Rơi Vào Ngân Hà

Chương 5: Đây không phải chuyện mà tiểu tiên nam nên làm




Edit+beta: LQNN203
Một cô gái từ chỗ tối trong góc tường đi ra.
Cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh và trắng, mang ba lô màu hồng nhạt, tóc buộc đuôi ngựa thấp, hai tay ôm một cái túi trước ngực.
Cô gái thấy rõ bọn họ, ánh mắt sáng lên, giọng nói đầy ngạc nhiên: "Anh chị, là hai người."
Tô Dao nhận ra nữ sinh đó, là Dương Sơ Mẫn, bạn cùng bàn của Tưởng Chân Chân: "Đã trễ thế này sao em còn ở chỗ này?"
Dương Sơ Mẫn chỉ chỉ túi văn kiện trong suốt trên tay: "Em tới đưa Chân Chân bài thi được phát hôm nay, còn có vở bài tập của em, như vậy bạn ấy sẽ không bị thiếu bài tập về nhà."
"Kỳ thi trung khảo lần trước của bạn ấy bị thụt lùi quá nhiều, không thể bỏ lỡ quá nhiều bài trên lớp nữa," Dương Sơ Mẫn ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu 4, lại nhìn Tô Dao, "Chân Chân có ở trên nhà không ạ, em muốn đi thăm bạn ấy một chút."
Tô Dao: "Em ấy uống thuốc đã ngủ rồi."
Dương Sơ Mẫn khe khẽ thở dài: "Vậy em đi lên đưa bài thi cho mẹ bạn ấy vậy."
Nữ sinh đi đến hiên cửa lại ngừng lại, xoay người nhìn về phía Tô Dao, ánh mắt mang theo thỉnh cầu: "Chị, chị có thể cùng em đi lên không, em, em hơi sợ bố mẹ bạn ấy."
Tô Dao gật đầu, lấy ra di động mở đèn pin: "Đèn hành lang hỏng rồi, em đi trước đi, chị sẽ chiếu đèn cho em."
Trần Ngân Hà đứng ở cạnh cửa, trong mắt hàm chứa một tia giễu cợt: "Không phải nói di động hết pin rồi à?"
Tô Dao dùng ánh sáng đèn pin quơ quơ trước mặt Trần Ngân Hà: "Anh không nói lời nào không ai nói anh là người câm."
Ánh sáng làm Trần Ngân Hà không thể không nheo mắt lại: "Mù là cô chịu trách nhiệm đấy."
Tô Dao: "Thiếu đòn mà."
Dương Sơ Mẫn không nhịn được, nhẹ nhàng cười ra tiếng, có chút ngượng ngùng mà nói: "Anh họ và chị dâu em cũng như vậy, cả ngày tán tỉnh chửi bới, nhưng yêu nhau."
Tô Dao mang theo Dương Sơ Mẫn đi lên trên lầu: "Tiểu cô nương, đừng nói lung tung, chị và anh trai kia không phải loại quan hệ đó."
Dương Sơ Mẫn: "Anh ấy thật đẹp trai."
Tô Dao suy nghĩ nửa ngày không biết phản bác như thế nào: "Để ý dưới chân."
Tô Dao cùng Dương Sơ Mẫn đem bài thi cùng bài tập giao cho mẹ Tưởng, lại đưa cô gái xuống lầu: "Muộn rồi, em là con gái ở bên ngoài không an toàn, mau về nhà đi."
Con đường ở tiểu khu nhỏ hẹp, Trần Ngân Hà đi ở phía sau, Tô Dao cùng Dương Sơ Mẫn đi ở phía trước, ba người bước ra bên ngoài tiểu khu.
Tô Dao thuận miệng hỏi: "Bố mẹ của Tưởng Chân Chân đối xử với em ấy thế nào?"
"Bố mẹ của Tưởng Chân Chân không phải là bố mẹ ruột, bạn ấy là được bọn họ từ viện phúc lợi nhận nuôi," Dương Sơ Mẫn do dự một chút, nhỏ giọng nói, "Tưởng Chân Chân gần đây rất buồn, bố mẹ bạn ấy chuẩn bị sinh em bé của họ, bạn ấy rất sợ, sợ bọn họ không cần bạn ấy."
