Rượu Chị Em

Chương 1:




1.
Chị gái tôi mất tích vào đúng ngày chị nhận được giấy báo trúng tuyển.
Mọi người trong thôn đều nói chị tôi chạy theo một gã đàn ông nào đó rồi.
Tôi không tin, chị ấy vẫn luôn muốn học đại học, là một cô gái ngốc chỉ biết đọc sách.
Chị thường xoa đầu tôi nói:
“Đợi chị đỗ đại học rồi thì sẽ có thể rời khỏi thôn này, chị sẽ dẫn em theo.”
Tuy rằng tôi biết chị đang nói dối, thế nhưng khi nằm trong lòng của chị, tôi vẫn cảm thấy cực kì an tâm.
Nếu có thể bên cạnh chị cả đời thì tốt biết mấy.
Nhưng bây giờ chị tôi lại vô duyên vô cớ biến mất.
Mọi người trong nhà không ai thèm đi tìm.
“Nó chỉ là thứ lỗ vốn, chạy rồi còn giúp tôi bớt lo.”
Mẹ tựa lưng vào cửa, đứng nói chuyện với mấy bà hàng xóm.
“Nó chạy thì không đáng lo, nhưng nếu bụng cô vẫn không có động tĩnh gì thì chồng cô cũng chạy mất đấy.”
Nếu ngày thường mẹ tôi nghe thấy những lời này, bà ta chắc chắn sẽ cầm giày vả vào miệng người đó.
Thế nhưng bây giờ, bà ta chỉ cúi đầu mỉm cười rồi thôi.
Bảy ngày sau, cha tôi mang về một vò rượu lớn.
Cái vò rượu kia rất lớn, lớn đến nỗi có thể chứa vừa một người trong đó.
Mẹ tôi nói, bên trong vò rượu đó là một con rắn vàng, bà ta phải dùng của hồi môn của mình để đổi với đạo sĩ sống ở đầu thôn.
Mỗi đêm, trước khi làm chuyện đó thì uống một chén, không chỉ giúp tráng dương mà còn bổ âm, nhất định có thể mang thai con trai.
Chuyện này có đúng hay không thì tôi không biết, nhưng tôi chưa từng ngửi thấy mùi rượu nào thơm đến vậy.
Ban đêm, không kìm nén được sự tò mò, tôi lén chạy vào trong buồng, muốn múc một chén để uống.
Nhưng tôi còn chưa mở được nắp vò rượu thì đã bị một người túm tóc kéo ra đằng sau:
“Cái thứ ti tiện này, mày học đâu ra cái thói lén uống rượu thế?”
Bà nội cầm gậy gỗ đánh lên người tôi.
Tôi lăn ra đất kêu r3n, động tĩnh khiến cho cha mẹ đang ở trong phòng cũng chạy ra xem.
Thật ra, bà nội tôi lén uống rượu mấy lần, hơn nữa còn uống rất nhiều.
Không biết loại rượu kia có tác dụng cải lão hoàn đồng không mà uống xong, bà nội tôi như trẻ ra hai mươi tuổi, khi đánh tôi cực kì sung sức.
Cha mẹ tôi thấy chỗ rượu mới uống mấy ngày đã ít đi rất nhiều, đè tôi ra tính sổ.
Bà nội liên tục đổ oan cho tôi, rõ ràng tôi chưa nếm được ngụm rượu nào cả.
Nhưng việc đó khiến cho tôi càng thèm hơn, đến cả trong mơ tôi cũng mơ thấy cảnh con rắn đang di chuyển trong vò rượu.
Nó giống như đang dụ dỗ tôi vậy.
Miệng vò rượu có một lỗ thông hơi, hương thơm của rượu toả ra từ trong đó.
Tôi hé mắt phải, nhìn vào lỗ thông hơi.
Bên trong tối om, có gì đó đang chuyển động nhưng hình như không giống rắn lắm.
Ngay sau đó, bỗng nhiên một con mắt tràn đầy tơ máu hiện ra, đối diện với mắt tôi.
Tôi thét lên chói tai, ngã ngửa ra sau.
Tôi dụi mắt phải, không thể tin được thứ mà bản thân vừa nhìn thấy.
Đó là con mắt của chị tôi, tôi nhớ rõ rằng, dưới mi mắt chị tôi có một cái nốt ruồi!
2.
Mọi người trong thôn đều biết nhà tôi giấu rượu ngon, mùi thơm của rượu toả ra khắp thôn.
Họ đến nhà tôi, xin cha tôi cho nếm thử một chút.
Cha tôi vừa đếm tiền, vừa múc cho họ mấy bát.
