Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 143: Khủng bố




Long Duệ cùng Long Triệt không hẹn mà cùng nghĩ vậy, cái từ này đã có từ rất lâu rồi, chỉ có thể nói là truyền thuyết không hề có thật, trên thực tế, thân là long tộc bọn họ, cũng chưa từng có ai có thể nhìn thấy được, chỉ là truyền thuyết mà thôi, ngay cả Kim Long tộc trưởng, hoặc là nhiều thế hệ đại kim long, cũng không biết Thiên Long là như thế nào, chỉ biết đó là giống Rồng cường đại mạnh mẽ tối cao nhất trong Long tộc, nhưng mà không biết có tồn tại trong truyền thuyết hay không, hay chỉ là tin đồn. Nay, biểu hiện của Tiểu Long Nhi, làm cho bọn họ thầm nghĩ đến loại truyền thuyết mạnh mẽ này là có thật.
“Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp, ta là tiểu long uống rượu a…….” Tiểu Long Nhi lại bắt đầu lên tiếng hát lớn, một chút cũng không để ý, quên luôn mẫu hậu đang bị giam.
Long Duệ cùng Long Triệt nhất thời cảm thấy không ổn rồi, hai gương mặt tuân tú trầm tĩnh của hai đại Long Vương đồng loạt biến sắc, lại không biết làm sao để Tiểu Long Nhi ngừng hát.
Tiểu Long Nhi hoàn toàn là không biết mình ngày thường luôn luôn nhu thuận thế nhưng hiện tại cuối cùng trong mắt bọn họ thành nhân vật phiền toái, thằng bé lúc này say đến đầu váng mắt hoa, hoàn toàn là không biết chính mình đang làm cái gì.
Lúc này, hai đại Long Vương đang đau đầu nhìn hắn, bó tay không có cách nào, bảo bé dừng thì không được, mà nếu trói thằng bé lại cũng không xong, thật sự là thế khó xử a.
“Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp….” Tiểu Long Nhi ngũ âm không được đầy đủ thanh âm lại cất cao xuyên thẳng vào đầu của bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy thực sự khó chịu.
Lúc này, Long Duệ linh cơ vừa động, nảy ra ý hay, vội vàng lo lắng nhìn Tiểu Long Nhi nói: “Bảo Bối, mẫu hậu của con không thấy, không cần uống nữa, nhanh đi tìm mẫu hậu của con, Long thúc thúc sợ nàng có nguy hiểm.”
Lời Long Duệ vừa nói xong, sắc mặt Long Triệt liền đại biến, không khỏi quay mặt về hướng hắn lộ ra biểu tình hổn hển, hàn quang bắn về phía hắn.
“Long Duệ, đệ…..” Hắn vội hét lên, tình trạng Tiểu Long Nhi của lúc này chỉ của hắn nổi loạn, mà Tử Tô thì đang bị hắn giấu trong mật thất, Tiểu Long Nhi trân trọng mẫu hậu chính mình như thế, khó đảm bảo sẽ không…..
Quả nhiên, Long Triệt còn chưa kịp suy nghĩ xong, Tiểu Long Nhi đã đem lời nói của Long Duệ tiêu hóa xong rồi, thằng bé nghiêng đầu suy nghĩ, thực sự ngừng hát. Đúng thật nha! Mẫu hậu còn đang ở trong mật thất a, bé muốn đi tìm mẫu hậu. Vừa nghĩ như thế bắt đầu quyết tâm hành động.
“Mẫu hậu, mẫu hậu…..” Tiểu Long Nhi say khướt theo từ bình rượu đứng lên, ánh mắt mê ly nhìn mông lung, thì thào nói, sau đó sưu một tiếng nhát thời bay đến giữa không trung, lung lay sắp đổ.
“Long nhi.” Long Triệt sốt ruột kêu to, hiện tại hắn thật ra không sợ hãi Tiểu Long Nhi tìm được Tử Tô hay không, mà là sợ Tiểu Long Nhi sẽ thực sự hủy đi Long Cung của hắn.
Tiểu Long Nhi ánh mắt mê ly quét hắn liếc mắt một cái, ngốc hô hô nở nụ cười, nũng nịu nói: “Úc, phụ vương, đúng a, mẫu hậu ở chỗ của phụ vương.”
Long Triệt nhất thời không nói gì, không biết nói như thế nào mới tốt, chỉ có thể đứng nhìn, không biết đáp lại như thế nào.
“Bảo Bối, mẫu hậu của con ở nơi nào? Mau dẫn thúc thúc đi tìm.” Long Duệ vẻ mặt mừng rỡ, hắn hiện tại không thể cứu được Đông Hải Long Cung, tất cả những chuyện này đều là Long Triệt tự tìm.