Tô Dao: "Tưởng Chân Chân còn nói gì nữa không?"
Dương Sơ Mẫn có chút ấp úng: "Bạn ấy, bố nuôi của bạn ấy, quên đi, em không thể nói, nếu nói ra là bạn ấy xong rồi."
Tô Dao nghĩ đến bức ảnh chụp tập thể mà cô nhìn thấy ban ngày, khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của nữ sinh kia cứ đong đưa trước mặt cô.
Tới cửa tiểu khu, Tô Dao gọi một chiếc taxi cho Dương Sơ Mẫn.
Dương Sơ Mẫn cúi đầu, đôi mắt to đầy nước, phảng phất giây tiếp theo liền khóc ra: "Em sợ Chân Chân sẽ xảy ra chuyện, bạn ấy tốt bụng như vậy."
Tô Dao trấn an Dương Sơ Mẫn vài câu, giúp cô gái kéo cửa xe ra.
Dương Sơ Mẫn ngồi trên xe, Trần Ngân Hà lấy ra thẻ cảnh sát của mình đưa đến trước mặt tài xế: "Đưa nữ sinh này về nhà an toàn."
Xe taxi đi rồi, Tô Dao cùng Trần Ngân Hà liếc nhau, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra rồi quay trở về dưới lầu nhà Tưởng Chân Chân.
"Anh có cảm thấy tờ giấy cầu cứu kia là Dương Sơ Mẫn viết không," Tô Dao quay đầu nhìn Trần Ngân Hà, "Tờ giấy là anh nhận, có ấn tượng với nữ sinh đó không?"
Trần Ngân Hà một tay đút ở trong túi quần: "Không."
Tô Dao: "Tôi không có ý xúc phạm, ý tôi là không có ý xúc phạm Tưởng Chân Chân, anh nhìn thấy ảnh chụp của Tưởng Chân Chân có cảm giác gì?"
Trần Ngân Hà: "Không có cảm giác gì."
Tô Dao bĩu môi: "Giả bộ." Nhìn dáng vẻ của anh, tuyệt đối không phải là người đàn ông ngây thơ.
Tưởng Chân Chân quá xinh đẹp, ngay cả cô là một cô gái cũng khó tránh khỏi tâm can run lên, cô không tin anh một chút cảm giác đều không có.
"Cô bé không đẹp bằng cô," Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, "Môi của cô rất đẹp."
Tựa hồ bị sốc khi miệng chó không mọc được ngà voi, cánh môi cô khẽ nhếch lên, dùng đôi mắt như phát sáng nhìn anh vài giây.
Điều này trái ngược với bộ dáng giương nanh múa vuốt thường ngày của cô.
Tô Dao ôm cánh tay, nghiêng đầu đánh giá Trần Ngân Hà: "Anh một lúc không đắc tội sẽ chết phải không?"
Trần Ngân Hà: "Khen cũng không cho?"
Tô Dao: "Anh đây là khen? Anh đây là gạ gẫm!"
"Ồ?" Trần Tinh Hà cong môi dưới, "Cô không nói tôi cũng không phát hiện."
"Giả bộ ngây thơ gì chứ, giả bộ gì giả bộ," Tô Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu, "Đừng làm tra nam nữa, đi, đem túi rác trước cửa nhà Tưởng Chân Chân xách xuống đây."
Trần Ngân Hà thu hồi tầm mắt dán trên môi Tô Dao: "Vâng, lãnh đạo."
Nói xong mang vào hai găng tay cao su, lại đeo hai lớp khẩu trang, lên lầu đem túi rác nhà Tưởng Chân Chân xuống.
"Rác của hai ba ngày nay cũng không vứt đi, hiện tại là mùa hè, nếu không ném đi một ngày cũng chịu không nổi," một mùi thối rữa khó chịu bốc ra, Tô Dao ngừng thở, "Trong nhà đã xảy ra chuyện, không rảnh lo đổ rác."
