Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 135: Rời đi




Tử Tô sau khi được Long Duệ cho phép, liền đi tìm Vu Mẫn cùng Hồng Tuyến, nghĩ đến các nàng rốt cuộc không bị khổ nữa, liền đặc biệt cao hứng.
Nàng mang theo một đoàn cung nữ, thẳng đến lãnh cung, chưa tới lãnh cung liền hét lớn kêu to, nói, “Vu Mẫn, ta lại đã trở lại.” Người chưa tới, thanh âm tới trước.
Trong lãnh cung Vu Mẫn chưa nhìn thấy nàng, nhưng nghe được sự hưng phấn của nàng, nàng ta đã biết mình được cứu rồi, có thể thoát khỏi địa phương quỷ quái này rồi.
Lúc này, Hồng Tuyến trong lòng ít nhiều cũng có một chút kỳ vọng, ả ta tin tưởng Tử Tô sẽ không chỉ để ý Vu Mẫn, mặc kệ ả, cho nên ả cũng đồng dạng cũng thực kích động. Mấy tháng qua, vết thương của ả hoàn toàn tốt rồi
Các nàng ta tâm tình kích động chưa bình phục lại, lại nghe đến thanh âm vô cùng hưng phấn của Tử Tô, lần này các nàng đều cảm thấy thực sự may mắn.
Hai người không tự chủ được đứng lên, cùng nhau hướng ngoài cửa nhìn lại, đặc biệt Vu Mẫn lại kích động vọt đi qua, cơ hồ là hỉ cực mà khóc.
“Vu Mẫn, Vu Mẫn, mình đến đây.” Tử Tô rốt cuộc vào lãnh cung, vài cung nữ ở phía sau đuổi theo, sợ nàng sẽ có gì ngoài ý muốn.
Vu Mẫn đón tiếp, ôm nàng, vội vàng kích động hỏi: “Tử Tô, thế nào? Long Vương đồng ý sao? Anh ấy nói như thế nào a?” Lúc này lòng của nàng ta thật sự là bùm bùm nhảy loạn xạ à, kích động vô cùng, đồng thời lại thập phần lo lắng.
Tử Tô hắc hắc cười không ngừng, đắc ý vạn phần, cố ý trêu đùa các nàng. “Anh ta đương nhiên đồng ý, không có ý kiến, chúng ta đi thôi, lập tức rời khỏi nơi này.”
“Thật vậy chăng? Là thật sao? Trời ạ, thật tốt quá, Tử Tô, cám ơn bạn, cám ơn bạn.” Vu Mẫn hỉ cực mà khóc, ôm nàng không thể tin được, đồng thời hưng phấn vô cùng.
Tử Tô cười đến thập phần vui vẻ, liên thanh nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thỏa mãn tất cả mọi hết thảy yêu cầu của bạn.” Nàng trong lòng thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ không thôi.
Vu Mẫn thực sự không thể chờ đợi nổi nữa, nàng ta vội vàng lôi kéo tay của Tử Tô, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, nàng hiện tại chết sống cũng không muốn đứng ở chỗ này thêm một khắc nào nữa. Không phải lãnh cung không tốt, ngược lại nếu so với trên đất cuộc sống tốt hơn rất nhiều lần, nhưng không có tự do, vẫn là cảm thấy khó chịu.
Tử Tô bị Vu Mẫn lôi kéo đi, nàng cao hứng thế nhưng lại quên mất Hồng Tuyến, mãi đến khi sắp rời khỏi cửa, thanh âm bất an lại lo lắng của Hồng Tuyến mới truyền đến.
