Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 113: Đau lòng




Không biết qua bao lâu, sự trầm mặc và bất an bao trùm cả cung điện, ngoại trừ Long Trạch và Long Dịch thì không có người nào dám đi, cũng không có người nào dám ngẩng đầu. Ngay cả người có thể ngẩng đầu như Long Trạch và Long Dịch cũng nhịn không được mà xoay đầu sang một bên, sau đó rốt cuộc không chịu đựng được nữa, hai người một trước một sau rời khỏi cung điện.
Long Triệt điên rồi! Đây cũng chính là tiếng lòng của hai người. Long Triệt thay đổi, đây là điều mà cả hai người đều nhận thức được. Hai người có chút bất đắc dĩ, không biết phải làm sao? Tử Tô nhất định sẽ không trở lại, bọn họ cũng khuyên bảo không được.
“Long Trạch, ta đi về trước.” Sau khi bước ra khỏi cung điện, Long Dịch liền muốn quay trở về, không nghĩ sẽ ở lại nơi này, ở Long Cung của chính mình vẫn là tiêu diêu tự tại hơn cả, không ai quản thúc, hắn mới không cần xen vào tình yêu của bất kỳ người nào, nhìn thấy bộ dáng của Long Triệt, hắn không khỏi sợ hãi.
Long Trạch cũng muốn đi, có điều, hắn vẫn cảm thấy không yên lòng, hơn nữa, cho dù phải đi cũng nên cáo biệt Long Triệt một tiếng, Long Dịch im lặng không một tiếng động rời đi, nhưng hắn thì không thể làm như vậy.Vì thế, hắn gật gật đầu, đồng ý.
Long Dịch không nói hai liền rời khỏi, nhìn thấy bóng dáng của hắn càng ngày càng xa, Long Trạch cảm thấy thật bất đắc dĩ, hắn cảm giác được bốn huynh đệ đã không còn giống như trước kia nữa, dường như tất cả mọi người đều bắt đầu thay đổi.
Hắn rất là lo làng, không biết thay đổi như vậy là tốt hay xấu, nhưng người làm cho hắn lo lắng nhất chính là Long Triệt, hiện tại huynh ấy đang trong tình trạng đáng sợ nhất, phức tạp nhất.
Mà khi hai người bọn họ rời khỏi cung điện không bao lâu thì tiếng thở dốc trong cung điện cũng ngừng lại, Trân Châu nằm trên bàn, tóc tai hỗn độn, mắt mở to vô hồn, trống rỗng không biết đang nhìn cái gì, trên thân thể tuyết trắng chỗ xanh chỗ tím, dường như không còn nơi nào hoàn hảo.
Nàng không có phát ra bất kỳ thânh âm nào, bất kể có đau đớn hay không? Là vui thích hay là thống khổ, Long Triệt đã không cho nàng rơi lệ, thì từ đầu đến cuối nàng cũng không rơi nửa giọt lệ.
Long Triệt phát tiết xong rồi, cũng không thèm liếc mắt nhìn nữ nhân dưới thân một cái, hắn ghét bỏ nàng, chán ghét nàng, thống hận nàng. Sau khi hắn ăn mặc chỉnh tề, lạnh giọng phân phó các cung nữ: “Cho nàng uống thuốc sẩy thai, không được để cho loại nữ nhân này có mang con nối dõi của bổn vương.”
Lời nói của hắn làm cho Trân Châu vốn đang nằm im bất động đột nhiên co rúm lại một chút, vẻ mặt hơi hơi thay đổi, sau đó lại khôi phục vẻ mặt như trước.
“Dạ, Long Vương.” Những cung nữ này trong lòng run sợ, lập tức nói. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhiều năm qua như vậy, đây là lần đầu tiên ở Đông Hải Long Cung xảy ra chuyện kihn thiên động địa như thế, tính cách Long Vương vốn ôn hòa thế nhưng lại có thay đổi lớn như thế.
Sau khi phân phó xong Long Triệt cũng không hề nhìn về phía Trân Châu đang nằm trên bàn, vừa đi ra ngoài vừa vô tình nói: “Lập tức nâng nàng đi, đừng làm ô uế cung điện của bổn vương.”
Câu nói này, cuối cùng cũng khiến cho Trân Châu có phản ứng, nước mắt của nàng ở nơi mà hắn không nhìn tới, lặng lẽ chảy xuống, ánh mắt trống rỗng vô hồn nổi lên một tia dao động.
Nàng rất bẩn, nàng xấu xa, nếu không phải là bởi vì nàng toàn tâm toàn ý muốn ở lại bên người hắn, Tử Tô sẽ không vì thành toàn cho nàng mà đào hôn, hắn cũng sẽ không vì như vậy mà tính tình thay đổi không ngờ. Tất cả đều là lỗi của nàng, đều do
Ngay lúc nàng đang rơi lệ, các cung nữ nghe theo mệnh lệnh của Long Triệt, lập tức đi nhanh về hướng Trân Châu đang nằm trên bàn, ba chân bốn cẳng vội vàng nâng nàng lên, cố không nhìn vào thân thể trần trụi của nàng, dùng tốc độ nhanh nhất nâng nàng rời khỏi cung điện.
Trân Châu không có phản kháng, để tùy ý bọn họ nâng mình đi.
Chỉ một lát sau, nàng đã được nâng về tẩm cung của mình, các cung nữ hầu hạ nàng, vừa thấy bộ dáng khi trở về của nàng, đều kìm lòng không được mà khóc ra tiếng.
