Rượu Mơ Xanh

Chương 11:




Lục Quyết bước vào nhà, chuyện đầu tiên anh làm chính là đi tắm.
Thẩm Âm Âm lon ton từ trên lầu đi xuống, thấy đầu tóc và quần áo anh ướt đẫm, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Bên ngoài trời mưa sao?”
“Trời không mưa, là cô làm mưa.” Lục Quyết lạnh lùng nói.
“Tôi?”
“Sữa bò của cô đã vơi một nửa, cô không nhận ra?” Anh nói xong, tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Âm Âm, lên tầng về phòng.
Sữa bò?
Thẩm Âm Âm không hiểu anh đang nói cái gì, cô về phòng cầm sữa bò trên bàn, mới phát hiện sữa bò nhẹ hơn vừa nãy nhiều.
Nhưng mà sao Lục Quyết biết?
Chẳng lẽ những thứ trên tóc và quần áo anh đều là……
Thẩm Âm Âm thầm nghĩ, toang, hình như lại không cẩn thận đắc tội anh một lần nữa rồi.
Cô ôm tâm tình đau đớn kịch liệt vạn lần, uống một hơi hết sạch chỗ sữa còn lại, sau đó đi đến cửa phòng Lục Quyết, nhẹ nhàng gõ cửa.
Hình như đang tắm rửa.
Qua mười mấy phút, ước chừng anh đã tắm rửa xong xuôi, Thẩm Âm Âm lại gõ cửa.
Lục Quyết đột nhiên mở cửa ra, Thẩm Âm Âm suýt ngã vào trong.
“Cô ở đây làm gì? Lại nghĩ ra trò gì chơi tôi à?” Lục Quyết tắm rửa xong, toàn thân sảng khoái mát vẻ, tóc ướt từng giọt nước rơi xuống, mùi hương sữa bò đều được mùi sữa tắm rửa sạch.
Thẩm Âm Âm nghẹn lờ, “Tôi không cố ý đùa anh, vừa nãy…… Rất xin lỗi.”
Lục Quyết ‘xuy’ một tiếng, cánh tay phải ngăn ở cửa, “Cô đếm đi, mấy ngày nay đã nói ‘rất xin lỗi’ với tôi bao lần?”
Thẩm Âm Âm nhìn anh: “Vậy anh không muốn tôi xin lỗi?”
Thật ra cô cũng không muốn.
Nếu không phải sợ vất vả lắm anh mới về nhà rồi lại tức giận chạy mất vì bị sữa bò bắn tung tóe lên người.
Anh mới là một đứa nhóc, còn trẻ con hơn cô.
Không thể chấp nhặt với anh.
Lục Quyết nói: “Chỉ xin lỗi thôi thì có ích gì, nếu muốn thật sự xin lỗi, thì nên dùng hành động thực tế.”
“Anh muốn gì? Quà tặng hả?”
Lục Quyết không nói lời nào, cười như không cười nhìn cô, rõ ràng đang đợi cô tự mình nói ra.
Thẩm Âm Âm nghĩ tiền tiết kiệm của bản thân, hơi khó xử, cô chần chừ nói: “Tôi không có nhiều tiền, anh muốn cái gì?”
“Cần gì được nấy?” Lục Quyết cười nhạt.
Thẩm Âm Âm: “Đừng…… Đừng đắt quá……”
Lục Quyết cố ý nói:”Đắt trong khoảng nào, tiền tiêu vặt hàng tháng của cô cũng không ít đâu nhỉ”
“Nhưng tôi phải tiết kiệm tiền”, Thẩm Âm Âm không muốn tiếp tục cái đề tài này với anh, ngửa đầu nhìn anh, “Vậy nên anh muốn cái gì?”
Lục Quyết nói: “Keo kiệt nhỏ mọn, còn muốn tặng người khác quà?”