Trần Ngân Hà đem một túi rác khô ném cho Tô Dao, bản thân mình mở túi rác của nhà bếp ra, một bên cầm một nhánh cây nhỏ gảy gảy trong đống rác: "Đây không phải chuyện mà tiểu tiên nam nên làm."
"Cô mau gọi điện thoại cho Giang Bất Phàm, kêu cậu ta tới, thuận tiện bảo cậu ta giúp tôi mang một ly cà phê, nhiều đường ít đá, tôi thích uống ngọt một chút."
Tô Dao nhìn vị tiểu tiên nam này thân cao một mét tám tám, câm nín mà trợn trắng mắt: "Câm miệng, làm việc."
Tìm kiếm xong, hai người tích hợp một chút những món tìm được.
Trần Ngân Hà gỡ bao tay xuống: "Đồ ăn của Tưởng gia là lấy máu động vật, rau hẹ, rong biển và đậu là chủ yếu."
Đây đều là những thực phẩm giúp thúc đẩy sự phát triển của nang trứng, thêm vào đó là hộp thuốc mà Tô Dao tìm được và một tờ giấy xét nghiệm hormone sinh dục đã bị xé làm đôi.
Đúng như lời Dương Sơ Mẫn nói, bố mẹ Tưởng chuẩn bị sinh con của mình.
Tô Dao nhìn đơn xét nghiệm là từ một bệnh viện trứ danh ở thành phố này: "Chi phí thụ tinh trong ống nghiệm không thấp, phải tốn mười vạn."
Trần Ngân Hà: "Mẹ Tưởng đi làm ở nhà máy điện tử, nhưng vì thường xuyên xin nghỉ đã bị đuổi việc hơn nửa năm, bố Tưởng không có công việc cố định, dựa vào làm những việc lặt vặt, tiền an sinh xã hội cũng chưa đóng, đã nhàn tản ở nhà được hai tháng."
Chính là từ hai tháng trước Tưởng Chân Chân bắt đầu thường xuyên làm việc riêng, tinh thần hoảng hốt, thành tích học tập sa sút.
"Đúng vậy, phải tìm hiểu rõ ràng," Tô Dao nói, "Điều kiện của Tưởng gia không tốt, bọn họ lấy đâu ra tiền để làm thụ tinh ống nghiệm?"
Trần Ngân Hà: "Nếu trước chín giờ sáng ngày mai Tưởng Chân Chân còn không xuất hiện, mang theo tờ giấy cầu cứu kia, cộng thêm lời khai của Dương Sơ Mẫn, lập hồ sơ vụ án."
Chuyện này điều tra không khó, cái khó chính là người giám hộ che che giấu giấu, vô pháp lập án, chỉ cần lập án, khởi động quá trình điều tra bình thường, chân tướng thực mau sẽ trồi lên mặt nước.
Tô Dao quay đầu nhìn Trần Ngân Hà, tuy rằng suy nghĩ của anh và cô trùng khớp với nhau, nhưng: "Rốt cuộc ai là lãnh đạo?"
Làm sao anh có thể ra lệnh như thế được.
Trần Ngân Hà nói một cách không thấy hối lỗi: "Xin lỗi, thói quen."
Hai người xử lý tốt rác rưởi trên mặt đất rồi đi đến cửa tiểu khu. Khi họ chia tay, Tô Dao nói với Trần Ngân Hà: "Tôi đi đây, anh cũng chạy nhanh về dỗ bạn gái mình đi. Nếu có cái gì nói không rõ, có thể gọi điện cho tôi, tôi thay anh giải thích, bảo đảm giúp anh giải quyết rõ ràng."
Trần Ngân Hà như là không nghe thấy lời cô nói, chỉ chỉ tiệm thuốc bên kia: "Cần tôi mua cho cô một lọ thuốc nhỏ mắt không?"
"Có ý gì?" Tô Dao chớp chớp mắt, cũng không cảm thấy có cái gì không khoẻ, "Mắt tôi làm sao vậy?"
