Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 41: Đông hải




“Oa, nhà ông thật đẹp a.” Tiểu Long Nhi hưng phấn ở Đông Hải Long Cung trước sau trái phải bay lượn xung quanh, rung đùi đắc ý, lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt sáng ngời trong suốt.
Long Triệt sủng nịch nở nụ cười, nắm bàn tay nhỏ bé của Bảo Bối, dẫn bé tiến vào Long Cung.
Tiểu Long Nhi hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, đi dạo một vòng sau, ra một cái kết lu
ận: “Long thúc thúc, Long Cung của thúc thúc cùng Nam Hải Long Cung không khác nhau lắm a.” Nhưng mà cách bày trí hơi khác nhau một chút.
“Đúng rồi, chúng ta là Long Tộc, tự nhiên không kém nhau lắm.” Long Triệt cười giải thích nói, lôi kéo bé ra trước đại sảnh của Long Cung ngồi xuống.
Bọn họ mới ngồi xuống, lập tức một đám cung nữ đưa lên đến rất nhiều hoa quả, điểm tâm, thức ăn ngọt, trà cùng với rượu ngon. Các nàng đưa lên đến sau, tất cung tất kính hướng Tiểu Long Nhi cùng Long Triệt khuynh thân thi lễ, sau đó thối lui đến một bên, hầu hạ.
“Đến đây, Bảo Bối muốn ăn cái gì?” Long Triệt rót một ly trà cho bé, đưa tới trước mặt, cười tủm tỉm hỏi.
Tiểu Long Nhi tiếp nhận ly trà, mấp máy môi liền đem một ly trà uống hết, còn dùng tay nhỏ bé lau miệng một chút, thư thái.
“Đến đây, ăn trái cây này.” Long Triệt là tự tay lột cho bé một trái nho, đưa đến gần cái miệng nhỏ nhắn của bé.
Tiểu Long Nhi nhìn hắn cười, một ngụm liền cắn hạ, ngay cả nước nho đều chảy ra
Bọn cung nữ giật mình nhìn, đây chính là cảnh kỳ lạ trăm năm khó gặp a, Long Vương lại tự mình bưng trà dâng nước cho người khác, còn hầu hạ người khác? Các nàng thiếu chút nữa bị dọa ngã xuống.
Nhưng là, sự thật thắng cho hùng biện, Long Vương chính là chịu khó cung cấp cho Tiểu Long Nhi lại là đưa trái cây, đưa nước, phục vụ đến thật sự vui vẻ. Sắc mặt nửa điểm cũng không hờn giận, ngược lại hưng trí bừng bừng.
Tiểu Long Nhi ăn no, ngã vào trên ghế, thoải mái vuốt cái bụng nhỏ đã no căng của mình, dáng vẻ thật thỏa mãn, bộ dáng lại đáng yêu mê người.
Long Triệt càng ngày càng thích bé trong lòng không ngừng động tâm muốn cho hắn lưu lại. “Bảo Bối à, nếu con thích nơi này, thì ở lại, được không? Nếu không, con và mẫu hậu của con cùng nhau đến ở, được không?” Hắn dụ hoặc nói, vẻ mặt chờ mong.
“Không được, mẫu hậu không đồng ý, Bảo Bối không thể đi.” Tiểu Long Nhi kiên quyết lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại.
Long Triệt rất là thất vọng, đồng thời cũng rất ngạc nhiên, mẫu hậu của Tiểu Long Nhi đến tột cùng là người như thế nào? Sinh ra một Tiểu Kim Long có lễ phép như vậy, nhất định bất phàm đi. Hắn thầm nghĩ, thập phần muốn gặp mẫu hậu của Tiểu Long Nhi.
Tiểu Long Nhi không để ý tới hắn, nhàm chán bắt đầu nghiên cứu những món đồ ở trước mặt bé, hoa quả bé đã nếm qua hết, trà cũng uống qua, điểm tâm cũng ăn, chỉ còn loại nước óng ánh sắc màu kia bé còn chưa có nếm thử a.
“Con muốn uống cái này.” Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Long Nhi chỉ chỉ cái chén nước trong suốt, màu sắc óng ánh vàng đỏ kia cách đó không xa xinh đẹp cực kì.
Long Triệt nhìn theo tay bé, sửng sốt. Không thể tin được nhìn bé, không xác định được, chần chờ nói: “Con muốn uống cái này?”
Tiểu Long Nhi phi thường xác định gật gật đầu, ra dáng dường như rất muốn uống. Bé không tự giác vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi.
“Được.” Long Triệt do dự một chút, liền đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.