Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 127: Đại giới




“Tổ gia gia?!” Ba Long Vương mới hiện thân tại trước mặt bọn họ, ba người lập tức nhận ra lão nhân trước mắt đó là tộc trưởng Kim Long tộc không khỏi chấn động, thất thanh
Kim Lệ nhìn ba người bọn họ mỉm cười, tán dương gật gật đầu, tuy rằng bọn họ đã tới chậm, nhưng vẫn là đến đây, tứ hải đồng tâm, tứ long đồng quang vinh. Cũng không bởi vì nguyên nhân của Tử Tô, Long Triệt liền vắng mặt.
“Ba xú tiểu tử, đã lâu không gặp, các ngươi cũng không tồi.” Kim Lệ lão nhân giảo hoạt cười nói, lời nói mang theo ẩn ý, bình tĩnh thản nhiên.
Ba nam nhân không khỏi ngượng ngùng ở trước mặt của ông, đứng lên, ngoan ngoãn đứng một bên, nghe ông giáo huấn, tuyệt không dám có dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ.
Kim Lệ cũng không có ý định giáo huấn bọn họ, ít nhất chuyện của Tử Tô cùng Tiểu Long Nhi cũng không có ảnh hưởng đến đoàn kết của Tứ hải, càng không có để cho bọn họ vung tay, trở mặt, hoàn hảo hoàn hảo. Bằng không, có thể ông sẽ không thích Tử Tô.
Long Triệt toàn tâm toàn ý tới đây, là bởi vì biết được Nam Hải có sóng thần, vốn không muốn đến, nhưng nghĩ tói Tử Tô, sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng cùng nhau chạy đến.
“Tiểu Long Nhi, mẫu hậu của con đâu? Con tại sao lại không tuân thủ ở bên cạnh bảo vệ mẹ con?”
Lúc này, nghĩ đến Tử Tô, Long Triệt không còn suy nghĩ gì nhiều nữa, lo lắng nói với Tiểu Long Nhi đang đứng ở một bên.
Tiểu Long Nhi cong cong đầu rồng, tức giận hét lên, “Long phụ vương, mẫu hậu để cho Bảo Bối tới cứu người, mẫu hậu cũng đến đây, nhưng mà đang ở bờ biển, mẫu hậu không có nguy hiểm.” Nếu mẫu hậu có nguy hiểm, thằng bé cũng không dám đến đây.
Long Triệt lúc này mới yên lòng, hắn lần này chỉ vì Tử Tô mà đến, thấy nàng không có nguy hiểm, liền yên lặng đứng ở một bên.
Kim Lệ biết ý tưởng trong lòng hắn, cũng không vạch trần, việc này vẫn là bọn nó tự giải quyết, con cháu đều có phúc phần của con cháu, huống chi Tử Tô gả cho ai, đối với Long tộc chỉ có lợi mà không có hại, ông đương nhiên sẽ không ra tay, có lẽ nói không chừng còn đã có kết quả sẵn. Trong lòng ông âm thầm trộm cười tính toán.
“Tổ gia gia, tình huống hiện tại thế nào? có ngài ra tay chỉ sợ không có nhiều chuyện để làm rồi.” Long Trạch cợt nhả nói, gặp được Kim Lệ, hắn trầm tĩnh lại, tâm tình phi thường khoái trá
Long Dịch cũng nghĩ như hắn, cảm thấy được có đường đường tộc trưởng Kim Long, tổ gia gia bọn họ ở đây, khẳng định chuyện gì cũng thành công. Thương tổn sẽ giảm đến thấp nhất.
Nghĩ tới, Kim Lệ không khỏi lắc đầu, thở dài nói: “Cho dù Long Tộc có nhúng tay, cũng chỉ giảm được chút thương vong a. Đây là thiên tai nhân họa, như thế nào có thể tránh?”
Từ trước, sóng thần động đất, băng tai thủy họa, đều là kết quả do nhân loại hủy hoại môi trường, là thiên nhiên lên tiếng phản đối sự đối đãi của nhân loại, đối với nhân loại trừng phạt. Long tộc chẳng qua là lợi dụng năng lực cường đại của bản thân, làm cho thương tổn giảm bớt đến thấp nhất, trừ bỏ sóng thần, còn lại băng tai thủy họa bọn họ không thể ra tay giúp gì được bởi vì không thuộc hải phận mà bọn họ chưởng quản.
Ba Long Vương không khỏi gật gật đầu, trong lòng trầm trọng, lúc này, mặt biển phần lớn đã trở nên gió êm sóng lặng, một chút cũng nhìn không ra, vừa rồi là như thế nào cuồng phong sóng lớn, tựa như một đám dã thú khủng bố, cắn nuốt vô số sinh mệnh vô tội. “Tốt lắm, chúng ta đi tìm Tử Tô cùng Long Duệ đi.” Kim Lệ gặp mọi người đến đông đủ, thời điểm không còn sớm, thản nhiên nhìn tiểu Bảo Bối nói, dẫn đầu biến mất.
Ngay sau đó, Tiểu Long Nhi cũng đã biến mất, Long Trạch cùng Long Dịch đi theo cùng nhau biến mất ở trên mặt biển, chỉ có Long Triệt sau một lát do dự cũng biến mất không thấy.
Chỉ chốc lát sau, Tứ đại Long Vương cùng xuất hiện trong đám người đang bối rối, hoàn toàn không ai chú ý đến sự có mặt của bọn họ, sau đó tìm được Long Duệ cùng Tử Tô, lúc này hai người đang đứng ở giữa vô số tử thi chết đuối.
