Rừng Son

Chương 8:




Wendy ngồi sụp xuống chiếc ghế hạng nhất, tim vẫn đập thình thịch sau do vừa chạy trên chiếc Jetway. Cô nhìn đồng hồ. Còn mười phút nữa máy bay mới cất cánh. Mặc dù cô tự nhủ rằng máy bay sẽ không cất cánh nếu không có cô khi cô chạy trên sân bay, một giọng nói khác cứ liên tục hỏi Nếu nó bay rồi thì sao? Nếu nó bay rồi thì sao? như một đứa trẻ sáu tuổi. Nếu nó bay rồi, mình chết chắc, cô hét lại với giọng nói đó. Thế nghĩa là tối mai cô mới tới được địa điểm quay, và thế là quá muộn rồi...
Ít nhất Josh đã không làm hỏng vụ phục vụ đặc biệt, cô nghĩ và hít một hơi thật sâu. Người phục vụ đặc biệt là một quý bà rất dễ thương không bao giờ mất bình tĩnh. Ngay cả khi bà ta thấy Wendy sắp sửa nổi đóa lên đến nơi với nhân viên thuế quan phải đóng dấu lên hộ chiếu của cô. Hắn cứ lật hết trang này sang trang kia như thể đang tìm kiếm bằng chứng phạm tội. “Chị đi du lịch nhiều ghê,” hắn nói. “Mục đích chuyến đi của chị là gì?” Trong một thoáng cô đờ đẫn nhìn hắn, tự hỏi không biết có thể giải thích cho hắn một đạo diễn hạng A đang cố tình giết chết bộ phim một trăm hai mươi lăm triệu đô của cô, và có khi cuối cùng là giết chết cả sự nghiệp của cô nữa. Nhưng cô đoán thế thì hơi quá. “Tôi là nhà sản xuất phim,” cô lạnh lùng nói.
Phim! Chúa ơi, đó là một từ kỳ diệu. Thay vì khó chịu, thái độ của tay kia đột nhiên thay đổi. “Ồ thế á?” hắn hồ hởi hỏi. “Chị có quen Tanner Cole không?”
Wendy gượng gạo cười với hắn. “Tay đó định hôn hít tôi trong tủ vào ngày sinh nhật thứ ba mươi chín của tôi,” cô định nói thế. Mà sự thật quả là vậy, nhưng rồi cô lại lẩm bẩm, “Anh ta là một trong những bạn thân nhất của tôi.”
Và rồi cô và quý bà phục vụ đặc biệt (cô không nhớ nổi tên bà ta) được đưa vào chiếc xe golf chạy trên phi trường, chạy với tốc độ chừng hai dặm một giờ tới cổng. Wendy nghĩ có nên đề nghị họ chạy nhanh hơn không, nhưng rồi có vẻ như thế là hơi lỗ mãng. Dù vậy, cô cũng không ngăn mình cứ ba mươi giây nhìn đồng hồ một lần, vừa dựa người vào thành xe vừa vẫy vẫy mọi người tránh đường ra.
“Cô dùng champagne không ạ, thưa cô Healy?” tiếp viên hỏi.
Wendy giật bắn mình nhìn lên và đột nhiên ý thức được mình trông thế nào. Cô thở hồng hộc như một con chó, tóc tai lòa xòa, còn kính thì gần như rơi khỏi mặt. Sắp tới mình phải mua một đôi mới mới được, cô tự nhắc mình, rồi đẩy kính lên lại trên mũi.
“Cô có vẻ uống được chút rượu,” tiếp viên nói, như thể họ đang đùa với nhau.
Wendy mỉm cười với cô ta, đột nhiên cảm thấy biết ơn, khi so với cả ngày hôm đó, hành động này thể hiện sự tốt bụng ghê gớm. “Thế tuyệt quá...”
“Dom Perignon được không ạ?”
Được chứ, Wendy nghĩ, ngả người ra ghế và hít một hơi thật sâu để bình tĩnh trở lại. Một giây sau, cô tiếp viên trở lại với ly champagne đặt trên khay bạc. “Cô muốn dùng bữa tối ngay, hay cô muốn ngủ ạ?”
“Ngủ,” Wendy nói, đột nhiên mệt lả cả người.
Cô tiếp viên bước về phía trước máy bay và quay lại mang theo một bộ đồ ngủ - một áo phông tay dài lớn và quần dài rộng - bọc trong túi nilông.
“Cám ơn cô,” Wendy nói. Cô nhìn quanh. Có mười người ngủ ở khoang hạng nhất, hầu hết đều là thương nhân đã thay đồ ngủ. Trông nó như một bữa tiệc ngủ khổng lồ trừ việc mọi người cố tình lờ nhau đi. Cô cầm chiếc túi du lịch lên - một chiếc túi Cole Haan bằng da màu đen với một đường rách nhỏ ở trên nắp nơi chiếc túi “tình cờ” bị rạch bởi một nhân viên thuế quan ở Morocco - và đi vào toilet.
Cô mở chiếc túi nilông, cởi áo khoác và sơmi ra. Cô vẫn mặc bộ vest Armani sáng nay khi đi làm, và có lẽ sẽ mặc tiếp trong ba ngày tới. Cô tròng chiếc áo ngủ qua đầu, biết ơn vì có được nó. Cô có được ba phút để sắp xếp đồ đạc, và trên đường ra phi trường mới nhớ ra rằng mình quên pyjama. Thế nghĩa là cô cũng sẽ phải mặc bộ đồ ngủ này trong ba hôm nữa. Trên núi ở Rumani trời rất lạnh; họ quay toàn bộ cảnh mùa đông ở đó. Tốt hơn là cô nên mua ít tất thật dày ở sân bay Paris...
Di động của cô đổ chuông.
“Mẹ.” Giọng đứa con trai sáu tuổi của cô, Tyler, nghe rất hình sự.
“Sao con yêu?” cô hỏi, rướn vai lên để kẹp điện thoại vào tai khi cởi quần.
“Sao chị Magda được cho một con ngựa còn con thì không?”
“Con muốn có ngựa à?” Wendy hỏi. “Chăm ngựa mệt lắm đấy. Không phải như Blue Drake đâu. Con phải cho nó ăn này, rồi dắt nó đi dạo này,” cô vừa nói vừa nghĩ có đúng thế không nhỉ? Mình có phải dắt ngựa đi như là dắt chó không? Chúa ơi, sao cuối cùng cô lại cho phép cái vụ ngựa nghiếc này nhỉ?
“Mẹ ơi con có thể cho nó ăn mà,” Tyler thỏ thẻ nói. “Con sẽ chăm nó thật tốt.” Giọng thằng nhỏ ngọt đến mức nó có thể cạnh tranh với Tanner Cole, Wendy nghĩ.
Nghĩ đến chuyện phải xa con làm lòng cô đau đớn, dù chỉ là vài hôm. “Con yêu, cuối tuần này mình quyết định chuyện đó nhé? Khi mình đi Pennsylvania ấy. Con có thể xem ngựa và nếu con vẫn muốn có một con, thì mình sẽ bàn về chuyện đó.”
“Mẹ có về thật không ạ?”
Cô nhắm mắt lại. “Dĩ nhiên là mẹ sẽ về chứ, con yêu. Mẹ sẽ luôn về nhà. Con biết mà.” Có lẽ cuối tuần này thì không, cô nghĩ, cảm thấy tội lỗi khủng khiếp.
“Bố lại bỏ đi hả mẹ?”
“Không, Tyler. Bố ở lại.”