Rượu kia có màu đỏ nhạt.
“M/á/u rắn chưa tan hết, uống vào sẽ càng bổ hơn.”
Cha tôi đùa giỡn nói.
Nhưng khi tôi nghĩ đến con mắt trong vò rượu kia, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Không phải đâu, chắc chắn không phải chị tôi đâu.
Có lẽ là mắt của con rắn thôi.
Tôi từng nhìn thấy rắn, nhưng chưa thấy rắn vàng bao giờ.
Có thể là do tôi quá nhớ chị nên mới nhìn lầm mà thôi.
Lão đại sĩ bán con rắn vàng cũng đến góp vui.
Vẻ mặt lão ta si mê, mới vừa ngửi thấy mùi rượu mà đã vui ngất ngây.
“Thơm lắm! Chính là mùi này!”
Còn chưa nói được mấy câu, lão ta bỗng ngẩng đầu lên với vẻ mặt kì quái, hỏi:
“Các người không m.ó.c m.ắ.t nó ra à?”
Cha tôi sửng sốt, lắc đầu:
“Không phải chỉ cần để ch.ả.y m.á.u bảy ngày là được hả?”
Lão đạo sĩ tức đến mức giậm chân.
“Vớ vẩn, tôi đã bảo thứ đó phải có mười lỗ mới có thể cho rượu chảy hết vào toàn bộ cơ thể, anh không m/ó/c mắt thì tác dụng của nó sẽ giảm xuống.”
Mười cái lỗ, cơ thể của rắn có đến mười cái lỗ ư?
“Ôi trời, thế bây giờ phải làm sao đây, lôi nó ra rồi làm nhé?”
Lão đạo sĩ trầm ngâm một lát rồi nói:
“Không được, vết đinh khép miệng lại rồi.”
Sau đó, lão ta dùng ánh mắt dơ bẩn nhìn tôi, dường như đang đánh giá tôi.
Tôi sợ tới mức tóc gáy dựng hết lên.
Tôi chạy nhanh vào trong phòng, chạy về phía bà nội đã say bí tỉ đến mức không biết gì, khóc lóc nói:
“Con muốn chị, con muốn chị!”
Mái tóc bạc của bà bấy giờ biến thành màu đen, bà nhìn vào trong gương rồi cười lớn, ngoắc ngoắc tay về phía tôi.
“Chị mày không về được nữa đâu, nó bị mày uống vào trong bụng rồi.”
Bà ta cười mãi không ngừng, khuôn mặt méo mó lúc này trở nên trẻ trung, láng mịn.
Tôi điên cuồng khóc nấc lên.
Tôi biết bà nội nói bậy, nhưng tôi vẫn lo lắng bất an nghĩ rằng, nhỡ đâu tôi thật sự đã hại chị mình thì sao?
Không lâu sau, cái bụng mười năm không có động tĩnh của mẹ tôi thế mà thật sự mang bầu.
Chuyện mang bầu này không cần phải do thầy lang khám ra, mà là do mẹ tôi cảm nhận được trong bụng có thứ gì đó đang chuyển động.
Ban đầu cứ tưởng là giun đũa nên bà ta uống rất nhiều thuốc tẩy giun.
Dần dần, bụng càng ngày càng to, hệt như đã mang thai năm tháng.
Nghe thầy lang xác nhận đúng là có thai, mẹ tôi lập tức mừng rỡ cười lớn.
“Tốt quá! Tốt quá rồi! Nhà họ Lý chúng ta có người nối dõi rồi!”
Nhìn bà ta cứ như người điên vậy.
Tôi không có cảm giác gì với đứa em trai sắp ra đời này.
Bởi vì, dường như ngày ch/et của tôi sắp đến rồi.
3.
Không biết lão đạo sĩ nói gì mà ánh mắt cha tôi khi nhìn tôi bỗng trở nên kỳ quái.
Ông ta bắt đầu cười với tôi, mua cho tôi rất nhiều món ngon mà trước đây tôi chưa từng được ăn.
Thi thoảng ông ta sẽ xoa đầu tôi, vừa xoa vừa đăm chiêu suy nghĩ.
“Cái đầu này của mày từ bé đã đẹp rồi.”
Tôi đặt đồ ăn xuống, không dám nhìn cha.
Bây giờ không còn chị gái che chở cho tôi nữa rồi.
Mẹ mang thai nên không thể uống rượu, bà ta cứ nhìn chằm chằm vào rượu trong vò rồi ch ảy nước miếng.
Bà nội thấy thế, tát cho mẹ tôi một phát.
