Rơi Vào Ngân Hà

Chương 16: Không biết xấu hổ!




Edit+beta: LQNN203
Trần Ngân Hà mang theo Ngô Thanh Đào đến phòng học lớp 2 (3) của trường trung học.
Sau thời gian ăn trưa, trên khắp hành lang và cầu thang đều là học sinh, lúc trước Trần Ngân Hà cùng Tô Dao và Giang Bất Phàm đến trường tuyên truyền an toàn, nên không ít học sinh nhận ra anh ngay.
Hai nữ sinh gan dạ tiến lên.
"Chú... anh cảnh sát," một trong hai cô gái buộc tóc đuôi ngựa đỏ mặt nói, "Em có đưa cho anh một tờ giấy ấy."
Vẻ mặt Ngô Thanh Đào căng thẳng, bình tĩnh đánh giá cô bé trước mắt, có thể cô bé là người viết tờ giấy cầu cứu kia không, cô bé là người trong cuộc ư?
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa giọng nói hạ thấp, nghe như có chút mất mát: "Trên tờ giấy có số WeChat của em, hình như anh không thêm vào."
Trần Ngân Hà nhìn nữ sinh trước mặt, ánh mắt chân thành: "Xin lỗi, anh không biết tờ nào là của em."
Hàm ý muốn nói, nếu anh biết tờ nào là của em liền sẽ thêm vào.
Ngô Thanh Đào nghe Giang Bất Phàm nói qua, Trần Ngân Hà nhận được rất nhiều giấy như vậy, đều bị anh không chút lưu tình mà ném vào thùng rác.
Ngô Thanh Đào nhất thời cảm thấy rất cảm động, đội phó Trần bọn họ, vì để điều tra án không tiếc hy sinh sắc đẹp của mình.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa cười cười: "Số WeChat của em là xxx, anh nhớ thêm em nhé, em muốn hỏi một chút vấn đề an toàn trong học đường."
Nữ sinh kẹp tóc nơ bướm bên cạnh che miệng cười trộm, nhẹ nhàng dùng bả vai chạm vào nữ sinh tóc đuôi ngựa một chút, lặng lẽ an ủi.
Khi nói chuyện họ đã đến cửa phòng học lớp 2 (3)
Trần Ngân Hà liếc nhìn thoáng qua vào trong phòng học, còn mười phút nữa là tới tiết tự học buổi tối, trong lớp chỉ tới hơn một nửa học sinh.
Trần Ngân Hà nói với nữ sinh tóc đuôi ngựa: "Em học nhất định là giỏi lắm, ngày đó anh thấy em nghe diễn thuyết đều phải mang theo notebook."
Ngô Thanh Đào rốt cuộc biết mục đích Trần Ngân Hà khi nói chuyện cùng hai nữ sinh này là gì.
Tờ giấy cầu cứu kia là được xé ra từ quyển notebook, mỗi học sinh đều có vài quyển notebook như vậy, nhưng không phải ai cũng sẽ mang đến hội trường nghe diễn thuyết và ghi lại.
Đối với những học sinh Trung học vất vả học tập mà nói, nghe diễn thuyết chẳng khác nào là được nghỉ ngơi và thả lỏng, thời điểm nghỉ ngơi như thế ai còn nghĩ về việc học, có thể mang notebook đến hầu hết là những học sinh tương đối nghiêm túc trong học tập.
Trần Ngân Hà: "Hôm nghe diễn thuyết không có nhiều người mang notebook lắm."
Nữ sinh tóc đuôi ngựa muốn nói chuyện với vị cảnh sát đẹp trai này nhiều hơn, cô gái nghiêm túc nhớ lại một chút, rất tích cực nói: "Không nhiều lắm, chắc là bảy tám người, đại đa số đều là nữ sinh, cũng có hai ba nam sinh."
"Em, Lý Hồng, Ôn Lương, Hạ Tiểu Hà, Liêu Khung, còn ai nữa em thì quên mất rồi, nhưng em có thể giúp anh chị vào lớp hỏi một chút, anh cảnh sát, anh chị hỏi cái này làm gì vậy ạ?"
Nữ sinh kẹp tóc nơ bướm nhỏ giọng hỏi: "Anh chị tới điều tra chuyện về Tưởng Chân Chân ạ?"
Trần Ngân Hà rũ mắt nhìn hai cô gái trước mặt, ánh mắt thả lỏng, mang theo một chút cổ vũ.
Ngô Thanh Đào thấy Trần Ngân Hà không nói chuyện, bản thân cũng không dám lên tiếng, học ánh mắt dò xét theo dáng vẻ của Trần Ngân Hà.
Hai nữ sinh quả nhiên thảo luận lại, giọng nói nghe có chút thương tâm và tiếc nuối.
"Tưởng Chân chân tính tình khá tốt, lần trước em học thể dục không cẩn thận bị trầy da, là bạn ấy cho em thuốc mỡ."
"Nhưng bạn ấy giống như không quá thích náo nhiệt, năm trước bố mẹ có tổ chức sinh nhật cho em trong khách sạn, em còn mời bạn ấy, bạn ấy nói bận, không tới được, nhờ người mang thiệp chúc mừng đến cho em."
"Haiz, em vốn đang muốn kết bạn với bạn ấy, thấy thái độ bạn ấy thế này, tiệc sinh nhật bạn ấy không chịu tới, chắc là không quá thích em, em cũng không tìm bạn ấy chơi nữa."