“Nhưng trước đây bố đã bỏ đi.”
“Giờ bố sẽ ở lại, Tyler ạ. Bố sẽ không bỏ đi nữa đâu.”
“Mẹ hứa chứ?”
“Ừ, con yêu, mẹ hứa. Bố có đó không? Cho mẹ nói chuyện với bố tí?”
Shane bắt điện thoại lên. “Em có lên máy bay kịp không?”
“Có, Thiên thần ạ,” Wendy nói, bằng một giọng ngọt ngào và mềm mại đầy chủ ý mà giờ cô buộc phải luôn dùng khi nói chuyện với anh. Bác sĩ Vinvent, người tư vấn hôn nhân mà Shane đã thuê và khách hàng của bà ta chủ yếu gồm toàn các sao điện ảnh và thể thao (bà ta không chỉ đến nhà riêng, mà còn có thể bay đi bất cứ đâu trên thế giới, miễn là mua sẵn cho bà vé máy bay hạng nhất), bảo rằng giọng lạnh lùng của Wendy khiến Shane cảm thấy mình như một nhân viên. Vì vậy, một trong những “bài tập” của Wendy là nói chuyện với Shane như thể anh là “tình yêu quý giá nhất trên đời của cô.” Việc này thật phiền toái, nhất là khi cô đã làm hết sức mình để khiến cho Shane hạnh phúc trong mười năm qua, nhưng cô chẳng buồn tranh cãi. Lúc này, nhượng bộ thì dễ dàng hơn cả - với Shane và bác sĩ Vincent - và cố hoàn thành bộ phim.
“Anh thế nào?” cô dịu dàng hỏi, mặc dù cô mới vừa gặp anh hai tiếng trước khi cô điên cuồng xếp đồ trong căn hộ.
“Ổn,” Shane nói bằng cái giọng hơi nhún thông thường của mình. Và rồi anh hẳn nhớ ra chỉ thị của bác sĩ Vincent, và anh chêm thêm, “Tình yêu của anh.”
“Em chỉ muốn anh biết rằng em thực sự biết ơn khi anh ở cùng lũ trẻ,” Wendy nói. “Em không thể làm được gì nếu không có anh.”
“Còn anh muốn cám ơn em vì đã làm việc cật lực vì gia đình mình,” Shane đáp lại, như thể anh đọc câu trả lời này từ một tấm thiếp. Là một phần trong cuộc “phục hồi hôn nhân của họ,” bác sĩ Vincent đã đưa cho hai người hai bộ thiếp với những lời biết ơn cảm kích, mà họ phải chèn vào mọi cuộc nói chuyện. Một bộ được dán nhãn “người chu cấp” còn bộ kia là “người chăm sóc gia đình.”
“Thông thường đàn ông sẽ nhận bộ thiếp người chu cấp gia đình,” bác sĩ Vincent nói, nở một nụ cười vui vẻ tươi rói. “Nhưng trong trường hợp này, tôi nghĩ Wendy nên lấy bộ thiếp người chu cấp. Nếu chuyện này khiến anh khó chịu, Shane ạ, thì chúng ta có thể nói về nó,” bà nói, dùng bàn tay trông giống như móng vuốt của một con chim nhỏ vỗ lên cánh tay Shane. “Nhưng tôi thấy ngày nay, tôi đã đưa rất nhiều bộ thiếp chu cấp cho phụ nữ. Vì vậy chắc chắn anh không phải là thiểu số đâu.”
“Tôi thực sự làm hầu hết mọi việc,” Shane cố tình chỉ ra. “Tôi là một ông bố làm việc hai mươi tư tiếng một ngày, bảy ngày trong tuần.”
Wendy không nói thẳng ra là bà Minniver và người dọn nhà đã làm hầu hết các việc nặng.
“Thế rất tốt, Shane ạ,” bác sĩ Vincent nói, gật đầu tán thành. “Chấp nhận, Cảm kích, và Yêu thương - đó là ba điều tốt quan trọng trong hôn nhân. Và chúng sẽ tạo nên được điều gì?” bà hỏi. “Sự tuyệt vời!”
Wendy co rúm người lại. Cô nhìn sang Shane, hy vọng anh thấy bà bác sĩ Vincent này thật hết sức lố bịch, và đây có thể trở thành trò đùa riêng của hai người. Nhưng Shane đăm đăm nhìn bác sĩ Vincent một cách kính cẩn như thể mọi lời bà ta nói ra là chân lý. Rõ ràng là năm vừa qua, cuộc hôn nhân của họ đã chuyển từ giai đoạn trò đùa riêng tư sang địa ngục.
Và lúc này, đứng trong toilet nhỏ tí trên máy bay chân đi tất quần kéo xuống mắt cá chân, cô nói, “Em rất lấy làm cảm kích sự cảm kích của anh, Thiên thần ạ.”
“Tốt,” anh hờn dỗi nói, như thể một đứa nhỏ vừa quyết định chịu thua.
Cô thở dài. “Shane, mình thôi cái trò này đi được không anh? Mình quay lại như trước kia không được ư?”
“Với anh không ích gì, Wendy ạ. Em hiểu điều đó mà,” anh nói, giọng căng lên cảnh báo. “Thứ Bảy em về đến chưa? Việc quan trọng đấy.”
Gắn kết, Bàn bạc, và Nhượng bộ, Wendy nghĩ, tự nhắc mình ba yếu tố nữa cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc mà bác sĩ Vincent đã đề cập tới trong lần gặp gần đây nhất của họ. “Em sẽ cố hết sức,” cô nói. “Em biết là quan trọng.” Cô phải thể hiện sự gắn kết của mình bằng việc có mặt ở đó. Nhưng mẹ kiếp, Shane đã tiến hành chuyến đi đến Pennsylvania mà không bàn bạc. Cô nghĩ anh đã cố tình làm thế, vì anh biết bộ phim này quan trọng với sự nghiệp của cô đến mức nào.
“Nhưng bộ phim cũng rất quan trọng, Shane ạ,” cô nói, cố không có vẻ quá mạnh bạo và than phiền. Than phiền, Ngần ngại, và Yếu đuối - chính là những thứ làm cho cuộc hôn nhân của ta tồi tệ, cô vừa nghĩ vừa nghe những lời của bác sĩ Vincent trong đầu mình.
“Được thôi,” Shane vội nói, như thể anh gần như chờ nghe câu đáp lại này. Anh dập máy.
“Mai em sẽ gọi cho anh. Ngay khi máy bay hạ cánh,” Wendy nói vào không trung.
Cô tắt điện thoại và ném vào túi.
Cô quay lại ghế rồi ngồi xuống. Đừng nghĩ đến nó, cô tự nhủ, lục túi. Mình không làm được gì cả. Cô lấy ra một cái mặt nạ ngủ bằng lụa đỏ (quà Giáng sinh năm ngoái của Magda), một hộp kim loại nhỏ đựng nút tai, và một chai thuốc ngủ, mà cô bỏ trong ngăn nhỏ trong chỗ đặt tay.
Máy bay tròng trành chạy khỏi Jetway. Cô nhoài người về phía trước tì trán vào cửa sổ. Lớp nhựa mát lạnh dễ chịu. Cô hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh. Cô có bảy giờ đồng hồ tự do cho riêng mình - bảy giờ hạnh phúc không bị ai quấy rầy bởi điện thoại hay email...
Đột nhiên cô nghe thấy giọng Shane trong đầu mình. “Không có tôi, mọi thứ sẽ tan tành hết cả. Đó là lý do tôi bỏ đi. Để cho Wendy thấy không có tôi thì sẽ như thế nào.”
