhớ ra mọi
việc em cần nhờ anh làm.”
Anh khịt mũi. “Đáng lẽ anh phải đoán ra.”
Trời vẫn còn tối nên tôi lấy dũng khí
tiếp tục. “Em cũng nghĩ không biết anh thấy em nhếch nhác đến thế nào
và liệu anh còn muốn em nữa không. “ Tôi hạ thấp giọng hết cỡ, vì, xin
chào, mẹ ở ngay đằng kia căn phòng, tôi vẫn nghe nhịp thở của mẹ bằng
một tai, nhịp thở đó đều đều là mẹ vẫn còn ngủ say.
Wyatt lặng yên một lát, đủ cho tôi bắt
đầu cảm thấy ruột gan mình lộn tùng phèo, rồi anh mới dịu dàng đưa
một ngón tay vuốt ve cánh tay tôi. “Anh luôn muốn em,” anh thầm thì,
giọng anh ấm áp và mơ hồ như căn phòng này. “Em nhìn như thế nào không
quan trọng. Là em chứ không phải cơ thể em – dù anh thích đến chết đi
được đôi mông em, ngực em, đôi môi tươi tắn và cả mọi phần ở giữa nữa.”
“Còn chân thì sao?” tôi gợi ý. Ôi trời,
tôi cảm thấy khá khẩm hơn. Thoáng chốc tôi đang hồi phục. Nếu anh cứ
tiếp tục nói nữa tôi sẽ chạy nhảy tung tăng trong vòng nửa giờ nữa.
Anh cười khe khẽ. “Anh cũng thích chúng. Anh đặc biệt thích chúng quàng quanh eo anh.”
“Suỵt, mẹ đang ở ngay kia.”
“Mẹ ngủ rồi.’ Anh nhấc tay tôi lên và đặt một nụ hôn ấm áp, ẩm ướt vào lòng bàn tay tôi.
“Còn lâu.” Lời bình luận sắc bén cất lên từ phía cuối giường.
Sau giây phút giật mình, Wyatt phì cười, anh đáp.’Vâng, thưa bà.”
Tôi yêu người đàn ông này. Tôi đã trở
nên vui vẻ hơn sau cuộc nói chuyện nho nhỏ trong bóng tối, đúng thế,
có quá nhiều việc mà bản thân bạn phải cảm thấy nuối tiếc. Tôi nắm
chặt lấy tay anh và hạnh phúc quay về với giấc ngủ của mình. Nếu như đầu tôi vẫn còn đau nhiều thì có sao? Mọi chuyện đều ổn mà.
Tôi ngủ chỉ khoảng hơn mười phút nữa rồi một cô ý tá ghé qua, bật đèn lên hỏi tôi dậy chưa. Đều đặn.