Rượu Gạo Hôn Hoa Hồng

Chương 26:




Ca sĩ hát chính ngồi trên chiếc ghế cao, điều chỉnh micro tới độ cao phù hợp, dịu dàng cất tiếng hát.

Ai nấy cũng rất quen thuộc với bài hát này, không ít người ngâm nga theo giai điệu. Người chọn bài lại cúi đầu, yên lặng lắc ly rượu trên bàn.

“Trời xanh nắng gió/ Hay tôi ở bên cạnh/ Đều không lọt được vào mắt người…”

Trong ly rượu, hoa hồng băng tinh xảo sáng long lanh đang lơ lửng giữa rượu gạo, rồi sóng sánh theo động tác lắc ly rượu của anh.

Trì Tái Hạ mở to mắt nhìn thẳng vào màn hình một lúc lâu.

Trong đầu chỉ bật ra hai chữ: Sao mà tình cờ quá!

Nhưng ngoài việc thấy tình cờ, Trì Tái Hạ cũng không nghĩ như anh muốn.

Hiển nhiên cái tên này xuất phát từ câu thơ của Phật giáo rất nổi tiếng kia: Bồ-đề bổn vô thọ, Minh kính diệc phi đài.

Tuy cô không đọc nhiều sách lắm, nhưng cũng đã xem phim truyền hình “Tây Du Ký”.

Cô còn từng cảm thấy ID của Thiền Tông Minh Kính được đặt rất hợp với môn phái.

Nói đi nói lại, hình như ID của anh luôn rất hợp với môn phái.

Cô đã đặc biệt tìm kiếm Thanh Sơn Bất Hứa, dường như xuất phát từ một bài thơ có vẻ không được chú ý mấy: Thanh sơn bất hứa đàm tân sự/ Bạch điểu như tằng hiệp cố nhân.

Thần võ Quân Sơn tên Thanh Sơn khách, bạch điểu cũng vừa lúc là biểu tượng của môn phái Quân Sơn.

Người từng chơi “Phong Nguyệt” khi nhìn vào ID, sẽ biết ngay người này là kiếm khách Quân Sơn.

Còn có Xuân Phong Bất Độ vốn là ID anh đặt cho acc clone Long Đao Đình của mình, về sau đã bị Xuân Phong Bất Độ hiện giờ xin mất.

Trong game, thế hệ Long Đao trấn thủ Ngọc Môn.

Gió xuân không qua được cửa ải Ngọc Môn, cực kỳ phù hợp với môn phái.

Khi chưa biết chuyện này, cô còn nói thầm trong lòng sao hai cái tên này giống ID tình lữ quá.

Nghĩ đến đây, cô mở điện thoại ra xem.

Ban ngày tán gẫu vài câu, không thấy thêm tin mới, xem ra Minh Kính cũng chưa về nhà.

Trì Tái Hạ không yên lòng uống một hớp rượu.

Mượn rượu che khuất, cô lén nhìn Hứa Định.

Minh Kính đặt tên là do hợp với môn phái, vậy anh lấy biệt danh này bởi vì…tin Phật?

Nói không chừng, theo cá tính của anh thì đúng là tin thật.

Cô suy nghĩ lung tung một hồi, ca sĩ trên đài đã nhắm mắt xúc động hát đến khúc cao trào.

“Nhưng chẳng sao cả/ Thế giới của người/ Thì người cứ giữ lấy

Không làm phiền/ Là sự dịu dàng của tôi…”

Khương Tuế Tuế ngồi cạnh giơ cọng khoai tây phô mai lên, cả người đung đưa, hát cực kỳ nhập tâm.

Trì Tái Hạ uống một chút rượu, vừa nóng vừa choáng. Cô nhìn cọng khoai tây đang vung vẩy giữa không trung kia, sợ phô mai rớt xuống dính vào áo khoác, cô bèn né sang bên cạnh.

Không khéo người bên cạnh cũng đang ăn, ngó kỹ hơn thì mới thấy là món óc heo nướng cay cay nhiều dầu.

“...”

Cô không hiểu vì sao một quán bar nhỏ lại phục vụ món óc heo nướng. Ca khúc trên đài đang được hát đến đoạn cuối, cô hơi ngồi không yên.

Giác quan bị kích thích, bao thứ mùi dầu thực vật cô không hề biết, mùi rượu hỗn tạp, rõ ràng đã cấm hút thuốc lá nhưng vẫn có mùi nicotin không rõ từ đâu bay qua…Tất cả đều trộn lẫn vào nhau.