Ngô Thanh Đào ở trong lòng thở dài, cô bé kia không phải không muốn kết bạn, cô bé một tháng chỉ có 100 tệ phí sinh hoạt, mua còn không nổi món quà sinh nhật tử tế.
Trần Ngân Hà giống như vô tình hỏi một câu: "Ai giúp bạn ấy đem thiệp chúc mừng mang đến cho em?"
Nữ sinh tóc đuôi ngựa nghĩ nghĩ: "Hình như là Ôn Lương, em cũng không nhớ rõ, hay hình như là Dương Sơ Mẫn, bạn ấy có quan hệ khá tốt với Dương Sơ Mẫn, còn có Hạ Tiểu Hà nữa. Ba bạn ấy thường xuyên đi cùng nhau."
Trần Ngân Hà quay đầu nói với Ngô Thanh Đào: "Đi lấy chữ viết của Ôn Lương và Hạ Tiểu Hà."
Ngô Thanh Đào nhỏ giọng hỏi: "Hạ Tiểu Hà cũng lấy sao ạ?"
Giang Bất Phàm gọi điện thoại tới nói, Hạ Tiểu Hà có khả năng tham gia bắt nạt Tưởng Chân Chân, rất có thể là đồng lõa với Dương Sơ Mẫn, làm sao sẽ chủ động viết tờ giấy cầu cứu kia mà để bại lộ chính mình.
Trần Ngân Hà: "Lấy."
Ngô Thanh Đào nói với hai nữ sinh: "Các em có thể gọi Hạ Tiểu Hà và Ôn Lương ra được không, bên tụi chị cần bọn họ phối hợp điều tra một chút."
Nữ sinh tóc đuôi ngựa nhìn vào  trong phòng học: "Ôn Lương ở đây, Hạ Tiểu Hà thì xin nghỉ bệnh rồi ạ."
Ngô Thanh Đào: "Cứ gọi bạn Ôn Lương ra trước đi."
"Được ạ," hai nữ sinh nói xong, do dự một chút hỏi, "Tưởng Chân Chân là ngoài ý muốn rơi xuống nước, tự sát, hay là bị người khác đẩy xuống sông vậy ạ?"
Ngô Thanh Đào việc công xử theo phép công nói: "Vụ án vẫn đang được điều tra, không thể tiết lộ cụ thể được."
Nữ sinh tóc đuôi ngựa thở dài: "Em cảm thấy Tưởng Chân Chân sẽ không tự sát, tuy rằng cùng với bạn ấy không quá thân, nhưng em có thể nhìn ra được, bạn ấy không phải là người tiêu cực, bạn ấy vẫn luôn rất nỗ lực."
Nữ sinh kẹp tóc nơ bướm cũng nói: "Đúng vậy, có một lần vào một buổi sinh hoạt, thầy Chu đã hỏi mọi người về lý tưởng của mình, Tưởng Chân Chân nói lý tưởng của bạn ấy là thi đậu Đại học H."
Đại học H là một trường không tồi, nó nằm ở thành phố cách thành phố Vân Giang vài ngàn km.
Cô gái đáng thương kia chưa kịp thực hiện ước mơ thì đã qua đời, càng điều tra thâm nhập, hiểu biết về Tưởng Chân Chân càng nhiều, Ngô Thanh Đào càng cảm thấy thương cô bé.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa: "Chúng em đi gọi Ôn Lương ra đây."
Hai nữ sinh hướng trong phòng học đi đến: "Ôn Lương, ngoài cửa có người tìm."
Rất nhanh, nam sinh tên Ôn Lương liền đi ra.
Cậu ta nhìn qua rất bình thường, ngoại hình và chiều cao trung bình, thân hình gầy gò, đeo một cặp kính gọng đen, mặc đồng phục xanh trắng, trên chân là đôi giày thể thao màu trắng.
Nhìn thấy đôi giày này, Ngô Thanh Đào lập tức cảnh giác lên, chấy lượng đôi giày này không tốt, nguyện ý mang chỉ có Tưởng Chân Chân và Dương Sơ Mẫn, Tưởng Chân Chân là thực sự nghèo, Dương Sơ Mẫn thì có cá tính thích biểu diễn.
Thấy Ngô Thanh Đào nhìn chằm chằm giày mình, Ôn Lương có chút ngượng ngùng mà nói: "Em cảm thấy đôi giày này mang khá tốt, vì vậy không nỡ vứt đi."
Ngô Thanh Đào quan sát một chút nam sinh trước mắt, mắt kính cậu đã rất cũ, trên kính có một chỗ bị gãy đã được dán băng keo lại, điều kiện gia đình cậu hẳn là cũng không tốt lắm, khó trách vẫn giữ lại đôi giày này.
Trần Ngân Hà liếc mắt nhìn Ngô Thanh Đào một cái, ý bảo cô ấy làm việc.
Ngô Thanh Đào đưa cho Ôn Lương giấy bút: "Viết một câu châm ngôn của em đi, dùng tay trái viết."
Ôn Lương không hỏi nhiều, tiếp nhận tờ giấy đưa qua rồi viết lên.
Trần Ngân Hà nhìn nhìn: "Trời càng tối, sao càng sáng."
Thời điểm anh đọc những lời này thanh âm rất nhẹ, rất mềm mại, giống như đang đọc một bài thơ: "Một câu châm ngôn thật hay."