“Long Hậu, kia, ta đây có phải hay không cũng có thể….” Hồng Tuyến sau khi Tử Tô mang đến tin tức tốt đã muốn đứng ngồi không yên, ả ta vẫn bởi vỉ sĩ diện mà không có tiến lên hỏi, lúc này nhìn đến Vu Mẫn cùng Tử Tô rời đi, ả ta lo lắng, không thể không không nể mặt, ra tiếng hỏi. Ả biết, Vu Mẫn cùng Tử Tô quan hệ rất tốt, nhưng ả đã từng đắc tội qua Tử Tô, lường trước nàng sẽ không giúp mình, nhưng chỉ có một đường hy vọng, ả làm sao có thể buông tha
“Ách, cô cũng có thể cùng đi, Long Duệ đáp ứng các cô muốn thế nào được cái đó.” Tử Tô nghe được thanh âm của ả, thế này mới nhớ tới, vội vàng cười nói. Hồng Tuyến mừng rỡ như điên, cao hứng vội vàng đuổi kịp các nàng, ngay cả cám ơn đều không có nói với Tử Tô một tiếng, ả cũng không cảm kích, bởi vì ả vẫn như cũ cảm thấy tất cả mọi chuyện này đều là bởi vì nàng, ả mới rơi vào kết cục này.
Tử Tô tuyệt không để ý, mang theo Vu Mẫn liền rời khỏi lãnh cung, các cung nữ chuẩn bị cho Vu Mẫn rời khỏi Long Cung, dưới sự kiên trì của Tử Tô rốt cuộc Vu Mẫn cũng đồng ý ở lại Long Cung thêm vài ngày.
Cuối cùng, Long Duệ cho Vu Mẫn rất nhiều vàng bạc châu báu, Vu Mẫn vô củng hài lòng, rốt cuộc rời khỏi Long Cung, đi về nhân gian, bắt đầu cuộc sống mới.
Chương 136
Mặt dày mày dạn
Vu Mẫn đi rồi, chỉ còn lại có Tử Tô một mình ở Long Cung, Tiểu Long Nhi mỗi ngày ở hải lý chơi đùa, Long Duệ tuy rằng thường xuyên bồi nàng, nhưng là nàng vẫn là rất nhanh liền cảm thấy không thú vị.
Ăn no uống đủ mỗi ngày, đó là thực không thú vị, nàng không làm gì, vô cùng nhàm chán.
Hồng Tuyến thì ngày đó sau khi rời khỏi lãnh cung, cũng không rời đi, mà là ở lại tẩm cung, vẫn như cũ là ăn sung mặc sướng, vênh váo tự đắc, nhưng ả ta cũng không dám đắc tội Tử Tô, đương nhiên cũng không có đến gặp Tử Tô để nói lời cảm tạ.
Lúc này ả ta, đang lười biếng nằm ở tẩm cung, để cho các cung nữ hầu hạ, chính mình khép hờ ánh mắt, không biết đang trâm tư cái gì.
Hiện tại, đã không còn là Long Phi cao cao tại thượng, lại càng không là phi tử được sủng ái. Long Duệ sẽ không lại đây tìm ả, còn có thể để cho ả ta sống tại nơi này, toàn lại gần Tử Tô con tiện nữ nhân kia.
“Hừ.” Hồng Tuyến đột nhiên lạnh lùng âm hiểm hừ một tiếng, mắt lộ ra hàn quang, không biết nghĩ tới cái gì, làm cho người ta không rét mà lạnh run.
Các cung nữ nhìn đến bộ dáng của ả, âm thầm kinh hãi, vốn Hồng Tuyến bị đày đến lãnh cung, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không nghĩ tới ả thế nhưng lại trở lại, đó là một chủ tử khó hầu hạ vô cùng.
Tử Tô, ta sẽ cho ngươi biết tay, Hồng Tuyến ở trong lòng hung tợn nói. Không như Vu Mẫn, ả cũng sẽ không đối nàng mang ơn, nếu không phải nàng, các ả sẽ không rơi xuống kết cục này. Cho nên, ả nhất định sẽ tìm nàng tính sổ, đương nhiên sẽ không để cho nàng có một cuộc sống an ổn.
Mà Tử Tô cũng không biết, lúc này Hồng Tuyên đối chính mình tràn ngập oán hận, chẳng những không có cảm kích, ngược lại còn muỗn tìm cơ hội thương tổn mình. Nếu nàng biết sẽ không cứu người như vậy ra.
“Được rồi, các ngươi đều là đồ đê tiện, bồi bản phi đi gặp Long Hậu đi.” Hồng Tuyến nhắm mắt suy tư thật lâu sau, đột nhiên đứng dậy, tức giận nhìn các cung nữ bên người nói.
