Rể Sang Đến Nhà

Chương 18: Mười nghìn tệ




Bước ra khỏi công ty, Tiêu Thiên cau mày lại.
Vừa rồi, anh thực sự có thể một mẻ hốt gọn đám người Lâm Thâm.
Tuy nhiên, tập đoàn Thiên Hồng bị gia tộc Độc Cô kiểm soát nhiều năm như vậy, quản lý công ty vốn là được gia tộc Độc Cô huấn luyện, trừ khi anh thay thế tất cả mọi người, bằng không nó chẳng có tác dụng gì cả.
Chuyện này không nên quá vội vàng, trước tiên cứ bắt đầu loại trừ ở Vân Thành đã, sau đó từng bước xâm nhập vào trụ sở Yến Kinh.
Anh xem giờ, Trần Mộng Dao có lẽ sắp tan làm rồi, nên trực tiếp bắt taxi đến Bất động sản Phú Hoa.
Vừa xuống xe, đúng lúc Trần Mộng Dao bước ra khỏi công ty.
“Chú, sao chú lại ở đây?”
Khuôn mặt Trần Mộng Dao hí hửng, tiến lại gần: “Chắc không phải chú ở đây đợi cháu tan làm đấy chứ?”
Sau khi Tiêu Thiên gặp Trần Mộng Dao, tâm trạng vốn có chút bực bội ngay lập tức vui vẻ trở lại.
“Đâu có, tôi mới đến thôi.”
Nói xong, anh đột nhiên lấy cái túi trêи tay cô đeo lên vai anh.
“Tán tỉnh giữa nơi đông người, thật không biết xấu hổ!”
“Đúng đấy, đây là trước cửa công ty mà, không chú ý đến hình tượng chút nào.”
Nghe thấy những lời bàn tán của bọn họ, mặt Trần Mộng Dao đỏ bừng lên.
“Chú, chúng ta về thôi.”
Tiêu Thiên nhẹ nhàng kéo tay cô, nói với thái độ không chút để tâm: “Bọn họ đều đang ghen ăn tức ở, không muốn nhìn thấy người khác bày tỏ tình cảm đấy.”
Nghe thấy vậy, Trần Mộng Dao không khỏi ngại ngùng.
Cô muốn rút tay ra nhưng lại phát hiện tay của Tiêu Thiên càng siết chặt hơn, cô căn bản không thể thoát ra được.
Cô bất lực, chỉ còn cách để anh nắm tay kéo đi.
Tim đập dữ dội.
Khu phía Bắc Vân Thành, đó là môt khu ổ chuột.
Kể từ sau khi Trần Dũng nắm quyền, gia đình họ đã chuyển đến đây, đến nay đã hơn mười năm rồi.
Lúc này, Tần Ngọc Liên và Trần Cường đang hái rau ở trước cửa nhà.
Hai người không chịu nói chuyện gì với nhau, đây chính là cách mà hai người chung sống hằng ngày.
“Ngọc Liên, rửa rau à?”
Đây là bà cô hàng xóm nhà đối diện nói với Tần Ngọc Lam: “Nghe nói nhà cô mới tuyển được một chàng rể, hơn nữa còn sống ở nhà cô, có phải là thật không vậy?
Giọng điệu này thật quái gở, trong lời nói còn đem theo chút châm biếm.
Ở rể chẳng phải là chuyện vinh quang gì.
Khu ổ chuột này là một nơi lớn như vậy, bất kể nhà ai có biến cố nhỏ, thì ngay ngày hôm sau đã lan đi khắp nơi rồi.
Đặc biệt là mấy bà nội trợ, không có chuyện gì làm, cả ngày chỉ ở sau lưng nói năng luyên thuyên, thật khó chịu và đáng ghét.
“Rau rửa sạch rồi, về nấu thôi.” Trần Cường đứng dậy nói.
“Úi chà, ông xem ông kìa, còn chưa rửa sạch hết bùn nữa, đàn ông làm việc phải cẩn thận.”
Nói xong, bà cô hàng xóm đeo tạp dề bước lại gần, cầm lấy rổ rau trêи tay Trần Cường rửa lại lần nữa.
Vừa rửa rau vừa nói linh tinh: “Ngọc Liên à, không phải tôi nói cô đâu, chúng ta đã là hàng xóm mười năm rồi, chuyện lớn như vậy mà không nói với tôi một câu, để tôi tới uống rượu mừng, hưởng chút không khí vui vẻ.”