Ngô Thanh Đào hỏi Ôn Lương vài câu về mối quan hệ với Tưởng Chân Chân, cậu ta trả lời giống như những người khác, Tưởng Chân Chân không chơi cùng nam sinh, cậu ta cũng không thân với cô.
"Lần tiếp xúc nhiều nhất, là sinh nhật lần trước của Lý Nhân, em thấy bạn ấy lang thang ở trước cửa khách sạn, hỏi sao bạn ấy không đi vào, bạn ấy nói mình còn có việc, nhờ em giúp bạn ấy đưa thiệp chúc mừng."
"Kể từ lần đó bọn em hầu như không có liên hệ gì."
Lý Nhân hẳn là tên của nữ sinh tóc đuôi ngựa kia.
Sau khi Ôn Lương về phòng học, Ngô Thanh Đào khép bản ghi chép lại: "Tưởng Đại Lâm là lão súc sinh, bởi vì bị ông ta quấy rối nên Tưởng Chân Chân cũng không thể tiếp xúc với những nam sinh khác, để lại chướng ngại tâm lý."
Trần Ngân Hà nhìn thoáng vào trong phòng học: "Cô cảm thấy Ôn Lương thế nào?"
Ngô Thanh Đào biết Trần Ngân Hà hỏi như vậy có nghĩa là có vấn đề, nhưng cô ấy lại nhìn không ra vấn đề ở đâu, chỉ phải gãi gãi đầu: "Câu trả lời của cậu ấy đều nhất trí như những người khác, nhìn qua rất bình thường."
Trần Ngân Hà kiên nhẫn nói: "Chuyện đưa thiệp chúc mừng chúng ta không hỏi, là cậu ta chủ động nói ra."
"Cậu ta thấy chúng ta và Lý Nhân nói chuyện với nhau, ngay sau đó cậu ta bị gọi ra. Cậu ta dự đoán Lý Nhân sẽ nói chuyện thiệp mời cho chúng ta, mối quan hệ giữa cậu ta và Tưởng Chân Chân không nhẹ nhàng bâng quơ như cậu ta nói."
Ngô Thanh Đào cân nhắc một chút: "Cậu nhóc đó quá thông minh."
Một lát sau, Ngô Thanh Đào đột nhiên nói một câu: "Đội phó Trần, anh mắng em hai câu đi, bằng không em không quen."
Trần Ngân Hà nhướng mắt, khó hiểu.
"Vấn đề rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra, nếu là chị Tô thì hiện tại đã đem em mắng đến máu chó phun đầy đầu," Ngô Thanh Đào học theo dáng vẻ chửi người ngày thường của Tô Dao, "Đồ ngốc, em còn làm cảnh sát làm gì, dứt khoát về nhà bán khoai lang đi."
"Ồ không, sợ là khoai lang em còn không rành nữa là, đi, quấn một sợi dây trên cổ em rồi đi kéo máy xay đi."
Ngô Thanh Đào nhại lại giọng nói và thần thái, đem bộ dáng Tô Dao mắng chửi người bắt chước đến giống như đúc.
Nhìn lại tính tình Trần Ngân Hà quả là tốt, nhất thời cảm động đến nói không nên lời: "Vẫn là đội phó Trần tốt."
"Không trách cô được," ánh mắt Trần Ngân Hà thương hại mà nhìn Ngô Thanh Đào, "Phải luôn có người hy sinh vì sự bất đồng đều của thế giới, cô vất vả rồi."
Ngô Thanh Đào: "..."
Một dao này của đội phó Trần có lực sát thương không kém gì nói cô quấn dây vào cổ đi kéo máy xay.
Ngô thanh đào khóc lóc nói: "Anh và chỉ Tô, một người trong bông có dao, một người hung thần ác sát."
Nếu không phải còn phải tra án, cô ấy thật muốn nói chuyện phiếm một chút, đội phó Trần và chị Tô của cô thật là quan hệ bạn trai bạn gái trước đây sao, lúc trước Tiểu Vu có nói nhưng cô không tin, bây giờ thì cô đã tin.
Cảm giác cp này quá mạnh, linh cảm cô chợt lóe, cô đã nghĩ ra tên cp của bọn họ rồi, tên là "Vân Giang song sát" là được nhất.
Trần Ngân Hà: "Hãy lấy một bản sao notebook của Hạ Tiểu Hà, gửi cùng với chữ viết của Ôn Lương đưa đi làm giám định bút tích."
Ngô Thanh Đào: "Em nghĩ tờ giấy cầu cứu kia tám phần chính là Ôn Lương viết, quan hệ giữa cậu ta và Tưởng Chân Chân hẳn là rất tốt, không muốn bại lộ chính mình là vì sợ Dương Sơ Mẫn trả thù cậu ta."
Ngô Thanh Đào đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Đội phó Trần, lúc trước chị Tô có nhờ em nhắn cho anh, nói cái gì mà, dao qua chỗ nào không có một quả trứng nào hoàn chỉnh, đây là ý gì, chị Tô mua dao mổ heo làm gì vậy nhỉ?"
Trần Ngân Hà nhẹ nhàng nheo mắt lại, đôi mắt hơi cong lên: "Trẻ con không nên tò mò chuyện người lớn."
Dao qua chỗ nào không có một quả trứng nào hoàn chỉnh, chỉ có cô dám nói vậy thôi.
Tại thời điểm điều tra từng bước này, đáp án đã rõ như ban ngày.