Cô lấy cớ đi toilet đứng dậy ra ngoài, nhu cầu hít chút gió lạnh và hô hấp không khí trong lành của cô đang rất cấp bách.

Trong ngoài quán bar, một động một tĩnh.

Thật ra, có rất nhiều quán bar đường phố gần hồ được xây ngoài trời, ra ngoài vẫn có thể loáng thoáng nghe được âm thanh từ sân khấu biểu diễn ở sân thượng lầu hai truyền đến. Nhưng chỉ cần hơi kéo dài khoảng cách thì sẽ cảm giác được mình đang thoát khỏi vẻ ồn ào náo động, bước vào khung cảnh thanh tĩnh không đếm xỉa sự đời.

Cô tựa vào lan can dọc theo hồ.

Trước mắt cô là mặt hồ chập chờn gió mát ánh đèn, bỏ lại sau lưng bầu không khí tràn ngập văn nghệ, từng giọng hát khẽ ngâm nga nhuốm đầy khói lửa nhân gian.

Cô tựa như một bé mèo đang ngẩn người.

Suy nghĩ bay xa.

Đầu giống hệt một khối bọt biển thấm rượu, nặng trĩu.

Không đúng nha, lúc trước cô ra ngoài chơi với bạn cũng uống không ít rượu đỏ. Xem chừng lâu lắm rồi mình không rèn luyện tửu lượng, mới mười mấy độ pha chế thôi mà đã đặc biệt có phản ứng.



Cô phồng má thành con cá nóc nhỏ, chậm rãi phun hơi ra ngoài.

Lặp đi lặp lại vài lần, gương mặt đau nhức.

Cô đang xoa bóp thì bỗng có người gọi tên cô sau lưng: “Trì Tái Hạ.”

Cô quay đầu, vẫn giữ tư thế chống cằm.

“Sao cậu tới đây?”

Thấy người nọ, cơ thể cô cứng đờ, mở to mắt để xác nhận lại.

Hứa Định bước đến, đưa cô một chai nước lọc: “Khương Tuế Tuế gọi điện cho cậu, cậu không bắt máy nên muốn đến toilet kiếm cậu. Vừa hay tôi muốn ra ngoài hít thở không khí nên đi tìm thử xem.”

Trước đó cô không muốn bị Lương Kim Việt làm phiền, bèn bật chế độ yên lặng sau khi cúp máy. Bây giờ cô mới chậm chạp nhìn điện thoại, quả nhiên đã thấy cuộc gọi nhỡ.

“Cậu ấy tìm tôi có chuyện gì à?”

“Không có, chỉ lo lắng cho cậu thôi.”

Dứt lời, Hứa Định đưa cô xem cuộc trò chuyện của anh với Khương Tuế Tuế.

Thấy anh đã nhắn cho Khương Tuế Tuế báo cô ở bên ngoài, Trì Tái Hạ cũng không trả lời điện thoại nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn vành tai anh, không nhịn được mà hỏi: “Lỗ tai cậu đỏ quá, có phải do uống nhiều rồi không?”

“Có sao?” Hứa Định giật mình.

Trì Tái Hạ gật gật đầu, đưa tay ra chỉ: “Lỗ tai, cổ đều hồng hồng, không phải bị dị ứng chứ.”

“Hình như tôi không bị dị ứng cồn.”

“Vậy do uống nhiều quá rồi.”

“Nhưng tôi cảm thấy…rất tỉnh táo.”

“Ai uống nhiều cũng nói vậy hết.”

“...”

“Được rồi, là do tôi uống nhiều quá.”

Bấy giờ Trì Tái Hạ mới hài lòng.

Đúng lúc một bản trữ tình độc tấu ghi-ta từ sau lưng truyền đến, cả hai đều yên lặng hít thở không khí.

Hứa Định chuẩn bị một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn cô, muốn nói chút gì đó.

Anh còn chưa kịp mở miệng, không hiểu sao Trì Tái Hạ đã hỏi một câu: “Hội trưởng Hứa, cậu từng nghe nói đến khỉ nước chưa?”

Lúc hỏi câu này, cô cứ nhìn mãi vào một góc hồ tĩnh mịch giữa màn đêm, bộ dạng uống nhiều quá nên hồn lìa khỏi xác.

Bầu không khí diễm lệ đã bị vẻ không hiểu phong tình phá vỡ.

Hứa Định khẽ giật mình, một chốc sau, anh chần chừ trả lời: “Cậu đang nói tới quỷ nước sao?”

