Rượu Mơ Xanh

Chương 4:




Lục Quyết đẩy cửa đi vào trong cửa hàng pizza, Thẩm Âm Âm vội vã đuổi theo.
Cửa hàng này làm ăn khá ổn, các vị trí đã ngồi gần đầy, hàu như là người trẻ tuổi, còn có những học sinh ở gần đây.
Vừa nãy Lục Quyết chưa ăn gì đã đứng dậy đi mất, lúc này chắc chắn đã đói bụng.
Thẩm Âm Âm nhìn menu dán ở chỗ gọi đồ, “Anh muốn ăn loại nào?”
Lục Quyết cắm tay vào trong túi, tùy ý liếc mắt một cái, “Lúc nãy đã nói rồi, đắt nhất.”
Nói xong, anh tìm vị trí để bản thân ngồi an nhàn.
Thẩm Âm Âm: “……”
Một cửa hàng thức ăn nhanh bình thường, đắt nhất thì có thể đến mức nào cơ chứ.
Thẩm Âm Âm nhìn lướt qua một lần, nhìn thấy một phần ăn, miễn cưỡng xem như đắt nhất.
“Một phần pizza Sarah và xúc xích.” Dùng điện thoại thanh toán, cầm số thứ tự, Thẩm Âm Âm ngồi xuống đối diện với Lục Quyết.
Anh cầm ngang điện thoại, không ngừng chọc chọc chọc, hình như đang chơi game.
Thẩm Âm Âm cũng lấy điện thoại ra chơi, hai người không ai quấy ai, cũng không nói lời nào, miễn cưỡng coi như hài hòa.
Thẩm Âm Âm đang cùng bạn nói chuyện phiếm.
Trong  WeChat cô, chỉ có hai liên hệ được ghim hàng đầu được, một là nhóm  lớp 10-3, một người khác là Hứa Chi Hàng.
Ghim tin nhắn nhóm lớp lên vì Thẩm Âm Âm khuôn muốn bỏ lỡ bất kỳ thông báo nào
Còn Hứa Chi Hàng, nếu trong nửa giờ Thẩm Âm Âm không trả lời wechat của cậu, cậu sẽ gọi đến liên tục, mạnh mẽ lên án cô vô tình bạc nghĩa, không màng đến bạn bè.
Hai năm trước Hứa Chi Hàng đã bị gia đình đưa sang Anh du học, chỉ nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về.
Mà đối thoại hàng ngày của bọn họ, chỉ xoay quanh sự căm hận nước Anh của Hứa Chi Hàng, rồi lại bày tỏ sự nhớ nhung với Tổ quốc yêu dấu.
【Hứa Chi Hàng】: Tiểu Thẩm Thẩm, mình không hợp với khí hậu ở đây, làm sao giờ???
Thẩm Âm Âm gửi một cái icon trợn mắt: Cậu đã đi hai năm rồi đấy đại ca.
【Hứa Chi Hàng】: Đừng gọi mình là đại ca, hãy gọi mình là anh trai.
【Thẩm Âm Âm】: Có gì khác nhau à?
Hứa Chi Hàng gửi đến một đoạn voice, Thẩm Âm Âm không nghĩ nhiều, trực tiếp click mở.
“Đồ ngốc này, gọi đại ca là châm chọc, gọi anh trai là thân mật, nào, gọi một tiếng anh trai mình nghe ~”
Thằng nhóc Hứa Chi Hàng này, từ đi Anh, giọng điệu nói chuyện càng ngày càng bỉ ổi, thường xuyên nói đùa như vậy với Thẩm Âm Âm.
Cô đã quen rồi, không nhịn được cười cười, ngước mắt lên lại thấy Lục Quyết đang nhìn mình.
Đôi mày nhăn lại, cặp mắt cụp xuống, giống như Thẩm Âm Âm đã làm phiền anh vậy.
Thẩm Âm Âm thu lại nụ cười, trả lời tin nhắn của Hứa Chi Hàng.
Cái bàn trước mặt bị gõ hai lần.
“Làm sao thế?” Cô vẫn giữ nguyên động tác gõ chữ.
“Không nghe thấy người ta gọi cô đi lấy đồ ăn à?” Lục Quyết nói.
“Số 26 ——mời khách hàng số 26 đến lấy đồ ăn ——” Người phục vụ đứng chỗ thu ngân gân cổ lên kêu.
Anh nói thế, Thẩm Âm Âm mới chú ý tới.