Anh đã tiết lộ thông tin đáng sửng sốt này cho bác sĩ Vincent ngay phút đầu tiên trong buổi gặp đầu của họ. Wendy chỉ có thể mếu máo mỉm cười khi nghe câu nhận xét này. Sự thật là, Shane nói đúng.
Đó là điều cô đã phải công nhận đêm cô về nhà và thấy Tyler đùn một đống trong quần.
Máy bay tăng tốc trên đường băng và cất cánh khỏi mặt đất, động cơ kêu vù vù. Tiếng vù vù trở thành tiếng rền nhỏ. “Poooooooo. Pooooooo,” chúng rền rĩ, giễu nhại cô. Cô tiếp viên mang thêm cho cô một ly champagne. Wendy uống một viên thuốc ngủ, nuốt đánh ực một cái. Cô nhấn nút cho ghế ngả ra, đặt gối dưới đầu, đắp một cái chăn lông ngỗng lên người và nhắm mắt lại.”
“Poooooooo. Pooooooo,” cô nghe thấy.
Hàng chục ý nghĩ ngay lập tức hiện ra trong đầu cô không theo trật tự nào cả: Selden Rose, Ragged Pilgrims, Bob Wayburn, Shane (và hành vi càng lúc càng kỳ lạ của anh), bác sĩ Vincent, con ngựa con lông đốm, Victory và Lyne Bennett (chuyện quái gì thế nhỉ), đống phân trong quần Tyler...
Thật sự là rất kinh khủng. Nó đã cởi quần pyjama ra, và phân đã tòi ra từ hai bên quần lót thằng bé và giây đầy ra chăn gối. Cả ngày hôm đó Tyler đã không đi vệ sinh (thằng bé nín không đi, bác sĩ Vincent giải thích, để cố kìm nén lại), và khi nằm xuống giường, nó cuối cùng không nín được nữa.
Ngày hôm đó là tồi tệ nhất hạng, ví dụ lý tưởng cho việc ra đi của Shane.
Buổi chiều, phần phim quay thô hai ngày quay đầu tiên của Ragged Pilgrims cuối cùng cũng tới. Theo lịch là chậm ba ngày rồi, và chắc chắn cô phải xem chúng. Chúng không tốt - bốn tiếng vớ vẩn mà chắc chắn phải quay lại (với giá nửa triệu đôla - ba ngày quay, và họ đã vượt quá ngân quỹ) - và cô mất hai tiếng nữa gọi điên cuồng tới Rumani và cả Coast. Cô rời khỏi văn phòng lúc chín giờ chưa giải quyết được gì và với cảm giác đau thắt lòng khi năm năm làm việc chuẩn bị tan tành. Khi cô về tới nhà thì gặp tình trạng càng hỗn độn hơn. Tyler đứng trên giường gào hét; Magda cố át tiếng thằng nhỏ bằng cách xem một show thực tế về phẫu thuật thẩm mỹ vặn tiếng to hết cỡ; bà Minniver ở trong phòng Tyler với Chloe bám chặt lấy chân mình khóc lóc. Và sàn nhà vọng lên tiếng gõ ầm ầm - hàng xóm tầng dưới đang than phiền.
Phòng Tyler bốc mùi phân thối hoắc, và trong một giây Wendy đã nghĩ mình nôn mất. Bà Minniver gỡ được Chloe ra và giao cho Wendy bế. “Thằng bé Tyler đã làm một bãi trong quần nó,” bà nói vẻ buộc tội, như thể đây là lỗi của Wendy, mà cô cho là đúng thế thật. “Người ta không nên có quá nhiều con nếu không chăm được cho chúng. Cô nên quay lại với chồng đi, cưng ạ.”
“Con muốn bố!” Tyler gào.
Wendy nhìn bà Minniver như thể nói, “Đồ đàn bà vô tâm, giờ xem bà đã làm cái gì này!” Nhưng bà Minniver không có ý định nhận lời buộc tội nào. Bà bĩu môi và lắc đầu, tỏ rõ bà tin rằng Wendy là một người mẹ tồi và vậy đó.
“Giờ cô về rồi thì tôi đi đây,” bà cố tình nói.
Wendy cho được Chloe và Tyler vào phòng tắm và cho Tyler đứng dưới vòi tắm. Cô không xử lý nổi mấy tấm chăn gối, vì thế cho nó ngủ cùng với mình. Đây được coi là một “tình huống không chấp nhận được,”. Nhưng những người làm ra quy luật đó chắc không thể nào tưởng tượng ra nổi hoàn cảnh của cô. Tyler trở mình suốt cả đêm, bám chặt vào cô như con cua, hoặc đá cô trong khi ngủ. Phải làm thứ gì đó, nhưng làm gì đây?
Cô thức dậy lúc sáu giờ sáng bởi một cuộc gọi từ Hank, trợ lý sản xuất của bộ phim Ragged Pilgrims. Hank đã làm một công việc khó nhọc là chịu trách nhiệm sản xuất trong vài tuần đầu tiên. Và một phần công việc của anh ta là mỗi sáng báo cáo cho cô biết ở phim trường đang xảy ra việc gì. Cô nghe điện thoại trong trạng thái mệt mỏi tột độ. “Bob Warburn đang uống rượu,” anh ta nói, ý chỉ tay đạo diễn tài ba nhưng khó tính. “Ông ta nhậu cho đến ba giờ với mấy gã địa phương. Giữa Jenny Cadine và Bob xảy ra chuyện căng thẳng. Jenny muốn cô gọi cho cô ấy. Cô ấy muốn chị gái đến phim trường nhưng Bob đặt ra luật không cho ai đến thăm cả. Cô ấy bảo với một người quay phim rằng cô ấy nghĩ Bob đang cố tình quay cô ấy ở những góc xấu. Tôi biết bởi vì tay kia bảo đêm trước hắn đã làm tình với cô ấy, và cô ấy chỉ chơi đường hậu môn...” Những lời này kéo dài thêm chừng mười phút nữa, và cuối cùng Hank nói, “Nghe này, tôi không làm nổi việc này nữa đâu. Chị phải sang đây thôi.”
Cô nhìn Tyler, cuối cùng cũng an giấc nồng, tay đặt dưới cằm và miệng há ra. Cô tự hỏi lớn lên nó có giống như Shane không...
“Wendy.”
“Ừ, Hank,” cô nói. Cô không thể nói với anh ta rằng cô không thể bỏ lại mấy đứa nhỏ. Tin này có thể lan ra và rồi Bob Wayburn sẽ tự cho mình quyền tự do thao túng. Nếu tình trạng gia đình không được cải thiện, ông ta sẽ làm thế. Nhưng lúc này, cô phải chặn trước. “Tôi sẽ quyết định sau khi xem phần phim thô quay hai ngày tiếp theo,” cô nói.
Cô ước giá gì mình có thể nằm xuống và ngủ tiếp, nhưng rồi phải vào phòng tắm và đứng dưới vòi hoa sen. Hồi trước, cô luôn có khả năng ra đi giữa lúc có khủng hoảng, vì rằng Shane có mặt. Mà việc Shane bỏ đi lại xảy ra đúng vào lúc bộ phim Ragged Pilgrims đang được quay. Nếu Ragged Pilgrims, với ngân sách một trăm hai mươi lăm triệu đô, bị thất bại thì sự nghiệp của cô cũng kết thúc. Shane biết rủi ro này. Cô lo lắng nghĩ; thảo nào anh ta đã tính toán thời điểm để biến mất và gây ra thiệt hại lớn nhất có thể. Cô phải quay lại với anh. Có lẽ cô sẽ mua cho anh một chiếc xe... thứ gì đó thật hoành tráng, như chiếc Porsche SUV mới chẳng hạn...
