Rơi Vào Ngân Hà

Chương 9: Đánh một gậy cho một quả táo ngọt




Edit+beta:LQNN203
Ánh đèn cảnh sát màu đỏ và xanh lam xuyên qua ánh hoàng hôn rực rỡ vào buổi chiều tà, mấy chiếc xe cảnh sát đi xuyên qua các con phố lớn nhỏ, dừng lại nơi phát hiện thi thể ở khúc giữa hạ lưu sông Vân Giang.
Bên ngoài dây cảnh giới màu vàng và trắng đầy người vây xem, cảnh sát nhân dân của đồn công an đang di tản những người hiếu kỳ đến xem.
"Đừng xem, đừng chụp ảnh."
"Những người kia, mau đem ảnh xóa đi, lui về sau dây cảnh giới mau."
"Tôn trọng người chết, đừng chụp ảnh, đừng phát tán đi!"
Tô Dao từ trên xe bước xuống, cùng lúc đó, Trần Ngân Hà cũng từ một chiếc xe cảnh sát khác bước xuống.
Trần Ngân Hà đi đến trước mặt Tô Dao : "Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân đã bị bắt và nhốt lại."
Tô Dao gật đầu: "Đi xem có phải thi thể của Tưởng Chân Chân không."
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, một mùi xác chết thối rữa bay tới, càng tới gần vị trí thi thể mùi hôi càng nồng nặc.
Tô Dao mang bao tay, ngồi xổm xuống xốc tấm vải trắng che thi thể lên.
Cô gái nằm trên mặt đất mặc đồng phục học sinh xanh trắng, trước ngực có huy hiệu viết trường trung học Hạng 4 Vân Giang, chân trái chỉ mang một chiếc tất trắng, chân phải mang một chiếc giày thể thao màu trắng.
Sắc mặt cô gái xám xanh lại, mở to đôi mắt vẩn đục bốc mùi, miệng hơi mở, khóe miệng trào ra một vũng nước vàng.
Cơ thể nhỏ bé của cô gái bị nước sông mùa hè làm nhũn ra và trương lên, từng đàn giòi bọ mập mạp bò ra từ cổ áo cô gái.
Tô Dao nhìn khuôn mặt không còn xinh đẹp của cô gái, hơi nhíu mày: "Là Tưởng Chân Chân."
Cô nói xong, giật mình ngước mắt lên, trên mặt Trần Ngân Hà đang đeo một chiếc mặt nạ phòng độc, nhìn qua giống ma.
Tô Dao có chút không quen với phong cách của anh, ở trong văn phòng anh có thể tùy tiện như thế nào cũng được, dù là một đóa hoa mong manh hay bình hoa cũng được, vậy mà ra hiện trường cũng muốn làm ra vẻ như vậy.
Giọng nói của cô nghiêm túc: "Cởi mặt nạ phòng độc ra."
Ngữ khí Trần Ngân Hà nghiêm túc: "Không cởi, tôi sẽ trúng độc."
Tô Dao: "Ồ, thiếu chút nữa đã quên, thân thể anh yếu đuối."
Trần Ngân Hà không nói thêm gì, thối lui cách thi thể hơn hai mét mới đem mặt nạ phòng độc và bao tay cởi ra. Từ trong túi lấy ra một xấp khăn giấy tiệt trùng lau tay, một bên quay đầu nhìn xung quanh.
Nơi này là nơi gần với trung và hạ lưu sông Vân Giang, nó nằm ở ngoại ô thành phố Vân Giang, camera thưa thớt, đèn đường không có mấy cái.
Trần Ngân Hà lau tay, hỏi đội trưởng đồn công an bản đồ khu vực.
Giang Bất Phàm đang ghi lại lời khai của nhân chứng cũng chính là người báo án.
"Rác ở bờ sông vùng này đều là tôi phụ trách dọn dẹp, vừa rồi tôi ở trên bờ làm việc, thấy bụi cỏ lau bên kia có thứ gì, còn tưởng là ai ném túi rác, liền dùng một cây trúc dài vớt lên, vừa thấy là người chết, thiếu chút nữa đem tôi hù chết."
Một người phụ nữ trung niên lòng còn sợ hãi mà trình bày, hướng thi thể trên mặt đất nhìn qua, ngữ khí không đành lòng: "Đó là một học sinh, còn nhỏ như vậy."
"Đồng chí cảnh sát, đứa nhỏ này là không cẩn thận rớt xuống sông hay là bị người khác đẩy xuống?"
Giang Bất Phàm một bên ghi chép lại một bên đáp: "Vụ án vẫn đang được điều tra."
Thực mau, lại một chiếc xe cảnh sát ngừng ở bên ngoài dây cảnh giới, Hứa Gia Hải xách theo thùng dụng cụ pháp y, trợ lý pháp y Tiểu Kỳ cũng đi theo phía sau.