Vừa rồi cô quá tập trung vào tám chuyện.
Thẩm Âm Âm khó hiểu chỉ vào số thứ tự: “Không phải người ta sẽ mang đến bàn sao?”
“Không biết, chắc là bận quá.” Lục Quyết nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Thẩm Âm Âm bực mình cái giọng điệu của anh, giống như sai bảo người hầu, bĩu môi nói, “Tự anh không thể đi à?”
Là anh muốn ăn đó.
Lục Quyết bẻ đốt ngón tay, lại gõ gõ bàn, nghiêng điện thoại cho Thẩm Âm Âm xem, “Cô cảm thấy tôi có thời gian à? Mau đi đi.”
Anh còn đang trong trò chơi, nhìn qua thì tình hình chiến đấu cực kỳ tàn khốc.
Thẩm Âm Âm hít sâu một hơi, nén giận, đi đến chỗ lấy đồ ăn, bê khay về.
Cô nuốt không trôi cơn nghẹn ứ này, nặng nề đặt trước mặt Lục Quyết.
Phần ăn là một chiếc pizza 12 centimet, một ly Coca, một cái xúc xích nướng, cũng đủ để Lục Quyết ăn đến no căng.
Thẩm Âm Âm hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng cũng có thể trả lời tin nhắn của Hứa Chi Hàng.
Cậu đã liên tục gửi ba cái tin nhắn đến Thẩm Âm Âm.
“Cậu đang làm gì?”
“Sao không trả lời tin nhắn của anh trai?”
“Giận hả? Thôi thôi mà, không gọi anh trai, cậu cứ tùy tiện gọi em trai, chú, ba, ông nội ……”
Thẩm Âm Âm bất đắc dĩ trả lời cậu: Không giận, vừa rồi giúp người khác lấy đồ ăn.
Hứa Giai Hàng trả lời lại trong vòng một giây: Tại sao cậu lại đi lấy đồ ăn, người kia không có tay à?
Thẩm Âm Âm liếc Lục Quyết một cái.
Vết thương trên tay anh còn hồng, hình như chưa xử lý vết thương.
Đặt điện thoại sang một bên, Lục Quyết tay cầm pizza, mắt nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
“Anh không chơi nữa à?” Cô chỉ chỉ điện thoại của Lục Quyết.
Lục Quyết bình thản nói: “Thắng.”
Nhanh vậy?
Cô mới đi lấy đồ ăn được có một hai phút thôi mà.
Khóe miệng Thẩm Âm Âm cong lên, mỉm cười với Lục Quyết: “Vậy anh chơi rất giỏi nha.”
Cô cười cực kỳ giả dối, Lục Quyết liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Anh không kiên nhẫn dựa vào lưng ghế, nhìn kỹ cô, “Cô cuối cùng muốn nói gì?”
Thẩm Âm Âm hơi hơi cứng lại: “…… Không có gì.”
Cô hơi cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại, nhưng cảm nhận có một tầm mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm mình một cái rõ ràng.
Chỉ có Lục Quyết mới có thể dùng ánh mắt càn rỡ như vậy để nhìn người khác.
Thẩm Âm Âm thất thần, túi vẫn đeo trên người, bàn tay siết chặt dây túi, bỗng nhiên chân bị đá một cái.
“Làm sao vậy?”
“Giải quyết cái này đi.” Lục Quyết đẩy ly coca và cái xúc xích nướng cho Thẩm Âm Âm.
Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt chút xíu, không vui nói: “Đây là mua cho anh.”
Lục Quyết nói một cách đương nhiên: “Tôi không thích mấy thứ này.”
Đúng vậy, từ nhỏ anh đã không thích uống coca, lại còn rất kén ăn, cái này không ăn mà cái kia cũng không ăn, không có mấy thứ lọt được vào mắt xanh của anh.
“Nhưng mà tôi đã ăn no.” Thẩm Âm Âm yên lặng dịch sang bên cạnh, phòng ngừa anh lại đá mình cái nữa.
Nói xong, cô trừng Lục Quyết một cái theo thói quen.
Không ngờ, Lục Quyết lại hơi mỉm cười, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, bỗng nhiên cúi người về phía trước, gần đến mức Thẩm Âm Âm có thể thấy vết thương cũ ở giữa mày của anh.
“Cô nhận lỗi như vậy à?” Giọng điệu Lục Quyết rất có cảm giác áp bách, đôi mắt đen nhánh, giống như trời đêm không sao.