“Cô Healy?” Đó là bà Minniver, gõ lên cửa phòng tắm. “Tôi muốn nói chuyện với cô về tình huống này một chút.”
Chẳng lẽ bà Minniver giờ cũng muốn nghỉ việc? Có lẽ tốt hơn cô nên hối lộ chiếc xe cho bà Minniver chứ không phải cho Shane.
“Tôi ra ngay đây,” cô gọi với ra.
Di động của cô đổ chuông. Là Jenny Cadine gọi. “Tôi không định làm một ả xấu xa, nhưng tôi không vui vẻ chút nào,” cô ta nói.
Jenny, Wendy nghĩ, thực sự muốn làm một ả xấu xa, nhưng cô bỏ qua chuyện đó. “Tôi biết chuyện cả rồi và tôi sẽ chấn chỉnh ngay,” Wendy nói, cẩn trọng để giọng không lộ ra vẻ khó chịu. “Tôi sẽ gọi cho Bob và sẽ gọi lại cho cô ngay sau khi nói chuyện với ông ta.”
“Tốt hơn là ngay bây giờ...”
“Cô Healy!” Bà Minniver gọi.
“Mười phút nữa thôi,” Wendy nói vào điện thoại và dập máy.
Cô theo bà Minniver vào bếp. Chúa ơi. Thậm chí cô còn không biết tên của bà. Mà bà ấy có tên không nhỉ? Wendy tự hỏi.
“Chuyện hôm qua không được phép lặp lại,” bà Minniver nói. “Tôi làm việc có giờ có giấc, và tôi phải giữ đúng nguyên tắc. Bảy giờ sáng tới năm giờ chiều. Có lẽ cô không biết giờ làm việc của tôi vì thỉnh thoảng Shane yêu cầu tôi ở lại thêm, và thường tôi đồng ý. Nhưng khi đó, anh ấy cũng giúp tôi chăm sóc lũ trẻ.”
Wendy không biết nói gì. Cô cảm thấy có lỗi. Ngay cả nụ cười của cô cũng có cảm giác méo xệch. “Tôi xin lỗi...” cô nói.
“Vấn đề không phải là một câu xin lỗi,” bà Minniver gắt gỏng nói, đổ đầy nước vào máy pha cà phê. “Tôi thường không cho mình cái quyền chỉ trích khách hàng của mình. Nhưng căn nhà này là một mớ hỗn độn. Bọn trẻ hư hỏng và có lẽ cần phải được tư vấn về tâm lý. Madga cần có áo ngực...”
“Tôi sẽ mua áo ngực cho nó... cuối tuần này...” Wendy lí nhí.
“Tôi thực sự không biết cô sẽ làm gì,” bà Minniver thở dài, rót cho mình một tách cà phê.
Bà Minniver xoay lưng lại với cô, và Wendy căm ghét nhìn bà. Bà ta đứng đó, mặc bộ đồng phục màu xám và đi tất y tế (bà Minniver là một vú em kiểu cổ, và bà không bao giờ để ta quên điều đó). Trong khi cô, Wendy, là chủ, người lẽ ra cuộc đời phải dễ dàng hơn con người này, đứng đó tóc ướt sũng và quấn một cái váy cũ xù lông và cuộc đời trước mặt thì rối mịt mùng. Wendy nghĩ mình có hai lựa chọn. Cô sẽ hét vào mặt bà Minniver, nếu bà ta có ý định nghỉ việc, hoặc cô sẽ nài xin cái bà già người Anh trái tim sắt đá này. Cô chọn giải pháp thứ hai.
“Xin bà đấy, bà Minniver,” cô nài nỉ. “Tôi chả còn lựa chọn nào khác cả. Tôi đâu thể nào ngừng làm việc, đúng không? Thế thì làm sao tôi mua thức ăn cho con mình được?”
“Chuyện đó đâu hẳn là vấn đề của tôi, đúng không?” Bà Minniver hỏi, mỉm cười ngạo mạn với Wendy. “Mặc dù tôi nghĩ chuyện quản lý công việc cũng khá đơn giản.” Đột nhiên Wendy cảm thấy muốn phá lên cười man dại. Kể từ lúc nào bà Minniver trở thành chuyên gia trong lĩnh vực làm sao để sống sót trong ngành điện ảnh thế?
“Có lẽ tôi nên mướn thêm người,” Wendy cẩn trọng nói. “Đến lúc năm giờ và làm việc buổi tối.” Chúa ơi. Hai vú em. Bọn trẻ sẽ có cuộc đời kiểu gì thế?
“Ý tưởng đó cũng được,” bà Minniver nói. “Cô cũng nên xem xét trường nội trú.”
“Như ở Anh á?” Wendy hỏi, giọng gân lên như không tin nổi.
“Magda thì chắc chắn là đủ lớn rồi. Còn Tyler thì cũng sớm thôi.”
Wendy nghe mà há hốc mồm ra ở sau lưng bà. Bà quay lại. Magda đã ở khoảng trống giữa bếp và phòng khách. Con bé nghe được bao nhiêu rồi? Rõ là khá nhiều, khi nhìn nét mặt bối rối và đau đớn của con bé.
“Magda!” Wendy nói.
Magda quay người bỏ chạy.
Wendy tìm thấy Magda trên giường mình, nằm ôm Tyler. Tyler khóc nức nở. Magda nhìn Wendy bằng ánh mắt buộc tội. “Tại sao hả mẹ?” Tyler hỏi giữa những tiếng nấc cụt. “Sao mẹ lại gửi chúng con đi?”
“Vì em đùn ra quần, đồ ngu ạ,” Madga nói. “Giờ thì cả hai chị em mình đều bị gửi đi.” Nó nhảy xuống khỏi giường. “Như trẻ mồ côi.”
Vai Wendy so xuống. “Không ai gửi các con đi cả, được chưa?”
“Bà Minniver không nói như thế.”
“Bà Minniver nói sai.”
“Khi nào bố về ạ?”
Bé Chloe hai tuổi hét toáng lên chạy vào phòng, theo sau là bà Minniver.
Và rồi phần tiếp theo thì hệt như trong phim. Vì Wendy lấy áo khoác từ tủ treo đồ của bà Minniver và bảo rằng không còn cần bà giúp việc nữa. Cảm giác dễ chịu sung sướng kéo dài được khoảng hai phút, cho đến khi cô nhìn ba đứa con đang sợ hãi của mình và tự hỏi bây giờ cô sẽ làm cái quái gì đây.
“Mẹ ơi, mẹ cũng sẽ sa thải bọn con ạ?” Tyler hỏi.
Cô gọi cho Shane. Cô không còn lựa chọn nào khác. Chồng cũ là để cho những lúc thế này, cô cay đắng nghĩ.
Cô đã sợ Shane sẽ không trả lời. Mấy tuần rồi anh khẳng định sự độc lập bằng cách không trả lời điện thoại, và rồi tự mình gọi lại cho cô.
“Sao?” anh nói.
“Đoán thử xem?” cô nói giọng vui tươi, cố như đang đùa cợt. “Em cho bà Minniver nghỉ rồi.”