Tiểu Long Nhi nghe vậy, mỉm cười ngọt ngào, vô cùng nhu thuận gật gật đầu, thân mình nhỏ bé lắc lư bay lên bay lên; sau đó nũng nịu nói: “Bảo Bối biết ở nơi nào, Bảo Bối hiện tại phải đi.” Nói xong, thân thể giống như một ngọn lửa nhỏ, xẹt qua bên cạnh hai người bọn họ, vô cùng nhanh làm Long Triệt hoàn toàn không thể ngăn cản. Long Duệ chạy nhanh theo, Tiểu Long Nhi biết là tốt rồi, hắn không thể làm gì Long Triệt, nhưng Tiểu Long Nhi có thể, dù sao Tử Tô là mẫu hậu của thằng bé, con tìm mẫu hậu là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Tiểu Long Nhi đầu óc mê muội, bay loạn thất bát tao, một hồi lên, một hồi rơi xuống, một hồi trái, một hồi phải, càng buồn cười là, lúc thằng bé sắp đâm sầm vào một cột trụ lớn của Long Cung, ngay tại thời điểm chật vật, bé lại thanh tỉnh, lượn nhẹ qua, Long Cung tránh khỏi một trận tai kiếp, sau đó nhìn cây cột to kia hắc hắc cười ngây ngô một chút, sau đó lại quay đầu một trăm tám mươi độ, lại lung lay sắp đổ bay nhanh về phía trước.
Này một đường, mặc kệ là theo ở phía sau, hay là đang bay bên cạnh bé, mọi người đều lo lắng đề phòng âm thầm lo lắng cho vị Tiểu Điện Hạ này, đã say đến thành như vậy, hơn nữa vừa rồi hiển hiện ra uy lực kinh người vô cùng, mọi người lại lo lắng đề phòng.
Long Duệ nhẹ nhàng nhất, hắn chỉ là đi theo phía sau Tiểu Long Nhi là đến nơi, nhưng khi dọc đường đi hắn thấy bé bay loạn xạ, đôi khi sắp sửa lâm vào nguy hiểm nguy cơ thật mạnh, hắn lại không thể không vì thằng bé đổ mồ hôi lạnh.
“Mẫu hậu, Bảo Bối đến đây.” Tiểu Long Nhi một bên ồn ào, một bên say đến ngã trái ngã phải bay, nhưng bé lại rõ ràng nhớ rõ vị trí của Tử Tô.
Chỉ chốc lát sau, bé liền thẳng tắp đến trước một tòa hòn giả sơn, đó là cửa vào mật thất, sắp đến cửa ra vào đột nhiên dừng lại.
Mọi người không biết bé tại sao lại dừng lại, không khỏi khẩn trương nhìn bé, cực nóng vừa rồi đã không thấy, lực lượng cường đại mà Tiểu Long Nhi từng phát ra hoàn toàn biến mất.
Long Triệt theo ở phía sau, nhìn thấy nếu Long Nhi đang đứng ở cửa vào mật thất, hắn biết Tử Tô đã không thể giấu được, tin tưởng Tử Tô nếu biết chân tướng, nhất định sẽ không tha thứ chính mình. Nhất thời, hắn có một loại vô lực, tựa hồ càng ngày càng cách xa nàng không bao giờ sẽ trở về nữa.
Phanh…..
Mọi người ở đây nghi hoặc hết sức, đột nhiên núi san hô trước mặt Tiểu Long Nhi đột nhiên kịch liệt hòa tan, toàn bộ san hô đều tan chảy hết, một bên hòa tan, một bên bốc hơi lên. Tiểu Long đang nhắm mắt lại, không biết đang làm cái gì.
Tất cả mọi người chấn động, san hô cũng không phải là dễ dàng liền có thể hòa tan như vậy, lại là một núi san hô lớn như thế, nhưng Tiểu Long Nhi không hề động một ngón tay, liền làm cho san hô hòa tan.
Long Duệ mừng rỡ, hắn không quan tâm nhiều như vậy, nơi này không phải chỗ của hắn, lỗi cũng không phải hắn gây ra, tổn thất cũng không phải hắn, chỉ cần có thể đem Tử Tô đoạt lại, những chuyện còn lại của Đông Hải để Long Triệt tự giải quyết với Tiểu Long Nhi.
Chỉ chốc lát sau, ở trước mặt mọi người, toàn bộ núi san hô đã không thấy, lộ ra tình cảnh bên trong,bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một cái giường đá mà Tử Tô đang nằm ngủ trên đó,
“Mẫu hậu….” Tiểu Long Nhi mở to mắt, mị mị nở nụ cười, vọt đi vào, gục ở trên người Tử Tô, nũng nịu gọi.
“Tử Tô.” Long Duệ rất kích động, rốt cuộc đã tìm được nàng rồi, vội vàng cũng vọt đi vào.
“Tử Tô, Tử Tô, tỉnh tỉnh.” Long Duệ vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở trên vai của nàng lay lay, ôn nhu kêu.
Bị lay mạnh và thằng bé đang nũng nịu kêu, Tử Tô chậm rãi thức tỉnh, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn nam nhân trên đỉnh đầu, cùng với một mùi rượu nồng nặc bên cạnh.
“Mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi nhìn thấy nàng tỉnh, cao hứng đi đến trên cổ của nàng, nhìn mặt của nàng liền hưng phấn kêu lên, một mùi rượu nồng nặc xông thẳng về phía nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.