Trần Ngân Hà: "Ánh mắt của cô không tốt lắm."
Tô Dao cuốn cuốn tay áo: "Anh dựa vào đâu mà nói vậy, vẫn là muốn tìm chết?"
Trần Ngân Hà để lộ sự nghi ngờ trong mắt mình đến thập phần chân thật: "Nếu không phải ánh mắt cô không tốt, làm sao lại thích Hứa Gia Hải."
Tô Dao: "!"
Vừa nghe đến tên này, mặt cô lập tức nóng lên, trái tim thiếu nữ đập thình thịch với tốc độ 120 nhịp.
Hứa Gia Hải là chủ nhiệm pháp y của Cục thành phố, vẫn thường mặc sơ mi trắng cùng quần tây đen, mang một chiếc mắt kính gọng vàng, khí chất sạch sẽ cấm dục, ôn tồn lễ độ.
Là nam thần hoàn mỹ trong tâm trí Tô Dao, là gió trời trăng núi của cô, nhìn nhiều thêm một cái đều cảm thấy làm ô uế thần linh.
Trần Ngân Hà: "Hứa Gia Hải ngủ ngáy, ném tất thối khắp nơi."
"Rắc" một tiếng, trái tim thiếu nữ như vỡ vụn.
Tô Dao xoay người muốn đi bắt người khởi xướng: "Trần Ngân Hà, đi chết cho lão tử!"
Trần Ngân Hà sớm có chuẩn bị mà trốn vào trong một chiếc ô tô màu đen đậu ven đường, nhanh chóng khóa cửa xe lại, rất có ý thức bảo vệ mình chỉ hạ xuống 2cm cửa kính xe.
Tô Dao định nhấc chân lên đá cửa xe, vừa thấy là một chiếc Bentley hơn tám trăm vạn, vội vàng đem chân thu trở về.
Bỏ đi, người nghèo không xứng có được phúc phần, đá hỏng rồi bồi thường phí sửa chữa không nổi.
Cô chỉ cố gắng nhẫn nhịn, giơ cao nắm đấm đấm lên cửa kính xe: "Lăn ra đây!"
Bầu không gian bên trong xe được đèn màu hồng sẫm chiếu sáng, người đàn ông dựa vào lưng ghế nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi không."
Tô Dao: "..."
Đây là lần đầu tiên cô gặp một người trơ tráo như vậy, cô đã được gia tăng thêm tầm nhìn phi thường và kiến thức vào kinh nghiệm sống hai mươi tám năm của mình.
Lúc trước sau khi xem xong tư liệu cá nhân về Trần Ngân Hà cô đã cảm thấy anh sẽ không lưu lại trong Cục lâu, nhất định một ngày nào đó cô sẽ không khống chế được mình đem tên khốn này đánh chết.
Tô Dao: "Nam thần của tôi là hoàn mỹ, không tiếp nhận phản bác!"
Người đàn ông cách cửa sổ xe nhìn về phía cô, màn đêm và ánh đèn hồng sẫm khiến khuôn mặt anh trở nên ôn nhu: "Ý của tôi là, anh ta cũng chỉ là một người bình thường, cô cũng không cần tự xem nhẹ mình, thích liền nói, sao phải yêu thầm."
Lửa giận trong lòng Tô Dao lúc này mới tiêu đi một chút, có thể nói chuyện với anh.
Chỉ nghe người này tiếp tục nói: "Dù muốn yêu thầm cũng nên yêu thầm người đàn ông như tôi mới đúng."
Tô Dao: "..."
Hủy diệt đi, cô mệt mỏi rồi.
Lúc này, di động Tô Dao vang lên, cô nhìn thoáng qua rồi đứng ở ven đường kết nối.
"Chị Tô," Giang Bất Phàm ở trong điện thoại nói, "Tưởng Chân Chân xuất hiện!"
Tô Dao nắm di động, hơi nhíu mày: "Nói rõ ràng, xuất hiện ở đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.