Rể Sang Đến Nhà

Chương 3: Mấy người xong rồi




Ba người ở đó đều đờ đẫn.
Khuôn mặt của Trần Văn Siêu đỏ bừng, tức giận muốn điên lên.
Ở nhà họ Trần, hắn là cháu trai trưởng được vạn người sủng ái, là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, ai cũng phải nể mặt, nhưng hôm nay hắn lại bị một tên rác rưởi mới tới ở rể tát cho một cái!
Hơn nữa lại tát rất mạnh.
Nỗi nhục này sao mà nhịn được.
Trần Thiến và Trần Mộng Dao cũng kinh ngạc ngây ra, không ai ngờ Tiêu Thiên sẽ ra tay thật.
Vốn Trần Mộng Dao chỉ nói một câu vậy thôi, nhưng nào biết Tiêu Thiên lại ra tay vì mình như vậy, đánh cháu trai trưởng của nhà họ Trần.
Nhất thời, cô sợ đến trắng bệch mặt mũi.
"Tiêu Thiên, chú điên rồi à, sao lại tát thật?"
Tiêu Thiên dịu dàng đáp: "Bởi vì giờ em là vợ tôi, tôi không cho phép bất kỳ ai bắt nạt em."
Chú à, chú điên hả?
Cho dù hôm nay thành hôn đi nữa.
Nhưng chú chỉ là một người lính đào ngũ ở chiến trường.
Bây giờ đánh cháu trai trưởng của nhà họ Trần như vậy, với tính cách của Trần Văn Siêu, chắc chắn hắn sẽ liều mạng đó.
Xong!
Xong thật rồi!
"Tiên sư mày, mày muốn chết à!"
"Một tên phế vật ở rể mà còn dám đánh tao? Mày chán sống chứ gì!"
Vì cứu vãn tôn nghiêm, Trần Văn Siêu nổi điên vung nắm đấm lên muốn đáp trả.
Nhưng sao hắn có thể là đối thủ của chiến thần Bắc Cảnh được đây.
Rắc.
Chỉ trong nháy mắt.
Tiêu Thiên trở tay, vặn gãy cánh tay của Trần Văn Siêu.
A!
Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên.
Trần Văn Siêu đau đến mức giậm chân, mặt mày trắng bệch.
Hắn luôn diễu võ giương oai là cháu trai trưởng nhà họ Trần, hắn ta không bao giờ ngờ được hôm nay sẽ phải chịu một nỗi nhục lớn đến vậy.
"Mày chờ đó cho tao, còn cả mày nữa Trần Mộng Dao, ông sẽ xử hết bọn mày!"
Trần Văn Siêu kêu to rồi ôm cổ tay vội vàng rời đi.
......
Bất động sản Phú Hoa.
Doanh nghiệp tru nhà họ Trần.
Bà cụ Trần và con trai trưởng Trần Dũng nhận được điện thoại quan trọng của một người bạn làm ăn từ tỉnh lẻ. Sau khi tham gia hôn lễ xong, họ vội vàng tới công ty, lúc này còn đang bàn bạc trong phòng họp.
"Bà nội, ba!"
Trần Văn Siêu kϊƈɦ động, đau khổ đẩy cửa phòng họp ra.
Bà cụ Trần đang họp thấy cháu trai trưởng dáng vẻ lông bông đột nhiên xông vào thì tỏ vẻ không thích.
"Cháu làm gì vậy hả? Không thấy có khách sao? Thật không hiểu quy củ!"
Sắc mặt bà cụ cứng ngắc nói.
Thấy bà giận, Trần Dũng cũng đứng lên mắng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi ra ngoài trước!"
Trần Văn Siêu kìm nén tức giận chỉ có thể lùi ra ngoài cửa.
Một tiếng sau hội nghị mới kết thúc.
Lúc này Trần Văn Siêu mới dám đi vào.
Vừa vào đến nơi hắn đã khóc lóc tố cáo.
"Bà nội, bà làm chủ cho cháu đi, cháu bị người ta đánh, tay đau muốn chết, sắp gãy rồi..."
Trần Văn Siêu nước mắt ròng ròng.
Con trai bị đánh?
Trần Dũng vừa nghe thấy vậy thì cuống lên, con trai bảo bối của ông thường ngày ông còn không nỡ đánh, ai dám đánh nó?
"Cái gì? Bị đánh? Ai đánh?"
Trần Dũng không nhịn được, vội hỏi.
Bà cụ Trần cũng gấp gáp.
"Cháu trai bảo bối ơi, cháu lại đây cho bà nội xem. Tay có sao không, cháu kể cho bà nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Bà nội, ba, là Tiêu Thiên, tên con rể vừa đến nhà họ Trần của mình..."
"Mọi người làm chủ cho con đi!"
Trần Văn Siêu khóc ròng nói.
Tiêu Thiên?
Bà cụ Trần hơi nhướn mày.
Một thằng con rể sao không có quy củ như thế?
Trần Văn Siêu là cháu trai trưởng nhà họ Trần, người thừa kế tương lai, hắn có tư cách gì mà dám đánh?
Đột nhiên bà cụ Trần chống gậy lên!
"Coi trời bằng vung! Văn Siêu, cháu nói rõ cho bà, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Vừa nghe bà quan tâm, Trần Văn Siêu cũng thấy hăng hái hẳn.
"Bà nội đều là vì Trần Mộng Dao, cô ta bảo Tiêu Thiên đánh con."
Bà cụ Trần vừa nghe thì sắc mặt thoáng đổi, hơi do dự.