“Nhân tiện, Ngọc Liên này, con rể cô làm nghề gì vậy? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Sắc mặt Tần Ngọc Liên lập tức suy sụp, nói: “Bà hỏi nhiều như thế làm gì?”
Bà cô hàng xóm nghe xong, sắc mặt giãn ra chút.
Tại sao không được hỏi chứ? Ở rể không phải là chuyện rất bình thường sao? Có nhất thiết phải tức giận vậy không?
Lúc nói câu này, bà ta cười thầm trong bụng.
Nhà họ Trần có một anh chàng về ở rể, chuyện này ai mà không biết chứ?
Trần Mộng Dao không chỉ có ngoại hình nổi bật, cô còn là một phụ nữ tài năng tốt nghiệp trường đại học cao cấp, nhưng cô lại tìm một người đàn ông lớn hơn cô mười mấy tuổi về ở rể.
Hai người họ đứng cạnh nhau có chỗ nào giống vợ chồng chứ, không biết có ai coi là bố và con gái không!
Nhà họ Trần này mắt nhìn kiểu gì vậy, lại có thể chọn người như vậy làm con rể, còn có thể kết nghĩa anh em với Trần Cường.
“Liên quan gì đến bà?”
Tần Ngọc Liên tức giận.
“Bà không thể nói vậy được, người ta vẫn thường nói, bán anh em xa mua láng giềng gần, tôi cũng là nhìn Dao Dao trưởng thành. Hai người không phải đang đẩy con gái vào hố lửa sao?”
“Hôn nhân này là chuyện đại sự cả đời của người con gái, nếu như hai người chịu nghe lời tôi, gả Dao Dao cho cháu trai tôi, bây giờ có lẽ đã được sống trong một ngôi nhà lớn rồi.”
Cháu trai bà ta làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, chín giờ sáng đi làm năm giờ chiều tan làm, phúc lợi đãi ngộ tốt, mặc dù không được ưa nhìn lắm, nhưng cũng học đã qua đại học.
Quan trọng hơn là cháu trai bà ta đã đồng ý rằng, chỉ cần giúp hắn tìm được một cô vợ xinh đẹp, hắn sẽ đưa cho bà ta một nghìn tệ tiền công mai mối.
Có điều lần trước làm mối đã bị Tần Ngọc Liên từ chối, hại bà ta mất một nghìn tệ, trong lòng bà ta vẫn nhớ như in.
Bà ta vì chuyện này mà đến nói móc Tần Ngọc Liên.
Tần Ngọc Liên tức đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt của Trần Cường đứng bên cạnh cũng không tốt hơn là bao, ông ta cứng rắn hơn, giật lấy thức ăn từ tay của bà cô đó: “Được rồi, không cần bà rửa nữa.”
Bà cô hàng xóm cũng không tức giận gì, bà ta tủm tỉm cười, nói: “Ngọc Liên, nghe tôi khuyên một câu, thằng ở rể chính là một con sói mắt trắng, nuôi không quen, vẫn nên sớm để Dao Dao ly hôn đi, đến lúc đó tôi giới thiệu cho nó bạn trai khác.”
Kèm theo nụ cười đắc ý là vẻ mặt vô cùng hả hê.
“Bíp bíp”
Lúc này, Tiêu Thiên chở Trần Mộng Dao từ chỗ ngã rẽ đến, chiếc xe điện dừng trước mặt bà cô hàng xóm.
“Ô, Dao Dao về rồi à?”
Bà cô hàng xóm vừa cười vừa kéo tay Trần Mộng Dao, nói: “Đây là chồng cháu sao? Trông thật tuấn tú.”
Nghe lời khen của cô hàng xóm, Trần Mộng Dao có chút đỏ mặt.
Mặc dù chú không xấu, nhưng không đến mức tuấn tú tài giỏi.
“Đúng rồi, Dao Dao, chồng cháu làm nghề gì vậy?” Bà cô hàng xóm nhìn Tiêu Thiên từ trêи xuống dưới, trong lòng cười chế nhạo, lôi thôi lếch thếch, chắc không phải là bốc gạch ở công trường đấy chứ?
“Chú ấy, chú ấy….”
“Cháu là lái xe, phụ trách việc đưa đón ông chủ!”
Tiêu Thiên mỉm cười, tiến đến trước mặt Tần Ngọc Liên, nói: “Mẹ, tháng này con vừa mới được nhận lương, con đưa hết cho mẹ nhé.”