“Vào lúc tám giờ sáng?” Shane nói, ngáp vẻ ngái ngủ. Cô tưởng tượng anh nằm trên giường, tự hỏi anh có đang ở với một phụ nữ khác không, và ước gì mình có thể hoán đổi vị trí với anh. “Khôn ngoan đấy,” anh nói.
“Bà ấy muốn gửi bọn nhỏ đi học trường nội trú!” Wendy gào lên giận dữ.
Đúng ba mươi phút sau Shane về đến căn hộ, tự mở khóa và điềm đạm bước vào như thể anh chưa bao giờ bỏ đi và vào nhà sau khi ra lấy báo. Đêm đó, khi cô về nhà lúc bảy giờ, trật tự đã được khôi phục trong căn nhà. Bọn trẻ đã được tắm rửa và ăn uống. Thậm chí Magda và Tyler còn đang làm bài tập về nhà. Trong khi Shane bỏ đi, cô về nhà và con cái như những con chim non bị bỏ lại trong tổ, đói khát tuyệt vọng. Sự yên bình làm cô hơi hoảng sợ. Cô đã nghĩ bọn trẻ cần mình, nhưng thực ra chúng cần Shane. Tuy nhiên cô sẽ không than phiền. Cô đã nghe những bà mẹ phát điên lên khi nghe con đòi “bố” chứ không phải “mẹ” (thực ra, đây là một “giây phút” quan trọng trong kịch bản mà người phụ nữ sẽ nhận ra rằng con cái quan trọng hơn sự nghiệp). Nhưng cô luôn coi những cảm xúc này là ích kỷ và trẻ con, và trong trường hợp của cô, thì cực kỳ ngu xuẩn. Chừng nào mà bọn trẻ còn sung sướng thì chuyện đó khác biệt gì cơ chứ?
Nhưng chúng sẽ hạnh phúc trong bao lâu? Làm cách nào để cô giữ được Shane ở lại đây?
Cô vào phòng tắm và thấy rằng Shane đã bỏ bàn chải đánh răng của anh vào chỗ cũ trong một vũng nước nhỏ cạnh vòi nước trên rìa bồn rửa. Cô cầm bàn chải lên và mang nó ra phòng khách. “Anh ở lại à?” cô hỏi.
“Ờ,” anh nói, nhìn lên từ bộ phim anh đang xem. Đó là một bộ phim hành động ngân quỹ rất lớn, vẫn chưa được tung ra.
“Ồ.” Cô lưỡng lự, không muốn làm anh đổi ý. “Thế sao anh lại bỏ đi?”
“Anh cần thời gian. Để suy nghĩ.”
“Thật á?” cô nói. Cô không muốn chỉ ra rằng phụ nữ thì không có quyền bỏ gia đình mình mà đi vì cần thời gian suy ngĩ. “Thế anh quyết định thế nào?”
“Anh sẽ chăm sóc bọn trẻ. Phải có ai đó nuôi dạy bọn nhỏ.” Chuyện này khá ngạc nhiên, và Wendy đoán, là lời khích bác vào khả năng vừa làm việc vừa nuôi con của cô. Nhưng cô sẽ không phàn nàn. Thực ra, cô cảm thấy hơi có lỗi khi mọi chuyện được giải quyết mà cô chả gặp khó khăn gì mấy.
Và Shane làm như đã nói. Anh thuê một vú em mới, Gwyneth, một cô gái người Ireland gần ba mươi tuổi, chỉ làm việc từ mười hai giờ đến năm giờ chiều. Shane bảo rằng anh không muốn con mình được vú em nuôi nấng. Wendy ngờ rằng anh đã nói chuyện với vài bà vợ chuyên ở nhà trong ngành giải trí. Mấy bà này lúc nào cũng bàn thảo những xu hướng mới nhất trong việc chăm sóc con. Cô đoán chính họ là người cho anh tên và số điện thoại của bác sĩ Shirlee Vincent, chuyên gia tư vấn hôn nhân. Bác sĩ Vincent đòi giá năm trăm đô một lần nói chuyện (“Tôi biết nghe thì có vẻ rất đắt,” bà ta nói, môi bà ta bành ra, “nhưng đó là khoản cô trả cho một lần cắt tóc đẹp. Nếu cô có thể trả nhiều đến thế cho mái tóc, cô nên sẵn lòng chi trả cho mối quan hệ của mình. Tóc cắt rồi dài ra, chứ mối quan hệ thì không!”), và đã tuyên bố rằng cuộc hôn nhân của họ nằm ở mức “báo động cao - màu da cam,” và khuyên họ nên được tư vấn hai đến ba lần một tuần.
“Shane đã quay lại,” Wendy nói với mẹ mình. “Anh ấy quyết định trở thành một FTD.”
“Nó làm việc cho cửa hàng hoa?” mẹ cô kêu lên, không hiểu.
“Ông bố Toàn thời gian,” Wendy nói.
“Với tất cả sự giúp đỡ đó?” mẹ cô hỏi.
“Giờ Shane làm hầu hết mọi việc.”
“Vậy là nó không đi làm gì cả?”
“Chăm sóc con cái là làm việc, mẹ ạ. Nó là một nghề, mẹ nhớ không?”
“Ồ, mẹ biết, con yêu ạ,” mẹ cô nói. “Nhưng nên nhớ rằng đó chính là điều các phụ nữ nói khi cuối cùng họ được một khoản lớn trợ cấp sau khi ly hôn.”
Mình không thể chiến thắng, Wendy nghĩ. “Shane là đàn ông mà mẹ,” cô quặc lại.
“Phải, đúng thế,” mẹ cô thở dài. “Và mẹ chắc là nó đã thấy rằng ở với con thì thuận tiện hơn nhiều so với việc chỉ có một mình.”
Điều này khiến cô nhớ đến căn hộ nơi Shane ở trong lúc bỏ nhà đi, mà cô chưa bao giờ thấy, nhưng cô đã gửi một trợ lý của mình đến đó để giúp Shane thu dọn đồ đạc. Đó là một phòng anh thuê lại từ một người pha chế rượu (Wendy không hỏi người pha chế rượu là nam hay nữ). Một căn hộ một phòng ngủ nhỏ xíu có kê tấm đệm giữa sàn và có gián trong phòng tắm - làm cô nhớ đến khoản hai trăm ngàn đô mà Shane đã lấy từ thẻ American Express ra cho nhà hàng của anh. Họ đã không thực sự nói chuyện về việc đó, ngoài việc Shane thú nhận rằng vụ nhà hàng là một sai lầm và anh sẽ thôi không làm nữa. Thế có vẻ là một tín hiệu rằng cô cũng nên thôi nhắc đến nó. Dù vậy nó vẫn làm cô khó chịu ít nhiều. Nó như là chỗ ngứa bí hiểm làm ta thức giấc ngay khi mới chợp mắt ngủ.
“Này,” một buổi chiều Selden Rose vừa nói vừa bước vào văn phòng của cô. Kể từ bữa trưa hôm đó, Selden đã có một thói quen bất ngờ xuất hiện ở phòng cô, đi vụt qua hai trợ lý ở văn phòng ngoài và Josh ở giữa. Mỗi lần ông ta bước vào, tay tự nhiên thọc vào túi, cô luôn đang nói chuyện điện thoại. Và cô thấy mình không thể không ra vẻ chút ít cho ông ta thấy. Chiều hôm đó cũng không phải là ngoại lệ, mặc dù Shane đã quay lại. Míc gắn dưới cằm, cô đảo mắt nhìn Selden và rồi cau mày nhìn xuống bàn, rồi đặt cùi chỏ lên ghế, ngả đầu lên tay; rồi bắt chéo chân và nhướn mày lên, nhìn vào mắt ông ta và môi nở một nụ cười ngạc nhiên hết cỡ.