Mặc dù bà không vừa ý với cháu gái này từ khi bé, nhưng năng lực nghiệp vụ của nó đúng là xuất sắc. Cô tốt nghiệp đại học, đến bất động sản Phú Quang làm việc hai năm, phụ trách nhiều hạng mục quan trọng.
Trần Dũng nhanh chóng hiểu được tâm tư của bà cụ.
Hai năm qua Trần Mộng Dao nhiều lần lập công trong công ty, nếu tiếp tục phát triển như thế sẽ trở thành uy hϊế͙p͙ rất lớn cho bọn họ.
Lần này con trai bị đánh không phải là cơ hội để diệt trừ rắc rối đó sao?
"Mẹ, mẹ phải làm chủ cho cháu trai, lần này Trần Mộng Dao không biết sợ là gì, ỷ vào chút công trạng trong công ty mà xem thường Văn Siêu, nó là cháu trai bảo bối của mẹ mà."
Sắc mặt bà cụ Trần sầm xuống, trong lòng xoắn xuýt.
Rốt cuộc nên xử lý thế nào?
Trong tình hình kinh tế đình trệ trước mắt, bất động sản Phú Hoa không thể xảy ra vấn đề, chuyện hợp tác với tập đoàn Tử Kim lớn nhất thành phố Vân, đây là chuyện hợp tác vô cùng quan trọng, không thể có bất kỳ sơ xuất, mà lần này cũng là Trần Mộng Dao tham gia hợp tác.
Bà lo nếu như phạt đứa cháu gái này sẽ ảnh hưởng đến chuyện ký kết dự án.
"Văn Siêu, bà nội hỏi cháu, cháu muốn bà xử lý thế nào?" Bà cụ Trần hỏi.
"Khai trừ Trần Mộng Dao, sau đó đuổi cả nhà họ ra khỏi nhà họ Trần." Trần Văn Siêu nghiến răng nói.
"Cái này bà nội không có ý kiến, có thể theo ý của cháu, nhưng nhất định cháu phải có thành tích, quyết định ký kết hạng mục với tập đoàn Tử Kim không được xảy ra bất kỳ sơ xuất nào." Bà cụ đáp.
Lời vừa nói ra.
Trần Văn Siêu khϊế͙p͙ đảm.
Ngoài thể hiện uy phong cháu trai trưởng ra, năng lực làm việc của hắn chỉ là con gà mờ!
Nhưng đây là cơ hội tốt nhất để diệt trừ Trần Mộng Dao.
Hắn không muốn bỏ qua.
Trước đó, hắn ta cũng biết về hạng mục hợp tác này, quả thực Trần Mộng Dao có năng lực xuất sắc, vài lần thảo luận đã xác định ký kết, chỉ là cuối cùng vẫn còn chưa ký tên.
Nhưng mọi chuyện trước đó đã xong xuôi, giờ chỉ là chưa ký thôi sao?
"Bà nội! Được, cháu sẽ lập công, chuyện hợp tác này nhất định sẽ hoàn thành." Trần Văn Siêu tự tin nói.
"Được, bà nội thích sự quyết tâm của cháu, nhưng bà nội cũng nói rõ ràng rồi, nếu hạng mục không ký được, bà sẽ không tha thứ, cho dù cháu có là cháu trai trưởng đi nữa."
Cùng lúc đó.
Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên về nhà.
Vừa vào tới cửa.
Bên trong đã vang lên tiếng cãi vã.
Trần Mộng Dao biết, cha mẹ vẫn còn đang tranh cãi về cuộc hôn nhân của cô.
"Mẹ, con về rồi." Trần Mộng Dao gọi.
Tần Ngọc Liên mở cửa ra, vành mắt đỏ bừng vì khóc, vốn định mở cửa cho cô đi vào, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thiên, sắc mặt bà lập tức đen kịt.
"Mộng Dao, con vào đi, nhưng cậu ta thì cút cho mẹ!”
"Nhà chúng ta không chứa thứ rác rưởi này."
"Dù là chuyện hôn nhân do bà tự quyết định, nhưng Tần Ngọc Liên không chấp nhận người con rể này. Mẹ không muốn con mẹ trở thành trò cười khắp Vân Thành này."
Trần Mộng Dao cắn môi: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy..."
"Mẹ còn có thể nói sao đây, cậu ta lớn hơn con mười mấy tuổi, nếu cậu ta ưu tú thì mẹ cũng chịu, nhưng cậu ta lại là tên đào ngũ ở chiến trường, mẹ không chịu nổi. Cút, nhanh cút đi."
Tần Ngọc Liên vừa khóc vừa mắng.
Sắc mặt Tiêu Thiên vẫn bình tĩnh, mặt không cảm xúc, anh đang định xoay người rời đi.
Đột nhiên Trần Mộng Dao vươn tay ra, kéo vạt áo anh lại.
"Mẹ, mẹ để chú ấy vào nhà đi."
"Mộng Dao, mẹ kiếp con không nghe lời mẹ sao? Đầu óc con đang nghĩ cái gì vậy?"
"Không nghĩ gì cả, bây giờ chú ấy là chồng con..."
Chồng?
Đột nhiên Tiêu Thiên thấy lòng mình ấm áp.
Cô bé, mười hai năm, sao em vẫn thiện lương như thế...
Dù trong lòng có muôn vàn oan ức, em vẫn quan tâm đến người khác như vậy.
Nghe con gái nói thế, Tần Ngọc Liên cuống lên: "Mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi, được, nếu con nghĩ vậy thì sau này mẹ mặc kệ chuyện của con."
Dứt lời, bà hùng hổ chạy vào phòng ngủ, rầm một tiếng, đóng cửa phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.