Rể Quý Trời Cho

Chương 893: Ném vào trong núi cho sói ăn




Ba ngày sau.
Căn nhà bị phá hủy do Lâm Thanh Diện và Chu Thác chiến đấu đã được dọn dẹp dưới sự xử lý của người nhà họ Lâm, trước mắt đang trong quá trình xây dựng lại.
Mọi người nhà họ Lâm cũng đều đã đi bệnh viện làm kiểm tra, hiển nhiên lúc Chu Thác đánh nhau với họ cũng chỉ là để làm ra vẻ, cho nên hoàn toàn không có người nào bị thương đến căn cơ, dưỡng sức một khoảng thời gian cũng đều bình phục.
Lâm Thanh Diện từ trong phòng đi ra, sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng mà tình trạng cơ bản đã bình phục, anh sáng hôm nay tỉnh lại, so với trước kia hôn mê một mạch 7 ngày, bây giờ sức đề kháng của anh đối với tác dụng phụ của bí pháp đã nâng cao rất nhiều.
Tin rằng sau khi huyền công của anh thật sự viên mãn, tác dụng phụ của bí pháp này với anh sẽ trở nên cực kì nhỏ.
Đương nhiên là đến lúc đó việc bí pháp này nâng cao thực lực của anh chỉ sợ là cũng sẽ trở nên yếu hơn rất nhiều.
Anh trực tiếp đi vào trong phòng của Hứa Bích Hoài, lúc này Hứa Bích Hoài đang ôm Nặc Nặc chơi, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi vào, Nặc Nặc trừng to mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, giống như là nhìn thấy một món đồ chơi kỳ lạ vậy, rất chăm chú.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy ánh mắt này của Nặc Nặc, lập tức cười phá lên: “Con bé này ánh mắt của con là sao vậy, lẽ nào không biết ba là ai sao?”
Hứa Bích Hoài quở trách mà nhìn Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng nói: “Anh lúc nào cũng không ở nhà, con bé đương nhiên không nhớ anh là ai rồi, tuy nói là từ đầu tiên mà con bé học được là ba, nhưng mà đã rất lâu rồi cũng không có gọi nữa.”
Lâm Thanh Diện cũng là áy náy mà nhìn hai mẹ con cô một cái, anh cũng muốn luôn ở bên cạnh hai mẹ con cô, chỉ là là một người đàn ông, trách nhiệm anh gánh trên vai vẫn còn quá nhiều, rất nhiều việc anh nhất định phải đi làm.
“Vậy Nặc Nặc của chúng ta sau này có khi nào sẽ trở thành một cô gái có vấn đề không, đến thời kì phản nghịch, lại tìm cho em một tên đầu đường xó chợ làm bạn trai, vậy anh chắc chắn sẽ đánh gãy chân con bé.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài hừ một tiếng với Lâm Thanh Diện, nói: “có người mẹ là em đây kề bên, Nặc Nặc sao có thể sẽ trở thành một cô gái có vấn đề chứ, em sẽ khiến cho con bé trở thành đứa bé hạnh phúc nhất trên đời này.”
Lâm Thanh Diện đi qua, ôm chặt Hứa Bích Hoài lại, khẽ nói: “Anh sẽ khiến hai mẹ con em trở thành mẹ con hạnh phúc nhất trên thế giới này”
Trên mặt của Hứa Bích Hoài hiện ra một nụ cười vui vẻ, tuy rằng Lâm Thanh Diện thường phải ra ngoài làm việc của mình, nhưng mà anh từ trước đến nay chưa từng không giữi lời, bây giờ cô thật sự là có loại hạnh phúc mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi.
Lâm Thanh Diện vươn tay khẽ chạm lên cái mũi nhỏ của Nặc Nặc, trên mặt cô bé lập tức hiện ra một nụ cười vô cùng vui vẻ nói: “Ba.”
Lâm Thanh Diện ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ rằng cô bé vậy mà vẫn biết gọi mình là ba.
“Ai nói con gái của anh không nhớ anh đấy, con bé không phải vẫn nhớ gọi anh là ba hay sao” Lâm Thanh Diện cực kì kích động mà nói.
Hứa Bích Hoài nhìn anh đầy xem thường, sau đó lấy một con búp bê từ trong lòng của mình ra, chính là dáng vẻ trước đây khi Lâm Thanh Diện đối chiến với 5 đại thế gia, búp bê sinh động như thật, lại có mấy phần giống Lâm Thanh Diện như đúc.
“Em mỗi ngày đều sẽ kể cho con bé nghe vô số lần về các câu chuyện của anh, con bé sao có thể quên được anh là ai chứ, con búp bê này là do em đặc biệt mời người làm, có dáng vẻ ở các thời điểm của anh” Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện giật mình, không ngờ rằng Hứa Bích Hoài vậy mà có tâm như vậy, dùng mấy con búp bê này để cho Nặc Nặc không quên mình là ai.
Anh cảm động nhìn Hứa Bích Hoài một cái, sau đó liền cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ của cô.
Hứa Bích Hoài lập tức đỏ bừng cả mặt, sau khi hôn Lâm Thanh Diện một hồi liền vội vàng giãy ra.
