Rể Quý Trời Cho

Chương 88: Mua nhà




Hứa Bích Hoài nghe thấy lời Lục Thiên Điệp nói, cô không biết mình nên khóc hay nên cười: “Điệp, cậu đang nói nhăng nói cuội cái gì đấy, bây giờ không phải là thời cổ đại, làm gì có thiếp thất kia chứ.”
Lục Thiên Điệp len lén nhìn Lâm Thanh Diện, muốn xem xem anh phản ứng như thế nào, sau khi thấy Lâm Thanh Diện vẫn tỉnh bơ, cô ấy cảm thấy hơi mất mát.
“Được rồi, tớ nói đùa với cậu thôi, danh tiếng của Thanh Diện nhà cậu ở Hồng Thành tệ hại như thế, tớ làm gì thèm làm thiếp của anh ta kia chứ.” Lục Thiên Điệp nói.
Hứa Bích Hoài nghe thấy cô ấy nói như vậy ới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô xem Lâm Thanh Diện như vật báu, đương nhiên không muốn có ai giành anh với cô.
“Nói việc quan trọng với cậu này, hai ngày trước tớ gặp Hồ Vũ Tinh của lớp chúng ta. Bây giờ cô ta đang quen với bạn trai nhà giàu, tỏ vẻ ta đây dữ lắm, hôm ấy còn mỉa mai cậu trước mặt tớ nữa kia chứ, bảo là cậu làm hoa khôi của trường lâu như thế mà cuối cùng lại cưới một đồ vô dụng, nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta là tớ muốn vả cho cô ta hai phát.” Lục Thiên Điệp nói.
Sau khi nghe cô ấy nói dứt lời, Hứa Bích Hoài bật cười, cô bảo: “Cô ta thích nói thế nào thì cứ nói như thế đó đi, tớ sống vui là được rồi, hơn nữa, bây giờ cậu vẫn còn thấy Lâm Thanh Diện là đồ vô dụng à?”
Lục Thiên Điệp nhìn Lâm Thanh Diện, bây giờ cô ta không cảm thấy Lâm Thanh Diện là đồ vô dụng nữa, chỉ cảm thấy anh rất tài ba, tại sao anh cứ giấu mình mãi kia chứ.
“Nói chung Hồ Thanh Tinh khó ưa qúa chừng, cậu có còn nhớ hồi đi học cô ta đã làm gì cậu hay không? Chỉ vì cậu đẹp hơn cô ta thôi, cô ta đã nói xấu sau lưng cậu mãi, thật khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn.” Lục Thiên Điệp bức xúc.
“Hơn nữa, không ngờ cô ta lại nói với tớ rằng muốn gặp mặt cậu, tớ nghĩ cô ta muốn khoe khoang về cuộc sống của mình thì có, nghe nói bạn trai nhà giàu của cô ta lắm tiền nhiều của phết, đang định mua một căn nhà cho cô ta đấy.”
“Được rồi, đừng nói về cô ta nữa, mau ăn cơm đi.” Hứa Bích Hoài bảo.
Lục Thiên Điệp gật đầu, bắt đầu ăn những món Lâm Thanh Diện làm.
Cùng lúc đó, ở trạm xe lửa trong Hồng Thành, trên quảng người trước trạm.
Một người ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, gương mặt tiều tụy đang đi vào bên trong.
Người trên quảng trường đều không khỏi nhìn về phía người ấy, bọn họ đều lao xao thảo luận.
Người ấy nghe thấy những người xung quanh bàn tán về mình, ánh mắt toát ra sát khí, trông có vẻ rất hung hãn.
Người nọ chính là Hứa Trai Hiệp, người đã bị Lâm Thanh Diện phái người đưa vào trong ‘cái bang’ ở phương Nam, anh ta đã xin được rất nhiều tiền ở nơi ấy, len lén tích cóp tiền bạc, cuối cùng thì hai ngày trước đã tìm được cơ hội bỏ trốn, mua vé xe lửa quay trở về Hồng Thành.