“Tôi……”
Thẩm Âm Âm còn chưa nói xong, thím Ngụy đứng ở phòng khách dưới tầng gọi Lục Quyết: “Cậu Lục, chưa ăn tối phải không, tôi sẽ làm cho cậu chút đồ ăn.”
Lục Quyết đồng ý: “Được, tùy tiện làm đi.”
“Thế cậu ăn một chén mì canh cá nhé, Âm Âm cũng ăn một chén, học sinh mấy đứa vất vả ghê, Âm Âm ngồi học cả ngày trong phòng……”
Tiếng thím Ngụy dần dần xa.
Lục Quyết tùy ý dựa vào trên cửa, “Cá cược như vậy à? Gấp rút mới ôm chân Phật thì cũng vô dụng.”
Thẩm Âm Âm nhịn xuống ý định muốn dẫm vào chân anh, xụ mặt nói: “Cứ chờ đi.”
“Được, tôi chờ.” Lục Quyết cười cực kì tự tin.
Dường như đã khẳng định, Thẩm Âm Âm không thi được top 10.
Đúng lúc này, chuông cửa dưới tầng vang lên, thím Ngụy vội vàng đi mở cửa, “Ông chủ bà chủ đã về.”
Lục Quyết vốn dĩ vẫn đang cười, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng.
“Nói với thím Ngụy tôi không ăn.” Anh đóng sầm cửa phòng.
Cảm xúc anh thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Thẩm Âm Âm ngơ ngác nhìn cái cửa phòng đóng chặt kia, quay đầu, thấy chú Lục và dì Trịnh ở dưới tầng, không biết bọn họ có nghe thấy tiếng động trên tầng không.
Rõ ràng vừa rồi còn tốt mà.
Cô để ý, những khoảng thời gian khác của Lục Quyết, khi ở cạnh bạn bè, khi nói chuyện với thím Ngụy, thậm chí cùng cô……
Hắn cảm xúc trung sở hữu bén nhọn đồ vật, đều chỉ có tại đây loại thời điểm, sẽ một chút đâm ra tới.
Thẩm Âm Âm nói qua với thím Ngụy, trở về phòng.
Cô lấy quà tặng của Lục Thiệu Tu từ trong ngăn tủ ra, là một cái vòng cổ xà cừ.
Thẩm Âm Âm nhận ra thương hiệu này, cô tìm thấy giá cả trên official website, lấy sổ nhỏ ra ghi vào.
Quyển sổ ngập chữ này, là áp lực của Thẩm Âm Âm, cũng là động lực của cô.
Từ khi chuyển vào Lục gia đến bây giờ, đã viết hơn một nửa, còn ba năm nữa.
Thẩm Âm Âm cất sổ vào balo, cất vào chỗ bí mật nhất.
Thật sự muốn lớn nhanh hơn một chút.
Có thể tự do kiểm soát cuộc đời mình, không cần phải nợ ai nữa.
Nhưng trước đó, cô phải thật cố gắng, thật phấn đấu mới được.
Ngày hôm sau, lớp 10 chính thức khai giảng.
Vào ngày đầu tiên đi học, thầy Trương nói cho mọi người một tin dữ.
Kì thi khảo sát chất lượng đã định là tuần sau, nhưng lại đổi sang ngày mai, cũng chính là thứ ba thi luôn.
Cả lớp kêu rên như vịt, từng đợt âm thanh gào thét, Thẩm Âm Âm cá chắc, các lớp khác cũng đã biết tin.
“Sao thầy lại không giữ lời như thế chứ, tôi còn chưa ôn tập, thi cái gì mà thi!” Đào Tử Dương ngồi phía sau Thẩm Âm Âm, trong đám bạn cùng lớp, cậu ta nói nhiều nhất, ồn ào nhất và cũng là người lanh lợi.
Tính tình tưng tửng như con khỉ, trong lúc huấn luyện quân sự rất nổi loạn, luôn bị huấn luyện viên chọn làm người làm mẫu, nhưng cậu ta đều không thể làm được.