“Mày muốn hại cháu trai của tao à?”
Thế là bà nội có lý do để độc chiếm vò rượu, hiển nhiên là mẹ tôi không dám cãi lời bà ta.
Huống chi, đứa trẻ này phải khó khăn lắm mẹ mới có.
Mẹ đương nhiên không muốn xảy ra sự cố gì.
Thế nhưng, đến tối, tôi trốn sau cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bắt gặp mẹ lén lút múc ra một chén rượu.
Bà ta lẩm bẩm một mình:
“Để mẹ nếm thử hương vị của mày nào, sao mà mày hại em trai mày được chứ?”
Mẹ vừa uống vừa tự nhủ, thế nhưng vì quá sợ hãi nên tôi không nghe rõ bà ta nói gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vò rượu chẳng mấy chốc đã gần cạn đáy.
Nhà tôi phải nuôi ba người nghiện rượu.
Bụng của mẹ càng ngày càng lớn, mới hai tháng mà to đến nỗi nhìn như sắp sinh đến nơi rồi.
Bà nội cố gắng vét rượu trong vò, rượu bên trong chắt ra chẳng được mấy bát.
Bà nội nhìn chằm chằm bụng mẹ tôi.
“Mày lén uống rượu đúng không?”
Nếu cha tôi không cản, chỉ e bà ta đã nhào tới đánh mẹ tôi luôn rồi.
Cả người mẹ tôi sưng phù lên, nhìn từ xa y hệt một quả bóng bị thổi căng.
Đúng lúc này, biến cố xảy ra, phía dưới của mẹ tôi bỗng chảy ra thứ gì đó đỏ như m/á/u.
“Con của tôi, con của tôi…”
Mẹ tôi sợ hãi, không dám động đậy.
Bà nội tôi chạy lên xem, cúi đầu ngửi ngửi.
Sau đó, bà ta nở một nụ cười còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái.
“Tao biết mày giấu rượu ở đâu rồi.”
4.
Cha tôi vội vàng gọi lão đạo sĩ tới.
Lão đạo sĩ uống rượu cả ngày, uống đến mức say mèm, thoạt nhìn không hề đáng tin chút nào.
Thế mà, khi lão ta thấy mẹ tôi chảy m/á/u thì tỉnh táo ngay tức khắc.
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng.”
Lão đạo sĩ lo lắng đến mức không ngừng đi vòng quanh.
Vừa nhìn thấy tôi, mặt lão ta biến sắc.
“Anh vẫn chưa chuẩn bị xong vật chứa à?”
Lão ta mắng cha tôi, nhe hàm răng vàng khè, phả hết hơi rượu vào căn phòng.
Sắc mặt cha tôi xanh mét.
“Ông vẫn còn thời gian nghĩ đến chuyện này à? Mau xem con tôi đi, nếu nó xảy ra chuyện gì, ông đừng mong bước được ra khỏi đây!”
Lão đạo sĩ nghe xong thì đi tới túm tóc tôi, kéo tôi đến trước giường.
Da đầu đau đớn khiến tôi hét lên mấy tiếng, không một ai ngăn cản ông ta.
“Sắp không áp chế nổi sát khí của con gái lớn nhà anh rồi, bây giờ nó đang tìm thứ gì đó để ăn.”
Ông ta mò vào cái túi bên hông, lấy ra rất nhiều bùa chú.
“Vậy dùng đầu của em gái nó làm vật chứa, áp chế nó đi.”
Tôi thét chói tai, đang định chạy trốn thì bị bà nội kéo lại.
Bà nội giữ chặt tôi, mỉm cười:
“Vậy còn cơ thể nó, đứa nhóc này cũng có thể ngâm rượu uống đúng không?”
Lão đạo sĩ cắt quần áo của tôi, vẻ mặt bỉ ổi sờ lên mặt tôi.
“Tuy nó không thông minh như chị nhưng da mềm thịt non, chắc là hương vị cũng tạm được.”
Cả người tôi run lên, vậy thì thứ ngâm trong vò rượu kia thật sự là chị tôi!
Tưởng tượng đến cảnh chính mình bị b/ẻ g/ã/y hai chân, bị nhét vào trong vò rượu, không biết tôi lấy sức lực ở đâu mà mạnh mẽ vùng khỏi tay bà nội, cắm đầu chạy ra ngoài.
“Đừng để nó chạy.”
Ngoài trời tối đen, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, tôi lao tới đập lên miệng vò rượu lớn kia.
“Loảng xoảng.”
Vò rượu vỡ tan, rượu bên trong trào ra chảy đầy trên đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.