Hứa Gia Hải vén dây cảnh giới đi tới, bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi tại chỗ.
Tô Dao đi qua: "Thế nào?"
"Người chết giới tính nữ, tuổi từ 17 đến 18, cao 1m65, nặng khoảng 47 kg, mặt ngoài thi thể không có vết thương trí mạng nào rõ ràng, nhưng có rất nhiều vết thương cũ. Da tay, chân bong mềm, chưa giãn nở, chuyển sang màu trắng và teo lại, kết hợp khí hậu, nhiệt độ, chất lượng nước và các yếu tố khác, suy đoán thời gian tử vong là từ 8 giờ đến 12 giờ tối đêm hôm trước, cụ thể cần phải giải phẫu thêm."
Tô Dao xem qua, hiện tại là đầu hạ, người chết ba ngày sau sẽ dần dần trương phình lên.
Có lẽ là trời cao thương xót cô gái nhỏ xinh đẹp này, để thi thể cô gái được phát hiện sớm hơn một ngày, không đến mức phân hủy đến khó coi.
Hứa Gia Hải đem mẫu tăm bông bỏ vào ống nghiệm: "Về phần người quá cố rơi xuống nước trước hay sau khi chết, phải đợi kết quả thực nghiệm tảo cát mới biết được."
Tô Dao dời tầm mắt từ trên người Hứa Gia Hải, nhẹ gật đầu: "Ừm."
Trần Ngân Hà đi tới: "Nơi này không phải hiện trường vụ án."
"Cách nơi phát hiện thi thể 200m về phía hạ lưu, và toàn bộ khu vực thượng nguồn, hãy lấy mẫu nước để tìm ra nơi đầu tiên xảy ra vụ án hoặc nơi thi thể bị vứt bỏ," Tô Dao quay đầu nhìn thoáng qua bờ sông, "Kiểm tra camera dọc con sông, các cửa hàng nhỏ ven đường, người đi bộ gần đó và các phương tiện lưu thông trên bờ biển trong vòng ba ngày, chú ý đến camera hành trình của xe."
Trần Ngân Hà gật đầu, bày tỏ sự hài lòng với công việc của người lãnh đạo, cũng dùng những lời khen ngợi và tán dương cho lãnh đạo.
Tô Dao: "..."
Nơi phát hiện thi thể không xa, đội trục vớt từ dưới nước nổi lên mặt nước, trên tay giơ một ba lô màu hồng: "Có phát hiện!"
Đi đến tiếp nhận, Tô Dao đến trước mặt Trần Tinh Hà, kéo khóa cặp sách ra, sách vở bên trong đã bị nước sông làm nhăn thành một đoàn.
Tô Dao nhìn vào: "Đáng tiếc, không có di động."
Đội trục vớt lại tìm kiếm một lúc, nhưng không phát hiện bất kỳ đồ vật gì có giá trị.
Một người cảnh sát giúp trợ lý pháp y đem thi thể Tưởng Chân Chân bỏ vào túi bọc thi thể nâng lên xe, Tô Dao đứng bên cạnh Hứa Gia Hải, quay đầu nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: "Vất vả rồi."
Hứa Gia Hải tháo mắt kính xuống, lịch sự cười một chút: "Nên làm."
Trần Ngân Hà đi tới vỗ vào bả vai Hứa Gia Hải, cong môi giễu cợt: "Lúc đi làm cậu vẫn luôn cười giả tạo vậy sao?"
Hứa Gia Hải: "Sao cậu không nằm ở trên giường thêm hai năm nữa?"
Trần Ngân Hà: "Tôi không phải vì quá nhớ cậu sao?"
Hứa Gia Hải: "Cậu có thể đừng ghê tởm như vậy có được không?"
Trần Ngân Hà: "Có phải cậu có người ở bên ngoài không?"
Hứa Gia Hải: "Có thể câm miệng không?"
Trần Ngân Hà: "Cho nên do yêu nên mới thay đổi đúng không?"
Tô Dao nghe hai người này anh một câu tôi một câu: "Hai người quen nhau thật sao?" Nghe giọng điệu còn rất quen thuộc, thật đúng là tốt quá.
Hứa Gia Hải: "Tôi không quen biết tiện nhân này."
Trần Ngân Hà: "Những kẻ đạo đức giả này không xứng để tôi quen."
Hai người đồng thời mở miệng.
Tô Dao túm Trần Ngân Hà sang một bên, thì thầm với anh: "Về sau phá án cần phối hợp với chủ nhiệm Hứa thường xuyên, thái độ anh không tốt thế này, về sau công việc phải triển khai như thế nào?"
"Tôn trọng chủ nhiệm Hứa một chút."
Là một lãnh đạo, Tô Dao am hiểu thế nào là đánh một gậy cho một quả táo ngọt, mắng xong rồi đến khen: "Chấp hành nhiệm vụ không tồi, nhanh như vậy đã đem Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân bắt được."
