Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 33: Ai đến cũng không cự tuyệt




“Các người tránh ra, các người mau tránh ra, anh ấy là của tôi.” Vu Mẫn bị chọc tức, hướng về các người phụ nữ đang bám chặt trên người Long Duệ quát. Nàng thật sự là bị chọc tức, làm sao còn lo lắng hình tượng, nhìn thấy tình huống này, nàng liền bốc hỏa.
Các nữ nhân kia làm như không nghe thấy, vẫn như c
phía sau tiến tới phía trước tới gần Long Duệ, có người còn muốn lô những nữ nhân đang bám lấy người Long Duệ ném xuống.
Mà Long Duệ chỉ nhàn nhàn nhìn các nàng, nghiền ngẫm cười cười, hắn thích nhất chính là trò chơi như vậy, nhìn các nữ nhân vì chính hắn tranh giành tình nhân, đấu đến ngươi chết ta sống, hắn liền cảm thấy kiêu ngạo tự hào, trong lòng còn có cảm giác thật vừa lòng.
Những thân thể mềm mại bám trên người hắn, hắn vô cùng hưởng thụ, vô cùng thoải mái, gắt gao dán hắn, hắn có thể cảm giác được rõ ràng những đường nét quyến rũ đang cọ sát vào thân thể hắn, rất thích thú. Còn có người kia đang bám sát vào thân dưới của hắn đôi bắp chân thon dài quấn lấy hắn, hắn đột nhiên có phản ứng.
Vu Mẫn vô cùng căm tức, nữ nhân này cư nhiên không nhìn nàng. Không chút nghĩ ngợi, nàng liền xông tới kéo lấy một nữ nhân đang đứng gần nàng nhất, dùng sức đem người không hề phòng bị nàng lôi từ trên người Long Duệ xả xuống dưới. Dứt ra được một người, nàng lập tức lại đi lôi một cái khác. Nhưng là, thực bất hạnh, hành động của nàng làm cho các nữ nhân khác phản kích, các nữ nhân vốn định thân cận Long Duệ lập tức chuyển hướng sang nàng, vừa đánh vừa mắng Vu Mẫn.
“Xú nữ nhân, cô cư nhiên muốn độc chiếm hắn, mơ tưởng.”
“Cô nằm mơ đi, anh ấy là cái gì của cô, thí, lộc tử thùy thủ còn không biết đâu.”
“Vu Mẫn, cô tránh một bên đi, dựa vào cô, muốn cùng chúng ta tranh?”
……
Mặc kệ quen hay không quen, những nữ nhân đều nhìn nàng một cách khinh thường, thiếu chút nữa học chiêu bài của Cái Bang phun nước bọt vào nàng. Chẳng qua, các nàng hiện tại không có thời gian để quan tâm đến nàng, trước tiên giành lấy nam nhân vào tay rồi nói sau.
Vu Mẫn thật sự là chọc tức chết, tức giận công tâm, nàng ở bên ngoài hét lớn: “Anh ấy chính là của tôi, Tử Tô nói cô ấy sẽ giúp tôi, Tử Tô nói người đàn ông này là của tôi.” Nàng không chút nghĩ ngợi, liền nhắc đến Tử Tô để uy hiếp.
Nhưng những nữ nhân này hoàn toàn không để lọt vào tai, trong mắt trong lòng các nàng chỉ có người đàn ông này. Bất kể nàng nói Tử Tô hay không Tử Tô, cho dù Tử Tô là nam nhân các nàng cũng không thèm để ý.
Long Duệ thì không giống như thế, khi hắn nghe được người đàn bà không biết thẹn ở trước mắt nhắc đến tên người đànà hắn căm ghét. Ánh mắt hắn nhất thời chuyển sang sắc bén đứng dậy, vẻ mặt cũng trở nên có chút nghiêm túc.
Người đàn bà chết tiệt kia, nàng cư nhiên dám nói như vậy? Hắn là cái gì? Nói cho ai liền cho ai sao? Hắn có thể là vật phẩm, muốn tặng người ta thì tặng hay sao, huống chi người đàn bà chết tiệt này đến bây giờ vẫn không thèm để ý đến hắn.
Tốt, tốt lắm. Hắn càng muốn, lại càng nghiến răng nghiến lợi, nàng đối xử với hắn như vậy, như vậy cũng đừng trách hắn vô tình, hắn muốn cho nàng xem một trò hay.
“Cô lại đây.” Nghĩ đến đây, hắn nở nụ cười, hướng Vu Mẫn đứng cách đó không xa ngoắc ngoắc ngón tay, cười đến thực tà ác.
Những nữ nhân khác đều bị vẻ mặt của hắn cùng động tác làm cho, sửng sốt, toàn ngơ ngác ngây ngốc nhìn hắn. Không biết hắn là làm sao vậy? Tại sao có thể như vậy.
Vu Mẫn mừng rỡ như điên, nghe được hắn gọi chính mình, lập tức không nói hai lời, mặc kệ mọi người còn ngây ngốc, vọt tới trước mặt hắn, vẻ mặt vui sướng.
“Cô nói, cái người tên Tử Tô nói ta thuộc về cô, có phải hay không?” Hắn tà mị nói, đôi mắt hoa đào tựa như mười phần điện từ, mạnh mẽ bắn về phía nữ nhân đang đứng trước mặt.
Vu Mẫn chỉ biết ngây ngốc hồ hồ gật đầu, mê muội nhìn hắn, quên hết tất cả.
Có một khắc, biểu tình của Long Duệ thực có vẻ lo lắng, nhưng mà chỉ là chợt lóe qua mà thôi, hắn khôi phục như thường, mị hoặc chúng sinh cười nói: “Tốt lắm, ta sẽ thuộc về ngươi.”
Lời này vừa nói ra, những nữ nhân khác đều trợn tròn mắt, không nghĩ tới hắn cư nhiên lựa chọn duy nhất một người phụ nữ mà buông tay tất cả những nữ nhân thiên kiều bá mị như các nàng.
“Không cần, chúng tôi thích anh, chúng tôi thích anh.” Đám nữ nhân không thuận theo, đều không chịu rời khỏi thân thể hắn, gắt gao bám chặt không buông.
Vu Mẫn vô cùng cao hứng, làm sao còn để ý nữ nhân này, dù sao người đàn ông này là của nàng, hiện tại để mặc các nữ nhân này lợi dụng một chút vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.