Nghĩ đến màn cá cược với Tô Dao, Trần Ngân Hà cong khóe môi, lộ ra một nụ cười như trào phúng lại như suиɠ sướиɠ, giống như một con quái thú nguy hiểm đang giương nanh múa vuốt chơi đùa với con sói nhỏ.
Trần Ngân Hà: "Liên hệ với Hạ Tiểu Hà."
Ngô Thanh Đào đi ra ngoài gọi điện thoại, sau khi cúp máy nói: "Người giám hộ của Hạ Tiểu Hà không quá phối hợp, nói cơ thể Hạ Tiểu Hà không thoải mái, không đồng ý để cảnh sát hỏi thăm cô bé."
Điện thoại Ngô Thanh Đào vang lên một chút, click mở một tấm hình đưa cho Trần Ngân Hà xem: "Đây là Tiểu Vu gửi tới, là hồ sơ bệnh án của Hạ Tiểu Hà, cô bé đúng là đã đi gặp bác sĩ, bị cảm và sốt, các loại thuốc mà bác sĩ kê đều được ghi lại."
Trần Ngân Hà gật đầu: "Đi lên lớp 2 (6) tìm một người."
Sau khi Tô Dao bắt được người môi giới Diêu Viên, thẩm vấn liền biết được, người mua Tưởng Chân Chân đêm đầu tiên tên là Phương Quân, hắn có đứa con trai tên Phương Văn Huy, cũng học ở trường Trung học số 4.
Trước đó, Tô Dao đã gọi cho Trần Ngân Hà, nói anh cần tìm người chính là Phương Văn Huy, nam sinh này rất có khả năng chính là lý do mà Dương Sơ Mẫn bắt nạt Tưởng Chân Chân.
Rất nhanh Phương Văn Huy đã bị gọi ra.
Vóc dáng Phương Văn Huy rất cao, rất tuấn tú, là diện mạo rất được lòng các nữ sinh, tuy chưa đạt đến trình độ hotboy của trường nhưng ít nhất cũng là hotboy của lớp.
Phương Văn Huy bước ra, khi thấy cảnh sát có chút ngây ngốc, ánh mắt mang theo một tia mờ mịt, như là nghĩ tới cái gì, rất nhanh trấn định xuống, chủ động nói: "Hai người hỏi đi."
Trần Ngân Hà: "Hãy nói cho anh biết mối quan hệ giữa em và Tưởng Chân Chân."
Phương Văn Huy giải thích nói: "Em không có yêu sớm."
Ngô Thanh Đào giúp Phương Văn Huy thả lỏng, không cần khẩn trương: "Yêu sớm là giáo viên và bố mẹ quản, cảnh sát không quan tâm đến chuyện đó."
Phương Văn Huy trả lời không sai biệt với những người khác lắm: "Em và Tưởng Chân Chân là bạn học cấp 2, trước kia bạn ấy ngồi trước bàn em, lên cấp 3 có đôi khi sẽ ở trong trường gặp gỡ, chỉ gật đầu chào qua, bạn ấy không thích chơi với nam sinh."
Trần Ngân Hà dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương Văn Huy.
Phương Văn Huy cúi đầu, không dám đối diện với anh, rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con, không có tâm cơ thâm trầm gì, tất cả bí mật đều viết ở trên mặt.
Trần Ngân Hà đưa Phương Văn Huy tới một bên không có ai, đi thẳng vào vấn đề: "Bố em đã bị bắt."
Phương Văn Huy nghe xong, gắt gao cau mày, thấp giọng nói: "Ông ấy không phải đã thu tay rồi sao."
Cảnh sát cái gì cũng đã tra ra được, Phương Văn Huy không cần giấu diếm nữa, đem những chuyện mình biết nói ra hết.
"Hai tháng trước, em trong lúc vô ý đã nghe thấy bố em gọi điện thoại với người khác, còn thấy trên di động ông ấy phát phát sóng trực tiếp, nhận ra đó là Tưởng Chân Chân. Em rất phẫn nộ, lúc ấy liền xông vào thư phòng cùng bố em cãi nhau một trận."
"Sau đó, bố em đáp ứng với em sẽ không làm chuyện gì phạm pháp nữa, hơn nữa bảo đảm sẽ không làm hại Tưởng Chân Chân."
"Em có đi lên lớp tìm Tưởng Chân Chân hai lần, thăm dò bạn ấy vài câu, phát hiện bạn ấy đối với chuyện này không biết gì cả, em cho rằng sự tình cứ như vậy yên ổn."
Ngô Thanh Đào thở dài: "Bố đã lừa em, ông ta không hề thu tay."
Bằng không sẽ không bị bắt.
Tựa hồ là không thể tiếp nhận kết quả như vậy, Phương Văn Huy trầm mặc một hồi lâu, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Vậy còn Tưởng Chân Chân ạ?"
Ngô Thanh Đào: "Cô bé không bị xâm hại, bởi vì không kịp."
Trần Ngân Hà lướt di động xem diễn đàn trường Trung học số 4, bởi vì Tưởng Chân Chân đã chết, một bài đăng cũ cách đây hai tháng trước lại bị đẩy lên.
Một bức ảnh chụp Phương Văn Huy và Tưởng Chân Chân đang nói chuyện trên hành lang trước cửa lớp học bị người ta chụp lại.
Nam thanh nữ tú, chỉ cần đứng chung một khung hình trông thật giống như đã xảy ra một câu chuyện tình yêu.