Các cung nữ bị mng đồ đê tiện cũng không dám hé răng, thuận theo cúi đầu nói: “Dạ, Long Phi” Nội tâm lại đối với nữ nhân này tràn ngập khinh bỉ, chỉ là người ta là chủ tử, chính mình là hạ nhân, không có cách nào khác.
Hồng Tuyến cẩm y hoa phục, khuôn mặt tinh xảo; đi nhẹ nhàng duyên dáng uyển chuyển như cánh hoa rời, dưới sự nâng hạ các cung nữ, chậm rãi hướng tẩm cung Tử Tô đi đến.
Tử Tô không biết Hồng Tuyến đang đến tìm mình, lúc này đang ở tẩm cung không có việc gì, buồn vô cùng. Ngay lúc đang nhàm chán như thế, được bên ngoài truyền đến thông báo, Hồng Tuyến đến đây.
Nàng ta tại sao lại đến đây? Nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng trong suy nghĩ của nàng, chắc Hồng Tuyến đang định đến cảm tạ mình.
“Để cho nàng ta tiến vào.” Nàng mới nói xong, Hồng Tuyến liền thản nhiên đi vào, ra dáng Long Phi cao quý, thẳng tắp đi tới trước mặt của nàng.
“Hồng Tuyến tham kiến Long Hậu.” Hồng Tuyến cao quý hướng nàng thi lễ, sau đó thẳng tắp đứng ở trước mặt của nàng.
Tử Tô nhìn trang phục của Hồng Tuyến cảm thấy kinh diễm, thật đẹp, làm cho nàng nhìn không chuyển mắt, nhìn mãi không thôi. Nhưng nàng lại không thích mình làm như thế, luôn lười biếng tô son trát phấn, không muốn õng ẹo thướt tha, nàng vốn là một người bình thường giản d
“Ngồi đi.” Nàng mỉm cười, nhìn Hồng Tuyến nói.
Hồng Tuyến cũng không khách khí, nàng vừa mới nói xong, liền tự động tự giác ngồi xuống bên cạnh của nàng, tao nhã vạn phần, một chút cũng không có bộ dáng nghèo túng khi ở lãnh cung lúc trước. Kia thật sự là, không cùng một nơi chốn thân phận liên cách nhau rất xa.
Tử Tô cũng không tức giận, bảo các cung nữ hầu trà.
Tao nhã uống một ngụm trà, Hồng Tuyến thế này mới chậm rãi, nở ra nụ cười gian xảo, nói: “Hồng Tuyến lần này là tới cảm tạ Long Hậu, cám ơn Long Hậu.”
“Được rồi.” Tử Tô mỉm cười nói, trong lòng lại bắt dầu chán ghét Hồng Tuyến, nữ nhân giả dối như vậy, nàng phát hiện lại tiếp tục nhàm chán không muốn đối phó người như vậy.
Hồng Tuyến nở nụ cười, khuôn mặt biến đổi, đột nhiên thay đổi không còn mang vẻ xa cách nữa, vô cùng thân thiết kéo tay nàng, nói: “Long Hậu, Hồng Tuyến nói là thật tình, Hồng Tuyến là thật tâm cảm kích Long Hậu, vè sau nếu Long Hậu có cái gì phân phó, Hồng Tuyến nhất định sẽ làm được”
Tử Tô đối với sự đột nhiên chuyển biến của nàng có chút kinh ngạc, theo sau chỉ là lễ độ cười cười, không nói gì. Nàng thật sự thực không thích Hồng Tuyến, mặc kệ trước đây hay bây giờ.
Hồng Tuyến cũng không để ý tới nhiều như vậy, không ngừng một mình huyên thuyên nói chuyện, tìm mọi cách để Tử Tô chú ý đến mình, ngồi thật lâu, mãi đến khi Long Duệ xuất hiện,
“Hồng Tuyến thỉnh an Long Vương.” Long Duệ vừa xuất hiện, Hồng Tuyến trên mặt liền lộ vẻ ửng hồng, tao nhã hướng Long Duệ nhẹ nhàng thi lễ, lại có chút cảm giác kích động.