Có thể nói rằng mỗi bữa cơm tối của anh ta đều tương đối thê thảm, điều quan trọng nhất là, chú ba không hề quan tâm đến việc anh ta sống chết thế nào. Anh ta không đi tìm chú ba, chú ba cũng không hề quan tâm đến anh.
Điều này khiến cho người nhà họ Hứa luôn nghĩ rằng Hứa Trai Hiệp đang rèn luyện bên nhà chú ba, không ai biết được rằng anh ta phải đi xin ăn.
Nếu như không tìm được cơ hội bỏ trốn, Hứa Trai Hiệp phải xin ăn suốt cả cuộc đời.
“Má, đều là tại cái thằng ngu ngốc Lâm Thanh Diện ấy hết, còn có Hứa Bích Hoài nữa, nếu như không phải vì hai đứa chúng nó, làm sao ông đây lại sống khổ sống sở như thế này.” Hứa Trai Hiệp lẩm bẩm.
“Lần này trở về, chắc chắn ông đây phải xử lý bọn nó mới được, nhất là cái thằng ngu ngốc Lâm Thanh Diện kia, chắc chắn ông đây phải bắt nó nếm mùi làm ăn mày.”
“Phải đi tìm nơi để tắm rửa trước đã, sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi đi tìm ông nội. Lâm Thanh Diện, mày đợi đó cho tao, ngày lành của mày đã hết rồi!”
Một ngày sau, tin tức Hứa Trai Hiệp trở về đã truyền đi khắp cả nhà Hứa, đương nhiên Hứa Trai Hiệp không kể cho bọn họ nghe mấy tháng nay mình đã sống như thế nào, anh ta chỉ bảo rằng mình đã luyện tập vài tháng trời bên nhà chú ba.
Hứa Mạn Tranh thấy Hứa Trai Hiệp trưởng thành hơn trước kia nhiều, còn khen chú ba biết cách dạy cháu, sau này phải cảm ơn chú ấy đàng hoàng mới được.
Nếu như Hứa Mạn Tranh biết thật ra Hứa Trai Hiệp đã làm ăn mày suốt ba tháng, e là ông ta trừng mắt đến nỗi muốn lọt tròng ra ngoài.
Sau khi Lâm Thanh Diện biết Hứa Trai Hiệp đã trở về nhà họ Hứa, anh cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, dù gì để anh ta làm ăn mày mấy tháng đã là hình phạt tương đối mạnh tay rồi.
Đương nhiên, nếu như Hứa Trai Hiệp vẫn không biết phân biệt phải trái đúng sai như trước kia, Lâm Thanh Diện cũng không ngại cho anh ta nếm mùi đau khổ thêm một lần nữa.
Ngày thứ hai Hứa Trai Hiệp về nhà họ Hứa, Hứa Mạn Tranh bèn để cho Hứa Trai Hiệp cùng Hứa Bích Hoài quản lý dự án hợp tác với tập đoàn Thiên Dương.
Đương nhiên chuyện này khiến cho Hứa Bích Hoài cảm thấy bấn mãn, nhưng Hứa Mạn Tranh lại cố gắng giải thích giùm cho Hứa Trai Hiệp, nói là anh ta đã luyện tập ở bên ngoài lâu đến như thế, bây giờ trưởng thành hơn nhiều rồi, có tư cách cùng quản lý dự án với Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, cô chỉ đành tuân theo yêu cầu của Hứa Mạn Tranh, may mà Hứa Trai Hiệp vừa mới về nhà, cũng khá là thật thà, không gây ra phiền phức gì cho Hứa Bích Hoài.
Vào cuối tuần, vừa mới sáng sớm, Hứa Bích Hoài đã tỏ ra phiền muộn không vui.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài như thế, anh bèn mở miệng hỏi: “Sao vậy? Có tâm sự à?”
“Chẳng phải là vì thằng nhóc Hứa Trai Hiệp kia sao, từ sau khi nó trở về, em có nhiều thứ phải lo về dự án lắm, nó chẳng đụng tay đụng chân vào bất cứ thứ gì cả, có những lúc còn ra lệnh lung tung, đúng là phiền chết đi được.” Hứa Bích Hoài than thở.
