Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 130: Trở về




“Trời ạ, Kim Long thế nhưng sinh sống tại Nam Hải.” Tiểu Long Nhi há to miệng, không thể tin được, thằng bé đã tìm từ Nam Hải đen Hoàng Hà, lại vẫn là tìm không thấy.
Long Duệ cùng Tử Tô cũng thực kinh ngạc, vùng đất của bộ tộc Kim Long thần bí lại ở ngay tại nơi này, mặc dù lúc trước bọn họ đã xới tung cả khu vực Nam Hải vẫn là không có phát hiện.
Kim Lệ cười hắc hắc, dẫn bọn họ đi về phía trước.
Thật sự giống như là đang sống trong giấc mơ, không đúng thật, cảm giác đầu tiên ở trong lòng Tử Tô vang lên. Ngay cả lúc Long Duệ gắt gao nắm lấy tay mình, nàng cũng không phát giác.
Đang lúc bọn họ bốn người một trước một sau đi tới, phía trước nghênh đón bốn vị nữ tử xinh đẹp, các nàng ý cười trong suốt, chân thành nhẹ nhàng đi tới trước mặt bọn họ.
“Thỉnh an tộc trưởng, thỉnh an Long Vương, Tiểu Điện Hạ, Long Hậu.” Thanh âm bốn vị nữ tử kia thanh thúy như oanh, tất cung tất kính về phía bọn họ thi hành đại lễ, sau đó liền thối lui đến hai bên.
Kim Lệ tộc trưởng nhìn các nàng gật đầu mỉm cười, sau đó lôi kéo Tiểu Long Nhi từ các nàng bên người đi qua, Long Duệ lôi kéo Tử Tô cũng theo ở phía sau.
Bốn nữ nhân tự nhiên kia cũng đi theo phía sau, các nàng không nói một tiếng, tươi cười như trước.
“Vui thật, nơi này thật khá a.” Tiểu Long Nhi sau một giây ngắn ngủi kinh ngạc, liền nói, nơi xinh đẹp này dưới lòng thế giới làm cho bé càng không ngừng phát ra tiếng kêu thán phục.
Lão tộc trưởng cái gi cũng không nói, để mặc thằng bé oa oa kêu, nhưng mà trên mặt ông lại lộ vẻ đắc ý dào dạt tươi cười.
“Mẫu hậu, nơi này rất đẹp a. Cung điện Bảo Bối ở nơi nào?” Tiểu Long Nhi đến nay còn nhớ mãi không quên cung điện của bé, nhìn thấy địa phương xinh đẹp như thế, không khỏi lại hỏi.
Tử Tô miệng há hốc, nhìn thấy tất cả mọi vật trước mắt, san hô xinh đẹp, xác trai ngọc, những dòng nước lóng lánh phun ở chung quanh,cùng với cung điện xa hoa hùng vĩ, trên mặt đất trong suốt bằng thủy tinh…… Nàng căn bản là không thể tự hỏi, càng không có nghe đến Tiểu Long Nhi oa oa kêu, nàng cảm thấy thật đẹp, suốt cả cuộc đời này của nàng chưa từng gặp qua nơi nào đẹp đến như vậy.
Long Duệ tuy rằng là lần đầu tiên đến đây, nhưng ở Long Cung kì trân dị bảo nhiều vô số kể, tuy rằng so ra kém nơi này, nhưng đương nhiên cũng không làm hắn bối rối nhiều, cho nên hắn sau kinh ngạc ngắn ngủi, liền khôi phục tự nhiên. Nhìn thấy dáng vẻ của Tử Tô cùng Tiểu Long Nhi, không khỏi nở nụ cười.
“Bảo Bối, cung điện của con ngay tại trung tâm Nam Hải, nơi này là trung tâm bộ tộc Kim Long, cũng chính là nơi ở của bộ tộc.” Kim Lệ nghe được Tiểu Long Nhi hô to gọi nhỏ, sủng nịch nở nụ cười, vội vàng nhìn bé nói.
Tiểu Long Nhi hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng, thiếu chút nữa sẽ chảy ra nước miếng, hai mắt đều toát ra vô số những ánh sao. “Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Không phải đang lừa Bảo Bối chứ?” Tiểu tử kia nài thanh nài khí than thở nói, trên mặt lại cười siêu cấp vui vẻ.
Lão tộc trưởng Kim Lệ hơi hơi gật gật đầu, tiếp tục nắm bàn tay nhỏ bé của nó, hướng cung điện đi đến.
Trong lúc bốn người đang trên đường trở về cung điện, từ con đường phía trước ba nam nhân vội vàng chạy đến, ba nam nhân này nghiễm nhiên chính là đám người lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Long Nhi - Kim Hải.
“Thỉnh an tộc trưởng.” Bọn họ ba người đón nhận tất cung tất kính hướng tộc trưởng hành lễ, sau đó nhìn thấy đám người Tiểu Long Nhi cùng Tử Tô, Long Duệ.
Kim Lệ ôn hòa gật gật đầu, biết bọn họ là tới tiếp chính mình.
Long Duệ chấn động, hắn nhận ra được, những người này chính là những lão tổ tông cách đây hàng vạn năm trước a, không phải chỉ ở Nam Hải của hắn mà còn có các tổ tông của Đông Hải, Bắc Hải và Tây Hải nữa.
“Long Duệ thỉnh an ba vị Tổ gia gia.” Hắn tất cung tất kính nói, thi lễ.