Thẩm Âm Âm nhìn vết thương kia, khí thế ngay lập tức yếu đi.
Vết thương này từ khi cô học lớp một, ném cục đá vào đầu Lục Quyết, tới mức có vết thương.
Khi Thẩm Âm Âm còn nhỏ, ở cùng một tiểu khu với ông bà nội của Lục Quyết.
Lúc cùng các bạn nhỏ chơi ném đá trong sân, bất cẩn ném trúng Lục Quyết.
Anh đuổi Thẩm Âm Âm chạy vài vòng.
Cuối cùng Thẩm Âm Âm khóc lóc chạy đến nhà ông bà nội của Lục Quyết, đúng lúc chú Lục ở đó, cô sợ hãi trốn phía sau chú Lục, không ngừng lau nước mắt.
Cuối cùng Lục Quyết không chỉ không thể báo thù thành công, ngược lại còn bị mắng một trận.
Cũng do lúc đó Lục Quyết quá dữ dằn, vốn dĩ cô muốn dừng lại thành tâm xin lỗi anh, nhưng không thể tìm thấy cơ hội, chỉ có thể mải miết trốn chạy.
Cô đã từng thấy bộ dạng khi Lục Quyết đánh nhau với đứa nhóc khác, tuổi còn nhỏ, nhưng cực kì hung dữ, dù cậu bé kia có cao to hơn anh, Lục Quyết đánh không lại, cũng sẽ không để cho người khác chiếm lời.
Thẩm Âm Âm cũng không muốn bị anh đấm đâu.
Nhưng bây giờ nhớ đến, bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy là sao……
“Tôi……” Cô do dự cầm cốc đồ uống, cái miệng nhỏ nhấp một chút.
“Thật nhàm chán.” Lục Quyết đứng lên, đi ra ngoài, anh chỉ ăn hai ba miếng pizza.
Thẩm Âm Âm nhìn cái pizza, cầm Coca bám theo sau, suýt nữa đụng phải lưng Lục Quyết.
“Anh không ăn à?”
Lục Quyết cũng không quay đầu lại, nói: “Khó ăn gần chết.”
Thẩm Âm Âm và bạn học đã ăn ở cửa hàng này, cô nghi ngờ hỏi, “Thật á? Tôi thấy vẫn ổn mà.”
“Bởi vì cô chưa bao giờ ăn được đồ ngon,” Lục Quyết liếc nhìn cô một cái, “Kiến thức hạn hẹp.”
“……”
Ngài đúng là chiến thần tiêu diệt đề tài, một giây đã chặt đứt toàn bộ cách tám chuyện.
Chút cảm giác tội lỗi bốc hơi nhanh chóng.
May thay, tính tình Lục Quyết không tốt, nhưng vẫn giữ lời hứa, anh ra khỏi cửa hàng, lập tức đi về phía khách sạn.
Thẩm Âm Âm đi theo sau, cả một đường cũng không nhìn thấy thùng rác, uống đến mức dạ dày bắt đầu hoạt động lại.
Lục Quyết thấy cô lề mề, quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Thẩm Âm Âm nhăn mặt, hút coca một cách đau khổ.
“…… Uống không xong thì không vứt đi à?” Lục Quyết bóp chặt ly coca ném vào thùng rác, chính xác như cách anh ném bóng rổ.
Thẩm Âm Âm cảm thấy rất rất vô tội.
Tại sao cái thùng rác lại xuất hiện vào lúc này, cố tình làm trái ý cô hả?
Cô nhìn Lục Quyết một cái, “Không phải anh bảo tôi uống à?”
Người này thật là hỉ nộ vô thường, không thể đoán được.
Lục Quyết cổ quái nhìn Thẩm Âm Âm, khóe miệng nở nụ cười, giọng điệu ngạo mạn, “Cô nghe lời vậy sao? Tôi nói gì cô sẽ làm cái đấy?”
Thẩm Âm Âm cảnh giác lui về phía sau một bước: “Anh định bảo tôi làm gì?”
Cô gái lo lắng siết chặt dây túi, thậm chí còn nuốt một xíu nước miếng, giống như anh là người xấu vậy.
Lục Quyết cực kì cạn lời, cũng không nói chuyện, xoay người rời đi.
Đột nhiên cảm thấy có một chút lực lôi kéo quần áo từ phía sau. 
Quay đầu lại, là Thẩm Âm Âm nhẹ nhàng kéo áo anh.
“Rất xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nói.