Dưới bài đăng có không ít người ồn ào, nói Phương Văn Huy đang theo đuổi Tưởng Chân Chân, còn có người nói bọn họ đã ở bên nhau.
Cũng may, Phương Văn Huy chỉ đi tìm Tưởng Chân Chân hai lần, lúc sau hai người lại không liên hệ gì, lời đồn mới chậm rãi phai nhạt đi.
Trần Ngân Hà: "Nói về em với Dương Sơ Mẫn đi."
Phương Văn Huy: "Bạn ấy viết cho em rất nhiều thư tình, nhưng bị em cự tuyệt, sau đó bạn ấy dần dần không tìm em nữa, đã hơn một tháng bạn ấy không liên lạc với em, chuyện của Tưởng Chân Chân có liên quan gì đến Dương Sơ Mẫn sao ạ?"
Trần Ngân Hà không đáp: "Em quay lại học đi."
Phương Văn Huy do dự một chút: "Bố em..."
Trần Ngân Hà không nói chuyện, Phương Văn Huy không dám hỏi nhiều, cúi đầu, bước chân nặng nề trở về phòng học.
Trở lại xe, Trần Ngân Hà bảo Ngô Thanh Đào gọi điện thoại báo cho Tô Dao: "Di động tôi hỏng rồi."
Ngô Thanh Đào sắp xếp lại nội dung tra được, có chút kinh ngạc hỏi: "Di động của anh không phải là cái mới sao?"
Trần Ngân Hà tựa lưng vào ghế uống nước: "Bị rò điện."
Ngô Thanh Đào: "Anh có thể tìm chị Tô, lúc trước chị ấy xem qua vật chứng di động bị hủy, thuận tiện học luôn cách sửa di động."
Trần Ngân Hà hơi ngạc nhiên: "Cô ấy còn biết cái này à?"
Ngô Thanh Đào kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, chị Tô cái gì cũng biết, sửa bồn cầu, thay bóng đèn, sửa xe, làm thợ mộc, điện nước, hàn điện, khoan tường, lắp đặt, không có gì chị ấy không làm được, anh không thể tưởng được đâu."
Trần Ngân Hà: "Cô ấy khiến người khác có cảm giác an toàn."
"Đó là đương nhiên." Ngô Thanh Đào sắp xếp lại bản ghi chép, gọi điện thoại cho Tô Dao.
Trong văn phòng Cục Cảnh sát thành phố, mọi người đem thông tin mà mình tra được trước giờ tích hợp một chút.
"Lúc trước em còn suy đoán người mua Tưởng Chân Chân có thể là bố của Dương Sơ Mẫn không, cho nên Dương Sơ Mẫn mới có thể hận Tưởng Chân Chân như vậy," Giang Bất Phàm tức giận nói, "Không nghĩ tới chỉ là vì Tưởng Chân Chân nói vài câu với nam sinh mà cô bé kia thích, đây là kiểu ác ý gì vậy."
Tô Dao dựa bên cạnh bàn lật xem tư liệu của Dương Sơ Mẫn, đáp: "Bắt nạt trong học đường nào cần lý do, sai không phải là người bị bắt nạt, mà là người bắt nạt kia, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, bắt nạt người khác chính là không đúng."
Tiểu Vu liên tục gật đầu: "Chị Tô nói rất đúng!"
Giang Bất Phàm: "Cái chết của Tưởng Chân Chân, Dương Sơ Mẫn tuyệt đối không thoát khỏi can hệ, trừ phi Tưởng Chân Chân là ngoài ý muốn rơi xuống nước."
Tô Dao quay đầu hỏi: "Kết quả xét nghiệm mẫu nước đã có hết chưa, nếu vẫn còn chưa ra thì ra sức đốc thúc một chút."
Lúc này, điện thoại văn phòng vang lên, Tô Dao bắt máy, sau khi ngắt máy nói: "Tìm được nơi Tưởng Chân Chân rơi xuống rồi!"
"Số 300 đường Vân Giang, xuất phát!"
"Rõ, đội trưởng Tô!"
Rất nhanh Tô Dao đã dẫn người chạy tới hiện trường vụ án.
Có một trận mưa lớn vào đêm ngày Tưởng Chân Chân bị sát hại, dù vị trí gây án có để lại dấu vết thì cũng đã bị nước mưa cuốn trôi.
Một hàng rào bằng ván gỗ đã được dựng dọc theo số 300 đường Vân Giang, đoạn giữa có một chỗ bị gãy khoảng nửa mét, Tưởng Chân Chân tám phần chính là từ nơi này ngã xuống.
Hai nhân viên giám định dấu vết đang kiểm tra khu vực hàng rào bị gãy, xem có thể tra ra được thông tin sinh học của hung thủ để lại hay không.
Bước đầu kiểm tra, một nhân viên giám định nói: "Hiện trường không có bất kỳ dấu vết gì lưu lại, vân tay, dấu chân, máu đều không có."
Tô Dao cử người kiểm tra camera xung quanh, dò hỏi các cửa hàng và người đi bộ ven đường, còn mình đứng ở bờ sông nhìn chằm chằm vào viên giám định: "Một chút manh mối cũng không có sao?"
"Tìm được rồi," một nhân viên giám định dùng cái nhíp gắp được một sợi vải quần áo từ một đầu thanh gỗ bị gãy cho vào túi vật chứng, "Đây không phải là vải đồng phục của trường Trung học số 4."