Long Triệt vẻ mặt phức tạp nhìn thấy cảnh tượng nước mắt, chân tay luống cuống, thống khổ không chịu nổi. Tử Tô, thân thể nàng run rẩy, thần sắc hoảng loạn,nếu không phải tựa vào trên người Long Duệ, nàng đã sớm ngã quỵ xuống mặt đất rồi.
Tiểu Long Nhi xông lên phía trước, gắt gao ôm lấy thân thể của mẫu thân, sốt ruột chớp đôi mắt to, tức giận kêu: “Mẫu hậu, mẫu hậu, người làm sao vậy?”
Tiểu Long Nhi thật không ngờ, bé vừa trở về liền nhìn thấy tình cảnh này, nơi này quả thực chính là địa ngục nhân gian, Tu La đã hạ thế, mà mẫu hậu đang đứng ở bên cạnh vô số tử thi, vẻ mặt bàng hoàng bất an.hanh âm của bé cũng không làm cho Tử Tô thanh tỉnh, càng không có làm cho nàng ngừng run rẩy, nàng trông như con thú bị thương, khóc rấm rứt không ngừng, không biêt đến mọi thứ xung quanh.
“Mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi theo chân của nàng, hiện lên trong lòng ngực của nàng, gắt gao ôm chặt lấy nàng không buông, bé gọi một tiếng sau đó đôi mắt đỏ ửng.
Long Duệ khổ sở trong lòng, ôm nàng, ở nàng bên tai nói nhỏ: “Tử Tô, Tiểu Bảo Bối đã trở lại, thằng bé đang gọi nàng đấy, chúng ta nhất định có thể sửa chữa lại nơi này, nàng đừng khổ sở.”
Lần này, thanh âm Tiểu Long Nhi thật sự truyền vào lòng của nàng, nàng dùng hai mắt đẫm lệ tìm thấy được Tiểu Long Nhi trong lòng ngực, oa một tiêng khóc lớn.
Nhìn thấy nàng và Long Duệ cùng Tiểu Long Nhi bộ dáng một nhà ba người này, Long Triệt trong lòng không cách nào kiềm chế được cảm xúc, tay không tự chủ được nắm chặt.
Kim Lệ làm như không có việc gì nói một câu: “Nàng thật đáng thương, nhìn thấy chính đồng loại của mình chết thảm, chính mình bất lực, lúc này, thật yếu ớt a.”
Một câu nói này của ông đánh vào trong lòng Long Triệt, làm cho hắn chậm rãi thả lỏng nắm tay, hắn hiểu được Tổ gia gia là đang ám chỉ chính mình, rơi vào đường cùng đành phải nhìn thấy.
Khóc một hồi lâu sau, Tử Tô an tĩnh lại, tất cả thần chí, tư tưởng, ý thức toàn bộ đã trở lại. Tuy rằng trước mắt nàng một màn cảm thấy sợ hãi cùng kinh hãi, nhưng đã trở nên bình tĩnh hơn hỏi.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên, nàng bất lực thấp giọng hỏi.
“Xây dựng lại nơi này.” Long Duệ nói như chém đinh chặt sắt, một câu này nhìn ra tâm ý của hắn đối với Tử Tô, bảo vệ nàng, bao bọc nàng.
Một câu xây dựng lại nơi này làm cho tâm Tử Tô nhất thời dấy lên hy vọng, bi thương trong lòng dần dần tan bớt, bình thản.
“Mẫu hậu, chúng ta nhất định có thể xây dựng lại nơi này.” Tiểu Long Nhi cũng gắt gao ôm lấy cổ của nàng, bộ dáng vừa rồi của nàng làm cho thằng bé sợ hãi hoảng hốt, bé cũng không biết làm sao bây giờ.
Lúc này, Kim Lệ cũng bước lên, tuổi già sức yếu nói: “Tử Tô a, không cần thương tâm, chỉ cần có mọi người quyết tâm, chúng ta nhất định có thể xây dựng lại nơi này, xây dựng lại tốt đẹp hơn.”
Nhìn thấy lão nhân, Tử Tô gật đầu, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Tổ gia gia, ông tại sao cũng đến đây, cháu không chăm sóc cho ông, may mắn là ông không có việc gì.”
Kim Lệ mỉm cười lắc đầu, lại cái gì cũng không có nói, còn một bên ngăn cản Tiểu Long Nhi cùng Long Duệ vạch trần thân phận thật của ông.
Long Trạch cùng Long Dịch lúc này cũng cùng tiến lên phía trước, kiên định nói: “Tử Tô, cô yên tâm, Long tộc chúng tôi nhát định sẽ trợ giúp cô, chỉ cần cô mở miệng, chúng ta nhất định sẽ đem héế khả năng.” Bọn họ nhìn thấy có Tiểu Long Nhi cùng Kim Lệ ở đây, nên cũng muốn góp một ít công sức.
“Cám ơn các anh.” Lúc này, Tử Tô mới phát hiện bọn họ cũng đến đây, trong lòng biết hắn cũng đến đây, quả nhiên, ở cách đó không xa, nàng liền thấy được.
Hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Long Triệt chủ động đi tới, ôn hòa nói: “Tử Tô, ta cũng sẽ giúp em xây dựng lại nơi này, chỉ cần em cần, chỉ cần em nguyện ý, ta lúc nào cũng ở bên cạnh, đem hết khả năng để giúp em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.