Nói xong, anh lấy ra từ trong túi mười nghìn tệ mà trước đó đã rút từ ngân hàng, đưa nó cho mẹ vợ.
Nhìn thấy trong tay nặng trĩu những tờ tiền màu đỏ, Tần Ngọc Liên và Trần Cường đều sững sờ.
Trần Mộng Dao đứng bên cạnh cũng hơi giật mình.
Sắc mặt của bà cô hàng xóm lại càng có chút tái nhợt đi, một thằng đi ở rể như anh ta sao lại có nhiều tiền như vậy!
Nhận được tiền giống như nằm mơ vậy, cảm nhận được sức nặng trong tay, Tần Ngọc Liên chẳng khác nào đang nằm mơ.
“Làm tài xế lương một tháng cao vậy à?” Bà cô hàng xóm hoài nghi hỏi.
Tiêu Thiên liếc nhìn bà ta, nói: “Ông chủ cháu nhiều tiền lắm, rất hào phóng với bọn cháu.”
Nghe xong, bà cô hàng xóm cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nữa. Vốn dĩ bà ta muốn chế giễu gia đình Tần Ngọc Liên vài câu, ai bảo Tần Ngọc Liên từ chối cháu trai bà ta, hại bà ta không kiếm được một nghìn tệ, nhưng bây giờ bà ta nào dám nữa?
Mặc dù cháu trai bà ta làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, được đãi ngộ tốt, nhưng tiền lương của hắn chỉ từ ba đến bốn ngàn một tháng.
Chàng rể ở nhà người ta một tháng kiếm được hơn mười ngàn tệ, gấp hai ba lần hắn.
Kiếm một năm bằng hắn làm ba năm, làm sao mà so sánh đây?
Nghĩ đến đây, bà ta mỉm cười, bước đến trước mặt Tần Ngọc Liên, cười nói nịnh bợ: “Ngọc Liên à, vừa rồi là tôi không đúng, có vài lời nói cô đừng để trong lòng nhé.”
“Cô xem, con trai tôi bây giờ ở nhà cũng chưa có công việc gì, cô xem xem có thể bảo con rể cô cho nó đi lái xe cùng được không?”
Tần Ngọc Liên đứng đó, sững người lại, Trần Cường cũng không mở miệng, mãi không nói lời nào.
Bọn họ thật sự không dám tin.
Hôm qua bảo Tiêu Thiên lấy ra bốn nghìn tệ mà còn không có, bây giờ chỉ mới mấy tiếng không gặp, anh lại đột nhiên đưa cho một đống tiền.
Tần Ngọc Liên hít một hơi thật sâu, bà vẫn luôn cảm thấy đồng tiền này không trong sạch.
Nhìn thấy Tần Ngọc Liên không nói năng gì, bà cô hàng xóm dậm chân, nói lẩm nhẩm: “Không cho theo thì không cho theo, có gì ghê gớm chứ, lương có cao đi nữa chẳng phải cũng chỉ là một thằng lái xe thôi sao?”
Nói xong, bà ta đùng đùng bỏ đi.
Trần Mộng Dao đứng một bên mơ mơ màng màng, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hai con vào đây một lát!”
Tần Ngọc Liên hướng về phía Tiêu Thiên và trần Mộng Dao nói vài câu,trầm lặng đi vào trong nhà.
“Nói đi, số tiền này là sao?”
Tần Ngọc Liên ném tiền lên bàn, nói: “Một người đào ngũ như cậu, không có bằng cấp, không có kỹ năng, cho dù có tìm được việc cũng phải mất một tháng mới có tiền!”
“Mẹ, tiền này là….”
“Cậu đừng nói dối tôi, lương một tháng của cậu là bao nhiêu, trong lòng tôi không đếm được sao?” Tần Ngọc Liên đập bàn, chỉ vào mũi Tiêu Thiên, nói: “Ông chủ cậu đưa cho, số tiền này có phải là cậu đi cướp không?”
Đúng lúc này, tiếng xe cảnh sát vang lên, Tần Ngọc Liên lập tức bị dọa.
Bà cho rằng cảnh sát đến tìm Tiêu Thiên, nên ngay lập tức dúi tiền vào tay Tiêu Thiên, không ngừng đẩy anh ra ngoài: “Mau đi đi, cướp bóc là phạm tội, mau đi đi, đừng khiến gia đình này thêm phiền nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.