Tô Dao tiếp nhận nhìn thử: "Tốt quá rồi."
Khi bọn họ đến, tấm gỗ bị gãy này đã có rào chắn gần đó, rất rõ ràng là công nhân môi trường xanh phụ trách bờ sông làm để tránh cho người đi đường ngoài ý muốn rơi xuống nước.
Không có người đi đường nào đến gần chỗ bị gãy, rất có thể sợi vải này là từ quần áo hung thủ quẹt qua.
Tô Dao: "May mắn chỗ bị gãy này chưa kịp tu sửa, bằng không sẽ không còn lại dấu vết gì."
Nhân viên giám định nói: "Dựa theo lẽ thường, công nhân phát hiện chỗ bị gãy phải báo tu sửa lại càng nhanh càng tốt, không nên kéo dài tới hiện tại vẫn chưa được sửa."
Tô Dao: "Giang Bất Phàm, liên hệ với công nhân bên môi trường xanh phụ trách giữ gìn bờ sông này để lấy khẩu cung."
Giang Bất Phàm rất nhanh tra ra được phương thức liên hệ của người công nhân, khi điện thoại được thông rồi ấn loa ngoài và ghi âm, bảo người công nhân nói qua một lần về những tấm gỗ này.
Công nhân vừa nghe nói là cảnh sát, cho rằng có người rớt xuống sông, sợ bị truy cứu trách nhiệm vì không kịp thời sửa chữa tấm gỗ, vội vàng giải thích: "Vốn dĩ buổi sáng hôm nay phải sửa, chúng tôi cũng đã mua vật liệu cả rồi, ai ngờ bị cuộc gọi của lãnh đạo gọi đi."
"Nói là cấp trên trên tự mình lên tiếng, cần hai người hiểu biết nghề mộc đến sân nhà thờ làm đài tưởng niệm tạm thời, việc sửa ván gỗ bên này mới bị chậm trễ, ngày mai mới có thể tu sửa lại."
Tô Dao tập trung: "Đài tưởng niệm gì?"
Công nhân: "Lãnh đạo nói bạn của con gái mình qua đời, con gái của lãnh đạo muốn làm lễ tưởng niệm, nói là bạn thân nhất, phải làm cho thật tốt, nên mới điều chúng tôi tới đó."
Tô Dao: "Tạm thời phong tỏa đoạn rào ván gỗ này, không có sự cho phép của cảnh sát không được động vào."
Người công nhân vội vàng nói: "Được được được, nhất định phối hợp, bên này tôi đang vội, nếu không có việc gì tôi cúp máy trước nhé đồng chí cảnh sát."
Đầu dây bên kia của người công nhân nghe rất ồn ào, có thể nghe ra thực sự rất bận.
Tô Dao từ trong tạp âm đó liền nghe được giọng Dương Sơ Mẫn: "Chân Chân thích hoa cúc, đem hoa cúc đặt giữa đài đi."
"Ở giữa viết gì ư? Viết là 'Chân Chân, tụi mình rất nhớ bạn.'."
"Đội phụ trách âm thanh, lễ tưởng niệm sắp bắt đầu rồi, mở bài《đi thôi》đi."
Giọng nói cô gái nghe rất dịu dàng và thương tâm, Tô Dao chỉ cảm thấy toàn thân rét run, cô đột nhiên nhớ tới Trần Ngân Hà hỏi cô câu kia.
"Cô từng giao chiến với ác ma chưa?"
Sau khi điện thoại cúp máy, Tô Dao gọi điện thoại cho Đại Vu, nói anh ấy mang theo người đến nơi tổ chức lễ tưởng niệm, đem Dương Sơ Mẫn đưa về Cục lấy lý do nghi ngờ có liên quan đến việc bắt nạt học đường yêu cầu phối hợp cảnh sát phá án.
Mặc kệ thế nào, đem người khống chế rồi lại nói tiếp, chờ nhân viên giám định có kết quả kiểm tra bên này liền có thể chính thức thẩm vấn Dương Sơ Mẫn.
Một nhân viên giám định dấu vết nhìn tấm gỗ gãy bỗng cảm thán: "Đây chính là lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, ông trời không nhịn nổi nữa, nên giúp người mất đem chứng cứ lưu lại."
Tô Dao cất di động đi: "Mấu chốt là, chứng cứ này là do nghi phạm tự mình đưa tới."
Nếu không phải Dương Sơ Mẫn một hai phải giả mù sa mưa mà thể hiện niềm thương tiếc với Tưởng Chân Chân, đem hai thợ mộc kia dựng cho cô bé đài tưởng niệm, làm chậm trễ tu sửa lại ván gỗ, bằng không sẽ chẳng còn sợi vải nào được lưu lại nữa rồi.
Tô Dao quay đầu hỏi nhân viên giám định dấu vết bên cạnh: "Sợi vải quần áo này rất thường thấy sao?"
Nhân viên giám định đáp: "Thường thấy, lại không thường thấy, đây là vải tơ tằm thượng hạng."
Tô Dao nghe được chữ tơ tằm, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "100% là tơ tằm?"
Nhân viên giám định dấu vết đem túi vật chứng đưa qua: "Đúng vậy."
Tô Dao tiếp nhận, đặt dưới ánh sáng nhìn nhìn: "Đây là màu xanh biển?"
Nhân viên giám định gật, chỉ chỉ: "Giữa màu xanh biển còn thêm chút màu vàng, hẳn là hoa văn trên quần áo."