“Cậu cũng biết?” Trì Tái Hạ ngạc nhiên nhìn thoáng qua anh, chống khuỷu tay lên lan can, tay chống cằm nghĩ linh tinh: “Khi chúng tôi học tiểu học, ở trường có một cái hồ, trong đó nuôi nhiều con vật nhỏ lắm.”

“Tuy có hàng rào xung quanh và người canh gác, nhưng vẫn có nhiều bạn nhỏ thích đến đó chơi. Có một số người lớn vì không muốn con nít nghịch nước, đành đã bịa ra câu chuyện khỉ nước để hù bọn nhóc sợ, sau đó câu chuyện về khỉ nước chậm rãi được lan truyền.”

Nói đến đây, dường như cô lâm vào hồi ức nào đó, không biết nghĩ đến chuyện gì, cô cười ngặt nghẽo, cười xong cô tiếp tục: “Nhưng lá gan của tôi và bạn tôi cực kỳ lớn. Trước khi chưa nghe tin đồn, chúng tôi chẳng hứng thú gì với cái hồ kia hết.”

“Rồi lúc nghe nói có khỉ nước, tan học chúng tôi không về nhà, lén lút ngồi xổm ở gần đó. Bạn tôi còn trộm cầm theo lưới bắt cá cha anh ta thường dùng từ nhà, chuẩn bị ban đêm bắt sống một con khỉ nước. Kết quả không bắt được khỉ nước, lại mơ mơ màng màng hốt trúng một con vịt!”

Hứa Định cúi đầu, lặng lẽ uống nước.

“Sau đấy người lớn và thầy cô tìm đến, chúng tôi đều bị mắng, tôi về nhà còn bị phạt quỳ.”

“Tiếp đó, ở buổi chào cờ thứ Hai, chúng tôi phải lên đọc kiểm điểm. Cái bản kiểm điểm đó buồn cười lắm, tôi vốn đang nhịn được, nhưng người bạn đó của tôi cười một tiếng, tôi thật sự không thể nén nổi nữa. Đọc tới đoạn trộm con vịt bèn cười gập cả người, toàn bộ bạn học trong trường cũng cười theo…” Trì Tái Hạ cười rộ.

Hứa Định cũng nhớ tới gì đó.

Anh nhớ rõ buổi chào cờ đó, trời đầy mây, cô bé cố căng mặt tỏ vẻ nghiêm túc, trên bục nghiêm trang nhớ lại hành động không tốt của mình. Vừa nhận lỗi mình không nên trộm vịt, một giây sau đã nhịn không nổi, cùng chúng bạn cười không dừng được.

Học sinh dưới bục cũng bị lây theo, các học sinh tiểu học cười to.

Giáo viên cầm micro, quát bảo dừng thế nào cũng không ngăn được.

May mà trời chợt đổ mưa nhỏ, mọi người ùa vào lớp như ong vỡ tổ, tình trạng mất khống chế mới ngừng ở đây.

Hồi tưởng tới những chuyện này, Hứa Định nhìn về phía xa. Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày trên mặt, nhưng ánh sao vỡ vụn nơi đáy mắt đã lặng lẽ trở nên ảm đạm.



Cô có ấn tượng sâu đậm với rất nhiều chuyện, và từng chuyện này đều hiện diện bóng dáng của một nam sinh.

Đáng tiếc thay, bóng dáng kia, từ trước tới nay chưa bao giờ là anh.

-

Cuối tuần, ký túc xá không có giờ giới nghiêm, lúc mọi người về đến trường học thì đã gần nửa đêm.

Trì Tái Hạ không say, chỉ do cô uống rượu lại nói hơi nhiều, khi làn gió lạnh phả qua, cô đã tỉnh táo hơn không ít.

Bước vào phòng tắm, cô nhớ đến việc mình đứng bên hồ nói mấy chuyện khỉ nước gì gì đó với người ta…Không, đừng nhớ nữa, mới nhớ đến một chút thôi mà cô đã cảm thấy đầu mình hơi bị chập mạch rồi.

Đêm nay, bạn cùng phòng không ai ở lại cả.

Cô tắm rửa xong vẫn chưa buồn ngủ, nằm trên giường chơi điện thoại. Bất chợt nảy ra ý tưởng, mở phần mềm nghe nhạc, tìm kiếm “Dịu Dàng” và “Sóng Ngầm”, bài thứ nhất cô từng nghe rồi, bài thứ hai thì chưa.

Lúc tìm kiếm, tag nằm bên dưới là #nằm trong list yêu thầm# bi thương đều đang nghe.

?