Thầy Trương là người Phật hệ: “Các bạn học, đừng oán giận nữa, thi khảo sát chất lượng luôn là một cột mốc mà học sinh mới phải trải qua, để các thầy cô hiểu tình trạng hiện tại của các em, cũng giúp mọi người nâng cao nhuệ khí, biết người biết ta, rồi mới có thể bách chiến bách thắng……”
Vẻ mặt Tưởng Kiều sống không còn gì luyến tiếc, “Tiền tiêu vặt của mình lại muốn rời xa mình nữa rồi, bà cốt, bà cốt, mau bói cho mình một quẻ!”
Hứa Vĩ lắc đầu, biểu cảm cực kì thần bí: “Không thể bói, trước khi thi, mình muốn bảo tồn linh lực.”
Đào Tử Dương cợt nhả: “Có thể cho tôi mượn linh lực của cậu không?”
“Cậu tự cầu phúc đi.” Tưởng Kiều liếc mắt xem thường.
Lưu Tri Hạo ngồi cùng bàn với Hứa Vĩ lúc này cũng quay xuống: “Tôi đã xem đề khảo sát chất lượng mấy năm rồi, bài thi không phải rất khó, dễ hơn khi thi cấp 3, người ra đề năm nay cũng giống mọi năm, là tổ kiểm tra, mọi người đừng quá lo lắng.”
Gương mặt Đào Tử Dương hiện ra ra sự ngưỡng mộ: “Omg, không hổ là học bá, mang mình bay cao nào, mãi bên nhau bạn nhớ.”
“Mang mình bay theo với.” Tưởng Kiều ra vẻ còn nước còn tát.
Lưu Tri Hạo ngượng ngùng đẩy kính lên, nở nụ cười hàm hậu.
“Các em trật tự nghe thầy nói, ngày mai thi sẽ dựa vào thành tích lúc thi cấp ba để phân phòng thi, ra chơi tiết hai, lớp phó học tập đến văn phòng thầy lấy thẻ dự thi……”
“Toang rồi toang rồi, không chép được bài, mình và hai cậu chắc chắn không chung phòng thi.” Tưởng Kiều buồn đến mức ủ rũ.
Thẩm Âm Âm không nhịn được cười: “Lần này mình cũng áp lực lắm, cùng nhau cố lên nào!”
“Thách tích cậu tốt như vậy, chắc chắn không thành vấn đề, mình đây thì thảm rồi.”
Thẩm Âm Âm bất đắc dĩ xoa đầu cô ấy.
Buổi tối, 11 giờ cô đã đi ngủ, đây là thói quen của cô.
Trước kỳ thi quan trọng, tuyệt đối không được thức đêm, ngày hôm sau mới có tinh thần để làm tốt bài thi.
Chuẩn bị khăn giấy, thi cử phai mang theo văn phòng phẩm, ăn sáng ở nhà sạch sẽ hợp vệ sinh, miễn cho bị tiêu chảy trong phòng thi, uống ít nước, để ít đi WC, mang theo thẻ dự thi……
Cô là kiểu người không muốn mắc bất kỳ sai sót nào trong từng chi tiết nhỏ.
Thẩm Âm Âm ở phòng thi số 1, mỗi phòng thi có 30 học sinh.
Buổi sáng ngày đầu tiên, thi ngữ văn và tiếng Anh, vẫn khá ổn, độ khó khăn không khác lắm với lời Lưu Tri Hạo nói, đơn giải hơn bài thi lên cấp 3.
Thành tích hai môn này của cô luôn ổn định, nhất là tiếng Anh, là điểm mạnh của Thẩm Âm Âm, sau khi thi xong, so đáp án với Lưu Tri Hạo, chỉ sai 2 câu.
Một khởi đầu tốt.