Ba nam nhân nhìn cũng không giật mình, giống như đã sớm biết hắn đến đây, mỉm cười nói: “Thì ra là tên tiểu tử Long Duệ này a, ngươi cũng đến đây.”
Long Duệ gật gật đầu, thái độ phi thường cung kính, không dám lổ mãng.
Tiểu Long Nhi tò mò nhìn ba người bọn họ, không nói gì.
“Di, đây là Tiểu Long Nhi đi, hoan nghênh ngươi trở về.” Ba nam nhân ôn hòa mỉm cười nói, nhìn Tiểu Long Nhi.
“Các người cũng biết Bảo Bối a.” Tiểu Long Nhi thốt ra, than thở nói, trong lòng mãi nói thầm, thằng bé khi nào thì nổi danh như vậy? Tại sao bé lại không biết?
Ba nam nhân giống như biết bé đang suy nghĩ cái gì, trên mặt tươi cười không khỏi rộng mở.
“Chỉ cần có Kim Long xuất thế, chúng ta đều biết.” Kim Hải cười giải thích nói, giải khai bí ẩn.
Tiểu Long Nhi nhịn không được a một tiếng, bàn tay nhỏ bé còn vuốt dọc theo thân thể, cái miệng nhỏ nhắn nài thanh nài khí nói: “Vậy con không phải đã bị phát hiện từ lâu rồi sao?”
Mọi người bị bộ dáng đáng yêu của thằng bé làm cho đều nở nụ cười, nhịn không được cười ha ha, trong lòng không khỏi đối Tiểu Long Nhi càng yêu thích.
Lúc này, ba nam nhân đem ánh mắt chuyển đến trên người Tử Tô, chuyện của nàng, toàn bộ bọn họ đã biết, đặc biệt Kim Hải đến từ Đông Hải, ông ta nhìn về phía Tử Tô ánh mắt tràn ngập thâm ý.
“Vị này, chính là mẫu hậu của Tiểu Long a, hoan nghênh ngươi đến nơi đây.” Kim Hải lộ mỉm cười, đối Tử Tô nói.
Tử Tô phục hồi tinh thân lại, nhìn ông ta cười, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.” Những người này thật sự đã làm cho nàng không thể tin được, rất thần bí, rất vĩ đại.
Lúc này, vẫn không nói gì, Kim Lệ tộc trưởng nói: “Tốt lắm, chúng ta vào đi thôi, không cần ở trong này nói chuyện. Bảo Bối nhất định đối với bộ tộc chúng ta tràn ngập tò mò, hiện tại chúng ta đi vào hảo hảo nhìn cung điện Bảo Bối một cái đi.” Lời nói của ông cũng đã đủ để mọi người biết ông yêu thằng bé Tiểu Long Nhi đến mức nào.
“Thật tốt quá, Tổ gia gia đi mau.” Tiểu Long Nhi vừa nghe đến cung điện của mình, quên tất cả mọi chuyện,
Đoàn người lần này không hề trì hoãn, xuyên qua bên ngoài nhữhg hòn non bộ có suối chảy róc rách vui tai, đi thẳng về hướng Kim Long cung điện đi đến. Một cung điện to đen như thế nhưng khi xuất hiện trước mặt của Tử Tô cùng Tiểu Long, hai người vẫn là nhịn không được bị rung động.
Những người khác vẻ mặt tự nhiên, cũng không lộ ra nhiều kinh ngạc, ngay cả Long Cung của Long Duệ tuy so với nơi này còn kém rất xa, nhưng hắn vẫn thản nhiên không lộ vẻ kinh ngạc.
Sau khi vào bên trong cung điện, đám người Tử Tô mới phát hiện, nơi này là chủ điện, là nơi của Bộ tộc Kim Long nghị sự, phía sau là một dãy cung điện dài nối đuôi nhau. Mỗi một Kim Long đều có cung điện riêng của mình, cung điện bọn họ ngay phía sau.
Đoàn người Kim Lệ tộc trưởng mang theo Tử Tô, Tiểu Long Nhi và Long Duệ từ trước mặt chủ cung đi tham quan khắp nơi, sau đó đi đến dãy cung điện phía sau, đứng ở nơi cao nhất to lớn nhất, có thể nhìn thấy được những cung điện nối đuôi nhau kia có đủ loại kiểu dáng, hình dạng không đồng nhất, đứng trước dãy cung điện như thế, ba người nhịn không được hít một hơi thật sâu. Dãy cung điện phía sau này dài vô số kể, bọn họ đều nhìn không tới thì ra bên trong còn có nhiều cung điện như vậy, hơn nữa toàn bộ là không đồng dạng như vậy.
“Oaaaa, thiệt nhiều cung điện a, trong này có một tòa là của Bảo Bối?” Tiểu Long Nhi quan tâm nhất vẫn là cung điện chính mình, hai mắt tỏa ánh sáng, liếc qua dãy cung điện đang nằm hàng hàng lớp lớp kia, âm thầm truy tìm và so sánh, muốn ở bên trong chọn một tòa mình thích nhất.
Tất cả mọi người nở nụ cười, nhìn đến Tiểu Long Nhi nghĩ muốn một tòa cung điện háo hức đến không thể kiềm chế nổi nữa rồi.
Tử Tô vẫn không nói gì, đặc biệt khi nhìn đến kiến trúc khổng lồ như thế, nàng biết cảnh vật trước mắt, chỉ sợ là thế giới nhân loại không có một thứ gì có thể so sánh được. Không chỉ nói vô giá, nơi này hoàn toàn không thể nhắc đến hai từ giá trị, vật chất cùng tài vật không thể so sánh nổi với những thứ như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.