Cô cũng phải nghe một tí, xem thử có bao nhiêu bi thương.

Sau một tiếng phát đi phát lại, cô đã thành công khiến bản thân chìm trong nỗi bi thương luôn.

Khi lời bài hát dừng ở câu “Cuộc đời này, em e là vậy đấy”, cô chụp màn hình đăng bài.

Rõ ràng trời vừa rạng sáng, nhưng cô đăng chưa được bao lâu, thì đã nhận được thông báo mấy người bấm like và bình luận.

[Lục Minh Châu, Khương Tuế Tuế, Lương Kim Việt, Hứa Định, bác sĩ Trần, Trì Lễ đã thích.]

[Khương Tuế Tuế:?]

[Lục Minh Châu:?]

[Lương Kim Việt:?]

[Bác sĩ Trần:?]

Rõ ràng có một số người không phải bạn chung, nhưng vẫn xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi giống nhau đến bất ngờ. Hàm nghĩa của mỗi dấu chấm hỏi lại chẳng giống nhau gì cả.

Trong đầu Trì Tái Hạ cũng nhảy ra một dấu chấm hỏi, cô chỉ văn nghệ một chút vào đêm khuya thôi, tính trước khi ngủ thì sẽ xóa, bộ mọi người không cần ngủ thật à?

Chẳng mấy chốc, một thông báo lại xuất hiện: [Hứa Định: [ngủ ngon].]

“...”

Còn không bằng gõ dấu chấm hỏi.

Cô vội vàng kiên trì trả lời bình luận này: “Bài hát cậu đề cử rất êm tai [ngủ ngon].”

Sau đó cô tiến hành trả lời nhằm vào dấu chấm hỏi của Lương Kim Việt: “Không liên quan gì đến anh, bớt tự mình đa tình, cảm ơn.”

Bác sĩ Trần, cô copy một đoạn phổ cập khoa học liên quan đến tác hại của việc thức đêm trên Baidu, để ngăn chặn sớm.

Còn về Khương Tuế Tuế và Lục Minh Châu, không cần chờ cô trả lời, hai người họ đã tạo xong nhóm chat.

Dựa vào manh mối do Khương Tuế Tuế cung cấp, hai người phân tích từ lời bài hát đến bài hát được chọn đêm nay, rồi kéo từ bài hát được chọn lùi về khoảng thời gian trước đó, mổ xẻ cuộc điện thoại trên xe kia.

Khương Tuế Tuế không biết cuộc điện thoại đó do ai gọi, tên cũng không nghe rõ. Nhưng Lục Minh Châu nghe được “về nước” thì đã biết là Lương Kim Việt, cả người bùng nổ, giúp Khương Tuế Tuế biết về câu chuyện xưa đau khổ năm đó Trì Tái Hạ bị người ta đâm sau lưng đến mức bị PTSD với việc kết bạn.

Trì Tái Hạ liên tục tỏ vẻ mình chỉ nghe bài hát thôi, hai cô nàng cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Ứng phó hai người bọn họ trong nhóm chat xong thì đã sắp hai giờ sáng, rốt cuộc cô cũng có thể đặt điện thoại xuống, ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng buồn ngủ thì buồn ngủ, trong đầu cô vẫn lướt qua rất nhiều đoạn ngắn vụn vặt kết nối với nhau.

Không biết vì sao, cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm.

Minh Kính Phi Đài, giọng nói dường như hơi quen thuộc, sang nước ngoài, thêm chuyến bận việc tối nay…

Đột nhiên Trì Tái Hạ mở mắt, bật ngồi dậy khỏi giường, trong đầu thình lình hiện lên một suy nghĩ đáng sợ: Từ từ, Minh Kính Phi Đài và Hứa Định…

Đừng bảo là cùng một người nha?!

- -------------------

PS: Ngoại trừ bản gốc “Sóng Ngầm” thì còn đề cử cho mọi người bản giọng nam của Thường Thạch Lỗi.

Chú thích: “Trời xanh nắng gió…” “Nhưng chẳng sao cả…” lời bài hát “Dịu Dàng”.

“Cuộc đời này, em e là vậy đấy” lời bài hát “Sóng Ngầm”.

“Bồ-đề bổn vô thọ/ Minh kính diệc phi đài” - “Bồ Đề kệ” của Tuệ Năng. Kệ là bài thơ của Phật, vốn bốn câu chưa chắc đã gọi là thơ, nhưng Hạ Hạ không phân biệt được đây là thơ hay là gì khác, cho nên trong truyện sẽ theo góc nhìn của cô, nói đây là thơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.