Long Duệ cũng không thèm nhìn tới trang phục của Hồng Tuyến liếc mắt một cái, lập tức hướng Tử Tô đi đến, lộ ra mỉm cười, nói: “Tô nhi, tại sao hôm nay không ra ngoài đi dạo.”
Tử Tô lắc đầu, lúc này mới phát hiện, Hồng Tuyến thì ra đến đây để gặp nàng, cũng không phải thật lòng muốn cảm tạ chính mình, mà là muốn gặp Long Duệ. Nữ nhân a, hảo tâm kế a.
“Long Vương, Hồng Tuyến sợ tỷ tỷ sẽ buồn, cố ý lại đây bồi nàng tâm sự một ngày, trò chuyện.” Hồng Tuyến thấy Long Duệ không để ý tới chính mình, vội vàng nói, lại muốn khiến cho Long Duệ chú ý, phát hiện chính mình đẹp không giống người thường.
Lần này, Long Duệ nhìn đến ả, không thể không nhìn ả, nhưng biểu tình của hắn thập phần không tốt, chán ghét nhíu mày, nghiêm khắc nói: “Ngươi ở trong này làm gì? Nơi này là nơi ngươi có thể tùy tiện đi vào sao?”
Hồng Tuyến bị hoảng sợ, nhưng ả ta vẫn trấn định tự nhiên như cũ, lộ ra tươi cười, nói: “Hồng Tuyến thấ tỷ tỷ cô đơn, lại thấy Vu Mẫn đi rồi, cho nên cố ý đến đây bồi tỷ tỷ.”
Long Duệ cũng không thèm liếc mắt nhìn tới ả một cái, chỉ là lạnh lùng nói một câu: “Lập tức cút ra ngoài cho bổn vương.”
Hồng Tuyến nghe vậy, sắc mặt thập phần khó coi, có chút cảm giác muốn phát khóc, ả ta cắn chặt môi dưới, thật vất vả mới làm cho chính mình không xúc động.
Tử Tô cảm thấy nàng ta thực đáng thương, trong lòng lại một trận không đành lòng, vì thế nhịn không được nhân tiện nói: “Hồng Tuyến cũng chỉ thấy một mình tôi cô độc, cho nên mới đến gặp tôi, anh không cần đối xử với cô ấy như vậy.”
Lời của nàng vừa nói ra, lập tức liền có hiệu quả, Long Duệ không hề trợn mắt nhìn nàng ta nữa, coi như nàng ta là người trong suốt, nhìn như không thấy.
Tử Tô nói xong câu đó, sau đó không thèm để ý đến Hồng Tuyến, bởi vì Hồng Tuyến quả thật không thể làm cho người ta thích được, mục đích tính toán quá lộ liễu, nàng cũng không phải là mù mắt không thấy, mềm lòng một lần là đủ rồi.
Hồng Tuyến thấy mọi người cũng không đuổi ả nữa, liền mặt dày mày dạn lưu lại, tuy rằng không nói lời nào, nhưng vẫn như cũ không ngừng suy tính khiến cho Long Duệ chú ý.
Long Duệ nhìn ả ta thập phần chán ghét, nhưng lại không dám đuổi ả, bởi vì hắn sợ Tử Tô sẽ mất hứng, sẽ không thích. Sợ nàng sẽ cho rằng mình có mới nới cũ, về sau sẽ không có hảo cảm đối với chính mình.
Trong lúc này, đột nhiên bên ngoài tẩm cung có thị vệ tiêsn vào thông báo, tất cung tất kính đi vào trước mặt bọn họ, thi lễ nói: “Long Vương, Long Hậu, Đông Hải Long Phi tới chơi, Đông Hải Long Phi muốn gặp Long Hậu. Lúc này, ngài ấy đang ở bên ngoài chờ đợi.”
Đông Hải Long Phi? Trân Châu? Tử Tô cùng Long Duệ lập tức nghĩ ngay đến Trân Châu, hai người có chút kỳ quái, nàng đến Nam Hải làm gì thế nào biết Tử Tô ở trong này? Hai người không khỏi đối mặt nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.