Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 92: Rời đi




Hôm nay buổi tối, Long Triệt cùng nàng và Tiểu Long Nhi dùng xong bữa tối, lại cùng nàng hàn huyên trong chốc lát sau, thế này mới cảm thấy mỹ mãn lưu luyến không rời, rời khỏi tẩm cung của nàng, nghĩ đến ngày mai là ngày vui của bọn họ, chỉ cần nghĩ đến bọn họ có thể vĩnh viễn tay nắm tay, mặt đối mặt là cả người hắn, nét mặt liền toả sáng, cao hứng dị thường.
Hắn vừa đi, mặt của nàng liền trầm xuống, buồn bã ỉu xìu, u buồn thật Hắn cao hứng, hắn thích nàng, nàng đều nhận thấy, nhưng nàng không có cảm giác hưng phấn của lúc mới xuống đáy biển nữa.
“Mẫu hậu, người làm sao vậy?” Tiểu Long Nhi biết rõ còn cố hỏi, nhìn vẻ mặt nàng bất an mất hứng, bé còn bước đến, tươi cười rạng rỡ hỏi.
Tử Tô đưa bé đặt ở trên người mình, càng ưu sầu. Nhìn thấy thằng bé không hiểu thế sự, bộ dáng khoái hoạt không lo, trong lòng nàng vô cùng hâm mộ
“Bảo Bối không hiểu đâu.” Nàng sau một lúc lâu mới nói ra một câu như vậy, ôm thân mình nho nhỏ của bé, tựa đầu lên cái đầu nhỏ của nó, lại trầm tư đứng lên.
Bảo Bối không hiểu? Trong đôi mắt nhỏ của Tiểu Long Nhi tinh quang chợt lóe, vừa cười mị mị, nhưng bé cái gì cũng không nói, im lặng oa ở trong lòng của nàng, để cho nàng ôm như vậy.
Không biết qua bao lâu, Tử Tô mới buông ra thằng bé ở trong lòng ra, nhìn bé, chần chờ hỏi một câu: “Bảo Bối, con có thích mẫu hậu cùng Long Vương ở cùng một chỗ không?”
Nàng nghĩ muốn nghe được câu trả lời của Tiểu Long Nhi, kiếm thêm một động lực để mình có thể quyết định quyết tâm. Cho nên, khi nàng hỏi lập tức khẩn trương nhìn Tiểu Long Nhi, chờ mong đáp án của thằng bé.
Tiểu Long Nhi nghiêng đầu, nhìn nàng, vẫn như cũ cười đến thập phần sung sướng, bé làm sao không rõ ý muốn của mẫu hậu, nếu mẫu hậu cảm thấy phức tạp như vậy, thì bé ra tay giúp mẫu hậu một phen.
“Bảo Bối, Bảo Bối chỉ biết là Bảo Bối yêu nhất là mẫu hậu, cho dù mẫu hậu có muốn ở cùng ai, cho dù mẫu hậu quyết định như thế nào, Bảo Bối vẫn luôn đồng ý, Bảo Bối vĩnh viễn sẽ đứng về phía mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi nãi thanh nãi khí nói, vẻ mặt ỷ lại, vẻ mặt tín nhiệm. Đây là ý nghĩ của nó, mẫu tử đồng lòng. Hoàn toàn toàn tâm toàn ý tin tưởng mẫu hậu, bảo vệ mẫu hậu.
Lời nói này làm cho Tử Tô trầm mặc, cái gì cũng không nói, nàng chỉ ôm Tiểu Long Nhi, không biết suy nghĩ bao lâu, tựa hồ rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm.
“Bảo Bối, con có thể rời khỏi nơi này không? Mang mẫu hậu rời đi!” Nàng nói ra một hơi thật dài, nhưng khi nàng vừa thôt ra như thế, cả người nàng đột nhiên thoải mái, sáng sủa, trong lòng cũng sáng ngời.
Tiểu Long Nhi cười hắc hắc, mẫu hậu rốt cuộc đã nói ra, rốt cuộc đã hạ quyết tâm. Vì thế, bé đắc ý cười, nãi thanh nãi khí nói: “Mẫu hậu, cứ bám chặt trên lưng con, Bảo Bối cũng không phải là Bảo Bối bình thường, Bảo Bối là Kim Long Bảo Bối, mang mẫu hậu rời đi không có vấn đề gì, mẫu hậu chúng ta đi ngay bây giờ.” Tiểu Long Nhi nói xong, hóa thân thành một con rồng nhỏ, nhảy xuống giường, nôn nóng khó dằn nổi.
Tử Tô cũng không nghi ngờ chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản nhất, nhìn lại cung nữ đứng ở một bên, nàng có chút phát sầu, như thế này thì làm sao đi a? Long Cung nhiều người như vậy, nàng nhúc nhích, đó là kinh động mọi người.
Nhưng, kỳ quái là, vài cung nữ ở lại tẩm cung, đối với hành động của nàng cùng Tiểu Long Nhi dường như làm như không thấy, vẫn đứng như cũ. Điều này làm cho nàng cảm giác được ngạc nhiên.
“Mẫu hậu, chúng ta đi thôi.” Tiểu Long Nhi kéo tay nàng, thúc giục nói.
“Nên lưu lại cho phụ vương con một bức thư, nếu không hắn sẽ thực sự nổi giận.” Nghĩ đến Long Triệt, trong lòng nàng cảm thấy khổ sở, nhưng nếu so với cảm giác bức bối, bất an trong lòng mình, nàng vẫn là ích kỷ lựa chọn rời đi.
Tiểu Long Nhi phất tay lấy đến một thủy tinh cầu, để cho nàng nói vào thủy tinh cầu, sau đó liền đem thủy tinh cầu đặt ở trên giường, lôi kéo tay nàng nghênh ngang rời khỏi Long Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.