“Ây da, Nặc Nặc vẫn đang nhìn đó” Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Con bé nhỏ như vậy, lẽ nào còn biết hôn là chuyện gì sao”
Nặc Nặc trừng Hứa Bích Hoài con mắt to, dường như thật sự là không biết hai người này đang làm cái gì.
Buổi chiều.
Trong một căn phòng tối tăm ở nhà tổ nhà họ Lâm.
Hai người Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên lúc này đang hốt hoảng lo sợ mà ở chỗ này, trong thời gian ba ngày này hai người họ đã cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, Dư Tùng thường hay qua trừng phạt hai người họ một trận, bây giờ bọn họ đã vô cùng hối hận vì đã dẫn Chu Thác đến Kinh Đô tìm nhà họ Lâm gây phiền phức.
“Cha, cha nói xem chúng ta lần này có thể chết ở nhà họ Lâm hay không?” Hứa Thông nhìn Hứa Bình Nguyên, trên mặt đều là lo lắng không yên.
“Sao có thể, tuy nói lần này chúng ta dẫn vị đại nhân đó đến nhà họ Lâm thật sự là không đúng, nhưng mà cuối cùng không phải là không xảy ra chuyện gì hết sao, còn về chuyện căn nhà này bị sụp, chúng ta đền tiền còn không được sao, coi như là Hứa Bích Hoài đó là kẻ vong ân bội nghĩa, không nhận chúng ta là thân thích, cô ta chắc chắn cũng không dám kêu Lâm Thanh Diện giết chúng ta đâu” Hứa Bình Nguyên vẫn như cũ cảm thấy việc họ làm lần này không thể coi là việc xấu gì lớn.
Hứa Thông nghe thấy lời này của Hứa Bình Nguyên, nói: “Cha, có thể cha không quá hiểu rõ Lâm Thanh Diện rồi, nếu anh ta thật sự quyết tàn nhẫn, hai người chúng ta chỉ sợ là thật sự sẽ xảy ra chuyện.”
“Lẽ nào mấy ngày nay Lâm Thanh Diện nhốt chúng ta ở đây tra tấn lâu như vậy vẫn chưa đủ sao? Nếu anh ta còn muốn giết chúng ta vậy anh ta có còn là người không, đến lúc đó chỉ cần chúng ta chắc chắn lần này không xảy ra chuyện lớn, anh ta khẳng định không dám làm gì chúng ta” Hứa Bình Nguyên nói.
Chính vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, vang lên một âm thanh châm biếm.
“Ha ha, xem ra mấy ngày nay hai người vẫn còn chưa nhận thức rõ lỗi sai của mình, không lẽ hai người thật sự cho rằng tra tấn không quá mấy ngày liền đủ để bù đắp sai lầm của mình sao?”
Lâm Thanh Diện từ bên ngoài đi vào, mắt rét lạnh nhìn hai người, Dư Tùng theo sau Lâm Thanh Diện, ánh mắt nhìn hai người Hứa Bình Nguyên cũng giống như nhìn Hứa Bích Hoài câu chuyện cười.
Hứa Thông thấy Lâm Thanh Diện đi vào, trong lòng liền hồi hộp, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, lòng bàn tay nhịn không được liền bắt đầu đổ mồ hôi.
Hứa Bình Nguyên thì vẫn còn ở trong loại cảm xúc không phục ban nãy, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi vào, mượn sức mạnh ban nãy, liền chất vấn Lâm Thanh Diện một câu: “Lâm Thanh Diện, rốt cuộc cậu có ý gì, đau khổ mà chúng tôi nhận mấy ngày nay đã đủ nhiều rồi, coi như là trong lòng các cậu tức giận hẳn là đã trút ra hết rồi chứ?”
“Càng huống chi chuyện lần này cũng không phải là chúng tôi cố ý, thực lực của Chu Thác đó cậu cũng đã nhìn thấy rồi, người bình thường như chúng tôi sao có thể đối phó được, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mới dẫn ông ta đến kinh đô, bây giờ cậu không phải đã giải quyết ông ta rồi sao, cần gì còn muốn làm khó dễ chúng tôi chứ?”
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này của Hứa Bình Nguyên, liền hiểu rõ từ vô liêm sỉ này rốt cuộc là nghĩa gì, anh lạnh giọng nói với Hứa Bình Nguyên: “Cần gì còn muốn làm khó dễ hai người? Ông cho rằng ông là cái thá gì? Cũng có tư cách kêu tôi rộng lượng với hai người một chút?”
“Nếu không phải lần này tôi trở về kịp thời, Bích Hoài sẽ có kết cục gì lẽ nào hai người không rõ? Vào lúc hai người quyết định dẫn Chu Thác đến Kinh Đô, nhà họ Hứa ở Dương Thành hai người đã bị chính tay hai người đưa vào đường cùng rồi.
“Nói cho hai người biết, tôi không chỉ sẽ khiến hai người chết đi, hơn nữa còn sẽ khiến hai người chết cực kì thảm, không chỉ là hai người các ông, sau này ở Dương Thành cũng sẽ không còn sự tồn tại của nhà họ Hứa.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Dư Tùng một cái, nói: “Đánh gãy chân của hai người họ, ném vào trong núi cho sói ăn”
“Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.