“Nếu như em không muốn để cho cậu ta xen vào dự án này nữa, anh có thể nói với bạn bè bên tập đoàn Thiên Dương một tiếng.” Lâm Thanh Diện nói.
Hứa Bích Hoài lắc đầu, cô nói với anh: “Cứ thế này trước đi đã, cậu ta còn chưa gây ra phiền phức gì lớn, dự án mới là thứ quan trọng hơn cả.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, nếu như Hứa Trai Hiệp dám gây ra rắc rối gì, anh sẽ lập tức kêu Hướng Vấn Thiên thay người ngay, chứ bằng không sẽ dừng dự án lại, chắc chắn Hứa Mạn Tranh sẽ không muốn dự án này bị dừng.
“Hôm nay chúng ta đi xem nhà đi, nếu như có cái nào vừa ý em thì mua luôn.” Lâm Thanh Diện nói..
Hứa Bích Hoài do dự một lúc, cô mở miệng bảo anh: “Chúng ta không cần phải gom góp trả trước một khoản hả, có phải bây giờ đi mua thì hơi gấp quá không.”
“Không cần đâu, chỉ có chút tiền này thì anh chi được.” Lâm Thanh Diện cười cười, rồi trả lời.
Hứa Bích Hoài gật gật đầu, cô định đi xem nhà chung với Lâm Thanh Diện, nhưng vào lúc này, đột nhiên nhận được cú điện thoại từ công ty, nói là dự án gặp chút vấn đề cần cô phải đi xử lý.
“Công ty của em gặp chút chuyện, phải đi liền bây giờ, hay là anh đi xem nhà trước đi, nếu như anh thấy được thì mua, em chuyển sang sống với anh là được rồi.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói với anh.
Lâm Thanh Diện chỉ đành gật đầu, hai người cùng nhau ra khỏi nhà, Hứa Bích Hoài lên công ty, Lâm Thanh Diện đi xem nhà.
Khu chung cư mà bọn họ đang sống gần như nằm bên rìa thành phố, đi lại rất bất tiện, nên Lâm Thanh Diện vốn không cân nhắc đến những khu chung cư quá xa xôi.
Hồi trước anh cũng từng lên mạng tìm hiểu, chọn một khu chung cư cao cấp ở khu vực trung tâm, bởi thế gọi xe đến thẳng đấy.
Khu chung cư này có tên là vịnh Đằng Long, gần như được xem là khu chung cư cao cấp nhất trong Hồng Thành, biệt thự vườn và biệt thự chiếm đại đa số, những căn nhà cao tầng chỉ có số lượng rất ít mà thôi.
Bởi vì môi trường xung quanh khu chung cư này rất lành mạnh, vị trí lại đẹp nên giá cả rất cao, đã lên đến con số 90 triệu một mét vuông, ở địa phương như Hồng Thành, con số này đã được như là lớn bằng trời rồi.
Bởi vì diện tích của những căn nhà sân vườn kiểu Tây và biệt thự có diện tích rộng, bởi thế phòng ốc ở nơi này, ngoại trừ nhà cao tầng, muốn mua căn rẻ nhất cũng phải bỏ ra mười lăm, mười tám tỷ.
Lâm Thanh Diện đi vào trong trung tâm giao dịch ở vịnh Đằng Long, người ở nơi này hông nghiều, một cô gái trang điểm đẹp đẽ bước đến đón tiếp anh.
“Thưa anh, xin hỏi anh có yêu cầu gì ạ?”
“Tôi muốn mua một căn nhà.” Lâm Thanh Diện mở miệng bảo.
Sau khi nghe Lâm Thanh Diện nói như thế, đôi mắt cô gái bừng sáng, cô ta lập tức dẫn Lâm Thanh Diện đi xem những căn nhà cao tầng.
Cô ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện ăn mặc bình thường, bèn cho rằng anh sẽ không mua nổi biệt thự vườn và biệt thự.