Tô Dao biết mình đã nhìn thấy loại quần áo này ở đâu rồi.
Loại vải có sợi rất mịn, màu xanh đen thoạt nhìn như là màu đen, cô lúc trước vẫn luôn tưởng là màu đen, mới không nhớ tới áo choàng mà Dương Sơ Mẫn cho cô chính là màu xanh biển, trên đó có điểm xuyết hoa văn màu vàng!
Tô Dao đi đến bờ sông gọi điện thoại cho Tiểu Vu đang canh ở trong Cục: "Mang chiếc áo choàng tôi vắt trên ghế sang phòng vật chứng, một lát nữa làm kiểm tra phải dùng đến, vật chứng quan trọng, nhớ giữ cẩn thận."
Đó là buổi sáng hôm nay Dương Sơ Mẫn thấy cô hắt xì mà đưa cho cô.
Lúc ấy cô liền cảm thấy sờ lên đặc biệt mềm mại, nhìn thoáng qua chất liệu, là 100% sợi tơ tằm.
Trước nay cô không mặc quần áo tơ tằm, loại vải đó vừa đắt vừa mảnh mai, không tiện lắm.
Bởi vì chưa từng mặc qua, cô liền nhìn nhiều thêm vài lần, phát hiện sườn eo bên trái có một chỗ sợi vải bị xước mất, lúc ấy cô còn nghĩ, quần áo đẹp như thế mà bị xước mất một đường, thật đáng tiếc.
Dương Sơ Mẫn vì để thể hiện là cô gái tốt bụng liền đem chứng cứ đưa đến tay cảnh sát.
Kết quả, gậy ông đập lưng ông, tự đem đá đập vào chân mình.
Tô Dao không khỏi nhớ tới Trần Ngân Hà, anh hỏi cô đã cùng ác ma giao chiến qua chưa, ý tứ chính là anh đã cùng ác ma giao chiến qua, người này rốt cuộc đã trải qua những gì?
Khương cục đi tỉnh dự một cuộc họp, Tô Dao vẫn luôn không có cơ hội hỏi về chuyện Trần Ngân Hà, chờ Khương cục trở lại cô nhất định phải hỏi một chút.
"Nghĩ gì vậy?"
Tô Dao nghe thấy giọng nói phía sau nên quay đầu lại: "Đang nghĩ cái gì vừa đắt vừa mảnh mai không tiện dùng."
Trần Ngân Hà nhìn cô một cái, rất nhanh bắt được trọng điểm, thần sắc nghiêm túc mà tự đề cử mình: "Tôi đắt tôi mảnh mai này, nhưng tôi cũng không tiện dùng."
Tô Dao có chút câm nín mắt trợn trắng, duỗi tay chọc vào ngực Trần Ngân Hà, đem anh chọc đến liên tục lùi lại phía sau hai bước: "Anh đã như vậy, còn dám nói mình dùng không tiện?"
Trần Ngân Hà cong môi dưới, ánh đèn cảnh sát xanh đỏ bên bờ sông chiếu lên sườn mặt anh lúc sáng lúc tối, trong mắt anh mang theo một tia đùa cợt không rõ: "Không tin cứ thử xem."
Tô Dao dựa vào lan can bằng gỗ nghiêng đầu nhìn Trần Ngân Hà, thanh âm mang đầy ý giễu cợt: "Anh biết không, trên người của anh có một loại khí chất rất đặc biệt."
"Sao thế?" Hầu kết Trần Ngân Hà hơi lăn lộn một chút, như là muốn phân rõ giới hạn đứng sang một bên, nhìn Tô Dao nói, "Mê hoặc cô à?"
Tô Dao đem lời mình chưa nói xong, nói: "Một loại khí chất đặc biệt gợi đòn." Nói xong nhanh chóng nâng chân lên câu lấy cẳng chân Trần Ngân Hà, phòng ngừa anh giống lúc trước lại trốn đi.
Mũi chân cô dùng sức một chút, tiểu tiên nam này quả nhiên chật vật, bị cô câu lấy chân làm cho lảo đảo về phía trước.
Thân hình anh cao lớn, bởi vì theo quán tính khi nhào về hướng cô giống như một đám mây bao phủ xuống.
Tô Dao chưa kịp né tránh, thân thể theo bản năng ngả về phía sau, chóp mũi cùng chóp mũi dường như chạm vào nhau, đôi mắt như sao trời thâm thúy kia đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đập vào tầm mắt cô.
Nếu lại gần hơn một chút, môi hai người liền chạm vào nhau. Vì phòng ngừa phát sinh sự tình hủy thiên diệt địa này, Tô Dao không ngừng ngửa ra sau, thiếu chút nữa là có thể hoàn thành một động tác uốn eo tiêu chuẩn.
Hôm nay dù cho có đem eo bẻ gãy cô cũng không muốn bị anh chiếm tiện nghi.
Trần Ngân Hà bắt lấy lan can bên cạnh ổn định thân thể, mắt thấy đôi môi xinh đẹp kia cách môi anh không đến 3cm.
Ngực cô gái theo hô hấp mà phập phồng theo, nhẹ nhàng cọ qua lớp vải quần áo trước ngực anh, mang theo một âm thanh cọ xát nhỏ đến mức không thể phát hiện.
"Hơi nhỏ."