Thẩm Âm Âm ngập tràn tin tưởng nghênh đón bài thi toán buổi chiều toán học.
Làm bài chừng hai mươi phút, Thẩm Âm Âm cảm thấy cực kỳ không ổn.
Cô đã chuẩn bị trước mấy bài đầu của lớp 10, nhận ra trong bài thi có rất nhiều dạng bài của lớp 10, với lại đề bài rất xảo quyệt, đánh cô trở tay không kịp.
Rất hồi hộp và lo lắng.
Thẩm Âm Âm nhìn đề bài trong bài thi, bàn tay cầm bút đổ mồ hôi, dạ dày cũng bắt đầu hơi nhói đau.
Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.
Miễn cưỡng thi xong môn toán, thời khắc buông bút xuống, Thẩm Âm Âm ngay lập tức có dự cảm bản thân thi rớt.
Cô vội vàng rời khỏi phòng thi, cũng không dám so đáp án.
Thi rất nhiều lần rồi, tự nhiên trong lòng hiểu rõ, có một số bài cô còn chưa hiểu rõ, thi tốt mới là gặp quỷ.
Không thi tốt môn toán, mấy môn thi hôm sau cũng bị ảnh hưởng, thi lý xong, vẻ mặt Thẩm Âm Âm còn khó coi hơn so Tưởng Kiều.
Toang.
Cùng Tưởng Kiều đi ra cổng trường, cô ấy chỉ tốn một phút, oán giận bản thân thi không tốt như nào, sau đó lại hưng phấn kể tai tiếng vừa nãy cô ấy nghe được ở phòng thi với Thẩm Âm Âm.
Nhị hoàng tử và người yêu anh ấy – cô bé giúp việc, drama có tập mới.
Thẩm Âm Âm không nghe lọt tai nổi một chữ.
Cái trạng thái mơ màng hồ đồ này luôn liên tục cho đến khi có kết quả vào ngày hôm sau.
Quảng Thịnh chấm và tổng hợp điểm rất nhanh, buổi sáng thứ tư, kết quả của kỳ khảo sát chất lượng lần này đã được dán trên bản thông báo trong khu dạy học.
Tưởng Kiều kéo Thẩm Âm Âm đi xem thành tích, Thẩm Âm Âm không tình nguyện đi theo.
Bảng thông báo chật kín người, Tưởng Kiều chen được lên phía trước, còn cố ý mang theo cái kính.
“Âm Âm! Mình trong top 150! Có tiến bộ!” Tưởng Kiều cực kì hài lòng với thành tích của bản thân.
Có hi vọng níu giữ tiền tiêu vặt rồi!!.
Mà Thẩm Âm Âm, lướt nhìn một vòng, không có bất ngờ nào xảy ra, tìm được tên của mình ở top 20.
Cô đã đoán được thứ hạng sẽ không tốt lắm, nhưng nhìn thấy bản thân rớt mười hạng, trái tim như chịu một cú đánh mạnh, ủ rũ đến mức chẳng để ý gì nữa.
“Uầy, Âm Âm, cậu thi tốt thế.” Tưởng Kiều chen tới vần vò bắp tay cô.
Thẩm Âm Âm miễn cưỡng cười cười: “Thật không?”
“Tất nhiên, nếu mình mà trong top 20 thì bố mẹ mình sẽ thắp hương cảm ơn trời đất ngay lập tức.”
“Tốt thật.”
Thẩm Âm Âm rất hâm mộ Tưởng Kiều, luôn lạc quan nhẹ nhàng như vậy, lúc thi thì lo lắng hồi hộp, nhưng thi xong sẽ quên mất, rất dễ thỏa mãn.
“Về phòng học đi.”
Đẩy đám người ra, Thẩm Âm Âm cúi đầu, thất thần đi đường, lướt ngang qua Lục Quyết từ đối diện đi đến, cô không hề hay biết.