Vào lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện? Sao cậu lại đến đây?”
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn lại, không ngờ lại trông thấy Triệu Tam Linh.
Triệu Tam Linh nhìn Lâm Thanh Diện rồi cười lạnh: “Cậu đừng bảo với tôi, cậu sang đây để mua nhà đấy.”
Lâm Thanh Diện nhìn Triệu Tam Linh một lúc, anh đáp: “Đúng thế, tôi đến đây để mua nhà.”
Triệu Tam Linh phá ra cười ha hả, anh ta bảo: “Má, cậu lừa gạt ai thế, cậu có biết nhà ở đây đắt đến mức nào hay không, chỉ chỉ vào sức cậu thì làm sao có thể mua được nhà ở nơi này.”
“Ồ? Tôi không mua nổi, một nhân viên quèn trong công ty như anh thì mua nổi à? Anh đến đây làm gì?” Lâm Thanh Diện bật lại.
Sắc mặt Triệu Tam Linh lập tức trở nên tối sầm, anh ta nghĩ đến chuyện mình bị giáng chức, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trước kia anh ta đã từng làm giám đốc, mua được một căn nhà trên vịnh Đằng Long, bây giờ Hướng Vấn Thiên đã cách chức anh ta rồi, cuộc sống trở nên tương đối túng quẫn, anh ta không còn cách nào khác, chỉ đành bán nhà đi mà thôi.
Hôm nay anh ta đến đây là để treo biển bán căn nhà ở nơi này đi.
“Má, cậu quan tâm đến việc tôi đến đây làm gì, nếu không phải tại cậu thì sao công việc của tao thành ra thế này? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ báo thù! Triệu Tam Linh oán hận.
Cô gái ấy nhìn thấy hai người sắp cãi vã, bèn vội vàng khuyên can: “Thưa anh, chỗ chúng tôi không thể làm ồn được, xin hỏi anh muốn có còn muốn xem nhà không ạ?”
Lâm Thanh Diện gật dầu với cô gái ấy rồi bảo: “Muốn, dẫn tôi đi xem đi.”
Cô gái lập tức đưa Lâm Thanh Diện đi.
Vào lúc này, Triệu Tam Linh vươn tay cản cô gái ấy lại, anh ta cười rồi nói: “Cô đừng có tin lời nó, nó làm gì mua nổi nhà ở đây, cô dẫn nó đi xem nhà chỉ tổ phí thời gian mà thôi”
Cô gái sững sờ, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Tôi sẽ không làm lãng phí thời gian của cô, nếu như tìm được một căn vừa ý, hôm nay tôi sẽ mua luôn.” Lâm Thanh Diện nói.
Triệu Tam Linh phì cười, anh ta nhìn Lâm Thanh Diện trân trân rồi nói: “Mới có mấy ngày không gặp thôi, càng lúc cậu càng giỏi chém gió rồi đấy, sao hả, Hứa Bích Hoài và công ty của chúng tôi hợp tác thực hiện dự án, kiếm được chút tiền, đều bị thằng ăn bám như cậu lấy đi rồi à.”
Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn Triệu Tam Linh, anh lạnh giọng nói: “Tránh ra.”
Triệu Tam Linh lại không nghe theo lời Lâm Thanh Diện, anh ta quay sang nhìn cô gái rồi bảo: “Tôi biết rất có thể cô nghĩ rằng tôi đang quấy rối, nhưng tôi nói thật đấy, chắc chắn cậu ta chẳng mua nổi nhà ở đây đâu.”
“Cô đã từng nghe kể về Lâm Thanh Diện, một thằng vô dụng có tiếng ở Hồng Thành chưa?”
Cô gái ấy gật đầu, bảo: “Đã từng nghe nhắc đến đôi chút.”
Triệu Tam Linh cười rồi nói với cô ấy: “Người tìm cô mua nhà, chính là tên Lâm Thanh Diện vô dụng ấy, bây giờ cô nghĩ nó có mua nổi nhà không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.