Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 120: Gia gia đáng thương




Tiểu Long Nhi, Tử Tô, Long Duệ sau một đêm nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần, ba người sau khi ăn uống no đủ, liền ở nhà không làm việc gì.
Qua một ngày, Tử Tô ôm Tiểu Long Nhi chần chờ một chút, suy nghĩ rồi mới nói: “Không bằng tôi ra ngoài tìm việc làm, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, không thể xem như không có việc gì, không xảy ra chuyện gì, cứ mặc kệ mà sống a. Chúng ta ăn gì uống gì, cũng không thể ăn không khí.” Nàng cần chuẩn Nhi cuộc sống tốt nhất, điều kiện tốt nhất. Cho dù chính mình khốn khó cũng không thể để con chịu thiệt thòi.
Tiểu Long Nhi không có ý kiến, mẫu hậu ở bên cạnh, bé làm sao dám đi chơi, sợ nàng sẽ lo lắng. Long Duệ đối với đề nghị của nàng nghĩ ngợi, thầm nghĩ hiện tại ăn uống tất cả đều là hắn lo, hắn cũng không tính là không làm việc gì, đương nhiên hắn đã bỏ bê công vụ ở Nam Hải Long Cung.
“Cô đi làm việc cũng không được nhiều tiền a, không bằng, không bằng theo ta về Long Cung đi.” Long Duệ muốn nói điều này đã lâu, lại sợ nàng hờn giận, lúc này mới lớn mật nói ra.
Tử Tô lập tức cảm thấy mất hứng, nhìn hắn một cách xem thường, nam nhân này bất quá là muốn lừa bọn họ cùng hắn đi Long Cung thôi, tâm tư hắn, nàng như thế nào lại không biết.
“Xem như ta chưa nói gì, xem như ta chưa nói gì, ta chỉ là cảm thấy cô đi ra ngoài làm việc cho người khác, còn không bằng chính mình làm chủ đâu.” Long Duệ sợ hãi, vội vàng giơ tay đầu hàng nói.
Tử Tô nóng giận, thật đáng sợ. Lời hắn nói, lập tức làm cho Tử Tô rơi vào trầm tư, lời Long Duệ nói đã cho nàng một ý tưởng khác, đi ra ngoài làm việc quả thật không thuận tiện, nếu là chính mình làm chủ, có vẻ tự do tự tại hơn.
Nhưng làm cái gì thì tốt? Nàng cảm thấy buồn rầu, một chút chủ ý cũng không có.
Lúc này, Tiểu Long Nhi bởi vì lời nói của bọn họ, cẩn thận suy tư, ánh mắt chuyển động nhanh như chớp, trong lòng đã vì Tử Tô mà ra chủ ý.
Long Duệ thấy nàng không trách cứ mình, ngược lại không nói gì, sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, sau mới phát hiện thì ra nàng đang chú tâm suy nghĩ. Lúc này hắn mới yên tâm, lá gan cũng lớn hơn.
Tử Tô buôn rầu vạn phần, nghĩ đi nghĩ lại, không biết làm thế nào mới tốt. Vô tình nhìn lướt qua Long Duệ một chút, trong đầu nàng lập tức lóe lên linh quang, nàng rất nhanh nắm bắt được một ý tưởng.
Ha ha ha, tục ngữ nói, dựa vào sơn ăn sơn, ven biển ăn hải*. Nàng không phải đang ở dựa vào hải sao. (* cái này ý nói làm việc gi cũng dựa theo hoàn cảnh) “Này, nam nhân, tôi có chủ ý này.” Nghĩ được một phương pháp dễ làm, nàng cảm thấy khoái trá, hướng về phía Long Duệ, mặt mày hớn hở kêu.
Long Duệ nhìn nàng tươi cười sợ tới rùng mình một cái, nhưng hắn lại không dám cãi lời nàng, thật cẩn thận chậm rãi đi tới, khi còn cách nàng mấy chục li thì dừng lại. “Cô, cô có cái gì phân phó?” Hắn lộ ra biểu tình lấy lòng, hỏi.
Tử Tô thực hưng phấn, không phải bởi vì thái độ của hắn, mà vì ý tưởng của nàng. Nhìn thấy hắn đã đến gần, nàng liền mặt mày hớn hở nói: “Ta quyết định ở bờ biển mở một cửa hàng, buổi tối bán đồ nướng, thuận tiện bán hải sản.”
A?! Hai nam nhân một lớn một nhỏ quay mặt nhìn nhau, ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, không biết nàng như thế nào lại nghĩ ra được chủ ý này. “Mở cửa hàng? Đồ nướng? Hải sản?” Long Duệ ngây ngốc lặp lại, giống như người máy.
Tử Tô vạn phần khẳng định gật gật đầu, hưng phấn nói không thôi: “Ở bờ biển mở nhà hàng a, mặt hướng về phía biển, xuân về hoa nở, làm việc rất thoải mái hài lòng a, viễn cảnh một mảnh tốt đẹp. Buổi tối có thể bán đồ nướng a, gia tăng thu nhập. Vì bảo đảm lợi nhuận của chúng ta, anh phải đi bắt cá cho tôi, để ta buôn bán.” Nàng nhất nhất tuyên bố đại kế của nàng, càng nói càng hưng phấn, nước miếng tung bay.