Và rồi cô quay người sang một bên và cương quyết nói vào míc. “Nghe này, Ira, Sam Whittlestein là một tên khốn và chúng ta sẽ không làm việc theo kiểu đó. Tôi sẽ không dừng lại đâu. Đây là chuyện phá vỡ thỏa thuận. Và nếu hắn ta không muốn đá bóng nữa, mình buộc phải bước tiếp thôi.”
Cô tháo míc ra và đứng lên, bước ra trước bàn và tì vào mé bàn. “Bọn quản lý chết tiệt.”
“Bọn ăn bẩn,” Selden đồng ý.
“Ira thà hủy hợp đồng còn hơn làm theo ý của hắn.”
“Như hầu hết mọi người thôi.”
“Tôi hy vọng anh thì không, Selden ạ,” cô nói bằng một tràng cười uy quyền, gợi cảm, rồi tì một tay ra đằng sau nhấn nút điện thoại nội bộ.
“Morse Bleeber?” Josh hỏi.
“Bảo anh ta đợi máy.” Rồi cô dành toàn bộ sự chú ý vào Selden. “Buổi công chiếu đầu tiên tiến triển thế nào rồi?”
“Vấn đề là, Ai sẽ tới?” Selden nói, nhấn mạnh vào từ “tới” như thể có ý bóng gió. Ông ta kéo quần lên và ngồi xuống một chiếc ghế bành giạng hai chân ra.
Wendy đánh mắt nhìn vào đũng quần của ông ta, nơi vải quần đã hơi dúm lại một cục. Nhưng thế chẳng có nghĩa gì cả. Có lẽ chỉ là vải thôi.
“Nghĩa là sao?” cô hỏi.
“Toney Cranley bảo anh ta bận.”
“Ồ, lúc nào anh ta chả bận. Hay sẽ bận,” Wendy vừa nói vừa khoanh tay lại. “Với một em gái điếm.”
“Chả biết được đâu. Cô ta có thể là một diễn viên đang lên.”
“Ông có muốn tôi gọi cho anh ta không?” cô hỏi.
“Nếu cô nghĩ sẽ giúp được.”
“Chắc có. Tôi biết phải nói gì với anh ta. Tony dễ thương, nhưng anh ta ngớ ngẩn lắm.”
Mắt họ gặp nhau, và họ vội đánh mắt đi, biết rằng cuộc trao đổi này có thể dễ dàng diễn ra qua điện thoại hoặc email. Cô nên kể cho ông ta nghe về Shane, cô nghĩ.
“Cô nên đến,” ông ta vừa nói vừa thoải mái duỗi một tay ra.
Cô gật đầu, giả vờ như đang bận vuốt thẳng chồng kịch bản trên bàn mình. Lời mời của ông ta làm cô bất ngờ. Nó vừa có ý bóng gió xa xôi là một cuộc hẹn hò, hoặc là một bước tấn công chiến lược đầy khôn khéo, hoặc có lẽ ít cái này ít cái kia. Ba tháng trước, Selden Rose sẽ không dám đề nghị cô xuất hiện tại một trong những buổi công chiếu của ông ta. Sự có mặt của cô sẽ đồng nghĩa với việc thông báo một cách công khai rằng cô hoàn toàn ủng hộ dự án của ông ta và tin tưởng vào nó. Dù thế nào, chắc chắn nó cũng khiến mọi người xì xào. Đặc biệt là khi trước kia cô đã tỏ rõ là sẽ không đến dự các buổi công chiếu của ông.
“Tôi có thể đến được,” cô nói, không có vẻ hứa hẹn gì. “Chừng nào tôi từ Rumani về.”
“Có vấn đề à?” ông ta nói vẻ tự nhiên.
Cô nhìn ông sắc lạnh. Ông ta đã nghe về phần phim thô dở tệ rồi? “Như mọi khi thôi.” Cô nhún vai. “Có lẽ tôi sẽ đi ba bốn ngày gì đó.”
“Tốt. Tôi sẽ gặp cô tại buổi công chiếu,” ông nói, đứng dậy ra về. “Tôi luôn nói rằng không ai có thể từ chối một lời mời cá nhân.”
“Ông nợ tôi,” cô nói.
“Tôi nợ cô rồi,” ông ta nói. “Nếu cô bắt được Tony đến đó.”
Cô phải kể với ông ta về Shane. Khi ông ta ra gần đến cửa, cô thốt ra, “Mà Shane quay lại rồi.”
Ông ta đứng lại một giây rồi quay người lại, và không để lỡ một nhịp nói, “Ồ tốt. Thế tốt cho cô đấy. Khiến mọi chuyện dễ dàng hơn. Đưa cả anh ấy đi cùng nhé.”
Mẹ kiếp, cô nghĩ, cầm điện thoại lên. Sao ông ta thờ ơ thế nhỉ? Đột nhiên cô nhận ra muốn ông ta hơi bị thất vọng.
Trong suốt lúc ông ta ngồi đó, cô đã nghĩ đến sex, thầm so sánh cảm giác của mình có với Selden với Shane. Không may là vào đúng giây phút đó Selden thắng. Nhưng thực ra chuyện này không cần đấu cũng thắng. Kể từ khi Shane quay lại, cô không còn thấy anh gợi tình chút nào nữa. Tuy nhiên, chuyện đó cũng không ngăn cản việc cô thổi kèn cho anh trước khi đi Rumani, và đây chính là lý do cô không có thời gian xếp đồ.
“Thế này chán lắm, Wendy ạ,” chiều đó Shane nói, theo cô vào phòng ngủ. “Anh về một tuần còn em lại quyết định đi sao?”
“Anh muốn em phải làm thế nào đây, Thiên thần? Bảo họ ngừng sản xuất bộ phim một trăm hai lăm triệu đô để em sửa chữa cuộc hôn nhân của mình à?”
“Ừ, anh muốn thế đấy,” Shane nói. “Nếu em muốn cuộc hôn nhân của chúng ta thành công, em phải có mặt.”
Sao anh lại hành hạ cô thế? “Thiên thần ơi,” cô kiên nhẫn nói. “Anh biết Ragged Pilgrims có ý nghĩa thế nào. Với chúng ta. Với tất cả chúng ta.”
“Với em, Wendy ạ,” anh nói. Và ác ý thêm vào, “Rút cuộc luôn là chuyện tiền nong phải không?”
Chuyện này thật đáng chán, Wendy nghĩ. Tại sao khi đàn ông lo lắng chuyện tiền nong, họ đáng ngưỡng mộ. Còn đàn bà ở cùng một vị thế đó thì bị coi là đáng ngờ? Và khi đụng đến chuyện tiền - tiền mà cô vất vả kiếm được - chắc chắn Shane không có vấn đề gì khi tiêu xài nó. Hoặc đơn giản là cứ thế mà nhận.
Đây là một chủ đề quá lớn và quá phức tạp, vì vậy cô ngậm miệng không nói gì. Như bác sĩ Vincent sẽ nói, “Khinh thường, Xấu tính, và Than phiền chỉ làm cuộc hôn nhân của bạn Tệ hại.”
Cô thở dài kéo chiếc vali dưới một đống giày trong tủ ra. “Em phải chu cấp. Nhớ bác sĩ Vincent nói gì không? Em chỉ đang cố làm phần của em thôi. Chu cấp cho gia đình.”