“Tiểu thư, người thế nào?” Chờ cho các cung nữ nâng Trân Châu trở về vừa rời khỏi, bọn họ liền nhào tới, một bên vừa tìm thứ gì đó che lại thân thể cho nàng, một bên thì đi chuẩn bị nước ấm.
Trân Châu không hề mở miệng nói chuyện, vô cùng im lặng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Tùy ý mặc cho người ở bên cạnh nói cái gì, hỏi cái gì, cổ họng cũng không thốt lên một tiếng.
Không lâu sau, nước ấm đã được mang tới, các cung nữ nhanh chóng nâng nàng vào trong nước ấm, tắm rửa cho nàng, mọi người ai cũng nhỏ giọng khóc nức nở.
Cuối cùng sau khi tắm rửa cho nàng xong, các cung nữ lại mặc quần áo sạch sẽ vào cho nàng, bọn họ đau lòng không thôi, chuẩn bị đi chuẩn bị thức ăn cho nàng.
Đúng lúc Trân Châu mới vừa dịu lại thì ngoài tẩm cung có người thông báo có vài vị cung nữ đến đây, trong tay cung nữ đi đầu bưng một cái mâm, trên mâm có đặt một cái chén còn đang bốc khói.
“Trân Châu tiểu thư, đây là do Long Vương ra lệnh cho nô tỳ mang thuốc sẩy thai tới, xin người lập tức dùng.” Nói xong, nhanh chóng đưa chén đến trước mặt nàng.
Trân Châu sững sờ nhìn vào chén thuốc sẩy thai đen tuyền vẫn còn bốc khói nghi ngút kia, một mùi vị thuốc Đông y lan tỏa khắp nơi.
“Trân Châu tiểu thư…..” Thấy nàng không tiếp nhận, cung nữ đi đầu kia vừa nóng nảy, vội vàng lại lo lắng lên tiếng thúc giục, còn ngẩng đầu nhìn nàng với vẻ đầy nghi hoặc. Đoán nàng có phải muốn cãi lại mệnh lệnh hay không? Hay là không muốn uống?
Nàng kêu lên như vậy rốt cuộc làm cho Trân Châu khôi phục lại tinh thần, nàng bi thương thống khổ vạn phần khi tiếp nhận chén thuốc sẩy thai, ngơ ngác nhìn không còn nửa điểm do dự, ngửa đầu uống cạn hết toàn bộ chén thuốc. Nàng uống vừa nhanh vừa vội, khiến cho một ít thuốc chảy ra khỏi khóe miệng.
Giờ phút này lòng của nàng đau quá, đau đến nổi cái gì cũng không muốn nghĩ, trong lòng và trong mắt đều chỉ có chén thuốc này, sau khi uống xong, nàng đờ đẫn thả chén lại vào trong mâm.
“Cám ơn Trân Châu tiểu thư, nô tỳ phải trở về bẩm báo đây.” Mấy cung nữ kia thấy nàng ngoan ngoãn uống xong rồi, lúc này tâm mới thả lỏng một chút, cung kính nói.
Trân Châu cũng không nói gì cả, đối với lời nói của bọn họ đều làm như mắt điếc tai ngơ. Mãi cho đến lúc các nàng rời đi, nàng cũng không có phản ứng gì.
Mà lúc này ở trong tẩm cung, các cung nữ đã lần lượt thu được tin tức, ai nấy đều đồng tình với hoàn cảnh của nàng. Vốn dĩ khi biết Tử Tô đào hôn, đã làm cho các nàng thấy được Trân Châu nhất định có hy vọng trở thành Long Hậu, chỉ là hy vọng này không tồn tại được bao lâu thì đã hoàn toàn tan biến không dấu vết.
Mọi người yên lặng hầu hạ nàng, đút nàng ăn cơm, cho nàng uống nước, nàng giống như một người gỗ mặc cho người ta sắp xếp, không hề ra sức phản kháng.
Khi Long Triệt vừa đi ra khỏi cung điện, Long Trạch liền im lặng tiến lên, thản nhiên nói: “Xong việc? Long Dịch đã trở về rồi. Hắn nhờ ta chuyển lời từ biệt với ngươi.”
“Ừ, ngươi thế nào? Khi nào thì đi?” Long Triệt không hề cảm thấy ngoài ý muốn, that ra lúc Long Dịch đi, ở bên trong hắn đã biết.
Long Trạch cực kỳ bất mãn, nhưng lại vô cùng lo lắng nói với hắn: “Long Triệt, trong bốn Long Vương của chúng ta, ngươi là người chính chắn, thận trọng nhất, tính cách cũng tốt nhất. Cho dù Tử Tô rời khỏi, ngươi cũng không cần hủy hoại bản thân như vậy, cũng không cần đối đãi với những người khác như vậy, nàng không có sai, tại sao ngươi có thể đem tất cả tức giận phát tiết lên người nàng chứ?”
“Ngươi nói đủ chưa? Ta làm cái gì cũng không liên quan đến chuyện của ngươi.” Lời nói của hắn làm cho Long Triệt cực kỳ khó chịu, bất mãn liếc mắt nhìn hắn một cái.
Long Trạch không nói gì, bất đắc dĩ nói tiếp: “Được, được, được, ta không nói, ta sắp phải đi rồi, dù sao cũng không liên quan đến ta, ta cứ nhắm mắt làm ngơ, ngươi tự mình bảo trọng đi. Nhưng mà, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi, nếu sau này Tử Tô biết được, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào? Chỉ sợ sẽ cảm thấy vô cùng may mắn đó.”
Long Trạch nói xong, cũng không quay đầu lại, cũng không quan tâm đến việc hắn có tức giận hay không? Chính mình phải nói cho hết, sau này không bao giờ…… quan tâm đến chuyện của hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.