Tô Dao ngồi dậy, vừa nghe không hiểu Trần Ngân Hà đang nói cái gì, chờ cô phản ứng lại anh đã xoay người đi đến nhân viên giám định dấu vết.
Tô Dao tranh cường háo thắng, bắt lấy bả vai Trần Ngân Hà, đem anh kéo về phía sau: "Lão tử 34D đấy!"
Nhưng có đôi khi vì để thuận tiện hành động, cô sẽ mặc áo nịt ngực, nhưng đây không nên trở thành lý do để anh cười nhạo cô.
Ngay cả khi cô có là cup A đi chăng nữa, anh cũng không thể cười cô, cơ thể của cô thì liên quan cái rắm gì đến anh.
Trần Ngân Hà cong khóe môi, ánh mắt cười như không cười: "Sao cô lại báo số đo ngực mình cho một người đàn ông vậy, cô biết điều này ám chỉ gì không?"
Tô Dao há miệng: "Đúng vậy, đúng thật là một loại ám chỉ, ám chỉ anh ở trong mắt tôi căn bản không phải là đàn ông."
"Ồ?" Trần Ngân Hà nhướng mày, rũ mắt nhìn Tô Dao "Vậy hôm nào chị em mình tắm cùng nhé?"
Tô Dao: "..."
Không biết xấu hổ!
Vô sỉ, hạ lưu!
Trên thế giới sao lại có người như vậy!
Nếu cô có tội xin hãy để pháp luật xử phạt cô mà không phải là để cô cùng người chị em này, ồ, người đàn ông này làm đồng nghiệp!
Trần Ngân Hà đi về phía nhân viên giám định bên kia, Tô Dao đem Ngô Thanh Đào gọi sang một bên không có người, thấp giọng hỏi: "Anh ta có ức kiếp em không?"
Ngô Thanh Đào há miệng: "Hả?"
"Hôm nay em vẫn luôn đi cùng đội phó Trần tra án, không gặp Giang Bất Phàm, anh ấy đâu có ức hiếp được em?"
Tô Dao vỗ vào ót Ngô Thanh Đào: "Ngốc, ý chị là, đội phó Trần có ức hiếp em không?"
Đào nhà cô cũng được xem là xinh đẹp, cô lo lắng với đức hạnh của Trần Ngân Hà, sẽ xuống tay với cô ấy mất.
Ngô Thanh Đào gãi đầu, ánh mắt có chút mờ mịt: "Không có ạ."
Lại nói: "Đội phó Trần đặc biệt tốt, như hôm nay ăn cơm trưa, em thuận miệng nói muốn ăn mì cá đù vàng, đội phó Trần gọi người làm giúp em một đĩa, em cảm động đến nỗi đem đĩa mì kia ăn sạch, một giọt canh cũng không thừa."
Tô Dao: "Chị muốn hỏi, tác phong của anh ta thế nào?"
Ngô Thanh Đào: "Em cảm thấy không tốt lắm."
Tô Dao lập tức cảnh giác lên, nếu là tên kia dám đùa giỡn trong văn phòng tiểu muội muội, nàng sẽ không bỏ qua hắn, nàng sẽ làm hắn làm không thành cảnh sát.
Ngô Thanh Đào: "Em cảm thấy đội phó Trần quá xa xỉ, tác phong này không tốt, nhưng em thích, bởi vì có thể ăn cơm ké, ha ha ha."
Tô Dao lại vỗ vào ót Ngô Thanh Đào: "Chị muốn hỏi là, anh ta có hành động gì quá phận với em không?"
Lúc này Ngô Thanh Đào đã nghe hiểu, cô ấy có chút tức giận: "Chị Tô, sao chị có thể nói đội phó Trần như vậy."
Tô Dao đã lười chẳng muốn đánh người, hận rèn sắt không thành thép mà nhìn cô Đào đây: "Rốt cuộc em là người của ai, một bữa cơm đã bị người ta mua chuộc, phản đồ!"
Việc liên quan đến thanh danh của đội phó Trần nhà cô, Ngô Thanh Đào rất nghiêm túc mà giải thích nói: "Chị Tô, đội phó Trần nhà em..."
Cô Đào này quả nhiên đã tạo phản, mở miệng ra chính là đội phó Trần nhà em, Tô Dao bất lực xua tay: "Thôi, em tiếp tục nói đi."
Ngô Thanh Đào: "Thật đó ạ, đội phó Trần là người đàn ông chính trực nhất mà em từng gặp. Chỉ là dạng người này, có đôi khi chị sẽ cảm thấy anh ấy giống như đối với cái gì đều không chút để ý đến, kỳ thật anh ấy nói chuyện và làm việc rất đúng mực, làm người khác cảm thấy rất thoải mái."
Tô Dao sờ trán Ngô Thanh Đào: "Đào, em đâu phát sốt đâu, thế mà lại cảm thấy cái tên cà lơ phất phơ kia có đúng mực?"
"Chị Tô, vì sao chị và đội phó Trần luôn gây hấn với nhau vậy ạ, vừa rồi có phải lại nổi giận không?" Ngô Thanh Đào cân nhắc một chút, "Em cảm giác đội phó Trần đối xử với chị đặc biệt khác."
Điểm này Tô Dao rất tán đồng, Trần Ngân Hà chính là nhằm vào cô, anh đối xử với cô và đối xử với người khác không giống nhau.
Anh là tên tiêu chuẩn kép, anh là con chó tiêu chuẩn kép!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.