Shane quá khôn khéo so với cô. “Bác sĩ Vincent nói giữa chu cấp và chạy trốn có một đường biên.”
Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ tệ hại. Bác sĩ Vincent nói đúng. Cô thực sự muốn chạy trốn. Khỏi Shane, Bà vợ chuột suốt ngày càm ràm. Cô tự hỏi khi nào thì bác sĩ Vincent sẽ chuyển đến phần đó.
Nhưng đột nhiên cô thấy tội lỗi. Cô không được nghĩ như thế về Shane. Anh chỉ đang cố hết sức mình để đem lại điều tốt nhất cho gia đình. Vì vậy cô quay lại và bắt đầu thổi kèn cho anh. Đằng nào cô cũng quỳ gối rồi, có mất mát gì đâu.
“Lẽ ra tối nay mình phải gặp Shirlee. Bà ấy sẽ mích lòng cho mà xem,” sau đó anh nói. Anh ra khỏi phòng và vài phút sau vào lại. “Mà không sao cả. Shirlee bảo chúng ta có thể sắp xếp một buổi nói chuyện qua điện thoại với bà ấy vào ngày mai cũng được. Vậy mấy giờ thì tiện cho em...?”
Từ Rumani ư?
Poooooo. Pooooooo, tiếng động cơ lại vang lên.
Cô mở mắt và tháo miếng mặt nạ ngủ ra. Giờ thì cô thấy bồn chồn. Cô nhìn đồng hồ. Bảy giờ tối theo giờ New York. Một giờ sáng ở Paris và hai giờ sáng ở Rumani. Thuốc ngủ không có tác dụng, và giờ cô sẽ không tài nào ngủ được.
Cô ngồi dậy, nhấn nút cho giường bật lên thành tư thế ngồi. Cô cho tay vào túi lấy hai kịch bản ra. Một là kịch bản phim Ragged Pilgrims, chi chít những ghi chép của cô. Cái thứ hai là kịch bản quay với các cảnh được sắp xếp lại theo ngày. Hai thứ này đối với cô như là kinh thánh. Rồi cô lấy máy tính ra, bật lên và nhét đĩa vào.
Chiếc đĩa này đựng toàn bộ cảnh quay theo ngày trong hai tuần qua. Ragged Pilgrims đang được quay, và cứ hai ngày một lần một người đưa thư đặc biệt từ bộ phận sản xuất sẽ bay từ Rumani tới New York để chuyển bộ phim sang trung tâm xử lý ở Queens. Sau đó anh ta sẽ chuyển bộ phim đến tòa nhà Splatch-Verner để cô xem thử. Rồi bộ phim sẽ được chuyển sang dạng kỹ thuật số lưu lại trên đĩa, để cô có thể nghiên cứu kỹ càng hơn trên máy tính của mình.
Cô đặt kịch bản quay lên đùi và bắt đầu xem các cảnh quay trong ngày, so sánh ghi chép của mình với đoạn trên màn hình máy tính.
Cô nghiến răng kèn kẹt vì tức giận, làm chỗ hàm ngay dưới tai cô đau nhói. Đúng thứ cô cần bây giờ - một cơn TMJ[5]. Cô đã bị chứng này suốt mấy năm qua, và nó luôn xảy ra khi cô bị căng thẳng quá mức. Cô nhấn thật lực vào hàm, cố để các cơ mặt giãn ra. Cô không thể làm gì khác ngoài chịu đựng nỗi đau.
[5] Bệnh rối loạn khớp thái dương, hàm dưới.
Cô lại nhìn màn hình. Cô đã đúng, cô nghĩ, cho đến lúc này những đoạn phim quay trong ngày là một thảm họa. Cô đã làm ngành này gần hai mươi lăm năm. Và cô hoàn toàn tự tin vào ý kiến bản thân. Vấn đề không phải là diễn viên không nói đúng lời thoại, cách họ nói và không khí cảnh diễn đều sai cả. Đây là một phần bất khả trong việc làm phim, nghệ thuật làm phim, theo nghĩa: đưa tưởng tượng và cái ở trong đầu bạn lên màn hình. Nhưng khoảng cách đó là một lỗ hổng lớn, lấp đầy bởi hàng trăm người - mà tất cả đều có những ý tưởng riêng của họ.
Như đạo diễn Bob Wayburn chẳng hạn. Cô cau mày. Cô và Bob thực tình không hợp nhau chút nào khi làm phim Ragged Pilgrims, và ông ta biết điều đó. Đây là lý do mà Bob không chịu nhận điện thoại của cô trong suốt hai tuần qua. Việc đó thật xúc phạm nhưng không có gì bất thường, và trong một vài tình huống cô sẽ bỏ qua. Nếu Bob đúng chẳng hạn - nếu ông ta nhạo báng một nét trong kịch bản mà chính bản thân cô không tưởng tượng ra được - hoặc nếu có đủ chất liệu trong các cảnh quay hàng ngày để khi biên tập có thể làm phim tốt hơn. Cô luôn đến các địa điểm quay của toàn bộ các phim mà Parador sản xuất. Và nếu tình huống có khác đi một chút, có lẽ cô đã hoãn chuyến đi đến Rumani vài ngày, cho đến cuối tuần, sau khi Magda chọn con ngựa của con bé. Nhưng Ragged Pilgrims không phải là một bộ phim trung bình. Nó là loại phim năm đến mười năm mới xuất hiện một lần. Một bộ phim đầy trí tuệ, tình cảm và các nhân vật hấp dẫn. Nói tóm lại, nó là loại phim mà những người làm trong ngành điện ảnh coi là “có giá trị.”
Cô đọc vài dòng trên kịch bản, mặc dù không nhất thiết phải vậy. Cô thuộc nằm lòng từng câu đối thoại, từng giai đoạn chỉ đạo. Cô đã làm dự án này năm năm, đã mua bản quyền của cuốn sách này,Ragged Pilgrims, khi nó vẫn nằm ở dạng bản thảo sáu tháng trước khi được xuất bản. Không ai, thậm chí cả nhà xuất bản, biết rằng cuốn sách sẽ trở thành một best seller trên toàn thế giới, đứng đầu trong danh sách best seller của New York Times hơn một năm trời. Nhưng cô đã biết. Chắc chắn ai làm ngành này cũng biết được họ nên chọn cuốn sách một khi nó trở thành best seller. Nhưng biết rằng nó sẽ cực nổi trước khi chuyện đó xảy ra lại là một dạng tài năng. Cô vẫn nhớ được cảm giác khi đọc đoạn đầu tiên trong Ragged Pilgrims, leo lên giường cầm theo bản thảo, mệt mỏi nhưng buộc bản thân phải làm việc thêm nửa tiếng nữa. Lúc đó mười một giờ hơn rồi, và Shane nằm cạnh cô, xem tivi. Ngày hôm đó của cô thật tệ hại. Lúc đó cô làm việc khác - nhà sản xuất ở Global Pictures với công ty riêng của mình - và Global vừa mới thuê một giám đốc mới. Có tin đồn rằng ông ta chỉ muốn làm việc với đàn ông trẻ, và rằng Wendy sẽ là người đầu tiên bị sa thải. Cô vẫn nhớ mình quay sang Shane tuyệt vọng nói, “Em không hiểu là có còn đáng làm nữa không. Dường như không ai muốn làm loại phim mà em muốn xem.”
“Ồ Wendy ơi,” Shane thở dài, không rời mắt khỏi màn hình tivi. “Em cứ luôn làm quá lên. Quên đi thôi.”