“Ai, đàn em ——” Địch Việt gọi một tiếng, Thẩm Âm Âm không phản ứng, anh ta rất buồn bực, “Này là bị sao thế? Thi không tốt hả?”
Lục Quyết không nói lời nào.
Anh nhìn bảng thông báo, đi lên phía trước, xem từ trang đầu tiên.
Vóc người anh cao, thị lực cũng tốt, cách dòng người chen chúc xô đẩy, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tên Thẩm Âm Âm.
Địch Việt thò qua, “Cái gì thế?”
“Liên quan gì tới cậu.” Lục Quyết quay đầu về, trên mặt không chút biểu cảm.
“Được được được, người giúp việc của cậu thì chỉ liên quan tới cậu.”
Lục Quyết liếc anh ta một cái: “Vô nghĩa.”
Địch Việt cười hì hì: “Buổi tối hôm nay có đi không vậy?”
Đợi một xíu, nghe thấy Lục Quyết nói, “Không đi, về nhà.”
Địch Việt ngây người vài giây.
Thằng cha này sao lại thế này, dạo gần đây mỗi ngày đều về nhà……
Bị cái gì cám dỗ về nhà hở?
Khoảng thời gian tự học buổi tối, chia ra để giáo viên toán và giáo viên Anh trả bài thi, lời đầu tiên khi giáo viên toán bước vào lớp học là: “Tôi rất không hài lòng với thành tích thi cử lần này của các em.”
Cả lớp yên lặng.
“Tôi thừa nhận, đề lần này có rất nhiều bài của lớp 10, nhưng vẫn có những bạn học thi tốt, lần này đứng đầu môn toán và tổng điểm cao nhất, đều ở lớp chúng ta.”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lưu Tri Hạo và Hứa Vĩ.
Môn toán của Lưu Tri Hạo đạt điểm tối đa, nhưng tiếng Anh kéo vài phần, rớt xuống top 3.
“Tôi biết với các em, cấp ba chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng tôi nói cho các em, vạch xuất phát của mỗi người đều không giống nhau, khi em dậm chân tại chỗ, người khác vẫn đang phấn đấu, và khi em đã phấn đấu, người khác đã hơn em một đoạn dài”, giáo viên toán nghiêm túc quét mắt một vòng, “Đừng bao giờ tự lấy cớ lười biếng cho bản thân.”
Thẩm Âm Âm vô thức cúi đầu, nhìn số điểm đỏ tươi trên bài thi, như một con đà điểu thất bại vậy.
Hết tiết tự học buổi tối, đã là 9 giờ rưỡi.
Sau khi chú Nhàn lái xe về nhà, Thẩm Âm Âm xuống xe, thấy tầng hai, phòng Lục Quyết sáng đèn.
Thẩm Âm Âm không về nhà ngay lập tức.
Cô nói một tiếng với chú Nhàn, muốn đi cửa hàng tiện lợi gần đó mua chút đồ, rất nhanh sẽ về nhà, sau đó một mình, dọc theo đường lớn, đi đến một công viên nhỏ cách đó không xa.
Tùy tiện tìm cái ghế dài ngồi xuống.
Thi không tốt, cô rất khổ sở.
Lập flag* rồi tự tát vào mặt mình, mất mặt.
*Hùng hồn nói trước chuyện gì đó.
Bảng thông báo nằm ở vị trí dễ thấy nhất của khu dạy học, Lục Quyết chắc chắn đã nhìn thấy.
Chắc chắn anh đã nhìn thấy.
“A a a a ——” Thẩm Âm Âm che mặt, cũng không dám gào thét lớn tiếng, trong lòng nghẹn khuất muốn chết.
Bỗng nhiên cánh tay bị cái gì đó làm lạnh ngắt, “Thi rớt nên ngồi đây tự ngẫm à?”
Thẩm Âm Âm hoảng sợ, ngẩng mặt, lại thấy Lục Quyết, từ trên cao nhìn xuống cô.