Long Duệ nuốt vài ngụm nước miếng, khóc không ra nước mắt, hắn thế nhưng lại đi bắt cá, đường đường là Long Vương mà phải đi bắt cá? Tin này mà truyền ra ngoài buồn cười chết người.
“Hảo, mẫu hậu, Bảo Bối đồng ý. Long thúc thúc, Bảo Bối đồng ý, Bảo Bối thích ý tưởng này, Bảo Bối thích. Bảo Bối còn có thể giúp mẫu hậu đuổi ngư, bắt cá, còn có thể lấy tiền lời.” Tiểu Long Nhi vừa nghe, lập tức theo lòng của nàng bay lên, cùng Tử Tô hưng phấn giống nhau.
Tử Tô đắc ý nở nụ cười, quả nhiên con giống mẹ, mẹ con bọn họ tâm ý tương thông, khẳng định tiền đồ sáng lạn. Chỉ có Long Duệ nghiêm mặt đau khổ, hắn chính là muốn bọn họ cùng hắn về Long Cung, không lo ăn mặc.
“Còn có, về phần chi phí, do anh phụ trách, tôi không có tiền.” Tử Tô cuối cùng nói một câu, ai bảo hắn hại mình thành như vậy? Cho nên hắn phải gánh vác trách nhiệm.
Long Duệ ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Chưa tới hai ngày, hắn quả nhiên mang theo tiền cùng Tử Tô, Tiểu Long Nhi đến bờ biển tìm một cửa hàng, rất nhanh liền sắp xếp tốt hết thảy, chuẩn bị khai trương.
Tiểu Long Nhi vô cùng hưng phấn, chỉ cần có thể trở lại biển, hắn đối với kế hoạch này của mẫu hậu là toàn lực duy trì.
Lúc này Long Duệ cùng Tử Tô đang bận rộn ở nhà hàng, hắn một mình ở trên bờ cát chơi đùa. Hắn tuy một mình, nhưng Tử Tô sẽ không lo lắng, bởi vì năng lực của Tiểu Long Nhi, nàng không phải không biết, cho nên khắp thiên hạ Tử Tô hẳn là mẫu thân có thể yên tâm về con mình nhất. Đang lúc Tiểu Long Nhi chơi vui vẻ, cực kì cao hứng, một ông lão chậm rãi đi tới bên người hắn, chẳng qua ông lão này quần áo rách nát, xanh xao vàng vọt, chống gậy, hai mắt hãm sâu.
“Tiểu bảo bảo, xin thương xót, cho ông chút đồ ăn đi.” Không biết vì cái gì, ông lão vừa thấy Tiểu Long Nhi, liền bất chấp tất cả hướng cầu xin. Kỳ thật dù là ai cũng không hướng một đứa nhỏ xin cơm, ông lão này không biết là mù hay là choáng váng, vẫn ngây người, thế nhưng hướng Tiểu Long Nhi xin cơm.
Tiểu Long Nhi đang chơi vui vẻ, đột nhiên nghe thấy tiếng cầu xin vang lên bên tai mình, không khỏi ngẩng đầu lên, thì thấy một ông lão đáng thương. “Tiểu bảo bảo, ông đói bụng, cho ông chút đồ ăn đi.” Ông lão kia vẫn như cũ mặt không đổi sắc đáng thướng giơ bàn tay bẩn ra trước mặt Tiểu Long Nhi.
Tiểu Long Nhi nhìn hắn, sau đó theo đứng dậy, hướng về phía hắn cười ngọt ngào, nũng nịu nói: “Hảo, ông chờ Bảo Bối một chút, Bảo Bối đi lấy cho ông.” Nói xong, liền hướng nhà hàng của Tử Tô mà phóng đi. Ông lão liền ở tại chỗ chờ, nhìn Tiểu Long Nhi đi về phía Long Duệ cùng Tử Tô, mặt lộ ra vẻ thâm ý.
“Mẫu hậu, Bảo Bối cần nước và cơm.” Vừa vọt vào nhà hàng, Tiểu Long Nhi liền hướng về phía Tử Tô kêu lên, rồi tự mình tìm đến chỗ để nước lấy một chai. Tử Tô một bên bận rộn, một bên thuận miệng nói, “Bảo Bối ngươi đói bụng sao? Bên kia có cơm, ngươi ăn đi.” Nàng tuyệt không lo lắng Tiểu Long Nhi không thể tự ăn cơm, cho nên nhân tiện nói.
Tiểu Long Nhi lên tiếng ‘được’, chính mình cầm một cái bát, mỏ nồi cơm đã nấu xong ra, xới một chén lớn, lại gắp thiệt nhiều đồ ăn, mới cầm nước cùng cơm hấp tấp hướng lão nhân trên bờ cát phóng đi.
“Đây ạ.” Tiểu Long Nhi ngẩng đầu, một tay nhỏ bé cầm đồ ăn, một tay lại cầm nước, cười tủm tỉm nhìn ông lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.