Cô khó chịu nhìn anh và bắt đầu đọc.
Gần như ngay lập tức, tim cô bắt đầu đập rộn lên vì kích động. Cô lật trang đầu tiên bằng bàn tay run rẩy. Sau ba trang, cô quay sang Shane. “Nó đây rồi,” cô nói.
“Sao cơ?” anh hỏi.
“Bộ phim. Đây là bộ phim mà em hằng chờ đợi.”
“Chả phải lúc nào em cũng nói thế ư?” anh hỏi và ngáp rõ to. Anh quay người đi và tắt đèn.
Cô vào bếp. Cô thức cả đêm đọc sách, ngồi trên ghế đẩu cạnh quầy bếp.
Ragged Pilgrims kể về một chuyến phiêu lưu đầy thương tâm của ba nữ y tá người Mỹ ở châu Âu trong Thế chiến thứ nhất, với sắc thái kiểu nhân vật nữ của Hemingway. Chín giờ sáng, cô gọi cho đại diện và thỏa thuận mua với giá mười lăm ngàn đô, dùng tiền tiết kiệm của mình. Cô nghĩ đây là một trong những khoản đầu tư thông minh nhất của mình. Ragged Pilgrims có thể là một bộ phim giành giải Oscar - sẽ là một bộ phim giành giải Oscar, cô tự nhắc mình. Và bằng việc dùng tiền của chính mình, cô đảm bảo mình được tham gia vào dự án này. Nghĩa là khi cô mang nó đến xưởng phim, người ta không thể cướp nó đi.
Sáu tháng sau, Ragged Pilgrims trở thành best seller, và cô được mời làm chủ tịch Parador Pictures. Cô mang Ragged Pilgrims sang Parador, và đã mất bốn năm qua để đấu tranh vì nó. Đấu tranh để có được kịch bản thật hay (mất ba năm và thử qua sáu người viết kịch bản), và rồi đi vận động cho dự án này, khăng khăng nó sẽ là một cú cực nổi. Vấn đề là ngân quỹ - địa điểm và trang phục sẽ biến bộ phim thành một dự án một trăm hai mươi lăm triệu đô - khoản tiền lớn nhất từ trước đến nay mà Parador bỏ ra cho một bộ phim.
Mọi người ở Parador đều sợ hãi, trừ cô. Nhưng đó là lý do cô làm chủ tịch chứ không phải họ. Và cho tới gần đây, cách đây hai tuần khi họ mới bắt đầu quay phim, cô đã tin như đinh đóng cột rằng bộ phim sẽ là một cú hit. Nó sẽ làm ra bộn tiền, và sẽ được đề cử ít nhất là mười giải Oscar. Và rồi cô xem cảnh phim quay hàng ngày.
Về mặt cốt lõi, bộ phim là một phim nữ quyền. Và cô có thể thấy từ cảnh quay hàng ngày Bob Wayburn là một người đàn ông âm thầm ghét phụ nữ. Bob Wayburn là sai lầm duy nhất của cô, nhưng là sai lầm lớn nhất. Và cô đã quá tay khi thuê ông ta, nghĩ rằng ông ta sẽ đem lại một cái nhìn cân bằng cho bộ phim. Thay vào đó, ông ta đang phá hỏng nó. Không thể tin tưởng Bob Wayburn được, cũng không thể để cho ông ta tự tung tự tác.
Mọi chuyện đang dần trở nên xấu đi. Họ sẽ phải trở lại từ đầu và quay lại toàn bộ những cảnh họ đã quay. Và Bob Wayburn sẽ nổi giận lôi đình. Nhưng trước đây cô đã xử lý loại đàn ông sáng tạo ngạo mạn như thế này rồi, và chiến thuật rất đơn giản: Hoặc đi đường của tôi, hoặc ra xa lộ, anh bạn ạ. Bob sẽ có hai tuần để xem mọi thứ theo cách của cô, và nếu không làm được, cô sẽ sa thải ông ta. Dĩ nhiên là có khả năng ông ta sẽ bỏ việc - thực ra, đến lúc máy bay của cô hạ cánh ở chân núi Rumani thì ông ta đã vẫy tay ra đi rồi. Nhưng cô đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Ba hôm rồi cô liên tục nói chuyện điện thoại, ngầm điều tra các đạo diễn khác có thể quan tâm đến công việc này và thực sự có thể làm được, và ít nhất cô đã có được một người xếp hàng.
Cô ghi vội vài dòng ra tập kịch bản quay, và thấy tội lỗi ghê gớm. Sự thật không thể chối cãi rằng cô đã nói dối Shane. Cô đã nói dối gia đình mình, và cô sẽ phải nói dối bác sĩ Vincent. Cuối tuần này cô không có cách nào về được nhà. Đưa bộ phim lại đúng nhịp sẽ mất ít nhất là mười ngày. Và rồi có khi cô sẽ phải quay lại Rumani thêm mười ngày nữa. Nói dối thì là sai trái (có lẽ “vớ vẩn” là từ hợp hơn), nhưng trong đời có những lần ta phải đưa ra những lựa chọn khó khăn, tin vào điều đó, và một ngày nào đó, những người yêu thương ta sẽ hiểu.
Và lẽ ra không ai nên hiểu điều này hơn Shane, cô giận dữ nghĩ. Anh đã ở quanh ngành này đủ lâu (thậm chí đã từng làm) để hiểu mọi việc thế nào. Không thể có chuyện Ragged Pilgrims thất bại. Và cô sẵn sàng làm bất cứ thứ gì trong khả năng của mình để nó thành công. Cô sẽ nhảy ra khỏi máy bay nếu cần phải vậy. Cô sẽ làm việc hai mươi tư giờ một ngày, cô sẽ cắt tay phải nếu nó không cần thiết. Nếu cô không đến phim trường và sửa chữa chuyện này, cô sẽ không bị sa thải - dù sao thì cũng không bị ngay lập tức. Nhưng khi chín tháng nữa bộ phim ra đời và nó chẳng ra gì, và Parador mất tiền (có lẽ là năm mươi hay sáu triệu đô), cô sẽ bị đá đi ngay lập tức. Nếu chuyện đó xảy ra, cô sẽ phải kiếm một công việc ít quan trọng hơn tại một xưởng phim lớn khác. Nhưng thế nghĩa là cô sẽ phải chuyển toàn bộ gia đình đến Los Angeles - đưa con đi khỏi thành phố New York và trường học và tách chúng ra khỏi gia đình nội ngoại. Ở New York chỉ có một xưởng phim lớn, và một công việc đỉnh cao là làm chủ tịch. Và cô đã có được rồi. Từ đó, cô chỉ có đi xuống mà thôi.
Và chuyện đó sẽ không xảy ra. Nhất là sau khi cô đã lao động cực nhọc hơn hai mươi năm.
Và cô không ngại phải bỏ thêm công sức ra. Cô làm việc - thế thôi. Đó là thứ cô thích, và cô được sinh ra là dành cho công việc.
Cô tiếp tục làm việc suốt đêm, xuyên qua bóng tối trên đại dương Atlantic và rạng đông rạng ngời ở Paris. Máy bay hạ cánh lúc năm giờ sáng, giờ Paris. Cô bật di động lên, đổi múi giờ sang múi giờ châu Âu. Điện thoại ngay lập tức bíp bíp. Cô nhấn nút nghe tin nhắn.
“Bạn có... ba mươi hai tin nhắn mới,” di động thông báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.