Sự việc kia, cô thật sự nợ anh một câu xin lỗi.
Nhưng nếu cho cô một cơ hội nữa, có lẽ cô vẫn sẽ làm vậy.
Bỗng nhiên Lục Quyết cười ác liệt: “Nói gì cơ? Không nghe thấy.”
“……” Thẩm Âm Âm cắn chặt răng, mở rộng vòm họng, lớn tiếng hô, “Xin lỗi được chưa! Anh muốn đánh muốn chửi sao cũng được! Nhưng đừng đánh vào mặt! Tôi sẽ khóc đấy!”
Người qua đường sôi nổi nhìn qua.
“Đàn ông con trai kiểu gì, còn đánh con gái, thật kém cỏi!”
“Giời ạ, trông có vẻ văn nhã lịch sự, hóa ra là văn nhã bại hoại.”
Lục Quyết hơi sửng sốt, sắc mặt dần dần âm trầm, “Cô cố ý?”
Nhìn qua cô rất thiên chân vô tà, thậm chí còn có chút co rúm lại, “Cái gì?”
Đúng lúc này, điện thoại Thẩm Âm Âm vang lên, là Trịnh Chỉ Như gọi đến, chắc là vì ăn cơm xong xuôi rồi nhưng không tìm thấy bọn họ.
Lục Quyết cũng nhìn thấy.
“Đừng nói xin lỗi với tôi, không hiếm lạ”, đột nhiên anh nói như vậy, “Chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng, cô đừng quản chuyện của tôi, ở trong trường học cũng đừng nói chuyện với tôi, coi như không quen biết tôi, hiểu?”
Thẩm Âm Âm nghĩ nghĩ, giao dịch này có lời.
Cô gật đầu không ngừng, “Tôi hiểu.”
Lục Quyết lái xe đưa cô và dì Trịnh về nhà.
Khi về đến nhà, Trịnh Chỉ Như dịu dàng nói với Thẩm Âm Âm: “Đừng để ý mấy lời nói ngớ ngẩn của người ngoài, con là đứa bé ngoan, hiểu ý dì không?”
Thẩm Âm Âm ngoan ngoãn gật đầu, “Dì yên tâm.”
“Con đi ra ngoài một lát.” Lục Quyết dừng xe hẳn hoi, sau khi xuống xe, lập tức bước thẳng ra ngoài.
“Con đứng lại đó cho mẹ, không có quy củ gì cả”, vẻ mặt Trịnh Chỉ Như cực kỳ nghiêm túc.
“Vào đây, có chuyện cần nói với con.”
Lục Quyết dù có phản nghịch, nhưng anh vẫn cho mẹ mình một chút mặt mũi, nên đành vô cảm đi theo.
“Bây giờ con đã lớp 12, phải có chừng mực, đừng gây chuyện khắp nơi như ngày xưa nữa……”
Trịnh Chỉ Như kéo Lục Quyết vào thư phòng nói chuyện, ngày mai Thẩm Âm Âm bắt đầu huấn luyện quân sự cần phải dậy sớm, sau khi về nhà nhập tức tắm rửa gội đầu, thay áo ngủ xong xuôi.
Mới hơn 9 giờ.
Thời gian còn sớm.
Nhắn tin với Hứa Chi Hàng một lúc, cậu ta phải đi học, nên Thẩm Âm Âm tranh thủ thời gian ngồi làm mấy đề toán.
Đến khi làm xong một đề toán, đã gần đến 12 giờ.
Thẩm Âm Âm uống sữa bò, đứng cạnh cửa sổ, đúng lúc thấy Lục Quyết xuất hiện ở tầng một.
Anh ngồi xổm trên mặt đất, sau đó đứng lên, phủi bụi bẩn trên tay.
Vừa nãy Thẩm Âm Âm không nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, nhìn hiện trạng của Lục Quyết, chắc chắn là nhảy ra từ cửa sổ phòng bếp.
Lục Quyết đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên cảm thấy gì đó.
Quay đầu lại, tầng hai sáng đèn, Thẩm Âm Âm mặc đồ ngủ hình con gấu, cắn cắn ống hút hoang mang nhìn anh.
Vẻ mặt kia giống y như đứa ngốc.
Lục Quyết vươn ngón trỏ lên môi, làm động tác “Suỵt”, sau đó không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, ý bảo cô bớt lo chuyện bao đồng.
Thẩm Âm Âm cứ nhìn anh như vậy, biến mất sau bóng của cây hoa quế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.