Là anh.
Chính là anh.
Nhân tính sa đọa, đạo đức chôn vùi, tà ác hóa thân, anh giương cao cờ chiến thắng thối tha đến khoe khoang với cô.
Lục Quyết ném chai sữa bò lạnh vào lòng cô, ngồi xuống bên cạnh.
“Anh tới làm gì?” Thẩm Âm Âm dịch sang bên kia.
Trên mặt Lục Quyết vẫn treo cái nụ cười lười nhác đó, “Đến xem cô báo cáo kết quả công tác như nào, top 20 à ——”
Chân Thẩm Âm Âm bị giẫm đau, thoi thóp thở, mất hết sức chiến đấu.
Cô hữu khí vô lực nói, “Tôi thua rồi, anh muốn như nào.”
Lục Quyết không chịu được bộ dạng này của cô, nhàm chán nói, “Không phải chỉ là một kỳ thi à, đến mức vậy ư? Tiền đồ đâu.”
“Thắng làm vua thua làm giặc, anh thắng, tôi thua, tôi nhận phạt!” Thẩm Âm Âm lấy điện thoại ra, mở taobao, “Anh muốn mua gì, tôi sẽ mua cho anh.”
“Đồ tôi muốn rất đắt, cô mua không.” Lục Quyết còn khinh thường nhìn vào.
Thẩm Âm Âm tưởng tượng, cũng đúng.
Anh là cậu ấm, nếu muốn mua đồng hồ thay siêu xe gì đó, cô không có tiền, mua không nổi.
Thẩm Âm Âm chấp nhận số phận của mình.
Cô đứng lên, giống như người Nhật Bản vậy, cúi đầu với Lục Quyết, “Vậy anh đánh tôi một cái là được, đừng đánh vào mặt, tôi sẽ khóc.”
Lục Quyết nhăn mày, sao lại nói mấy lời này?
Sợ đau phát khóc còn kêu người ta đánh, không biết là cái tật xấu gì nữa?
Anh cười cười, “Ok thôi, cô chịu chút, lực tay tôi hơi mạnh.”
Thẩm Âm Âm nghe thấy giọng mình hơi run rẩy.
Cô ra vẻ trấn định: “Không sao, tôi…… Tôi không sợ đau.”
Cô nhắm mắt lại, an tĩnh đợi bão táp ập đến, chờ một lúc lâu, ve kêu không ngừng trong bụi cây, cô không đợi được nắm tay, trên trán lại bị búng nhẹ một cái.
Nhưng không hề đau xíu nào!
Thẩm Âm Âm mở mắt ra, bỗng nhiên điện thoại bị Lục Quyết cướp lấy, anh đến trước mặt cô.
“Anh đang làm gì?” Cô thò lại gần.
Điện thoại hiển thị giao diện thêm người liên hệ mới, Lục Quyết nhanh chóng nhập một dãy số vào, lưu xong, đưa trả Thẩm Âm Âm.
Anh vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm không ai bì kịp, “Nhớ kỹ, nợ tôi một lần thi top 10, đừng quên trả.”
Thẩm Âm Âm vẫn hơi mơ màng, cô thành thành thật thật gật đầu, “Được.”
“Còn có, không được gọi điện thoại quấy rầy tôi, chưa?” Anh nói xong, đứng dậy đi luôn, “Về nhà.”
Thẩm Âm Âm đuổi kịp anh, “Biết mà biết mà.”
Bỗng nhiên, Lục Quyết quay đầu lại, Thẩm Âm Âm suýt nữa đâm trúng anh, lại nhận ra anh nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt cực kì không vui.
“Sao vậy?” Cô lại chọc gì đến cậu chủ này rồi.
Chỉ thấy Lục Quyết chỉ chai sữa bò lạnh lẻ loi trên ghế, nhướng mày nói: “Tôi mua cho cô, cô lại ném ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.