Từ lúc bắt đầu hành động đến khi bắt được nghi phạm về quy án, chỉ có một tiếng rưỡi, thậm chí cô cũng không thể nhanh bằng anh.
"Nói cho tôi biết, làm thế nào anh bắt được?"
"Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân thuê một chiếc xe màu đen gần bến xe buýt, chiếc xe jeep đó đã được sửa đổi lại," người cảnh sát Tiểu Trương vẫn luôn đi theo Trần Ngân Hà có chút kích động mà nói, "Tưởng Đại Lâm cho tài xế 5000 tệ, chiếc xe không muốn sống chạy như điên, lấy hết tốc lực lái đi."
Nghe đến đây Tô Dao có chút lo lắng, xe cảnh sát của thị Cục thuộc hãng xe Volkswagen, chắc chắn không phải là đối thủ của chiếc xe Jeep đã sửa đổi kia.
Hơn nữa, bến xe kia nhiều người qua lại, kẻ gian có thể không màng đến người đi đường, nhưng cảnh sát thì không.
"Chuyện sau đó thế nào, còn không phải bị đội phó Trần chúng ta ngăn lại sao," Tiểu trương vỗ vỗ trái tim bị kinh hoàng của mình, tiếp tục nói, "Lúc ấy đội phó Trần lái xe, em ngồi ở ghế phụ, quá mạo hiểm, thiếu chút nữa em tưởng mình chết mất, vậy mà sắc mặt đội phó Trần cũng không biến."
Tiểu Trương một bên nói một bên nhìn Trần Ngân Hà với đôi mắt đầy sao: "Đội phó Trần là thần tượng của em!"
"Được đó Trần phó, anh cũng không phải là yếu ớt, rất mạnh mẽ," Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, "Lãnh đạo khen anh, sao anh còn bày ra vẻ mặt không vui đó?"
Trần Ngân Hà mặt không biểu tình mà liếc mắt nhìn Tô Dao một cái, ánh mắt anh đang nói, cô là đang vũ nhục anh.
Chút việc nhỏ như vậy cũng đáng được khen ngợi, tưởng anh là thực tập sinh?
Tiểu Trương: "Đội phó Trần, anh cười rộ lên thật đẹp."
Trần Ngân Hà: "Tôi cười?"
Tiểu Trương nhất thời khó hiểu, cậu ta vừa rồi rõ ràng thấy đội phó Trần của mình cong khóe môi, đó chẳng phải là đang cười sao, là cậu ta nhìn lầm rồi?
Trần Ngân Hà: "Cậu nhìn lầm rồi."
Ở hiện trường kiểm tra xong, đoàn người quay về thị Cục.
Năm giờ chiều, việc khám nghiệm tử thi sơ bộ của Tưởng Chân Chân đã hoàn thành, kết quả kiểm nghiệm tảo cho thấy cô gái rơi xuống nước trước khi chết, nguyên nhân tử vong là chết đuối.
Tô Dao nhìn cô gái nằm trên bàn giải phẫu, thi thể cô gái đã được bác sĩ pháp y khâu lại, cô gắng hết sức khôi phục lại trạng thái của cô gái trước khi chết, nhìn qua trông rất bình yên.
"Khi còn sống Tưởng Chân Chân từng bị đánh đập," Hứa Gia Hải chỉ đầu gối với vết bầm tím của Tưởng Chân Chân, "Chỗ này là vết thương cũ nhất, được tạo thành từ hai tháng trước."
Tô Dao cùng Trần Ngân Hà liếc mắt nhìn nhau một cái, chính là bắt đầu từ hai tháng trước, các ghi chép của Tưởng Chân Chân bắt đầu trở nên hỗn độn, không tập trung, thành tích học tập giảm sút nghiêm trọng.
Hai tháng trước nhất định đã phát sinh chuyện gì đó, trở thành bước ngoặt trong vận mệnh của cô gái đáng thương này.
Tô Dao: "Tưởng Đại Lâm kiếm sống bằng cách làm những việc vặt, hai tháng trước không làm nữa, nhàn rỗi ở nhà, đồng thời cùng lúc đó Tưởng Chân Chân bắt đầu quay phát sóng trực tiếp."
Tô Dao nhìn Hứa Gia Hải: "Trên thi thể còn manh mối gì không?"
Thần sắc Hứa Gia Hải lạnh lùng: "Vết thương trên đầu gối này chỉ là một góc của tảng băng sơn." Nói xong xốc tấm vải trắng trên người Tưởng Chân Chân, lộ ra thân thể trần trụi của cô gái.
Tô Dao hít một hơi lạnh, tuy cô đã gặp qua hàng chục hay hàng trăm thi thể nhưng chưa bao giờ cảm giác lạnh sống lưng như lúc này.
Lần đầu tiên cô biết, hóa ra ma quỷ thật sự tồn tại trên thế giới này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.